Áo Thuật Thần Tọa - Chương 29 : Xác chết quen thuộc
Gần đến lúc rạng sáng, Lucien trải qua nhiều lần thực nghiệm ma pháp, cuối cùng cũng học được và tương đối nắm vững thuần thục năm ma pháp không chính thức là “Phồn Tinh Chi Nhãn”: “Sương Đông Xạ Tuyến”, Cấm Quang Thuật”: “Pháp Sư Chi Thủ” và “Toan Dịch Tiễn Xạ”, còn như “Thất Khống Chi Hoàn” hôm qua học được và đã thử thi pháp không dùng chú văn, thì Lucien ổn định thời gian thi pháp trong vòng ba giây.
So sánh với ghi chép của bản thân nữ phù thủy, Lucien phát hiện thời gian bản thân phân tích ma pháp, học được ma pháp, nắm vững ma pháp nhanh đến mức kinh người, ngoại trừ “Thất Khống Chi Hoàn” mà nữ phù thủy không hiểu được, nắm bắt một cách cưỡng ép, thì ma pháp nguyên tố sở trường của bà ta như “Toan Dịch Tiễn Xạ”: “Sương Đông Xạ Tuyến”, thường đều là mất ba đến bốn ngày, hai mươi tiếng, thực nghiệm ma pháp mấy trăm lần cộng thêm luyện tập thi pháp mới có thể phân tích và nắm vững, còn Lucien thì “Toan Dịch Tiễn Xạ” đã dùng năm lần: “Sương Đông Xạ Tuyến” đã dùng bảy lần: “Phồn Tinh Chi Nhãn” đã dùng mười lần, chỉ có “Cấm Quang Thuật” do phân tích trước và không hiểu rõ nên phải mất ba mươi lần mới nắm vững.
Theo quan điểm của Lucien, việc này chủ yếu là do kết cấu pháp thuật hình như là lấy mô hình số học làm nền tảng, sau đó kết hợp với lý giải của bản thân đối với quá trình cấu tạo ma pháp này, đồng thời kết cấu mô hình của ma pháp không chính thức chỉ là hình vẽ phù văn đơn giản, giống với hình sao sáu cánh ở trình độ hình học phẳng cấp hai, cấp ba, sau khi bản thân ôn tập tài liệu lịch sử trong thư viện, đa số phân tích ma pháp không chính thức đều trở nên vô cùng đơn giản.
Còn đối với việc lý giải quá trình cấu tạo ma pháp, Lucien cũng dựa vào kiến thức trong quá khứ, ví dụ như lý giải “Toan Dịch Tiễn Xạ” thành dùng lưu huỳnh chế tạo a-xít sun-phu-ric, nhưng đến Cấm Quang Thuật thì Lucien không thể dựa vào kiến thức trước đây để lý giải được, chỉ có thể mơ hồ cho rằng ngược hướng phá hoại kết cấu của “Cỏ huỳnh quang” có thể khiến nó chủ động hấp thụ ánh sáng không phản xạ, kết quả là hiệu quả cũng không đến nỗi tệ, nhưng cũng không phải tốt, rất nhiều lần luyện tập mới nắm vững.
Điều này khiến Lucien tự kiểm điểm: “Không thể quá trông cậy vào kiến thức của quá khứ, ma pháp của thế giới này chắc có chỗ độc đáo, tuy một số có thể kết hợp các kiến thức vật lý, hóa học, nhưng ngoài ra thì tự mình phải phân tích dần dần, suy cho cùng nguyên tố và quy tắc của thế giới này rất có thể không giống với trái đất, như đúng mà lại sai, ví dụ các nguyên liệu quý như bí ngân, tinh kim mà nữ phù thủy ghi chép, ví dụ như tại sao có thể dựa vào chiêm tinh để xem bói cát hung, vận mệnh…”
Còn “Thất Khống Chi Hoàn”, do Lucien hoàn toàn hiểu nó là ma pháp dưới tác dụng của lực hấp dẫn, nên mới có thể nhanh chóng rút ngắn thời gian thi pháp đến giới hạn cao nhất như hiện tại.
Sau khi nghỉ ngơi yên tĩnh mười phút để hồi phục tinh thần lực, Lucien bắt đầu xử lý đơn giản các dấu vết để lại, ví dụ như bề mặt đá bị ăn mòn.
