Áo Thuật Thần Tọa - Chương 21 : Đàn Harpsichord
Victor rất hài lòng, tốc độ học tập của Lucien vẫn nhanh như trước, không tới 50 phút đã học thuộc những phần ngữ pháp còn lại, xem ra không những thông minh mà còn có khả năng ngôn ngữ trời phú, khả năng ghi nhớ của hắn cũng kinh người.
Tâm tình vừa tốt lên, Victor liền có linh cảm, ngân nga một giai điệu ngắn, sau đó vỗ tai, cười ôn hòa nói:
– Thưa các ông, các bà, học hành lâu như vậy, nhất định là rất mệt rồi, chi bằng uống chén trà chiều, ăn chút hoa quả, thả lỏng tinh thần chút.
Nói xong, hắn liền đi lên gác, phải ghi lại giai điệu ngắn này lại.
Cầm chiêc chén sứ xinh đẹp màu trắng nhạt, Lucien nhẹ nhàng nhấp một ngụm hồng trà, phát hiện ra mình đã bắt đầu thích nghi mùi vị lạ này, lại xoa xoa huyệt thái dương, buông lỏng cường độ học tập đến căng đầu mấy ngày nay.
Phyllis, khi nào thì mời bọn tôi đến trang viên nhà cô săn thú vậy? Tôi rất nhớ mùi vị tươi mát đến mê người đó, còn có những chú thỏ, chú nai nghịch ngớm nữa.
Annie, một thiếu nữ quý tộc khác bỗng nhiên mở miệng cười, cô ta có mái tóc dài màu vàng rất đẹp và đôi mắt ngọc lục bảo. Nhưng ngũ quan không đẹp, rất bình thường, hơn nữa, tình trạng gia đinh cô cũng không tốt lắm. Bố cô chỉ là một trong những người con không xuất sắc của một Nam tước, không chỉ không có hi vọng được thừa kế tước vị và đất đai hơn nữa dường như cả trang viên và bất động sản cũng không có chỗ thừa kế. Thu nhập chỉ dựa vào chức vụ bí thư tòa án thành phố và bổng lộc hàng năm miễn cưỡng có được để duy trì thể diện của một gia đình Nam tước.
Ngược lại, là một thanh viên của gia tộc Hải Ân trong số vài gia tộc lớn của Cong quốc Owuor Ritter, bố của Phyllis tuy rằng cuối cùng cũng không thể thứ kế tước vị bá tước và lãnh địa truyền lại, nhưng lão bá tước trước khi mất vẫn để lại cho ông một vị trí bên ngoài thành phố Arthaud, có rừng rậm, cây ăn quả, vườn nho, thậm chí là một trang viên lơn với hoa văn nham thạch, cùng với một số ít bất động sản trong thành phố Arthaud.
Cho nên, gia cảnh của Phyllis là tốt nhất trong số con cháu quý tộc ở đây.
Vào mùa hè nóng bức, có thể đi ra trang viên ngoại ô săn bắn và nghỉ hè, hưởng thụ hương vị rượu vang của chính gia đình mình. trong đó bao gồm cả Lotter, là một thanh niên quý tộc bình thường, gia đình không có trang viên. Đây chính là việc mà các thiếu nữ ngưỡng mộ nhất, do đó Annie rất vội vàng lấy lòng Phyllis.
– Có thật không? Tiểu thư Phyllis. Trong viên trang nhà cô có cả những chú thỏ đáng yêu và nhưng con nai xinh đẹp sao?
Renne, một thiếu nữ bình dân ngắt lời hỏi, vẻ mặt hiếu kỳ mang và ngóng trông.
Khi Lucien đến học ngày đầu tiên, Renne liền thử dùng việc đàm luận âm nhạc để tiếp cận đám học sinh quý tộc Phyllis, Lotter, Anne, hiệu quả thật không tệ.
Nhận được sự cổ vũ của cô ta, mấy ngày nay không biết nghe được ở đâu ít kiến thức về âm nhạc, sau đó giả vờ hỏi thăm và bộ dạng nghi ngờ thỉnh giáo Phyllis hoặc Annie, trải qua nỗ nực, cuối cùng cũng quen với bọn họ, có thể tham gia vào vòng tròn giao lưu của bọn họ.
Có tấm gương như cô ta, hai cô nàng bình dân Colin, Davy cùng tìm kiếm đề tài từ phương diện này để tiếp cận với những học sinh quý tộc, hiệu quả cũng rất rõ ràng. Chỉ có Lucien chuyên tâm học tập, ngay cả lời nói cũng không thừa một câu.
