Áo Thuật Thần Tọa - Chương 39 : Vị khách lúc nửa đêm
Sau khi tiếp nhận kiến nghị của Lucien và Lane, Victor cầm ra một bản nhạc rất đơn giản cho Lucien đọc nhạc, đây là bản nhạc nhập môn dương cầm mà ông viết riêng cho học sinh của mình, bởi vì cần đơn giản nên không có quá nhiều nốt trang trí đẹp đẽ, khi đàn trên cây đàn harpsichord ban đầu bị hạn chế do khuyết điểm của nó nên chỉ có thể miễn cưỡng tính là nghe cũng được, còn diễn tấu trên đàn dương cầm hiện tại thì có một loại hoàn luật như bài ca, cảm giác thuần túy tươi đẹp, tuy vẫn chưa thể gọi là bản nhạc nổi tiếng nhưng cũng đủ để lưu truyền ra ngoài.
Do linh hồn và tinh thần lực đã trải qua rèn luyện theo phương pháp suy tưởng mà lớn mạnh, nên trí nhớ hiện giờ của Lucien càng ngày càng tốt, cho dù chỉ có nền tảng âm nhạc mấy ngày hắn cũng đã hoàn thành đọc nhạc sơ bộ trong vòng mười bản, không chênh lệch nhiều so với các học sinh quý tộc từ nhỏ đã được hun đúc âm nhạc như Lotter, Phyllis, khiến trên mặt Lucien lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Được rồi, Lucien, cậu thử đàn tấu một chút giai điệu của phần trước, đừng căng thẳng, lần đầu tiên có xảy ra tình trạng gì thì cũng rất bình thường, nhưng nhất định nhớ duy trì chỉ pháp, không thể hoảng loạn thì nhấn ngón tay lung tung, chỉ cần chỉ pháp không sai sót, luyện tập nhiều một thời gian thì có thể nắm vững bản nhạc này rồi.” Victor sau khi giảng cho Lucien những điểm quan trọng về chỉ pháp cơ bản thì trực tiếp bảo Lucien bắt đầu đàn tấu, hoàn toàn không giống với giáo trình nhập môn chỉ pháp đàn dương cầm trong đầu Lucien, là có một quá trình tuần tự từng bước làm quen chỉ pháp, phím đàn.
Dĩ nhiên, bản nhạc này rất đơn giản, trực tiếp luyện tập như vậy tương tự như việc đồng thời học kết hợp với phần trước của giáo trình nhập môn đàn dương cầm, trẻ con có tư duy, logic đơn giản nên học có lẽ sẽ rất vất vả nhưng đối với người trưởng thành như Lucien thì chỉ cần luyện tập nhiều sẽ có thể thích ứng được.
Hai tay Lucien giống như đang nắm cái trứng gà đặt lên trên phím đàn, nhìn bản nhạc để trước mặt, trong đầu lập tức nhớ lại một lượt, tiếp theo ấn phím đàn xuống bắt đầu đàn tấu.
Từng nốt nhạc gián đoạn truyền ra, Lucien đàn tấu rất trầy trật, lúc ghi nhớ thì cảm thấy đơn giản nhưng khi đàn tấu thật sự thì phát hiện rất khó khăn, bản thân rõ ràng ghi nhớ nên đàn nốt nào nhưng lại không đối ứng được với phím đàn, chờ khi đối ứng được phím đàn muốn điều khiển ngón tay ấn phím thì lại phải nhớ lại chỉ pháp, không thể sai sót, nên dùng ngón nào phải chuẩn xác, chờ khi hiểu rõ những thứ này thì việc duỗi ngón tay ra lại gần như không nhịp nhàng lắm.
Thế là Lucien cứ một nốt trước xong lâu rồi thì mới vang lên nốt khác, khiến phòng đàn vang lên âm thanh đứt quãng tựa như người ta trước khi chết dặn dò di ngôn vậy.
May mà Lucien trải qua huấn luyện chuyên tâm thi pháp và sự hun đúc của nhiều tình huống nguy hiểm, cảnh tượng người chết nên dù đàn có chậm đi nữa cũng không bị rối loạn, không vội vàng đuổi theo nốt nhạc để đến nỗi sai nốt, trộn âm, âm gấp gáp, cả đoạn nhạc vẫn có không ít tạp âm.
