Áo Thuật Thần Tọa - Chương 72 : Lá thư
Vô số suy nghĩ chuyển động nhanh trong đầu, Lucien giả vờ như không có việc gì, bình tĩnh đóng cửa nhà lại rồi sau đó đi đến trước cái bàn.
Tay trái thì đặt trong túi chạm vào chiếc nhẫn “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết”, ý chí lập tức trở nên đôn hậu cẩn thận như Kỵ Sĩ đột phá chính quy vậy.
Chỉ là Lucien không phát ra khí thế này mà thu vào lại, bởi vì phán đoán từ cảm giác vừa nãy thì đối phương rất có thể vẫn không biết bản thân là ma pháp sư sở hữu sức mạnh siêu phàm, đồng thời không phải là chàng trai bình thường.
Dưới sự giúp đỡ của loại ý chí ma pháp mô phỏng này, Lucien nhìn bức thư này bình tĩnh giống như băng tuyết, dùng tay phải cẩn thận xé mở lá thư giống như sợ có cạm bẫy vậy, hắn mở tờ giấy thư gấp lại ra.
Đây là một tờ giấy viết thư bình thường, bên trên mấy hàng từ đơn không giống là viết tay, ngay ngắn xinh đẹp nhưng lại cứng đờ giống như là được in ra vậy.
“Ngài Evans tôn kính:
Chúng tôi rất vinh hạnh mời được cả nhà ngài Joel, chỉ cần ngài phối hợp với chúng tôi làm một số việc không khó làm lắm thì họ chắc chắn sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc, giàu có và tươi đẹp. Chờ đến khi sự việc hoàn toàn kết thúc thì họ sẽ mang theo của cải khiến ngài hài lòng trở về một cách an toàn và hoàn hảo, đây là một cuộc giao dịch công bằng.”
“Quả nhiên là bắt cóc, chỉ là nhìn có vẻ không phải vơ vét tiền của.” Lucien cố nhẫn nhịn sự xốc nổi muốn xé nát lá thư, vừa phán đoán nhỏ tiếng vừa tìm kỹ xem bên trên có để lại manh mối gì không: “Rốt cuộc là việc gì?”
Đột nhiên, mấy hàng từ đơn vốn dĩ ở trên lá thư nhanh chóng nhạt đi rồi sau đó biến mất hoàn toàn.
Còn ở chỗ ban đầu đó thì từng từ đơn màu đen nối tiếp nhau hiện ra, rất nhanh liền xuất hiện mấy hàng chữ mới.
“Ngài Evans, ngài không hổ là thiên tài âm nhạc soạn ra nhạc khúc tráng lệ như vậy, quả nhiên không giống với người thường. Sự bình tĩnh, điềm tĩnh vừa nãy khiến ta rất hài lòng. Lặp lại một lần nữa, đây là một cuộc giao dịch và hợp tác công bằng chứ không phải là bắt cóc. Dĩ nhiên, nếu ngài bán đứng bọn ta thì ngài sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấy cả nhà ngài Joel nữa.”
“Đây là sức mạnh siêu tự nhiên! Càng không thể mù quáng để lộ việc ta biết ma pháp, chỉ có như vậy mới có cơ hội cứu gia đình chú Joel!” Là một học đồ ma pháp đã từng tiếp xúc với các sinh vật bất tử như oán linh, thủy quỷ nên sự việc kỳ lạ ở mức độ này vẫn không thể dọa được Lucien mà ngược lại khiến Lucien càng bình tĩnh hơn. Căn bản hắn không tin vào cái gọi là giao dịch và hợp tác, rất chắc chắn đây là một vụ bắt cóc lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.
Còn khi đối diện với bọn bắt cóc tống tiền, một điều quan trọng nhất chính là không bao giờ tin rằng sau khi hoàn thành yêu cầu thì bọn bắt cóc sẽ tự mình đưa con tin trở về an toàn, thi thể thì còn có khả năng. Do đó Lucien nhanh chóng đã quyết định không để bọn bắt cóc nắm được điểm yếu, bắt đầu vạch kế hoạch cứu người.
