Áo Thuật Thần Tọa - Chương 47 : Victor nôn nóng
Giọng của Lucien giống như từ trong vực thẳm vọng ra, trả lời lơ mơ: “Peyyale, anh có thấy ba người phụ nữ đi cùng với nữ sĩ Silvia không?”
Bây giờ hồi tưởng lại thì Lucien mới phát hiện bản thân không nhớ rõ hai người nữ đó nữa rồi, chỉ có ánh mắt chứa đầy nụ cười của người phụ nữ đội mũ sa đen lúc cuối cùng quay đầu nhìn qua đây và đôi mắt màu xanh nhạt đáng sợ, nguy hiểm thì vẫn còn in sâu trong đầu hắn.
Loại thực lực lớn mạnh này Lucien chỉ thấy trong các tiểu thuyết ảo tưởng trên trái đất, cũng may đối phương chưa từng nghĩ phải làm hại hắn chứ nếu không e rằng hiện giờ linh hồn đã vỡ vụn mà chết, hoặc ý thức tiêu tan trở thành kẻ đần rồi.
Peyyale lắc lắc đầu tỏ ý bản thân không nhìn thấy nhưng hắn nhanh chóng đoán được Lucien có thể gặp phải chuyện nên thở dài: “Nữ sĩ Silvia là bạn tốt với rất nhiều tiểu thư quý tộc, có thể anh đã nhìn thấy một trong số đó. Hơn nữa là kỵ sĩ đã kích hoạt sức mạnh huyết mạch. Bởi vì anh nhìn chăm chăm vào đôi chân của nữ sĩ Silvia một cách thất lễ nên bị cô ấy dùng khí thế để hơi áp chế một chút.”
“Ôi tiếc là nữ sĩ Silvia chỉ xuất thân bình dân, nếu không e rằng đã trở thành phu nhân của quý tộc nào đó rồi. Nhưng mà cô ấy cũng không phải đối tượng để loại người đến cả sát hạch nhạc công cũng chưa thông qua như chúng ta có thể mơ mộng, trừ phi trở thành nhạc sĩ xuất sắc giống cô ấy hoặc là nhạc sĩ nổi tiếng, nhạc sĩ vĩ đại có thể được khắc ghi trong lịch sử!”
Bắt đầu từ khi kỵ sĩ đầu tiên xuất hiện, tích lũy vô số thời gian thì mọi người phát hiện rằng tuy nhân loại không thể giống sinh vật lớn mạnh như khủng long, con cái sau khi sinh ra sẽ trở nên to lớn theo độ tuổi, thực lực sẽ dần dần mạnh mẽ, sức mạnh huyết mạch phải trải qua sự rèn luyện và cố gắng của Hậu Thiên mới có thể kích hoạt. Nhưng nếu là hai kỵ sĩ hoặc con cháu kỵ sĩ kết hợp thì con của họ thường thường sẽ dễ kích hoạt sức mạnh huyết mạch hơn người bình thường.
Thực lực là sự bảo đảm của địa vị, thế là mấy trăm năm nay các quý tộc vì đời sau mà đều lựa chọn liên hôn với quý tộc huyết mạch ưu tú giống họ hoặc con cháu kỵ sĩ. Ngoại trừ một số ít nhân vật giống như Romeo vì tình yêu có thể từ bỏ tất cả, còn cơ bản không có xuất hiện trường hợp lấy con gái bình dân làm vợ.
Không để tâm đến lời than thở của Peyyale, trong lòng Lucien đang suy đoán: “So với hiệp sĩ Wien mà John từng miêu tả và bản thân mình cũng tận mắt gặp được thì hai nữ sĩ đó e rằng lớn mạnh hơn. Chẳng lẽ là công chúa Natasha người bạn thân trong lời đồn của nữ sĩ Silvia? Còn người phụ nữ trung niên đáng sợ đó là cường giả bảo vệ cô ta?”