Lotter, Phyllis và Herodotus ở một bên nghe với nụ cười rạng rỡ, không có ý châm biếm, bởi vì năm đó khi họ đàn tấu lần đầu tiên cũng như vậy, thậm chí còn tệ hơn cả Lucien, chê cười Lucien thì cũng chính là chê cười bản thân.
Bản nhạc này không dài nhưng giai điệu khoảng một phút thì lại được Lucien đàn mất ba phút, sau khi đàn xong Lucien mới phát hiện sau lưng mình toát ra một lớp mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, tự nhiên có cảm giác khi hắn thi tháp giết người dưới đường nước ngầm.
Bộp bộp bộp, Victor vỗ tay trước tiên, an ủi và biểu dương Lucien: “Tuy Lucien cậu đàn rất chậm, rất tệ nhưng là người duy nhất trong số các học sinh bình thường mới học ở lần đàn tấu đầu tiên mà duy trì không sai nốt nhạc, sự bình tĩnh này có thể giúp cậu nhanh nắm vững chỉ pháp đàn dương cầm hơn, nhưng đôi khi đàn tấu bản nhạc cần đưa vào tình cảm đối với âm nhạc, quá bình tĩnh cũng không tốt.”
Lane, Lotter… cũng vỗ tay theo sau đó, họ xem như là đã chứng kiến buổi diễn tấu lần đầu tiên của Lucien, chỉ là muốn đám người Lotter, Phyllis mở miệng khen Lucien thì không thể nào, quý tộc và sự khoe khoang, kiêu ngạo của người học trước khiến họ căn bản không cảm thấy việc đó ra gì, đặc biệt Herodotus còn rất ghét Lucien.
Chờ Victor nói xong, với vai trò là nhà diễn tấu Harpsichord và đàn clavichord xuất sắc, Lane bình luận vài câu, chỉ ra vấn đề hiện tại của Lucien:
“Lucien trí nhớ cậu rất tốt, chờ sau khi học và đàn tấu thêm vài lần thì chắc có thể nhớ hết vị trí của phím đàn, cho dù là luyện tập đến mức độ vừa nhìn thấy bản nhạc hoặc nghe thấy âm nhạc là lập tức phản ứng theo bản năng, thì tin rằng cũng không cần đến một tháng, nhưng ta để ý thấy tính nhịp nhàng của hai tay cậu khá kém, hay nói cách khác, nốt nhạc cậu nghĩ không thể phản ứng nhanh nhất đến trên động tác của hai tay.”
“Bản nhạc này rất đơn giản, chờ sau này cậu gặp bản nhạc có tính kỹ xảo mạnh, đầy những nốt trang trí lộng lẫy, khi gặp phải âm nhạc phức tạp cần phối hợp tay trái tay phải thì lại càng khó khăn rồi, hơn nữa hiện giờ cây đàn dương cầm này có bàn đạp cường âm, âm kéo dài, thì ngoài sự nhịp nhàng của hai tay, tính nhịp nhàng của hai chân cũng cần phải luyện tốt.”
“Dĩ nhiên, đó là vấn đề thuần thục, chỉ cần cậu có thể khắc khổ luyện tập, nhanh nhất thì hai ba năm, lâu nhất không tới mười năm thì có thể trở thành nhạc công đạt chuẩn rồi, còn có xuất sắc hay không thì còn cần xem cậu có thiên phú âm nhạc không.”
Tuy Lucien biết cho dù có danh sư chỉ bảo, thì luyện tốt một nhạc cụ cũng cần khổ công lâu dài, nhưng một người muốn dựa vào việc trở thành nhạc công để kiếm sinh hoạt phí, chi phí vật liệu thi pháp, chi phí cho dụng cụ thực nghiệm ma pháp như hắn khó tránh có chút thất vọng nho nhỏ: “Ngài Victor, ngài Lane, không có cách nào nhanh trở thành nhạc công đạt chuẩn hơn ư?”
“Trừ phi cậu là thiên tài âm nhạc thật sự, đối với âm nhạc có sự hiểu biết không gì sánh nổi, vậy thì có thể mấy tháng nắm vững một môn nhạc cụ, nhưng rất tiếc là cậu không phải. Vì vậy nền tảng vững chắc, sự luyện tập thời gian dài là cách duy nhất mà cậu có thể trở thành nhạc công đạt chuẩn, ta không muốn sau này nghe người ta nói học sinh âm nhạc của ngài Victor là một tên ngốc đến đàn dương cầm mà cũng đàn không xong.” Phyllis giỏi châm biếm người khác nghe thấy mơ ước hão huyền của Lucien xong thì cuối cùng không nhịn nỗi mà mắng hắn một câu.
