Áo Thuật Thần Tọa - Chương 59 : Xác định
“Ngài Victor!” Nghe Victor từ chối Lucien, Lotter và Herodotus cùng lúc hét lên.
Tuy giai điệu khúc dương cầm của Lucien còn có rất nhiều chỗ không hoàn thiện và đàn tấu xuất hiện vấn đề, nhưng người được âm nhạc kích thích tâm trạng cộng hưởng như họ không hề có bất cứ hoài nghi nào đối với sự rung động và vĩ đại của khúc nhạc. Nếu là ngài Victor hoàn thiện nó, soạn lại thành khúc nhạc giao hưởng thì chắc chắn sẽ là nhạc giao hưởng kích động lòng người nhất trong một trăm năm gần đây, là bảo thạch đẹp nhất và rực rỡ nhất trên chiếc vương miện của nhạc giao hưởng. Nhưng ngài Victor lại từ chối rồi?! Đã từ chối cơ hội trở thành nhạc sĩ nổi tiếng, vĩ đại!
Điều này khiến họ hét lên một cách vô thức, muốn ngăn cản Victor, thuyết phục Victor. Ngay cả Phyllis ở bên cạnh cũng lộ ra biểu cảm khó hiểu. Nếu đổi lại là cô ấy, đối diện với cám dỗ như thế, đối diện với âm nhạc như thế thì chắc chắn là không thể từ chối.
Sau khi Victor đưa ra quyết định thì cả người giống như được thăng hoa và giải thoát, tinh thần phấn chấn, tay phải ấn xuống rồi dùng tay ra hiệu yên lặng, lại nhìn về phía Lucien.
“Ngài Victor…” Lucien biết bản thân trừ phi thi triển ma pháp, nếu không sẽ không thể thuyết phục được Victor với ý chí kiên định như vậy. Hắn có lẽ sẽ bàng hoàng, sẽ tuyệt vọng, sẽ sụp đổ nhưng tuyệt đối sẽ không đi ngược lại niềm tin của mình. Do đó chỉ thấp giọng kêu tên thì dừng lại, trong lòng tự an ủi nói: “May mà ngài Victor được âm nhạc lây nhiễm đã phấn chấn tinh thần trở lại, đã khôi phục trạng thái. Cho dù là dùng nhạc giao hưởng trong quá khứ, rồi có hai khúc nhạc hoàn toàn mới tôn lên thì buổi hòa nhạc nhất định có thể thành công, chỉ là không hoàn hảo lắm mà thôi.”
Nhìn thấy biểu cảm của Lucien như vậy, Victor mỉm cười, tay phải ấn vào ngực rồi hơi cong người về phía Lucien: “Cảm ơn cậu, Lucien, đã cho ta nghe được âm nhạc đẹp đẽ, hùng hồn, chấn động lòng người như vậy. Đây là nhạc khúc khiến tâm hồn ta rung động nhất trong số những nhạc khúc ta từng nghe qua, đây là ân điển của Chúa, nó khiến ta có nhận thức hoàn toàn mới đối với âm nhạc.”
“Lucien, ta có thể có vinh hạnh ở trên buổi hòa nhạc của ta với vai trò là nhạc trưởng trình diễn nhạc khúc vĩ đại này cho mọi người không? Ta đã không thể chờ đợi được mà muốn chia sẻ cho tất cả mọi người sự kích động này, ta muốn chia sẽ sự ngoan cường, sự kiên định mà Chúa nói với chúng ta, khi đối diện với khó khăn và thất bại vĩnh viễn không nói từ bỏ.”
“Hả?” Lucien không ngờ sẽ có thay đổi như thế, nên bỗng chốc đờ người.
Thấy Lucien ngẩn ra, Victor tiếp tục nói một cách hài hước: “Cậu không bằng lòng ư, Lucien?”
Lucien phản ứng trở lại, vội vàng trả lời: “Được thôi, ngài Victor, ngài cứ dùng đi. Tôi chỉ là thấy kỳ lạ, đây không phải buổi hòa nhạc của ngài sao?”
“Thỉnh thoảng cũng có thể làm nhạc trưởng mà, hơn nữa cậu còn là học trò của ta.” Victor khôi phục vẻ ôn hòa và nụ cười mỉm vốn có.