Nếu như Lucien không chủ động tiếp cận, thì bất kể đám quý tộc Lotter, Phyllis kia, hay là tầng lớp bình dân như bọn Renee, Colin cũng sẽ không hạ thấp thân phân mà cùng hắn bắt chuyện, vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt như trước.
Phyllis duy trì tư thế ngồi đoan trang, nụ cười tiêu chuẩn, khách khí trả lời:
– Tôi cũng rất nhớ những con vật đang yêu kia, nhưng thầy dạy nhạc giao hưởng Victor vẫn còn hơn ba tháng, thời gian ngắn này, mỗi cuối tuần tôi và Lotter, Herodotus đều muốn tới đây hoặc hiệp hội âm nhạc giúp đỡ thầy Victor luyện nhạc, thậm chí tự mình luyện tập nhạc khí, thực tại là không có thời gian ra ngoại ô săn bắn.
Đối với việc lấy lòng của Annie, sự ghen tị, ao ước cùng hâm mộ của Renee, trong lòng Phyllis thật ra rất hài lòng và vui vẻ, ai mà không thích cảm giác này chứ.
Lucien ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện, đương nhiên cũng có mong mỏi nhất định, cũng muốn có trang viên thuộc về chính mình, nhưng quan trọng trước mắt chính là làm thế nào để muộn được từ điển ngôn ngữ thông dụng từ chỗ thầy Victor, hơn nữa làm sao có thể trong đại sảnh lớn có thể xem hết được quyển từ điển dày như vậy, tồn nhập vào linh hồn của thư viện.
Trong sự giao lưu hoặc rụt rè, hoặc nịnh bợ của đám người Phyllis, Lotter, Annie, Colin, Renee, Victor đi xuống, khóe miệng vẫn duy trị nụ cời nhàn nhạt, rõ ràng vơi với giai điệu ngắn kia rất hài lòng.
Khi Victor tiép tục giảng bài, quản gia Acr mở cửa đi vào, nói khẽ với Victor:
– Lão gia, khách ông hẹn đã đến rồi/
– Ừ, vậy mà ta quên mất, buổi sáng lại chìm trong âm nhạc nữa.
Victor phẩy tay phải một cái, có chút ảo não.
– Mau mời bọn họ vào.
Đợi cho Ace cung kính mà động tác chuẩn mực rời khỏi, Victor quay đầu nhìn đám người Lucien, vẫy vẫy tay, tỏ vẻ xin lỗi:
– Xin lỗi, các quý cô, cậu thân yêu, ta quên mất hôm nay có hẹn khách. Bài tập hôm nay của mọi người, 2 giờ chiều mai học bù, được không?
Thấy Victor khách khí như vậy, Lotter, Phyllis, Annie và Lucien cũng không thấy gì bất hợp lý, chỉ cố Lucien quyết định thừa dịp thầy Victor đang áy náy, trực tiếp hướng ông mượn cuốn từ điện ngôn ngữ thông dụng vài ngày.
Ngay khi Lucien muốn mở miệng, Ace đã đưa khách vào, một người đàn ông mặc quần áo mầu đỏ, bên ngoài áo khoác đen, một ông già tóc bạc hai tay bê một chiêc rương gỗ.
– Ngài Rhine ….
Lucien và Phyllis đồng thời lên tiếng.
Mặt Phyllis có chút hồng hồng, mà Lucien thì vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới người hát thơ tự do Rhine lại là khách quý mà Victor mời tới.
– Ha, Phyllis, ha, Lucien.
Rhine mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng chào hỏi.
Phyllis cười ngượng ngùng, sau đó tỉnh ngộ, cùng với đám người Lotter ngạc nhiên nhìn về phía Lucien, hắn và ngài Rhine có quen biết sao?
– Lucien, cậu quen ngài Rhine sao?
Victor cười hỏi.
Lucien gật gật đầu.
– Đã từng gặp ngài Rhine một lần, không nghĩ tới ở nhà ngài Victor lại gặp lại ngài Rhine.
Rhine nở nụ cười đầy mê hoặc, nói phụ họa:
– Mặc dù chỉ gặp một lần, nhưng Lucien để lại cho ta ấn tượng vô cùng sâu sắc, ha ha, cậu vậy là thực sự bắt đầu học văn tự, ờ, thật là một thanh niên có chí khí, có mộng tưởng mà ta từng thưởng thức nhất.
