Áo Thuật Thần Tọa - Chương 45 : Phòng thí nghiệm ma pháp của Lucian
Sau khi chờ các nguyên liệu ma pháp, vật phẩm bản thân cần mà hiện tại có thể nhận được đến tay, Lucien dừng việc hướng dẫn cho các học đồ ma pháp như Hiền Giả, Simon, Kẹo Mật Trắng, Thủy Ngân, hắn nén thấp giọng, cười nhạt: “Hì, lần này kết thúc ở đây, chờ khi tôi tham gia tụ họp lần sau lại giảng giải cho mọi người.”
Người đã nhận thức được kiến thức tương đương với tiền bạc, hơn nữa rất thiếu tiền, khát khao tiền bạc như Lucien dĩ nhiên sẽ không đem kiên thức của mình tùy tiện đổi lấy một số sự vật vô dụng, vả lại nền tảng của bản thân mình cũng rất không chắc chắn, trước khi quay về củng cố, ôn tập, học hành thì giảng nhiều ngược lại sẽ lộ sơ hở, duy trì chút thần bí thích hợp vẫn là tốt nhất.
Có thể được một vị ma pháp sư chính thức từng trải, uyên bác hướng dẫn nhiều vấn đề ma pháp khó như vậy, đám người Hiền Giả đã rất hài lòng rồi, thậm chí cảm thấy những thứ bản thân bỏ ra ít hơn thu hoạch rất nhiều, thế là tất cả bọn họ đều đứng dậy, tay phải sờ trán, cúi gập người theo lễ nghĩa của ma pháp sư cổ đại khi chào người hướng dẫn, bày tỏ sự cảm kích của bản thân.
“Ngài Giáo Sư, tiếp theo sẽ bắt đầu trao đổi vật phẩm, kiến thức và cả thảo luận ma pháp giữa chúng tôi, hoan nghênh ngài dự thính.” Hiền Giả nói với Lucien với vẻ vui sướng.
Cái gọi là thảo luận ma pháp có khác với “hướng dẫn”, tức là mọi người nói thỏa thích các vấn đề ma pháp, cùng nhau thảo luận, việc này là hoàn toàn công khai, nếu ngay cả một vấn đề cũng không đồng ý phát biểu suy nghĩ của mình thì sau khi trao đổi vật phẩm xong sẽ có thể rời đi, Hiền Giả đại diện tất cả học đồ ma pháp mời Lucien dự thính, có nghĩa là Lucien có thể chỉ nghe mà không cần nói.
Dĩ nhiên, trong mắt các học đồ ma pháp như Hiền Giả, Kẹo Mật Trắng, Thủy Ngân, một vị tiên sinh có kiến thức rộng, thực lực lớn mạnh như vậy thì chắc chắn không thể để ý các vấn đề ma pháp nông cạn, cấp học đồ của mấy người họ, nếu có thể mời được hắn dự thính vậy thì trong một số vấn đề nào đó hắn có thể đột nhiên nảy sinh hứng thú mà phát biểu một vài câu, đó sẽ là thu hoạch mà mấy người bọn họ luôn mong đợi.
Lucien hiện tại vẫn có một số ma pháp cấp học đồ do bị quấy nhiễu bởi các kiến thức của bản thân, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn nắm vững nên phân tích rất không thuận lợi, hơn nữa về mặt thi triển ma pháp, phối hợp, kỹ xảo lại càng đang ở giai đoạn bị hạn chế bởi ghi chép của nữ phù thủy và sự tìm tòi của bản thân, do đó sau khi nghe lời mời của Hiền Giả thì tưởng như bị một đống tiền đập trúng vậy, hắn nén sự vui sướng, bình tĩnh trả lời: “Vậy tôi sẽ nghe thử.”
“Cảm ơn ngài, ngài Giáo Sư.” Kẹo Mật Trắng dùng giọng nói khàn khàn mang theo chút hấp dẫn của mình bày tỏ sự cảm ơn trước hết.
Chờ mười vị học đồ ma pháp trao đổi vật phẩm, kiến thức xong, thảo luận của họ sẽ chính thức bắt đầu.
Do hôm nay phần lớn vấn đề ma pháp khó cần hướng dẫn đều được Lucien giải quyết rồi, còn lại thì trong khi trao dổi kiến thức, vật phẩm vừa nãy lại giải quyết được rất nhiều, vì vậy sau khi thảo luận qua mấy vấn đề khó thì họ cũng giống như điều mà Lucien kỳ vọng, đã bắt đầu một số vấn đề nhỏ loại ứng dụng như phân tích một số ma pháp nào đó, thi triển và phối hợp ma pháp cụ thể.