Tuy nhiên ngoài mặt giả vờ chấp nhận để kéo dài thời gian thì vẫn cần thiết, Lucien hít sâu hai hơi, làm ra vẻ cưỡng chế bình tĩnh rồi nói nhỏ: “Các người muốn ta làm gì? Hơn nữa ta làm sao tin được các ngươi sẽ bảo đảm sự an toàn của cả nhà chú Joel, có lẽ họ hiện giờ đã bị các ngươi sát hại rồi!”
Sự cứng rắn thỏa đáng cũng là thủ đoạn đàm phán không thể thiếu để bảo đảm an toàn cho con tin.
Từ đơn trên bì thư lại biến mất lần nữa, rồi lại xuất hiện từ mới:
“Việc bọn ta yêu cầu rất đơn giản, đó chính là ra sức phát huy thiên tài âm nhạc của ngài, sáng tác ra càng ngày càng nhiều tác phẩm xuất sắc, trở thành cố vấn âm nhạc dài hạn của công chúa Natasha điện hạ. Việc này đối với thiên tài âm nhạc ba tháng đã có thể viết ra nhạc khúc phức tạp vĩ đại như ngài mà nói chắc không khó, hơn nữa lại vô cùng thống nhất với mục tiêu và con đường tương lai của ngài. Ngài xem, là một đối tác hợp tác thì bọn ta luôn nghĩ cho ngài Evans.”
“Còn sự an toàn của cả nhà ngài Joel thì xin ngài cứ yên tâm, giết họ đối với bọn ta cũng không có lợi ích gì cả.”
Trong lòng Lucien lóe qua rất nhiều ý nghĩ: “Mục tiêu của họ là công chúa Natasha, hay là thông qua tiếp xúc công chúa mà nhận được một số bí mật của cung điện mùa hè Latah? Hay là sau khi được công chúa tín nhiệm thì thao túng sự tranh chấp quyền kế thừa của một số quý tộc nào đó? Hôm qua mình mới được công chúa mời đảm nhận cố vấn âm nhạc ngắn hạn, hôm nay đã có người thông qua bắt cóc cả nhà chú Joel để lợi dụng mình, tốc độ phản ứng như vậy lẽ nào trong số họ có người đã có mặt lúc đó? Sẽ là ai đây?”
Lucien đang suy đoán mục đích của đối phương, nói kiên trì với ngữ khí vô cùng cứng rắn: “Nếu không thể xác định sự an toàn của cả nhà chú Joel thì ta cứ coi như họ đã chết rồi, sẽ không hợp tác với các người. Các người có thể giết ta nhưng không thể cưỡng ép ta.”
Chữ lại tiếp tục thay đổi:
“Ngài Evans, ta nghĩ ngài cần làm rõ một việc, ngài chỉ là một trong số các thử nghiệm để bọn ta đạt được mục tiêu mà thôi, bọn ta có rất nhiều cách, ngài không quan trọng như bản thân ngài tưởng tượng đâu.”
Lucien cười lạnh lùng: “Vậy các người giết ta đi.”
Lần này sau khi chữ biến mất thì rất lâu sau không xuất hiện nữa, giống như đối phương cảm thấy có hơi khó giải quyết đối với thái độ này của Lucien, đại khái là họ cho rằng chàng thanh niên dân nghèo thiên tài âm nhạc như Lucien lẽ ra sẽ không cứng rắn như vậy.
Thời gian trôi qua chậm chạp, sự chờ đợi mấy phút đã khiến Lucien có một loại ảo tưởng rằng đối phương đã rời đi rồi nhưng Lucien cắn răng không nói gì, đây là lúc so sự kiên nhẫn!