Nghĩ đên dường như nam, nữ Rhine đều ăn tất, Lucien bị thưởng thức như vậy, trong lòng không nhìn được rùng mình một cái.
Victor cười giới thiệu một câu:
– Ngài Rhine là chủ tịch đoàn giao hương mà tôi hợp tác, ngài đối với âm nhạc có những lý giải phi thường, chính là có sự giao lưu với ngài đây, tôi mới có thể tràn ngập cảm hứng mà viểt ra nhữn bản hòa tấu dương cầm đầy ý nghĩa.
– Ngài, ngài chính là chủ tịch đoàn giao hưởng?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lucien suýt trợn mắt, há hốc mồm. Mấy ngày trước Rhine còn ở trọ trong quán rượu Copper Crown khu dân nghèo
Mấy ngày nay, trong cuộc nói chuyện của đám người Phyllis, Lotter, thì Lucien ở trong thư viện đối chiếu máy quyển sách, biết được sự tương đồng của địa cầu và sự tổ hợp của thế giới giao hưởng, cũng học được không ít kiến thức, hiểu rõ vị trí của một chủ tịch đoàn giao hưởng, là nghệ sĩ violon đầu tiên, khi không có người chỉ huy, còn phải phụ trách chỉ huy phối hợp.Một vị trí quan trọng như vậy, sao lại có thể giao cho một người vừa đến Arthaud, căn bản đối với người trong giàn nhạc là một người xa lạ.
Dường như nhận ra sự ngạc nhiên của Lucien, Rhine hài hước cười nói:
– Vì người chủ tịch trước của giàn nhạc thích một nữ quý tộc, vài ngày trước đây đã cũng cô ta bỏ trốn tới nước Syracuse, không cách nào, chỉ có thế miễn cưỡng ta thay thế.
Phylis không nhẫn nại được nói xen vào
– Cho dù vị chủ tịch trước vẫn ở lại, với thực lực của ngài Rhine cũng đủ để dành vị trí diễn tấu Violon đầu tiên, phối hợp cùng ban nhạc. Chỉ cần luyện tập vài lần là được rồi.
– Đúng, ngài Rhine là một nhà diễn tấu Violon tốt nhất mà tôi từng gặp, đối với nhạc khúc có cach kiến giải đọc đáo của chính mình.
Victor cung tán thưởng nói:
– Gặp được ngài, là sự thu hoạch lớn nhất trong thời gian gần đây của tôi.
Lucien khẽ mỉm cười, vẻ cao thâm khó dò của Rhine, trong lòng còn cảm thấy vô cùng quái lạ, dường như quá trùng hợp. Từ một kẻ lang thang đến từ nước Syracuse, một thi sĩ cầm đàn hát rong, trong vòng mấy ngày trơ thành một người diễn tấu Violon thứ nhất trong giàn giao hưởng. Thực làm cho người ta tin tưởng, sự kỳ lạ không thể giải thích.
Tai phải củ Rhine đặt lên ngực phái, hới cúi xuổng, cảm tạ sự tán thưởng của Victor, sau đó giới thiệu ông lão tóc bạc bên cạnh.
– Đây là ngài Xavier, nhà chế tác harpsichord xuất sắc nhất của Arthaud, có lẽ sẽ giúp ngài Victor hoang thành việc cải tạo harpsichord.
Harpsichord còn được gọi là đàn Piano Bát huyền.
– Hoan nghênh ngài, ngài Xavier, trước tìm ngài đến là vì Harpsichord khó có thể thỏa mã với bản hòa tấu tôi mới viêt cho đan Piano, tôi hi vọng ngài có thể làm chút cải biến.
Victor một bên nhiệt tình chào hỏi, một bên đưa Rhine và Xavier đi lên tầng hai, cơ bản không cho Lucien có cơ hội mở miệng mượn từ điển.
Bất quá, ông dường như quên mất đám người Lucien, Annie, Colin mà rời đi mà quản gia Ace ở bên cạnh lại không xác đinh được mối quan hệ Lucien và Rhine, không tiện trực tiếp mời bọn họ rời đi. Do đó đám người tò mò Annie, Colin nhẹ nhàng , yên tinh đi theo sau đám người Phyllis đi về phía cầu thang.