“Đồ ngốc…” Đôi ủng da của Phyllis ma sát nhẹ trên tấm thảm, giọng nói nhỏ đến mức giống như để mọi người không nghe được, mang theo sự hâm mộ sâu sắc và sự nhẹ nhõm. Bởi vì đây chính là biểu hiện của việc Victor xem Lucien là đệ tử thật sự của mình. Vả lại có thể soạn lại khúc nhạc này thành khúc giao hưởng để diễn tấu thì nhất định có thể khiến buổi hòa nhạc của ngài Victor giành được thành công lớn, bản thân cũng sẽ nhận được rất nhiều “lợi ích”.
Trên buổi hòa nhạc của mình diễn tấu tác phẩm của một người mới, đồng thời giới thiệu hắn cho mọi người, để tác phẩm của hắn được khẳng định, giúp tiếng tăm của hắn nhanh chóng nổi lên, điều này chỉ có đệ tử thật sự mới có thể khiến mỗi nhạc sĩ làm như vậy.
Tuy nhiên, đối với việc ngài Victor đưa ra quyết định như vậy, Phyllis không phẫn nộ như bản thân tưởng. Bởi vì khúc nhạc đó quả thực đã làm rung động bản thân, cô hoàn toàn không thể phê bình tài năng âm nhạc của Lucien, đối diện với nhạc khúc mà hắn đàn tấu thì chỉ có sự cảm phục không thể phản kháng, kèm với một sự đố kỵ nhẹ.
Tâm trạng thay đổi như vậy, đồng thời cũng xuất hiện trong lòng Lotter và Herodotus.
Lucien sau khi nghe được câu “đồ ngốc” nhỏ tiếng đó thì mới hiểu ý của ngài Victor, sự việc kết thúc với cách này quả thực có hơi vượt ra khỏi dự liệu của bản thân, thế nên hắn chỉ có thể gật đầu nói: “Tôi rất vinh hạnh, ngài Victor.”
“Lucien, đây thật sự là nhạc khúc do anh soạn ư? Nếu có vấn đề sẽ khiến ngài Victor mất đi tất cả danh dự đó.” Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, Herodotus trầm mặc rất lâu, sau khi tâm trạng thay đổi kịch liệt thì hỏi với hai tay vẫn nắm chặt. Biểu cảm của hắn có hơi méo mó, không biết là đang chờ đợi Lucien trả lời “đúng” hay là “không đúng”.
Lúc này, những người khác cũng lần lượt hồi tỉnh lại từ trong con sóng chấn động của âm nhạc, giờ đây họ mới nghĩ đến Lucien chỉ là một người mới học âm nhạc chỉ chưa đến thời gian hai tháng, tuy ba tuần trước hắn đã nói là bản thân có cảm hứng và đang thử soạn nhạc khúc, nhưng hắn lại thật sự soạn ra được nhạc khúc sao? Lại còn là nhạc khúc vĩ đại và kích động lòng người như thế?!
Lẽ nào hắn thật sự là thiên tài âm nhạc bộc lộ tài hoa? Lẽ nào hắn thật sự là viên ngọc bị bùn đất che lấp?
Ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được ngưng tụ trên mặt của Lucien, mọi người chờ đợi câu trả lời của hắn. Chỉ có Lane và Victor là nhìn qua đó với nụ cười mỉm mang theo sự hiếu kỳ, thưởng thức và kinh ngạc. Họ tuyệt đối sẽ không tin thật sự có người soạn ra nhạc khúc như vậy mà lại lặng lẽ không có tiếng tăm, hơn nữa còn là bản nhạc mà người chìm đắm rất nhiều năm trong thế giới âm nhạc như họ chưa từng nghe qua. Điều duy nhất khiến họ kinh ngạc là tài năng âm nhạc của Lucien vượt xa sự tưởng tượng của bản thân.
Trong lòng Lucien hơi cười gượng, tự chế giễu bản thân tuy có nguyên tắc, nhưng chuẩn mực đạo đức quả thực thấp hơn nhiều so với ngài Victor.
Tuy nhiên cảm xúc này nhanh chóng bị Lucien thu lại một cách bình tĩnh và lý trí. Sự việc đã đến mức này không còn có sự giải thích nào khác, bởi vậy hắn nặn ra một nụ cười mỉm: “Đúng vậy, là cảm hứng trước giờ của tôi, chỉ là trước đây không được dạy âm nhạc chính quy nên cảm hứng như vậy không thể chuyển thành giai điệu mà tôi muốn.”
“Những cảm hứng này đến từ cuộc sống của tôi, đến từ cuộc sống của một người dân nghèo bị kiềm chế, đau khổ, đầy tuyệt vọng, không có tương lai. Mỗi lần tôi nhìn thấy người khác mặc áo quần đẹp, ăn thức ăn ngon, hưởng thụ cuộc sống mà tôi có lẽ vĩnh viễn không thể đến gần dù chỉ một bước, thì tôi muốn thoát khỏi cuộc đời hầu như bị số mệnh an bài sẵn của mình, muốn phấn đấu vì tương lai của mình.”