Cuối cùng, trên bì thư lại hiện ra mấy hàng từ đơn màu đen: “Bọn ta cứ cách một khoảng thời gian sẽ cho ngài xem “hình” sinh hoạt của cả nhà ngài Joel, ngày mai bắt đầu lần thứ nhất. Nhưng thái độ vừa nãy của ngài đã khiến bọn ta tức giận, ngày mai cái ngài nhận được ngoài “hình” ra thì còn có một ngón tay của ngài Joel, tin rằng ngài nhất định nhận ra.”
“Khốn kiếp.” Lucien cắn chặt răng mắng chửi: “Trong “hình” của các người phải bao gồm đặc trưng về thời gian và ngày tháng hoàn chỉnh, nếu không “hình” mà các người dùng sức mạnh tà ác, đáng sợ đó để chế tác rất có thể chỉ là cùng một ngày, sau đó giả thành các ngày khác nhau lần lượt đưa cho ta.”
Đã nhận được yêu cầu trước đó của Lucien, các phần thêm vào sau đó đối phương chỉ suy nghĩ một phút rồi biểu đạt tán đồng: “Không thành vấn đề, hiện giờ ngài Evans, ngài có thể hợp tác với bọn ta rồi chứ?”
“Chờ ngày mai nhìn thấy rồi thì sẽ hợp tác với các người. Cần ta thề không?” Lucien làm ra vẻ rất hiểu về sức mạnh siêu phàm, nhưng trong lòng thì lặng lẽ nắm chặt nắm đấm huơ huơ, chỉ cần có đặc trưng về thời gian và ngày tháng thì hắn có hi vọng nhất định phán đoán ra địa điểm nhốt cả nhà chú Joel, suy cho cùng họ cần dùng môi trường xung quanh để diễn đạt.
Chữ màu đen mới xuất hiện: “Người phàm phát thề chính là để làm trái, còn lời thề có chân lý làm chứng sẽ để lại dấu vết trên người ngài, sẽ khiến ngài bị giáo hội và Thần Thuật Trận của cung điện mùa hè Latah giám định ra, do đó chỉ cần ngài đồng ý là được rồi. Tất cả những việc ngài làm bọn ta đều sẽ âm thầm quan sát, đừng tham vọng có thể giấu được bọn ta. Còn nữa, đừng nghĩ đến việc đi báo cáo với công chúa điện hạ về bọn ta, tin ta đi, chỉ cần ngài nói ra thì nhiều nhất trong một phút cả nhà Joel sẽ tử vong hoàn toàn.”
Hắn viết một cách mơ hồ, thần bí khác thường, khiến lòng người sinh ra sợ hãi. Không biết câu cuối cùng rốt cuộc là biểu đạt rằng xung quanh công chúa còn có người khác hay là có cảm ứng tâm hồn kỳ lạ, không dễ bị phát hiện, lúc nói đến một số từ đơn nào đó sẽ bị họ biết ngay.
“Vậy ngoài việc trở thành cố vấn âm nhạc dài hạn của công chúa điện hạ thì các người rốt cuộc cần ta làm gì?” Lucien biết rằng mục đích có thể bộc lộ động cơ, còn động cơ thường có thể giúp đoán ra kẻ địch.
Chữ trở nên cẩu thả: “Nếu ở cung điện mùa hè Latah nghe thấy một số việc thú vị hoặc là sắp xếp hành trình của đại công và công chúa thì bọn ta rất vui khi được biết. Ngài chỉ cần dùng bút lông viết lên trên tờ giấy này là được rồi.”
“Rất giảo hoạt, vẫn là mấy mục đích đó không có bớt đi, không thể phán đoán động cơ thật sự.” Lucien gật gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Chữ màu đen cẩu thả biến mất rồi không xuất hiện lại nữa, trước mặt Lucien chỉ có một tờ giấy viết thư trống.