Tuy mỗi vị học đồ ma pháp chắc chắn đều giữ lại kỹ xảo và kiến thức độc đáo của bản thân nhưng chỉ với việc thảo luận ứng dụng ma pháp thông thường thì cũng giúp Lucien thu hoạch rất nhiều, bù đắp cực lớn những thiếu sót về mặt ứng dụng ma pháp cấp học đồ của bản thân, kẽ hở giữa kiến thức ma pháp và ứng dụng được lấp đầy một chút, thế là hắn nghe hết sức chăm chú, tập trung toàn bộ ý chí.
Nhưng mà do có mũ áo che lấp nên trong mắt các học đồ ma pháp như Kẹo Mật Trắng, Cây Sồi, Hiền Giả, ngài Giáo Sư lớn mạnh mà thần bí hoàn toàn không để tâm đến việc thảo luận nông cạn của mấy người họ, ngồi một bên lặng lẽ suy nghĩ vấn đề cao thâm, điều này khiến họ khó tránh khỏi nảy sinh chút cảm xúc thất vọng.
Đến rạng sáng hơn hai mươi phút, các học đồ ma pháp dừng thảo luận, sau khi tùy tiện trao đổi một số tin tức của rừng đen Mazel và mấy nơi di tích gần đó ai ai cũng biết thì buổi tụ họp bí mật lần này cũng chính thức kết thúc.
Khi cung tiễn ngài Giáo Sư rời khỏi tầng hầm, Hiền Giả nói một cách thành khẩn: “Ngài Giáo Sư tôn kính, nếu có tin tức của bụi oán linh, lúc tụ họp tôi sẽ trực tiếp nói với ngài, dĩ nhiên nếu ngài không muốn để lỡ thời gian thì có thể đưa cho tôi một cách thức liên lạc.”
Lucien lắc đầu: “Nếu có tin tức có thể nói với Ưng Đầu Mèo, anh ta biết cách liên lạc với tôi.” Tuy Simon không chắc có thể đáng tin nhưng cách một tầng thì phần linh động hòa hoãn của bản thân sẽ lớn hơn rất nhiều, hơn nữa bản thân biết thân phận thực sự của Simon, âm thầm quan sát chắc chắn là không thể thiếu.
Thủy Ngân hơi thở dài, tỏ ra có chút thất vọng: “Vậy ngài Giáo Sư, buổi tụ họp sau hai tuần nữa ngài sẽ đến phải không?”
Ánh mắt ẩn dưới mũ áo của các học đồ ma pháp khác xung quanh đều gần như tập trung về phía Lucien.
“Xem tình hình, có thể sẽ đi đến nơi sâu trong rừng đen Mazel, cũng có thể là thời gian quan trọng để thực nghiệm ma pháp, việc sau hai tuần nữa không ai nói chính xác được.” Lucien chuẩn bị đem việc bản thân có tham gia buổi tụ họp bí mật không nói thành tùy cơ hành động, khiến người khác khó mà đoán được.
“Ít nhất cũng không trực tiếp từ chối!” Học đồ ma pháp Thủy Ngân có hơi thả lỏng an ủi bản thân, trước đó họ lo lắng nếu không còn sự lôi cuốn của tập san ‘Áo Thuật’ thì vị “Giáo Sư” thần bí này sẽ không đến nữa.
Thu hoạch lần này của Lucien ngoài thu hoạch về ứng dụng ma pháp còn có rất nhiều thu hoạch về mặt vật chất thật sự, đặc biệt là bộ dụng cụ thực nghiệm ma pháp là nặng nề nhất, may mà khoảng thời gian này Lucien kiên trì rèn luyện, sức mạnh so với trước đây có tăng trưởng không nhỏ nên mới không tỏ ra thảm hại, mất đi phong độ, quên mất cảnh giới khi leo lên cầu thang rời khỏi tầng hầm.
Sau khi rời khỏi tầng hầm, Simon ở cự ly gần dùng tâm linh trao đổi với ma sủng ưng đầu mèo Doro của mình, thấy nó lắc lư biểu thị không có gì bất thường mới ra hiệu cho Lucien và các học đồ ma pháp theo sau có thể rời đi.
