Áo Thuật Thần Tọa - Chương 66 : Từng bước phát triển
Trong sự giao lưu âm nhạc, các quý tộc khác ở phía sau khu ghế lô cũng có chỗ để chen lời, không giống khi thảo luận việc nghiêm túc vừa nãy chỉ có thể lắng nghe cuộc trò chuyện của Sard, Đại Công Owuor Ritter và công chúa Natasha.
“Ta nghe đứa cháu gái đáng yêu của ta từng nhắc tới, nhạc khúc này của Victor lúc soạn lúc ngừng mất đến hai ba năm, chờ sau khi biết phải tổ chức buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng thì còn đặc biệt đến trang viên của đứa em trai đó của ta ở ba tháng mới hoàn thành xong, thật là ngập tràn mùi vị nông thôn khiến ta nhớ đến yến mạch sắp chín ở quê nhà.”
Bá tước Hain cười rồi nhắc lại câu chuyện phía sau việc sáng tác nhạc khúc này với đại công và công chúa, trong lòng hơi cảm kích Phyllis. Đứa cháu gái bản thân rất ghét, rất không thích từ sau khi bắt đầu học nhạc thì cuối cùng cũng khiến người không có thiên phú âm nhạc như ông ta có thể trao đổi việc của âm nhạc với đại công bệ hạ và công chúa điện hạ rồi.
Do con trai trưởng của bá tước già hi sinh khi đang tham gia trong cuộc chinh chiến thảo phạt dị giáo đồ nên con trai thứ và con trai út của ông ta đã bắt đầu tranh đoạt tước vị, bá tước Hain đương nhiệm với tư cách là con thứ lúc đó vẫn chưa kích phát huyết mạch, còn cha của Phyllis lại được sự cưng chiều của lão bá tước nên chiếm thế thượng phong, trở thành nguồn gốc những cơn ác mộng ban đêm của bá tước Hain.
Nhưng cuối cùng, bá tước Hain trong tình huống không được tất cả mọi người coi là có khả năng thì lại kích phát thành công sức mạnh huyết mạch. Hơn nữa con trai của ông ta Harrington lại càng thể hiện ra không hề kém cỏi so với thiên phú của công chúa Natasha và bá tước Verdi, nhờ vậy nên mới thuận lợi kế thừa tước vị và lãnh địa cả một quận cha truyền con nối của gia tộc Hain.
Đại Công Owuor Ritter gật đầu: “Nó cũng khiến ta nhớ lại vụ mùa bội thu lúc còn trẻ. Natasha, dù tình cảm của ông ấy có chống đỡ nổi một đề tài hay không nhưng theo cảm nhận của ta thì nhạc khúc của Victor đã rất xuất sắc, thật khiến người ta mong đợi hai bộ tác phẩm tiếp theo của ông ấy. Theo thứ tự thì chắc là nhạc khúc sau sẽ xuất sắc hơn nhạc khúc trước mới đúng.”
“Nhưng bộ tác phẩm cuối cùng không phải của Victor, là Lucien học trò ông ấy soạn ra, thật khó tưởng tượng được một người mới học nhạc ba tháng có thể soạn ra được nhạc khúc ưu tú gì.” Bá tước Rafferty cũng tham gia vào cuộc thảo luận, tuổi tác bên ngoài của ông ta trông có vẻ chỉ tầm ba mươi tuổi, cả người tựa như thiên sứ ban mai trong truyền thuyết, anh tuấn đến mức lóa mắt.
Công chúa Natasha cười lên một cách mất hình tượng: “Chú Hart, chú là người không có tư cách nói câu này nhất, mười tuổi thì có thể kích phát huyết mạch “Mặt Trời” trở thành người của thuật sĩ, có thiên phú mạnh hơn Lucien rất nhiều. Hơn nữa chú mới sáu mươi bảy tuổi đã là thuật sĩ bậc cao cấp tám, dựa theo tuổi thọ hai trăm tuổi bình thường mà nói thì chú hoàn toàn có tư cách xung kích lĩnh vực truyền kỳ.”