Natasha chỉ thiếu một bước thì có thể trở thành cường giả của Thiên Kỵ Sĩ cấp sáu, còn người có thể bảo vệ cô ấy ít nhất cũng là thực lực của Thiên Kỵ Sĩ nên có loại biểu hiện đó là rất bình thường.
Nhưng sau khi Lucien suy đoán xong thì lại buồn cười: [Mình nghĩ cái này làm gì? Mặc kệ cô ta là công chúa là cường giả gì đó, có liên quan gì với mình chứ.]
Peyyale ở bên cạnh cảm thán xong, tư duy nhảy vọt nói với Lucien: “Lucien, cố gắng học dương cầm nhé, tuy anh không thể nào vượt qua tôi nhưng phải nhớ rằng chỉ có âm nhạc mới thuộc về bản thân mình.”
—-
Tinh thần Lucien mỏi khổ sở chịu đựng đến buổi trưa, hắn đã từ chối lời mời cùng Peyyale ăn trưa rồi đến phòng đàn ở lầu bốn luyện tập nhạc cụ, chuẩn bị về nhà ngủ bù một tiếng đồng hồ.
Từ trên cầu thang chầm chậm đi xuống, Lucien nhìn thấy Elena với nụ cười rất ngọt ngào đang trò chuyện vui vẻ với một chàng trai trẻ mặc áo quần quý tộc lộng lẫy. Thân hình hắn cao lớn, có một bộ tóc vàng chói mắt và ngũ quan vô cùng khôi ngô.
Có lẽ là nhìn thấy Lucien đi xuống nên người quý tộc trẻ đó mỉm cười tạm biệt với Elena một cách đầy phong độ, lướt qua Lucien rồi đi lên trên lầu.
Lucien và Elena đã khá quen thuộc rồi nên nói đùa: “Elena, lẽ nào đó là người trong lòng cô?”
Elena xoa mặt, nhìn qua phía cầu thang thấy người quý tộc trẻ đó đã lên lầu mới nói thấp giọng: “Sao có thể là người trong lòng tôi được, đó là Michael Griffith công tử đào hoa có tiếng ở hiệp hội, là học trò của chủ tịch Othello và là người kế thừa thứ hai của gia tộc Griffith. Đúng rồi, chính là anh họ của Lotter bạn học của Lucien anh đó, anh ta giỏi về harpsichord và violin. Ôi, giả cười cười làm mặt tôi đau cả rồi.”
“Tại sao phải giả cười vậy? Chào hỏi lễ phép với anh ta không phải được rồi ư?” Lucien đùa một câu rồi vốn dĩ chuẩn bị rời đi, nhưng đáp án của Elena lại khiến Lucien thấy rất kỳ lạ.
Elena mang theo vẻ cực kỳ chán ghét nói: “Bởi vì hành vi của anh ta không đứng đắn, lời đồn đại riêng tư rất không tốt. Nghe đồn đã từng có cô gái bình dân từ chối hắn mấy lần, kết quả bị hắn Con gái bình dân như tôi sao có thể ứng phó nổi hắn? May mà hắn là người khá kiêu ngạo, cảm thấy sức hút và địa vị của bản thân là bất kỳ cô gái nào cũng không thể kháng cự. Chỉ cần không kích động đến hắn, không đối xử lạnh lùng với hắn để hắn cảm thấy đặc biệt, cảm thấy muốn chinh phục thì không có vấn đề gì. Suy cho cùng hắn rất bận, thường có rất nhiều cô gái mù quáng, lòng chuộng hư vinh mạnh vây quanh hắn, hắn đâu có thời gian để chú ý riêng đến một cô gái bình dân.”
Đặc quyền của quý tộc ở thế giới này lớn mạnh vô cùng.