“Uy lực của ma pháp không chính thức quả thực không đủ mạnh, Sương Đông Xạ Tuyến chỉ có thể đánh trúng chỗ hiểm như tim và yết hầu, gây hiệu quả tim ngừng đập và nghẹt thở mới có thể trực tiếp giết chết một người trưởng thành, nếu không thì phải ba lần phát ra Sương Đông Xạ Tuyến chính xác hoàn toàn, nếu chỉ trúng một lần thì nhiều nhất sẽ khiến người ta chịu tổn thương do rét nghiêm trọng, động tác và tư duy trở nên chậm chạp, Toan Dịch Tiễn Xạ do vấn đề về nồng độ và cường độ của a-xít, cũng phải trúng chỗ hiểm mới được.” Lucien bình tĩnh phân tích ma pháp cấp học đồ mà mình biết, và cũng không thất vọng lắm, rất nhiều ma pháp tuy nhìn thì không mạnh nhưng chỉ cần vận dụng tốt, ở trường hợp đặc biệt và thời gian đặc biệt, hiệu quả cũng sẽ kinh người.
Xử lý xong dấu vết, Lucien đem nguyên liệu thi pháp trong túi đặt ở chỗ kín mà lại tiện lấy dùng, tiếp đó chưa trở lên mặt đất mà tiếp tục theo đường nước ngầm đi về hướng cửa xả nước gần khu ô chuột thăm dò.
Đó là vì Lucien từng nghĩ, muốn tìm được nấm thi thể đen thì phải tìm được xác chết trước, trong khi ở mộ viên rất có thể bị giáo hội âm thầm giám sát, vậy thì ngoại trừ dã thú, con người đã chết trong rừng đen Mazel ra, đường nước ngầm là nơi duy nhất có hi vọng tìm được thi thể thối rữa, dù sao nơi đây cũng có rất nhiều dân nghèo, ăn mày cư trú, ngay cả vải bọc thi thể cũng chưa chắc có, nếu không có bạn bè quen biết và họ hàng bên cạnh, thì không ngoại trừ khả năng sẽ lặng lẽ chết ở nơi sâu thẳm dưới đường nước ngầm mà không ai hay biết, còn các động vật chết, những miếng thịt thối rữa được vứt xuống đường nước ngầm cũng không phải hiếm.
Vả lại nữ phù thủy cũng đã từng thăm dò trong đường nước ngầm, ban đầu là vì nấm thi thể đen, sau đó là vì tìm lai lịch của chuột mắt đỏ, nhưng đều chưa gặp phải nguy hiểm, vì vậy Lucien mới dám thăm dò đường nước ngầm này trước.
—-
Tinh thần lực phân tán, lờ mờ cảm nhận xung quanh, Lucien hết sức thận trọng khi đi trong đường nước ngầm.
Trong hơn hai mươi phút, Lucien đã thăm dò xong mấy nơi, đã phát hiện ba xác thối, lần lượt là hai con chuột và một loại động vật hình thạch kỳ quái, tiếc là trên người chúng đều không mọc nấm thi thể đen.
Chuyển sang một chỗ rẽ khác, trước mắt Lucien bỗng trở nên rộng rãi, và cuối cùng đã phát hiện đám người ăn mày cư trú ở đường nước ngầm.
Đoạn đường nước ngầm này rất rộng, ở giữa là một con sông ngầm nước chảy tĩnh lặng, mang theo một số rác rưởi, nó sẽ chảy thẳng đến cửa xả nước, hòa vào sông Belen, trên con đường lát đá hai bên, mỗi bên đặt một dãy các vật như vải rách, chén sành, có một vài người ăn mày mặc áo quần rách rưới đến lộ cả da thịt, đang tụ tập trên con đường lát gạch ở một bên, không biết đang làm gì.
Lucien nhìn thấy chỉ là kẻ ăn mày nên không tránh đi, vả lại bản thân đã bị phát hiện, thế là bước chân thận trọng muốn đi qua từ con đường đá ở bên còn lại.
“Chàng trai trẻ, đường nước ngầm không phải là nơi cậu nên đến, cậu có mục đích gì?” Trong đám người ăn mày có một ông lão trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, gầy trơ xương sườn, khô quắt dị thường bước ra, nhưng nghe tiếng của ông ta thì nhiều nhất là cỡ bốn mươi tuổi.
