Giải Trí Xuân Thu - Chương 176 : Thành viên nòng cốt
“Tiết tông chủ cảm thấy bổn quan vì sao lại muốn tới?” Trên đài Trương Bách Linh đang cùng Tiết Thanh Thu nói chuyện: “Bổn quan cũng không có khả năng ở Linh Châu lâu dài, nếu chỉ là nhiệm kỳ nhất thời vậy cần gì phải để ý. Một ngày kia đến nơi khác, các hạng sáng kiến của Tiết thành chủ, bổn quan làm sao không thể dùng?”
Tiết Thanh Thu bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng dở khóc dở cười. Uổng công tự suy đoán cả buổi người này đến cùng đang suy nghĩ ám chiêu gì, trên thực tế người ta căn bản không có ý định chơi ám chiêu, bởi vì ở trong mắt Trương Bách Linh, song phương trên bản chất không có quan hệ đối lập quá lớn. Hắn ý đồ hạn chế Tiết Mục cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, đến thời điểm trận thịnh hội Linh Châu chín phần thiên địa đều tham dự này, lại cố gắng giằng co căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Hắn là chính khách, không phải người giang hồ. . .
Suy nghĩ minh bạch những thứ này, Tiết Thanh Thu nhịn không được lắc đầu bật cười, tươi đẹp bỗng nhiên nở rộ kia làm cho Trương Bách Linh ngẩn ngơ, trong lòng vô ý thức hiện lên thân ảnh Tần Vô Dạ. Mặc dù biết đều là yêu nữ, nhưng Tiết Thanh Thu lại là dùng huyết thủ thần uy nổi danh, trong lòng tất cả mọi người thời điểm nghĩ tới Tiết Thanh Thu tuyệt sẽ không phải nàng rất đẹp, mà là nàng rất mạnh. Trương Bách Linh vẫn là lần đầu tiên phát hiện thì ra Tiết Thanh Thu xinh đẹp không hề kém hơn Tần Vô Dạ, nếu bàn về khí chất tăng thêm thậm chí còn hơn một bậc, thầm nghĩ trách không được Tiết Mục hãm ở chỗ này, hết lòng hết sức vì Tinh Nguyệt Tông xuất lực đấy. . .
Nghĩ tới đây, Trương Bách Linh thở dài, thấp giọng nói: “Tiết thành chủ là nhân vật thần kỳ nhất bổn quan từng thấy, vô số kỳ tư diệu tưởng thật không biết hắn là làm sao nghĩ ra được. Thật không dám giấu diếm, album đầu tiên của Cầm Tiên Tử, bổn quan là cất chứa một phần đấy, đáng tiếc không thể sớm ra tay, không đạt được trân tàng bản. Mà ” Bạch Phát Ma Nữ Truyện ” kia hôm nay cũng là vật bổn quan mỗi ngày tất nhiên đọc, câu chuyện tình cảm bên trong, thật sự là làm cho người ta vỗ án lấy làm kỳ.”
Tiết Thanh Thu quay đầu tìm kiếm Tiết Mục, Tiết Mục đang cùng An Tứ Phương nói chuyện gì đó, dường như là chuẩn bị sẵn sàng, đại hội có thể bắt đầu. Trong lòng nàng dâng lên vài phần kiêu ngạo, cười đáp lại: “Tiết Mục là thuộc hạ của Trương quận trưởng mới đúng, kính xin quận trưởng sau này chiếu cố nhiều hơn. Hộp âm nhạc trân tàng bản kia, ngày kế liền đưa đến quận trưởng quý phủ.”
Cũng là gần mực thì đen, ngày xưa Tiết Thanh Thu không biết cũng khinh thường chơi bộ này, nhưng bất tri bất giác rõ ràng cũng học xong.
“Chư vị! Xin yên lặng!” An Tứ Phương thanh âm truyền đến, cắt đứt hai người nói chuyện.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy An Tứ Phương đề khí nói to, truyền khắp toàn trường: “Đại hội luận võ Linh Châu lần thứ nhất, chính là triều đình Lục Phiến Môn cùng siêu cấp tông môn Tinh Nguyệt Tông cùng nhau tổ chức, mục đích tuyên dương võ phong, khích lệ tu hành. Người tiến vào thập cường, đều có phần thưởng, quán quân có thể đạt được Tinh Nguyệt Tông cung cấp Thiên cấp công pháp một bộ, loại hình tùy ý lựa chọn! Còn có thể đạt được thiên hạ chí cường giả Tiết tông chủ tự mình chỉ điểm! Cụ thể ta cũng không nhiều lời rồi, mọi người chắc hẳn đều xem qua truyền đơn.”