Vị bá tước Rafferty nhìn có vẻ rất trẻ này lại là một nhà thi pháp lớn mạnh, nhưng để phân biệt với ma pháp sư nên giới quý tộc đã gọi người thi pháp sức mạnh huyết mạch là thuật sĩ. Hơn nữa khác với huyết mạch hỗn tạp của các quý tộc khác dễ xảy ra dị biến mà kích phát sức mạnh, gia tộc Rafferty yêu cầu huyết mạch thuần hóa, vì vậy chỉ có thể thông hôn trong nội bộ gia tộc, tuy như vậy đã xuất hiện rất nhiều thành viên dị dạng nhưng cũng đã bảo đảm sự kế thừa sức mạnh lớn mạnh từ đời này qua đời khác.
Verdi thay Rafferty trả lời một cách nghiêm túc: “Đây là sức mạnh của Chúa ban tặng, chú Hart có thể trở thành thuật sĩ lúc mười tuổi đó là sự yêu mến và ban ơn của Chúa.”
“Nghe nói âm nhạc cũng vậy.” Natasha cười nói một cách không quá lưu tâm: “Nói nghiêm túc thì ta rất mong đợi đó, dù nhạc khúc của Lucien là hay hay dở thì đều là một việc rất thú vị.”
Rafferty lắc đầu: “Victor sắp xếp nó ở vị trí cuối cùng, vị trí quan trọng nhất để diễn xuất thì đã chứng tỏ sự xuất sắc của bộ tác phẩm này, ta không cho rằng Victor muốn hủy đi buổi hòa nhạc của chính mình.”
Phán đoán của ông ta nhận được sự ủng hộ của đám quý tộc như bá tước Hain, trong trường hợp không quen biết Lucien thì họ không có bao nhiêu thành kiến với Lucien, tuy rất kinh ngạc về thời gian học nhạc của hắn nhưng không ảnh hưởng đến phán đoán hay dở của tác phẩm từ sự sắp xếp của Victor.
Có thể giữ được địa vị và vẫn luôn kế thừa gia tộc, các quý tộc có lẽ có rất nhiều khuyết điểm ở các phương diện khác nhưng trong trường hợp không bị cảm xúc che lấp tâm hồn thì họ không hề ngu xuẩn.
“Dù sao thì có thể nghe được thêm một bộ tác phẩm nữa rồi.” Natasha cười nhẹ hai tiếng: “Tiếp theo là bản hòa tấu dương cầm mà Victor mới sáng tác, ta đã mong đợi nhạc cụ hoàn toàn mới đó rất lâu rồi.”
Verdi ngồi trên ghế giống như cưỡi trên lưng ngựa vậy, lưng thẳng tắp, không có bất cứ sự thả lỏng nào: “Vậy sao? Không biết so với đàn harpsichord thì âm sắc và chất lượng tiếng thế nào?”
—-
Sau khi bộ tác phẩm thứ hai nhận được cái vỗ tay của đại công, Victor hoàn toàn thả lỏng người, khi quay về hậu đài nghỉ ngơi còn có thể nói cười mấy câu với đám người Lucien, Lotter. Còn Lane thì giữ sự điềm đạm từ khi bắt đầu đến giờ, ông ấy vẫn luôn im lặng ngồi ở bên cạnh, nhưng Phyllis cho rằng Lane phải chuẩn bị cho tác phẩm tiếp theo mà không để ý.
Thời gian nghỉ ngơi qua đi rất nhanh, Victor đi đến bên cạnh đàn dương cầm, ông ấy đích thân đàn tấu dương cầm, còn Lane với vai trò đứng đầu giúp ông ấy điều phối chỉ huy dàn nhạc.
Tiếng dương cầm vang dội, trầm mạnh đã kéo ra đoạn mở đầu của nhạc khúc, bầu không khí thần thánh trang nghiêm sau mấy đoạn giai điệu thì được làm nổi bật ra, đây là một bản hòa tấu lấy tôn giáo làm đề tài.
“Nhạc cụ tốt đó.” Verdi sau khi nghe ra âm sắc thì gật đầu một cách hài lòng, sau đó nhắm mắt lại tỉ mỉ lắng nghe.
Đặc sắc âm nhạc tôn giáo rộng lớn, trang nghiêm được âm vực rộng của đàn dương cầm thể hiện ra, đặc biệt là mấy chỗ nốt cao, âm lượng của đàn dương cầm cùng với sự khống chế rất hoàn hảo, toàn bộ thính phòng trở nên trang nghiêm mà thần thánh.