“Trong quá trình tôi cố gắng để học chữ, học âm nhạc, đã gặp phải rất nhiều khó khăn và trở ngại, thậm chí bị Hắc bang đả thương, nhưng tôi không từ bỏ mà tiếp tục phấn đấu, cuối cùng đi đến trước cửa của ngài Victor. Thế nên cảm hứng như thế dần dần trở thành giai điệu sục sôi và không bao giờ từ bỏ dễ dàng. Nó khích lệ tôi, chỉ cần tôi còn sống thì mãi mãi sẽ không từ bỏ.”
Lời nói dối xen lẫn lời nói thật, Lucien còn kể về chuyện bản thân đi thu gom rác xảy ra xung đột với Hắc bang Yaren một cách đơn giản, để tăng sức thuyết phục: “Khó khăn và sự chế nhạo mà ngài Victor gặp phải hôm đó khiến tôi nghĩ đến bản thân, cảm hứng cuối cùng bùng phát, giai điệu xuất hiện từng đoạn. Trong ba tuần nay, tôi luôn không ngừng thử cải tiến giai điệu, Lotter, Phyllis còn cả Herodotus đều nghe thấy, à, tôi còn có nhạc phổ ghi chép trong khoảng thời gian này.”
Bởi vì trời mưa, sợ nhạc phổ bị ướt nên Lucien để nó ở trong nhà không mang đến.
Lane và Victor đều cười nhìn về đám người Lotter, bọn họ vẫn luôn không phát hiện ra giá trị nhạc khúc của Lucien ư? Điều này thật không thể tưởng tượng nổi.
“Lotter, Phyllis, Herodotus, các trò nghe thấy rồi phải không?” Victor không nghi ngờ lời của Lucien, chỉ là cảm thấy rất buồn cười và hiếu kỳ.
Bị Lucien nhắc đến, Lotter, Phyllis và Herodotus nghĩ kỹ lại mới phát hiện trong giai điệu nghe được vừa nãy có rất nhiều đoạn bản thân hiểu rõ, hơn nữa là hiểu rõ từng bước từng bước mà chúng được sản sinh ra.
Phyllis nhớ đến lúc chạng vạng tối qua, ánh mắt nhìn Lucien một cách phức tạp, tự chế giễu nói: “Có lẽ là thành kiến khiến chúng tôi nghểnh ngãng, kỳ thực hôm qua tôi đã nghe qua sự tráng lệ và huy hoàng của chương nhạc cuối cùng nhưng tôi không để ý. Ba tuần trước, tôi thật sự cũng nghe thấy rất nhiều giai điệu thuộc khúc nhạc này, nhưng lúc đó phần lớn giai điệu của Lucien vẫn chưa viết xong, kỹ xảo đàn tấu cũng vụng về đã che lấp chúng rồi.”
Nói đến cuối cùng, cô ta vẫn không kìm nổi mà châm biếm Lucien một chút, chẳng qua là loại châm biếm này hình như chỉ là một loại cãi bướng của thiếu nữ mà thôi.
“Được rồi, đúng như Phyllis nói, thành kiến khiến tôi nghểnh tai, tôi thừa nhận đã nghe một số giai điệu trong nhạc khúc của Lucien.” Lotter sau khi nghĩ ngợi một lát thì thừa nhận một cách sảng khoái: “Không thể không nói, tài năng âm nhạc của Lucien anh thật là đáng kinh ngạc, thường thì nhạc khúc như thế này ra đời cũng mất mấy tháng, thậm chí mấy năm.”
Nếu tài năng âm nhạc của Lucien không có ghê gớm như thế thì Lotter có thể sẽ có ý nghĩ xấu, có phẫn nộ, có đố kỵ, có bất mãn nhưng sự chênh lệch quá lớn nên tất cả những điều đó cũng mất đi động lực. Vả lại bạn học của mình trở thành nhạc sĩ vĩ đại thì đối với con đường âm nhạc của mình hình như cũng là một việc không tệ, giống như buổi hòa nhạc của ngài Victor đạt được thành công vậy.
Có thể sống tốt trong gia đình quý tộc có quan hệ phức tạp, Lotter không phải là người đàn ông ngu xuẩn chỉ biết lăng nhăng.