Màn đêm lắng sâu giống như một mảnh vải được nhuộm đen xì vậy, Lucien tùy ý chọn một hướng hoàn toàn khác với những người khác, nhanh chân bước đi không hoang mang không vội vã, vòng về phía đông chuyển sang phía tây ở khu dân nghèo quen thuộc.
Đến một nơi khá rộng rãi, Lucien đột nhiên dừng lại, nói với vẻ âm u lạnh lùng: “Các hạ, hãy ra đi, đừng đi theo tôi nữa.”
Yên lặng, vẫn là sự yên lặng đen xì.
“Tôi đã phát hiện ra anh rồi, đừng ẩn nấp nữa, có chuyện gì không cần phải lén lút đi theo tôi, hãy hỏi trước mặt là được rồi.” Trên người Lucien có khí tức lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra, giống như là có một ma pháp lớn mạnh muốn tung ra vậy.
Thực ra Lucien không phát hiện ra gì cả, chỉ là cẩn thận dùng mánh khóe phô trương thanh thế mà ma pháp sư xấu xa, tà ác chuyên dùng để đánh lừa người khác, tránh việc thật sự bị người khác theo dõi, suy cho cùng giống như đám người Thủy Ngân, Kẹo Mật Trắng sau lưng đều có ma pháp sư chính thức tồn tại.
Trong một vùng bóng tối yên tĩnh, đang lúc Lucien chuẩn bị theo dự định lừa thêm một lần nữa rồi quay về nhà thì trên ngọn một cái cây có một con quạ quác quác quác bay lên, rời đi theo một hướng khác, hình như là bị giọng nói của Lucien làm ồn đến nó.
Không rõ thật sự là bị ma sủng hoặc sinh vật triệu hoán của người khác theo dõi hay là đúng lúc kinh động đến con quạ này, tóm lại, Lucien vẫn hài lòng đối với hiệu quả này, thế là làm ra vẻ thâm thúy lắc lắc đầu: “Đúng thật là…”
Thu lại khí tức của “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết”, Lucien bước nhanh đi vào một con đường đầy lối rẽ ở khu dân nghèo, nếu người không quen thuộc nơi đây thì chắc chắn sẽ lạc đường.
Vừa đem tinh thần lực trải ra, vừa liên tục quẹo qua trong các lối rẽ, chờ đến cuối cùng rời đi từ một lối ra nào đó, Lucien thấy vẫn không có phát hiện được bất cứ cái gì mới trở về nhà mình.
Làm đến bước này đã là cực hạn của Lucien rồi.
Sau khi về đến ngôi nhà nhỏ, không có chuyện gì xảy ra, Lucien coi như đã hết lo lắng.
—-
Đêm tối sau một tuần lễ, trong ngôi nhà nhỏ của Lucien, nơi nhỏ đặt bếp lò, nồi đất tương tự như nhà bếp đã xuất hiện một cái động lớn đen đen.
Đây là tầng hầm dài ba mét, rộng hai mét năm, cao hơn một người, đó là phòng thí nghiệm mà trong vòng bảy ngày Lucien mỗi ngày tranh thủ thời gian trong đêm dùng ma pháp trận “Biến Đá Thành Bùn Hiệu Quả Nhẹ” xây dựng ra, tường của tầng hầm là đá rắn chắc, bên trên bố trí ma pháp trận loại nhỏ có loại bỏ tiếng vang, tránh bị người khác sau khi vào nhà mình ngẫu nhiên đi đến nơi này, từ tiếng bước chân phán đoán ra phía dưới là rỗng.
Trong tầng hầm, Lucien giẫm lên ghế đẩu, cầm lấy một con dao găm bằng bạc có phù văn ma pháp, dùng tinh thần lực tập trung đẩy mạnh nó khắc họa từng đường nét thẳng tắp lên bức tường phía trên.
Đó là “Dao găm bạc nguyên chất” chuyên dùng khắc họa ma pháp trận mà Lucien có được từ buổi tụ họp bí mật, thuộc về bộ phận hợp thành dụng cụ thực nghiệm ma pháp.
Đường nét càng lúc càng nhiều, hình dáng của ma pháp trận dần dần thành hình, là một ma pháp trận loại nhỏ phức tạp, có thể che giấu sóng ma pháp.