Herodotus cười nghe Phyllis nói xong mới giả vờ có ý tốt nói: “Lucien, hai chân phải đứng vững trên mặt đất vững chắc mới có thể đi xa hơn, nhanh hơn.”
“Đúng thế, Lucien, cậu mới bắt đầu học, đừng có xem thường độ khó của việc học nhạc cụ.” Lotter không ghét Lucien nhiều như hai người kia, chỉ là hùa theo khuyên một câu.
Lane nhoẻn một nụ cười: “Người trẻ tuổi có lý tưởng, có sức mạnh là chuyện tốt, nhưng học nhạc cụ đều cần luyện vô số lần, đừng thấy ta giỏi đàn tấu violin, harpsichord, đàn clavichord và thụ cầm, đó là thời gian dài đằng đẵng tích tụ ra đó. He he, thực ra cũng có một cách có thể giúp cậu nắm vững một nhạc cụ trong thời gian ngắn nhất, đó chính là kích hoạt sức mạnh huyết mạch của cậu, trở thành kỵ sĩ, như vậy đối với sự khống chế của thân thể, đối với sự khống chế của hai tay, hai chân sẽ trở nên rất mạnh, tính nhịp nhàng tự nhiên sẽ tốt, rồi phối hợp thêm trí nhớ tốt của cậu nữa thì có lẽ một hai tuần là có thể trở thành nhà diễn tấu dương cầm đạt chuẩn.”
“Dĩ nhiên cụ thể cậu cần tốn bao nhiêu thời gian để kích phát được sức mạnh huyết mạch, có lâu hơn mấy năm, mười mấy năm không thì ta không rõ.”
“Ha ha ha” – Câu kết hài hước của Lane khiến Victor, đám người Lotter không nhịn nỗi mà cười lớn lên, kích phát sức mạnh huyết mạch khó thế nào thì nhìn số lượng kỵ sĩ của Công Quốc là biết rồi, dù là Lotter, Phyllis hay là Herodotus và những người thất bại trên con đường kỵ sĩ. Họ cảm thấy bản thân kiên trì tiếp không có hi vọng thành công mới chuyển qua theo đuổi con đường nhạc sĩ, với tuổi tác của Lucien, muốn kích phát sức mạnh huyết mạch thì chi bằng kỳ vọng bản thân là thiên tài âm nhạc còn hơn.
Victor thu lại nụ cười: “Nếu chỉ là muốn đàn hay một bản nhạc phức tạp, vậy cậu mỗi ngày luyện tập bốn tiếng đồng hồ, ba bốn tuần không gián đoạn thì chắc có thể miễn cưỡng đạt chuẩn, nhưng việc đó có ích gì? Được rồi, Lucien, hãy học dương cầm một cách thực tế đi.”
Lucien đành phải gật gật đầu, trong lòng lặng lẽ tính toán thu nhập và chi tiêu của bản thân, mỗi tháng tiền lương mười bạc Einar, trong đó phải nạp 3 bạc Einar cho thím Alissa để làm tiền ăn một tháng của bản thân.
Tuy bản thân rất nhớ về đời trước bao gồm mỹ vị của đồ ăn tây, muốn nếm thử những đồ ăn ngon đó để thăm hỏi bản thân nhưng đang ở thời khắc quan trọng của việc học nhập môn ma pháp, âm nhạc, quả thực hắn không muốn phân ra nhiều tâm tư hơn để làm những thứ đó.
Còn lại bảy bạc Einar, chờ sự căng thẳng trong thành Arthaud thời gian này qua đi rồi, khoảng mỗi tháng phải tốn năm đến sáu bạc Einar để mua vật liệu ma pháp, còn việc xây lại một phòng thực nghiệm ma pháp bí mật và mua các vật phẩm như bình thủy tinh, ly thủy tinh, lò lửa, hũ chất liệu đặc biệt thì phải chi một món tiền lớn, rất có thể sẽ phải đầu tư tất cả bạc mà bản thân kiếm được từ tay chân Hắc bang, tà giáo đồ.