Herodotus sau khi trầm lặng rất lâu thì cuối cùng cũng gật gật đầu, tuy thừa nhận Lucien là thiên tài âm nhạc khiến hắn rất không vui nhưng đây là sự thực không thể chối cãi, nhạc khúc đó dường như vẫn đang khích lệ bản thân.
Còn Lucien nghe thấy lời tán thưởng của Lotter thì giải thích một cách vô thức: “Có thể soạn nhạc nhanh như vậy là vì cảm hứng như thế đã được tích lũy rất nhiều năm…”
“Lucien, không cần giải thích, thiên tài không cần lý do.” Victor cười chặn lời Lucien: “Ta không dám bịa đặt rằng bản thân đã nghe tất cả nhạc khúc, nhưng nhạc khúc vĩ đại và có thể cổ vũ lòng người như thế thì tuyệt đối sẽ không thể không có tiếng tăm, trước đây ta chưa nghe qua giai điệu như vậy cũng đủ có thể chứng minh sáng tác của cậu.”
Lane cũng gật đầu: “Tôi đã đi du lịch rất nhiều nước, cũng chưa nghe qua giai điệu mạnh mẽ, vĩnh viễn không từ bỏ như vậy. Lucien, cuộc sống của cậu đã cho cậu của cải quý báu, có lẽ nghèo khó và gian khổ mới có thể khiến người ta hăm hở tiến lên, ở tầng lớp dân nghèo luôn sinh ra thiên tài khiến người khác không thể tưởng tượng. Ha ha, cảm ơn cậu Lucien, có thể nghe được nhạc khúc này thì chuyến du lịch đến Arthaud của tôi không còn tiếc nuối gì nữa. Không còn gì để nghi ngờ nữa, cậu là một thiên tài thật sự, thiên tài xuất sắc.”
Có chút kỳ lạ là, phía sau chữ thiên tài, ông ấy lại không thêm vào từ “âm nhạc”.
Lucien được khen đến nỗi mặt đỏ tía tai, dường như rất thành thật chất phác nhưng trong lòng lại không nén nổi sự lúng túng.
Victor tiếp lời Lane, tiếp tục nói: “Có lẽ chỉ có người mới học, không chịu sự trói buộc chặt chẽ của kết cấu chương nhạc và cách biểu hiện âm nhạc chính quy, kết hợp với tư chất thiên tài âm nhạc như cậu mới có thể mở ra tình cảm và cảm hứng của bản thân, không chịu bất kỳ ràng buộc nào mà bay lượn ở thế giới âm nhạc.”
“Thực ra khúc nhạc giao hưởng thứ tư của ta đã viết tròn chín năm rồi, từ sau khi Winnie được Chúa triệu hồi thì ta đã muốn viết một khúc nhạc giao hưởng cho nàng ấy, chứ không phải dạ khúc nhỏ. Nhưng sự giáo dục âm nhạc mà ta nhận được và kinh nghiệm đã từng sáng tác đều không ngừng nói với ta rằng khúc nhạc giao hưởng ngoại trừ chủ đề tôn giáo nghiêm túc ra thì chỉ có thể biểu hiện mỹ cảm âm nhạc đơn thuần. Thế nên sáng tác vẫn luôn không thuận lợi, tuy mấy năm gần đây Arthaud bắt đầu xuất hiện trào lưu dùng khúc nhạc giao hưởng bày tỏ tình cảm và chủ đề khác, nhưng sáng tác của họ đều vẫn không thành thục, nên ta không có được bao nhiêu gợi ý. Vì vậy dù ta đã tích lũy rất nhiều giai điệu và ý tưởng nhưng đến cuối cùng cũng không thể hoàn thành khúc nhạc giao hưởng này.”
“Cho đến hôm nay, nghe thấy khúc nhạc này của cậu, vừa giữ được kết cấu chặt chẽ, vừa thể hiện ra chủ đề hoàn chỉnh thì ta mới hiểu nên sáng tác như thế nào, vì vậy ta phải cảm ơn cậu, Lucien.”
Nói xong, Victor vỗ vỗ tay: “Được rồi, Lucien, hãy viết nhạc khúc của cậu ra rồi ta giúp cậu bổ sung giai điệu, hoàn thiện chi tiết. Sau đó cầm đến hiệp hội đăng ký, đối với nhạc khúc này không thể có bất kỳ sự qua quýt nào. Chờ chủ tịch Othello trở về, ta sẽ đi thỉnh cầu ông ấy đổi danh sách nhạc khúc. Khoảng thời gian trước khi đến buổi hòa nhạc, ta sẽ nhanh chóng soạn nó lại thành khúc nhạc giao hưởng rồi sau đó tiến hành luyện tập thật nhiều.”