Đồng thời, dưới ý chí tăng thêm nhờ “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết”, Lucien hơi cảm nhận được sự biến mất của một luồng sóng sức mạnh siêu tự nhiên.
Gấp tờ giấy trắng lại đặt vào trong bì thư, Lucien nhìn cửa sổ gỗ đóng lại với vẻ mặt không chút biểu cảm, trong lòng mang theo sự phẫn nộ, nói với vẻ căm giận: “Các người chắc chắn không ngờ rằng ta đã nhận ra các người rồi nhỉ? Đám tà giáo đồ của Ngân Bạch Chi Giác!”
Từ lúc bắt đầu xé bì thư, tinh thần lực của Lcuien dưới sự giúp đỡ của “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết” càng nhạy bén hơn, hắn đã phát hiện trên tờ giấy viết thư trong đó tỏa ra ít sức mạnh siêu tự nhiên. Do đó vừa nói chuyện với kẻ thần bí, Lucien vừa đang phân tích sự cấu thành của sức mạnh siêu tự nhiên này.
Mỗi một lần chữ viết biến mất và xuất hiện đều khiến Lucien phân tích chính xác hơn sức mạnh siêu tự nhiên này, dần dần loại bỏ sức mạnh ma pháp mà bản thân quen thuộc nhất, bằng việc so sánh cảm giác mà giáo chủ Sard cho bản thân, cùng với thần thuật của Benjamin mà trước đó đã từng biết thì Lucien phán đoán đây là một loại thần thuật. Chỉ là với kiến thức và sự hiểu biết hiện tại của Lucien thì vẫn không thể phán đoán ra sự khác biệt cụ thể, ngay cả ma pháp và thần thuật rốt cuộc có gì khác nhau, khí tức và sóng thi triển ra tại sao lại xuất hiện khác biệt lớn như vậy Lucien cũng không biết.
Còn ở Arthaud, tà giáo sôi nổi nhất hiện tại chính là Ngân Bạch Chi Giác rồi, đồng thời với sự khống chế nghiêm ngặt gần đây của giáo hội thì chắc sẽ không có giáo phái bí ẩn tương tự thứ hai trà trộn vào đâu.
“Thật là có duyên với các người nhỉ.” Lucien nghĩ ngợi với vẻ có hơi nghiến chặt răng.
“Giấy trắng là một vật phẩm thần thuật cấp học đồ, vừa nãy chắc là có người ở gần đây thi triển thần thuật nghe trộm và thao túng, phán đoán từ thời gian duy trì tinh thần lực của hắn thì thực lực thấp hơn giám mục chính thức một chút, nhưng mạnh hơn học đồ ma pháp bậc cao. Thực lực như vậy thì hắn có thể ẩn nấp ở nơi bất kỳ trong vòng một trăm mét gần đây, rất khó tìm kiếm.”
Lucien đã kiểm tra qua căn nhà nhỏ, phát hiện cửa vào phòng thực nghiệm ma pháp của mình không có thay đổi, hơi yên tâm một chút: “Muốn cứu chú Joel ra thì ngoài vạch kế hoạch ra vẫn cần có thực lực của bản thân, nếu không dù hợp tác với giáo hội và công chúa thì họ cũng sẽ không lo lắng cho sự an toàn của cả nhà chú Joel.”
Giáo hội và công chúa không phải là chú cảnh sát suy nghĩ cho sự an toàn của con tin, đặc biệt những con tin lại còn là dân nghèo.
Còn Lucien từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ sẽ hợp tác với “Ngân Bạch Chi Giác”, vừa bắt đầu thì đã hạ quyết tâm tìm cơ hội trực tiếp cứu cả nhà Joel ra!
Việc này càng chịu sự lợi dụng của đối phương thì hậu quả càng thảm! Lucien vẫn có phán đoán căn bản và sự quyết đoán!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Lại đi ra ngoài, Lucien đi thẳng về phía khu quý tộc.