Vốn dĩ “Loại bỏ sóng” là ma pháp cấp ba, nhưng vì ứng dụng rộng rãi nên trong ma pháp cổ đại đã đơn giản hóa ra ma pháp trận loại hình nhỏ, yếu hơn, yêu cầu không quá cao, học đồ có thể sử dụng được, nó và “Hóa Đá Thành Bùn Hiệu Quả Nhẹ”: “Loại Bỏ Tiếng Vang”: “Chế Tạo Cơ Quan” chính là bốn ma pháp trận mà hiện tại Lucien có thể dùng, những cái khác thì là loại cấp học đồ, được gọi là cạm bẫy ma pháp.
Khắc xong ma pháp trận, Lucien lấy ra một túi bột màu đen không mùi, dùng dao găm bằng bạc nguyên chất khều từng chút, bôi vào trong các đường nét ma pháp trận.
Loại bột này rất kỳ lạ, cho dù gặp phải cái gì đều có thể nhanh chóng dính lại, nó được xay ra từ một loại thực vật ma pháp “Hắc Đà Đằng”.
Sau khi bôi lên ma pháp trận một lượt, Lucien lại lấy thủy ngân ra, cẩn thận đổ lên ma pháp trận, từng giọt dịch thể màu xám bạc giống như viên ngọc bị “bột Hắc Đà Đằng” hút vào, dính chặt lên đường kẻ, lập tức toàn bộ ma pháp trận đều là đường nét màu xám bạc, óng ánh tia sáng kỳ quái.
Lại đem một số nguyên liệu khác dùng các phương pháp đặt vào vị trí chính xác xong, Lucien dùng tay nhấn giữ trung tâm của ma pháp trận, đem tinh thần lực trải ra, khởi động ma pháp trận.
Đường kẻ màu xám bạc sáng lên từng chút, toàn bộ ma pháp trận hoàn toàn lấp lánh, tiếp theo hòa vào trong tường đá, không còn nhìn thấy đường nét và tia sáng nào nữa.
Lucien từ trên ghế đẩu bước xuống có chút hư thoát, khắc họa một ma pháp trận là việc rất hao tổn tinh thần lực, tương đương với thi triển bốn năm ma pháp không chính thức, chờ đến mười ngày sau, sức mạnh nguyên liệu hợp thành ma pháp trận tiêu hao sạch thì cần thay đổi lại.
Muốn duy trì lâu hơn thì hoặc là dùng tinh thần lực bản thân duy trì, hoặc là thay đổi ma pháp trận chính thức có kết cấu phức tạp, có thể hồi phục sức mạnh từ từ, ví dụ như loại bên trong “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết”, hoặc là tìm được sự vật có chứa nhiều sức mạnh ma pháp hơn, ví dụ như trung tâm của sinh vật ma pháp, có thể là da lông, sừng, cũng có thể là mắt và huyết dịch.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Coi như đã làm xong phòng thực nghiệm ma pháp rồi.”
Lucien ngồi trên ghế đẩu hồi phục, bởi vì đây là ma pháp trận “Loại bỏ sóng”, cần phải bố trí cuối cùng, còn các ma pháp trận, cạm bẫy ma pháp khác thì đã hoàn thành vào tối qua và nửa đêm trước đó.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lucien đem từng dụng cụ thực nghiệm ma pháp của mình bày lên trên bàn đá dài chế tạo bằng cách vận dụng “Biến Đá Thành Bùn Hiệu Quả Nhẹ” ngược hướng, hoàn thành bước cuối cùng của việc bố trí phòng thực nghiệm ma pháp.
Nhìn chế phẩm pha lê lóng lánh, bếp lò loại nhỏ tinh xảo… Lucien gật gật đầu hài lòng, bước lên cầu thang bằng đá đi về lại ngôi nhà nhỏ của mình, thi triển “Khai Quan Thuật” và kích hoạt ma pháp trận “Chế Tạo Cơ Quan”, đóng cửa vào lại.
Từ bên ngoài nhìn vào, ở đó không có bất kỳ sự khác thường nào.
“Sau này có thể làm một số ma pháp thực nghiệm không quá mạnh mẽ và luyện tập thi pháp rồi.”
Lucien quay về giường, tranh thủ thời gian ngủ một lát, bởi vì trời sắp sáng rồi.
—-
“Lucien, chú ý giữ gìn sức khỏe nha.” Peyyale nhìn sắc mặt vì thức đêm mà trở nên hơi kém sắc của Lucien, lần nữa nói với vẻ sâu sắc mang theo cảm xúc quan tâm thương xót.
Lucien cười rồi lắc lắc đầu: “Chỉ là mất ngủ thôi.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, anh theo ngài Victor học nhạc cụ gì vậy?” Peyyale hỏi với tư duy thay đổi nhanh.