Cho dù cái áo ngắn bằng vải lanh mà Lucien mặc có cũ kỹ, rẻ tiền, không thể che dấu thân phận của dân nghèo đi nữa, nhưng so với đám người ăn mày này thì vẫn sang trọng như quý tộc, chí ít nó sẽ không rách đến mức lộ ra phần lớn da thịt, chí ít nó rất sạch sẽ, vậy nên ông lão vừa nhìn đã nhận ra Lucien không phải là “cư dân gốc” của đường nước ngầm.
Lucien mỉm cười trả lời: “Tôi có vị bằng hữu sống ở đường nước ngầm, tôi đến tìm hắn.” Lời nói tự tin, điệu bộ thuần chất, giống như không hề quan tâm đến đám người ăn mày, vì ở trong đường nước ngầm đen tối không có pháp luật này, muốn không khơi dậy sự tham lam của đám người ăn mày, phải thể hiện được bản thân rất mạnh là cách tốt nhất.
Sau lưng ông lão gầy gò, mấy người ăn mày khác cũng đều đứng lên theo, ánh mắt vừa hung ác vừa tham lam nhìn chằm chằm vào Lucien, nhưng Lucien không hề tỏ ra yếu thế đảo mắt lại với họ, bày ra thân hình cũng xem là rắn chắc cùng với con dao găm sắc bén.
Việc này khiến họ tránh khỏi ánh mắt của Lucien một cách vô thức.
Nhìn Lucien từng bước đi về phía trước, ông lão gầy gò bỗng nhiên cười lên: “Chàng trai trẻ, ta thấy cậu ăn mặc không tốt lắm, còn trong tay lại có một con dao găm, xem ra là đang làm việc không chính đáng.”
Lucien có chút kinh ngạc rằng ông ta sẽ nói chuyện với mình, nghĩ một lát, hắn trả lời lạnh lùng: “Việc này không liên quan đến ngươi.”
Ông lão gầy gò cười he he: “Cho dù thế nào cũng nhìn ra được ngươi sống rất khó khăn. Nếu người trẻ như ngươi đã cố gắng như vậy, dốc sức như vậy mà mỗi ngày cũng không thể ăn bánh mì trắng, thịt bò, thì ta nghĩ chắc chắn không phải là lỗi của ngươi. Thần giáo chân lý nói với bọn ta, mỗi người đều là con cừu non của Chúa, nhưng tại sao bọn quý tộc có thể sống cuộc sống xa xỉ, còn những dân nghèo ngoan đạo tín ngưỡng ngài thì lại không thể thay đổi số mệnh, mọi người đều giống nhau sinh ra thì có tội!
“Tôi không có hứng thú với những điều ông nói, ông đừng nói chuyện với tôi nữa.” Ngữ khí của Lucien lạnh lùng.
Tuy ông lão gầy gò này nói rất khó hiểu, không để lại điểm sơ hở, đổi lại là người khác chắc chắn không hiểu rõ, nhưng trong lời nói của ông ta, Lucien lại nghe được một mùi quen thuộc, đó chính là mùi bị người khác truyền giáo, mà nhìn ý tứ của ông ta thì chắc chắn không phải truyền thần giáo chân lý, còn là thần khác hay là ma quỷ, thì Lucien hiện giờ tạm thời không có hứng thú, trong tình huống không có đủ thực lực mà tùy tiện tiếp xúc những điều này, đó là tự tìm đường chết.
Không để ông ta nói quá nhiều, là vì biết càng nhiều thì càng không thể rời đi, dưới sự khống chế của thần giáo chân lý, truyền bá giáo phái khác thì đó là tội danh phải lên giàn hỏa thiêu, đám người ăn mày này sẽ không mạo hiểm để lộ thông tin.
Ông lão gầy gò và mấy tên ăn mày không ngờ rằng Lucien sẽ từ chối dứt khoát và trực tiếp như vậy, nên không kiềm được tức giận nhìn chòng chọc Lucien, giống như là đã bất kính với món đồ quý giá vậy.
“Muốn thử dao găm của tôi không?” Lucien lắc lắc con dao găm trong tay, sau đó bình tĩnh, thận trọng đi về phía trước.