Dĩ nhiên, những dụng cụ cần để thực nghiệm ma pháp, đặc biệt chế phẩm thủy tinh là rất nhạy cảm, với tình hình của bản thân thì một khi đi mua sẽ rất dễ bị người khác nghi ngờ có liên quan đến thực nghiệm ma pháp, điều này khiến Lucien rất đau đầu, không biết nên giải quyết thế nào.
Ngoài ra Lucien còn dự định mua hai cái áo vải lanh nhuộm đen cùng một số vải rách cũ và kim khâu, chỉ may… dùng để may một cái áo choàng dài có mũ, tiện dùng khi có hoạt động ẩn nấp, đồng thời còn cần khâu lên một dãy các túi nhỏ ở lớp lót thắt lưng vải để lần lượt đựng các vật liệu thi pháp khác nhau, tránh sau này khi vật liệu thi pháp nhiều lên thì khó phân biệt và mang theo.
Đối với việc này, Lucien chỉ có thể tự trêu mình để giải sầu: “Áp lực của cuộc sống khiến ma pháp sư như mình đều bắt đầu học may vá rồi, đây là thế đạo gì không biết.”
—-
Một đêm của mấy ngày sau, Lucien đang dùng thư viện Linh Hồn phân tích “Ho Sặc của Horman” lần nữa để trong lúc đang không thể thi pháp có thể hiểu rõ nó hơn.
Ngoài việc đó ra, Lucien chủ yếu đang dành thời gian cho các phương diện như vận dụng nghiên cứu tinh thần lực, kết hợp với kiến thức trước đó, tần suất biến động, hắn vui vẻ phát hiện có thể để lại ấn ký tinh thần lực yếu ớt khó nhận ra được trên người nhân vật mục tiêu.
Còn về việc đàn tấu dương cầm, bản thân quả nhiên giống như lời Lane nói, sau khi trải qua tiến bộ nhanh chóng do trí nhớ lúc đầu mang lại, tính nhịp nhàng của hai tay trở thành độ khó lớn nhất hiện tại, hắn vẫn đang luyện tập bản nhạc nhập môn đó.
Bỗng nhiên, tinh thần lực của Lucien lờ mờ cảm nhận được có sự vật gì đó đang nhanh chóng đến gần.
Thế là Lucien lập tức dừng mọi việc đang làm, nhìn xung quanh thấy tất cả sự vật đều giấu đi xong hết mới cẩn thận xuống giường, chuẩn bị sẵn sàng thi pháp.
Tiếp theo đó, trên cánh cửa sổ gỗ đang đóng vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, sau ba tiếng gõ, cửa sổ gỗ đang khóa trái của Lucien tự mở ra một cách quái lạ.
“Khai Quan Thuật!”
Ma pháp quen thuộc chập chờn khiến Lucien bỗng chốc cảnh giới cao độ, đồng thời dâng lên kỳ vọng, bản thân cuối cùng cũng thấy được ma pháp sư khác hoặc học đồ ma pháp rồi?
Một bóng đen từ cửa sổ đang mở bay vào, đậu lên trên bàn gỗ, phát ra giọng ù ù khàn khàn khó nghe: “Tiểu tử, tại sao không mở cửa cho đại nhân Doro cao quý, phải để ta tự ra tay vậy?”
Lucien có chút kinh ngạc, đây lại là một con ưng đầu mèo màu vàng nâu, nó nhìn có vẻ bình thường nhưng lại giương cái mỏ nhọn lên phát ra tiếng người, làm ra bộ dạng cao ngạo.
“Ma sủng? Hay là thuật biến hình?”
Thấy tình hình đó, Lucien chột dạ, làm ra bộ dạng vô cùng sợ hãi, hắn lùi lại đến bên giường, run lẩy bẩy.
Đối với biểu hiện như vậy của Lucien, ưng đầu mèo kỳ quái đó gần như rất hài lòng, không nhịn nỗi đi lại hai bước trên bàn gỗ, sau đó mới tiếp tục làm dáng vẻ ngạo mạn: “Tiểu tử, đại nhân Doro biết ngươi rất sợ và sùng bái sinh vật thần kỳ, cao quý như bọn ta, nhưng ta chỉ đến hỏi ngươi một số vấn đề, chỉ cần ngươi trả lời thành thật thì đại nhân Doro sẽ không sát thương ngươi.”
“Ta hỏi ngươi, nữ phù thủy ở ngôi nhà nhỏ bên cạnh sau khi bị thiêu chết, còn có ma pháp sư nào khác từng đến tìm bà ta không?”