Chờ đến khi bản hòa tấu này kết thúc, giáo chủ Sard vẽ ký hiệu thánh giá trước ngực: “Đây là sự ca ngợi Chúa, nhạc cụ hoàn toàn mới này khiến tác phẩm này hoàn toàn vượt qua tầng lớp vốn có của nó.”
Natasha vẽ xong hình thánh giá theo thói quen, sau đó không nén được mà lớn tiếng khen ngợi: “Nhạc cụ này thật sự là quá tuyệt, là nhạc cụ phím bấm mà ta thật sự muốn có! Harpsichord, violin so với nó thì giống như đồ chơi của các cô gái vậy, không có cảm giác khí thế hào hùng này!”
“Con cũng là một cô gái, Natasha.” Đại công vốn muốn khen ngợi và vỗ tay nhưng nghe thấy lời của Natasha xong thì không nhịn nỗi nhíu mày nhắc cô ấy một câu.
Đối diện với cha mình, Natasha không dám cãi lại nên nói lẩm bẩm: “Vậy con cũng là một người đặc biệt nhất trong các cô gái, con có thể sánh ngang với đàn ông, con thích nhạc khúc và chiến đấu kịch liệt, mạnh mẽ.”
Verdi lộ ra một nụ cười hàm ý sâu xa nhìn Natasha, không nói lời nào cả.
Điều này khiến Natasha bỗng ngồi thẳng lên, một đôi mắt màu tím sáng ngời trên khuôn mặt tuyệt đẹp và tỏ ra mạnh mẽ nhìn Verdi một cách nghiêm túc: “Xem thường em phải không? Muốn ra ngoài đánh một trận không?”
“Ta có nói gì đâu.” Nụ cười trên mặt Verdi thì không cho là như vậy.
Nhìn thấy hai người đều tranh cãi mà không chịu thua, đại công Owuor Ritter đành lấy chủ đề khác để chuyển sự chú ý của họ: “Tiếp theo là bản giao hưởng Định Mệnh mà con mong đời đã lâu kìa, Natasha.”
Natasha quan sát các nhạc sư đang chỉnh đốn bên dưới, cô liếc mắt nhìn về phía Verdi: “Anh họ thân mến, anh cho rằng tác phẩm này có thể xuất sắc nhường nào? Em cảm thấy chắc hay hơn tất cả các tác phẩm của anh.”
“Em họ thân mến, anh nhớ em chỉ giỏi diễn tấu và bình luận âm nhạc, chưa từng soạn ra được một nhạc khúc xuất sắc. Dù em có ghen tỵ thế nào đi nữa thì về mặt thiên phú và sáng tác âm nhạc anh đều hơn xa em. Tiếc là anh không có hứng thú trở thành nhạc sĩ, nếu không thì kỷ lục ba tháng sẽ sáng tác ra nhạc khúc…” Verdi rất vui sướng đả kích người em họ kiêu ngạo tự mãn của mình.
Natasha giả vờ bộ dạng kinh ngạc: “Thật sao? Thật là như vậy à? Anh họ thân mến, sao em cảm thấy anh còn không bằng Lucien vừa học nhạc ba tháng, những tác phẩm đó của anh chưa từng được người khác diễn tấu ở Thánh Vịnh Thính Phòng.”
“Chỉ là ta không muốn mà thôi…” Verdi bị nói trúng tim đen nên nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Hơn nữa một tên mới học nhạc ba tháng, dù có thể viết ra nhạc khúc hay thì ta cũng không cho rằng có thể hay hơn tác phẩm của ta.” Anh ta bị khích nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Lời vừa nói xong, Verdi đã âm thầm chán nản: “Hỏng rồi, trúng bẫy của Natasha rồi, con bé này về mặt nhỏ mọn thật đúng như đàn bà!”
Có thể tưởng tượng, lát nữa chỉ cần nhạc khúc của Lucien rất xuất sắc thì Natasha sẽ dùng những lời vừa nãy của mình để chế giễu, đả kích bản thân. Còn nếu nhạc khúc của Lucien chỉ là gần đến mức tiêu chuẩn thì Natasha cũng sẽ không có tổn thất gì cả, bởi vì đó không phải do cô ấy viết, tuy nhiên việc nhạc khúc của Lucien được diễn tấu ở Thánh Vịnh Thính Phòng còn bản thân anh thì không được, đây chính là sự thật.