“Nhưng Elena cô làm như vậy cũng chỉ là tạm thời tránh khỏi nguy hiểm, nếu ngày nào đó hắn đột nhiên có hứng thú thì không phải cô sẽ nguy hiểm rồi ư? Tâm trạng và suy nghĩ của mỗi người thì đến cả bản thân cũng không nắm chắc.” Lucien nói có chút lo lắng.
Elena lắc đầu bất lực: “Chỉ có thể qua được ngày nào hay ngày đó, nhưng thời gian hắn đến hiệp hội rất có quy luật, phần lớn tình hình đều có thể tránh né trước. Cathy, ừm, hắn đã không còn hứng thú với Cathy nữa mà ngược lại rất sợ cô ấy quấy rầy. He he, người có thể kế thừa tước vị như hắn sao có thể lấy một cô gái bình dân được?!”
“Như vậy còn tạm.” Lucien gật gật đầu: “Dù gì với tuổi của cô thì không đến hai ba năm nữa cũng sẽ kết hôn thôi.”
Từ trong các cuộc trò chuyện trước đó, Lucien biết Elena lớn hơn hắn hai tuổi, sắp tròn hai mươi tuổi rồi. Ở Arthaud, ngay cả tầng lớp bình dân của thế giới này thì cô ấy được xem như là đại diện của việc kết hôn muộn rồi. Chờ cô ấy kết hôn, có gia đình của riêng mình để lo liệu thì chắc chắn phải đổi một công việc tương đối nhẹ nhàng, không cần phải làm từ sáng đến tối.
Elena nghe đến hai chữ kết hôn thì bỗng thở dài, đầy đau khổ và lưỡng lự: “Lucien, anh cho rằng sau khi nhìn thấy ở hiệp hội nhiều nhân sĩ thượng lưu phong độ ngời ngời như vậy, thấy cuộc sống xa hoa của họ, thấy nhiều nhạc công trẻ tuổi như vậy thì tôi vẫn sẽ muốn quay về cuộc sống ở quá khứ ư? Còn có thể tùy tiện tìm một người để kết hôn sao?”
Tầm mắt của con người một khi đã rộng mở thì sẽ không cam lòng với cuộc sống tầm thường trước đó nữa.
“Vậy cô có dự định gì?” Miễn cưỡng xem là bằng hữu không tồi, Lucien hỏi với vẻ quan tâm.
Elena cười khì khì, giọng nói lại trở nên ngọt ngào: “Có lẽ sẽ thử tìm một người trong số những nhạc công trẻ tuổi và những thanh niên có tiềm lực trở thành nhạc sĩ đó làm chồng của tôi, he he. Thực ra nếu Michael không phải là kẻ đa tình, tàn nhẫn thì trở thành tình nhân của một vị quý tộc có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi.”
“Được rồi, không đùa nữa, lén nói cho anh biết nhé Lucien, tôi đã tích lũy không ít bạc Einar để chuẩn bị trở thành học trò của nhạc sĩ học âm nhạc giống như anh, sau này trở thành nhạc công hợp chuẩn, thậm chí là nhạc sĩ. Ừm, nữ sĩ Silvia chính là mục tiêu của tôi! Cô ấy rất xinh đẹp lại có tài năng âm nhạc như vậy, cuộc sống của bản thân có thể tự mình làm chủ. Hơn nữa hai mươi bốn tuổi chưa kết hôn nhưng trong lòng đại đa số đàn ông ở hiệp hội lại không cảm thấy cô ấy gàn dở mà ngược lại cho rằng cô ấy là nữ thần chuyên tâm với âm nhạc, không biết bao nhiêu người thích thầm cô ấy, ừm, ngoại trừ ngài Victor.”
Phu nhân của Victor đã qua đời gần mười năm nhưng ông ấy vẫn chưa tái hôn mà chuyên tâm với âm nhạc, tình cảm đối với phu nhân mỗi người biết ông ấy đều có thể nhìn ra.