Khi cách bọn họ ở chỗ giao thoa của đường nước ngầm và sông ngầm, Lucien nhạy bén phát hiện ra ở chỗ bọn họ ngồi vây lại trước đó đang bày một tấm vải đen sạch sẽ, phía trên vẽ một cái sừng cong cong, lấp lánh tia sáng màu bạc.
Ông lão gầy gò nhớ lại những lời mình đã nói, cảm thấy không có để lộ nội dung gì cả, giống như sự than phiền của một người dân nghèo bình thường, chẳng qua là sự than phiền tập trung vào bọn quý tộc mà thôi, đồng thời ông ta đánh giá lại một chút về tuổi tác, trạng thái thân thể, con dao găm trong tay của Lucien, thế là đành ngồi xuống.
—-
Rời khỏi đám người ăn mày, tạt qua trong đường nước ngầm hơn mười phút nữa, tiếng nước trong tai của Lucien bỗng nhiên vang dội.
“Xem ra là đến cửa xả nước rồi, bên ngoài chắc là bờ sông Belen.” Lucien nhìn thấy sông ngầm trở nên cuộn trào mãnh liệt, chảy về hướng một cửa động phủ tấm thép gai bị đục lỗ rất lớn. Thế là hắn đi chậm chậm ở con đường trên bờ, ở nơi rác rưởi dày đặc nhất tìm kiếm xác thối.
Đi thẳng đến trước tấm thép gai, Lucien đều không phát hiện được gì, hắn có chút thất vọng, chuẩn bị trở lên mặt đất.
Nhưng khi Lucien quay đầu, tùy ý nhìn một cái ở phần tiếp xúc của tấm thép gai và mặt nước, lại kinh ngạc phát hiện ánh huỳnh quang chiếu rọi, trong sóng nước dập dềnh, chỗ bên dưới nơi tiếp xúc của tấm thép gai và mặt nước, hình như là không có.
Đang lúc hiếu kỳ, Lucien đi lên trên bờ, lắc lắc, nhấc tấm thép gai rồi nhìn cho kỹ, chắc chắn dưới tấm thép gai đã xuất hiện một cái lỗ không nhỏ.
Còn chưa kịp phán đoán xem là nó hỏng tự nhiên hay là bị người khác phá hoại, thì Lucien nhìn thấy một vật thể lớn màu đen chầm chậm nổi lên ở ngay trước mặt mình, hình như là do vừa nãy hắn đã lay mạnh tấm thép gai.
Khi nó chầm chậm nổi lên mặt nước, nước sông ngầm đánh vào tấm thép gai, Lucien mới nhìn thấy rõ, đây là một thi thể đã trương phình, bắp thịt trên mặt, trên người đã thối rữa rất nhiều, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hình dáng, áo quần quấn đầy rác rưởi, có sức nổi rất mạnh.
Lucien nén nhịn sự ghê tởm khi nhìn thấy xác thối, tìm kỹ trên người nó xem có nấm thi thể đen không, tuy rằng không hi vọng lắm, suy cho cùng nó bị ngâm trong nước, nhưng có lẽ sẽ có kinh ngạc chăng?
Nhìn đi nhìn lại, đôi lông mày Lucien đã nhíu lại, bởi vì nguyên nhân cái chết của thi thể này rất cổ quái, ngực bị thủng, hơn nữa vừa nãy hắn dùng dao găm thăm dò một chút, phát hiện tim của người này đã không còn nữa, xem ra giống như là bị người ta móc mất.
“Ai mà lại tàn nhẫn thế?” Lucien quan sát khắp thi thể này, đột nhiên ở phần eo của thi thể đã phát hiện một túi tiền quấn ở đó: “sao lại có chút quen quen?”
Dùng dao găm khều qua đó, Lucien xem kỹ lại: “Đây là túi tiền của mình!”
Đây là túi tiền mà Lucien bị tay chân Hắc bang cướp mất, còn chưa kịp lấy lại, vậy mà nó lại xuất hiện ở trên cơ thể xác thối chết rất kỳ dị trong đường nước ngầm.
Trong sự kinh ngạc, không để ý đến sự ghê tởm, Lucien chăm chú nhìn vào phần mặt của thi thể này:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Andre?”
Trong lòng có ý nghĩ, Lucien càng nhìn càng thấy giống, Andre của Hắc bang Yaren sao lại chết ở đây?