Lucien vẫn chưa mượn được từ điển, tự nhiên cúng khôgn cam tâm mà dời đi như vậy, do đó cùng cùng đi theo.
Lên tới tầng hai, Victor đưa Rhine và Xavier đi thằng vào phòng ông.
– Ngài Xavier, tôi hi vọng Harpsichord có thể chịu được lực ấn của ngón tay tôi, tự do khống chế một cách chuẩn xác sự to nhỏ của âm lượng, cũng như sự rộng lớn của âm vực, có thể cộng hưởng hơn, hùng hậu hơn, cũng có thể tinh tế hơn. Victor vừa nhìn Xavier mở Harpsichord ra, lộ ra bộ phận máy móc phức tạp, vùng gấy dây cung, dây đàn bên trong, vừa đưa ra những yêu cầu của mình.
Từ khi Harpsichord được phát minh cho tới nay, khiếm khuyết của nó thể hiện rất rõ ràng, khó có thể mượn lực ấn phím để thực hiện sự thay đổi của biến hóa âm lượng. Do đó so với việc khống chê cường độ và sự mạnh yếu của âm nhạc, chẳng qua có nhiều nhà âm nhạc, chế tác cũng đã làm những thử nghiệm và cải tạo này, thông qua một số thiết bị đi kèm khác, như lõi, chốt âm, thay bàn phím vv..vv để có đượng hiệu quả tương tự. Cuối cùng làm cho nó miễn cưỡng có thé khống chê được sự biến hóa âm lượng, mà nhạc khí biểu diễn trước đã có tiền lệ như vậy. Victor có mong rằng việc cải tạo Harpsichord có thể được như yêu của mình.
Xavier cau mày
– Yêu cầu như thế, không cách nào hoàn thành, trải qua 300 năm phát triển, việc cải tạo Harpsichord đã đạt đến cực hạn, nhiều lắm chỉ dựa vào kinh nghiệm, có được sự cải thiện nhỏ.
Victor và Rhine không nghĩ tới Xavier sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, hai người nhất thời trầm mặc, đặc biệt là Victor, sắc mặt trở nên trắng bệch. Nếu như Harpsichord không đạt tới yêu cầu của mình, vậy khúc nhạc piano mình vừa sáng tác xong sẽ không có cách nào thể hiện một cách hoàn mỹ. Đối với lần đầu tiên diễn tấu trong phòng khách Thánh Vịnh của ông mà nói, có nghĩa là chưa bắt đầu đã thất bại, phải bắt đầu cải biên lại hoặc viết lại ca khuc, thật không thể chấp nhận được.
Cứ yên lặng không nói gì như vậy giằng co một hồi lâu, làm cho bọn người Phyllis cảm thấy nghẹt thở.
– Tại sao không đem vùng gẩy day cung đổi thành búa đây đạp vào dây cung?
Lucien nghĩ hồi lâu, căn nhắc những ưu và khuyết diểm và liệu sau này có lộ ra những sơ sót. Trong sự tĩnh lặng, bỗng nhiên buột miệng nói.
Xem ra, trên thế giới này dường như không thật sự biết đến cái được gọi là “ Nhạc khí vương” của cây đàn Piano hiện đại. Vẫn còn tron giai đoạn của hai loại Piano cổ, nếu muốn giúp Victor hoàn thành việc cả itạo cây đàn Piano cổ thành Piano hiện đại. Học phí của mình được lưu lại dường như có thể tiết kiệm rồi, hơn nữa việc mượn từ điển không còn khó nữa.
Trong thư viênj Linh hồn Lucien, từ khi Victor đưa ra yêu cầu, Lucien đã xem hai cuốn sách “ Chế tác và điều luật Piano cổ” và “ Nguyen lý cơ giới Piano hiện đại”, vội vàng xem một lươtf hiwn chục trang, đại khái có chút ấn tượng.
Xavier nghiêm nghị nhìn Lucien.
– Như vậy với Harpsichord có gì khác biệt? Tuy rằng cso thể thông qua lực của ngón tay để khống chế sự lớn nhỏ của âm lượng, nhưng âm lượng quá yếu, quá nhu, quá tinh tế chỉ thích hợp với biểu diễn trong gia đình, chứ không phải phòn khách Thánh VỊnh.
Lucien …… bất kể Xavier hay là Rhine, Victor đèu không có kỳ quái hay hoài nghi cậu vì sao lại biết được sự bất đồng giữ hai loại Piano này.
———-oOo———-