“He he, Elena cô có suy nghĩ và lý tưởng của mình là chuyện tốt. À, đã nghĩ kỹ sẽ theo vị nhạc sĩ hoặc nhạc công nào học âm nhạc chưa? Nữ sĩ Silvia à?” Lucien rất thích các cô gái có thể đi theo đường chính phấn đấu nỗ lực vì bản thân.
Elena gật gật đầu: “Tốt nhất là nữ sĩ Silvia nhưng cô ấy rất ít nhận học trò, e rằng có hơi khó.” Nói rồi đôi mắt xanh trong veo của cô ấy nhìn sang Lucien trêu đùa: “Hay là chờ Lucien anh trở thành nhạc sĩ xuất sắc rồi thì nhận tôi làm học trò?”
“Được thôi, nếu tôi có thể trở thành nhạc sĩ.” Lucien cũng đùa đáp lại.
Sau đó Elena làm động tác tay nắm lại: “Vì vậy Lucien hãy cố gắng, tôi kỳ vọng về anh đó!”
—-
Bởi vì con quạ đó nên mấy lần tụ họp học đồ ma pháp tiếp theo Lucien không có tham gia, chỉ là chôn cuốn tập san “Áo Thuật” đã xem xong và đã thu nạp ở một chỗ nào đó, đồng thời thông qua ám hiệu bảo Simon đi lấy.
Còn từ ký hiệu mà Simon để lại có thể nhìn ra họ rất thất vọng, ở trên ký hiệu thời gian và địa điểm thông thường còn cố ý thêm vào hình vẽ tương tự như “mong chờ ngài Giáo Sư tham gia”.
Nhưng Lucien không có bất kỳ dao động nào, nguyên liệu ma pháp bản thân có được lần trước chỉ cần không chiến đấu với người khác thì hoàn toàn có thể chèo chống được ba tháng. Vả lại đối với thu hoạch về mặt ứng dụng ma pháp cấp học đồ cùng với kiến thức có được trên tập san “Áo Thuật” thì vẫn cần nắm vững và luyện tập mấy tuần nữa mới có thể tiêu hóa hoàn toàn, do đó không vội tham gia tụ họp.
Dần dần khi tinh thần lực của Lucien đã có thể liên tục thi triển chín ma pháp cấp học đồ, cách việc trở thành học đồ ma pháp chính thức, linh hồn sản sinh sự thay đổi nhỏ đã rất gần thì buổi hòa nhạc của ngài Victor ở Thánh Vịnh Thính Phòng chỉ còn lại một tháng cuối cùng để chuẩn bị.
Do khúc nhạc giao hưởng thứ tư cũng chính là khúc cuối cùng của Victor lần lữa mãi mà chưa tìm được cảm hứng viết nhạc, càng gần đến buổi hòa nhạc thì tinh thần của ông ấy ngày càng căng thẳng, càng sốt ruột. Ngay cả việc hướng dẫn học trò cách chuyển dịch sự chú ý cũng trở nên không có hiệu quả nên không thể không bảo các học trò vẫn chưa chính thức theo ông ấy học nhạc như Annie tạm dừng môn học một tháng.
Còn đám người đang theo ông ấy học nhạc cụ, nhạc phổ, kiến thức nhạc lý như Lucien, Lotter, Phyllis thì phát giác rõ ràng rằng tính cách của ngài Victor trở nên nóng nảy, thường không thể giữ được phong độ ôn hòa và tao nhã và còn rơi vào trạng thái suy sụp.
Ầm một tiếng, cửa của phòng đàn đóng lại trước mặt đám người Lucien, Phyllis, bên trong truyền ra tiếng hét giống như Victor đang nổi giận cùng với tiếng các sự vật trên bàn như bình mực bị lùa xuống dưới đất vỡ tan.
“Ngài Victor nếu cứ như vậy thì e rằng mãi mãi không thể tìm được cảm hứng, chúng ta phải khuyên n ông ấy.” Mấy người nhìn nhau một cái xong thì Lotter nói đau khổ.