Tình cảnh một mảnh thanh âm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tình cảm quần chúng mãnh liệt vô cùng. Tiết Mục thấy rất than thở, vốn danh tiếng này hắn cũng muốn ra đấy, ai bảo hắn tu vi không đủ, tiếng hô không có khả năng truyền khắp toàn trường chứ? Xem An Tứ Phương người ta trọng tải này thể lượng này, đáng đời danh tiếng do hắn ra.
“Vòng đầu đấu loại, căn cứ nguyên tắc tuyệt đối công bằng công chính, dùng rút thăm quyết định đối thủ. Tất cả người dự thi đến cái hòm bên trái ta rút một tờ giấy, tờ giấy một mặt có chữ giáp ất bính đinh mậu, đối ứng ngũ đại lôi đài, mặt khác là số. Giáp một đấu giáp hai, giáp ba đấu giáp bốn, dùng cái này suy ra. . .”
Người dự thi dưới sự hướng dẫn của Tinh Nguyệt Tông muội tử cùng Lục Phiến Môn bộ khoái lần lượt tiến lên rút thăm.
“Lão tử là bính ba! Bính bốn là ai?”
“Đinh bốn gia gia ở chỗ này ! Đinh ba đi ra nhận cái chết!”
“A! Sư huynh! Ta là giáp bảy ngươi là giáp tám, chúng ta vòng thứ nhất liền đối mặt!”
Trong một mảnh ầm ĩ, Tiết Mục bỗng nhiên trông thấy một đại hán trầm mặc mà cầm lấy tờ giấy ngồi vào một bên, đúng là Mãnh Hổ Môn thiếu môn chủ Tân Cách Thái. Nhìn thấy người quen dự thi, Tiết Mục thong thả đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười hỏi: “Lôi mấy số mấy?”
“Ất lôi, bảy mươi bốn.”
“Mãnh Hổ Môn mấy người đến?”
“Chỉ một mình ta.” Tân Cách Thái thở dài: “Mãnh Hổ Môn cũng không còn thừa mấy người a.”
“Khoản nợ Bộc Tường còn chưa trả hết?”
“Tạm thời vẫn chưa, trông cậy vào lần này dự thi đoạt thứ bậc tốt, phần thưởng có thể gán nợ a.”
Tiết Mục cười nói: “Phong Liệt Dương loại này thuộc về danh nhân thiên hạ, sẽ không tham gia luận võ cấp địa phương này làm mất giá trị con người. Mà Tinh Nguyệt Tông Vô Ngân Đạo Tung Hoành Đạo đều không có phái người dự thi. Không có những người này làm rối, ta xem hy vọng của ngươi không nhỏ.”
Tân Cách Thái khẽ cười khổ: “Thừa quân cát ngôn.”
Tiết Mục nhìn hắn hào hứng không cao, nhìn qua rất sầu khổ, liền hỏi: “Chúng ta cũng coi như hữu duyên, còn có khó khăn gì đừng ngại nói cho ta một chút, việc có thể giúp được ta tận lực giúp một chút.”
Tân Cách Thái thở dài: “Sư phụ nằm liệt giường đã nhiều năm rồi, sư mẫu một mình gánh vác tông môn, hôm nay cũng đã gánh không nổi. Mãnh Hổ Môn sản nghiệp đã mất, thổ địa cũng không có, chỉ còn một tổ trạch. Cho dù lần này đoạt được phần thưởng gán nợ, sau này lại làm thế nào? Các sư đệ chạy chạy tán tán, chỉ còn mấy sư huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên vẫn còn kiên trì, ta xem cũng không kiên trì được bao lâu rồi. . .”
Tiết Mục im lặng.
Đối với tình huống giang hồ tranh đấu bị diệt môn hắn bây giờ còn không có tận mắt thấy qua, tạm thời không biết sẽ là cảm giác gì. Ngược lại loại tình huống kinh doanh không tốt phá sản xong đời này hắn ở hiện đại thật sự thấy nhiều lắm, nhưng không ngờ đến thế giới này cũng có thể nhìn thấy, có chút thổn thức. Bỗng nhiên lại nhớ tới chính mình lúc trước liền ý thức được phủ thành chủ thiếu thủ vệ đấy, người của Mãnh Hổ Môn này không phải rất phù hợp sao? Nghĩ tới đây, nhân tiện nói: “Ta chỗ này ngược lại có một công việc cho Mãnh Hổ Môn ngươi, chẳng qua là không biết các ngươi liệu có ghét bỏ mất địa vị hay không.”
Tân Cách Thái nhãn tình sáng lên: “Ở đâu còn có tư cách ghét bỏ, Tiết thành chủ nếu có thể chỉ một con đường sáng, Mãnh Hổ Môn trên dưới đồng cảm đại ân!”