Quả nhiên Natasha lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó dựa lên lưng ghế một cách uể oải rồi nói câu đã lặp lại mấy lần: “Ta thật sự càng lúc càng mong đợi tác phẩm cuối cùng này đó.”
“Ta cũng rất mong đợi, quả thực khó mà tưởng tượng được nhạc khúc của một người mới học viết ra là như thế nào.” Đại công Owuor Ritter cũng lộ ra sự hiếu kỳ sâu sắc, ngoài Sard vẫn khép hờ mắt giống như đang ngủ ra thì các quý tộc khác và các nhạc sĩ phía dưới cơ bản đều như vậy.
Sắc mặt của Wolf khó coi kèm theo vẻ phẫn nộ khi nghe xong ba tác phẩm xuất sắc trước đó, hắn nghe thấy tiếng vỗ tay của đại công bệ hạ thì trong lòng tràn đầy sự bực bội ấm ức và bất mãn. Tuy buổi hòa nhạc này của Victor thành công sẽ không gây ra bất cứ tổn thất gì cho hắn nhưng Victor càng xuất sắc thì hắn càng không vui. Bởi vì hắn cảm thấy đó là Victor đã cướp đi cơ hội thuộc về hắn, nếu đổi lại là hắn thì cũng có thể làm được như vậy.
“Ta muốn nghe thử tác phẩm của tên học trò thiên tài của anh rốt cuộc là thế nào?!” Wolf nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần có một chỗ không tốt thì ta sẽ phê bình hắn dữ dội trên “Âm Nhạc Bình Luận”, để hắn từ đó không có lòng tin tiếp tục con đường âm nhạc. Còn nữa, nếu bộ tác phẩm cuối cùng xuất hiện sai sót lớn thì Victor anh sẽ là sự xỉ nhục của Thánh Vịnh Thính Phòng bị người đời khắc ghi.”
Hắn muốn phóng to mỗi một đoạn giai điệu, mỗi một nốt nhạc để tìm chỗ thiếu sót.
Trên khán đài nhỏ ở phía tây, Alissa nắm chặt lấy tay của Joel, chờ diễn tấu tác phẩm của Lucien một cách căng thẳng. John dù vẫn luôn giữ khí chất điềm tĩnh nhưng tay phải nắm lấy lan can của hắn hình như cũng có hơi chặt, chỉ có Elena khá hiểu tính cách của chủ tịch Othello và Alvin không có khái niệm gì lắm là vẫn trông đợi một cách yên lặng.
Còn Verdi thì thử cứu vãn lời nói vừa nãy: “Âm nhạc là nghệ thuật rất chủ quan, có lẽ tác phẩm mà Natasha em cho rằng là xuất sắc thì anh lại không cho là vậy.”
—-
Victor đứng ở vị trí của chỉ huy nhìn dàn nhạc đã chuẩn bị xong, vào lúc trước khi bắt đầu nhạc khúc cuối cùng, khi sắp kết thúc buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng lần đầu tiên, trong lòng ông hiện ra rất nhiều hồi ức. Nghĩ đến buổi hòa nhạc đầu tiên thất bại, nghĩ đến buổi hòa nhạc thứ hai cầu xin gian nan mà cuối cùng có thành công lớn, nghĩ đến tất cả kỷ niệm với phu nhân Winnie, nghĩ đến ánh mắt lưu luyến và tiếc nuối của Winnie trước khi được Chúa gọi về trời, nghĩ đến mỗi một lần thất bại và giành giật bò dậy trong cuộc sống, nghĩ đến việc Lucien dùng âm nhạc để cổ vũ bản thân…
“Winnie, em ở thiên đàng có thể nghe thấy phải không?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nhìn Lucien ở hậu đài một cái, khi cảm xúc được đẩy lên đến đỉnh điểm thì Victor vung cây điều khiển lên, tay phải nắm chặt đong đưa giống như một người bị bệnh tim co giật vậy.
Tang tang tang tang, định mệnh gõ cửa mà đến!
Mở đầu chưa từng có, mở đầu ngắn gọn, rung động, hùng hồn trước giờ chưa từng dùng khiến đám người đại công, Natasha, Verdi đang nhắm mắt chuẩn bị thưởng thức đều không nhịn được mà mở hai mắt ra.