Tiết Mục không sĩ diện cãi láo, nói thẳng: “Phủ thành chủ của ta cần người gác cổng, cũng cần có người làm chút việc vặt. Nếu như các ngươi nguyện ý chịu thiệt, chớ nói cầm phần thưởng đi gán nợ, chút nợ nần kia ta tự sẽ giúp các ngươi trả hết.”
Vốn tưởng rằng Tân Cách Thái đối với loại công việc này sẽ thất vọng, nhưng không ngờ hắn lại cúi đầu thật sâu thi lễ: “Thành chủ vốn chính là ân nhân của chúng ta, cho dù không vì kiếm sống, Mãnh Hổ Môn cũng nguyện làm canh cổng thủ hộ, cầm roi dắt ngựa cho thành chủ.”
Tiết Mục gật gật đầu, tông môn này cho hắn cảm giác rất tốt, là hán tử thành thật, so với đám người Viêm Dương Tông nhân phẩm đáng tin cậy hơn rất nhiều. Tương lai quan sát một đoạn thời gian, nếu như xác thực đáng tin cậy, nói không chừng còn có thể ủy thác trách nhiệm.
Bất quá việc này ngược lại cũng cần cùng Tiết Thanh Thu nói một tiếng, dù sao đây coi như là hắn phát triển thêm thế lực cho mình, xem như thành viên nòng cốt của hắn, rất dễ dàng dẫn phát nghi kỵ. Mặc dù Tiết Thanh Thu sẽ không đi nghi kỵ hắn, nhưng quang minh lỗi lạc mà báo cáo cũng là tất yếu đấy. Đây là học vấn cùng người ở chung, chính là thể hiện trong từng việc nhỏ này.
Quả nhiên đến trên đài cùng Tiết Thanh Thu nói một câu, Tiết Thanh Thu không cho là ngang ngược, ngược lại cũng có chút thổn thức: “Sư mẫu của bọn hắn một mình gánh vác tông môn, ta rất đồng cảm. Nếu như ngươi có ý giúp bọn họ một tay là chuyện tốt.”
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Tiết Mục nghe xong lời này vốn là ngẩn người, rất nhanh mặt xanh tìm đến Trác Thanh Thanh ở bên sân hỗ trợ duy trì trật tự, lặng lẽ nói: “Phái người nhìn chằm chằm vào Bộc Tường cho ta, xem thằng này đến tột cùng là ưa thích thục phụ mà thôi, hay là đối với loại nữ nhân trụ cột một tông môn đặc biệt có ý.”
Trác Thanh Thanh thần sắc quái dị: “Ngươi sẽ không phải cảm thấy. . .”
Tiết Mục mặt thối: “Mặc dù không có chứng cứ gì, ta vẫn cảm thấy thằng này chán sống.”
Trác Thanh Thanh cười nói: “Ta sẽ cho người tìm hiểu rõ ràng, công tử trước hết không cần nhạy cảm như vậy, tên kia trước mắt coi như trung thực đấy.”
Tiết Mục gật gật đầu, phản hồi trên đài. Nhìn Trương Bách Linh ngồi bên cạnh Tiết Thanh Thu, Tiết Mục không hề có tự giác tôn kính thủ trưởng, đặt mông giữa hai người chen ra vị trí ngồi xuống. Tiết Thanh Thu liếc mắt nhìn hắn, giống như biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, khóe miệng vẽ ra một nụ cười thú vị. Tiết Mục mắt nhìn thẳng mà nhìn hội trường, giả bộ không phát hiện.
Trên hội trường, trận đấu loại đầu tiên đã mở màn.
Xem trên lôi đài đánh binh binh bang bang, Tiết Mục có chút hăng hái mà nhìn một hồi, cảm thấy rất thú vị đấy. Hắn bỗng nhiên ý thức được, chính mình thường ngày tiếp xúc cao thủ thật sự nhiều lắm, tự nhiên cảm giác mình ai cũng đánh không lại, nhưng xem mấy trận luận võ, đột nhiên cảm giác được giống như mình thật sự không kém rồi, rất nhiều người biểu hiện rõ ràng còn so ra kém chính mình đấy. . .
Nói thật, đại hội luận võ Linh Châu này, tất cả ý nghĩa đều ở bên ngoài, chỉ cần thuận lợi tổ chức, thuận lợi kết thúc, vậy chính là thắng lợi lớn. Đối với bản thân luận võ thắng bại, Tiết Mục cũng không coi trọng, dù sao luận võ chỗ huyền diệu hắn cũng xem không hiểu, liền xem náo nhiệt. Về phần thông qua trận luận võ này đào móc hạt giống tốt hay là nhắm trúng thế lực mới nào đó, đây nên là chuyện Tiết Thanh Thu Ảnh Dực những người này suy tính.
Nói cách khác, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Giờ phút này nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, giống như có thể làm chút gì khác, nói thí dụ như. . . Đùa giỡn một chút vị quận trưởng đại nhân bên người không mời mà tới này?