Giải Trí Xuân Thu - Chương 251 : Đợi chính là ngươi
Tiết Mục một bên vì Ngọc Lân Lãnh Thanh Thạch hấp thu, một bên nói: “Các ngươi đối với Độc công hiểu rõ quá ít. Độc công mặc dù có thể khiến cho người mạnh hơn mình trúng độc, nhưng dù sao vẫn là phải thi chiêu trúng chiêu, thực lực sai biệt quá lớn mà nói…, sao có thể làm cho người ta trúng chiêu? Nếu như thật sự có người ở đây vụng trộm phóng ra Độc công, sớm nên có người phát giác dị thường, sẽ không đến mức ngay cả Nguyên Chung đại sư cũng không hề phát giác, ngay cả Kiếm Tiên Tử cũng mơ hồ trúng chiêu. Mọi người không khỏi quá coi trọng Độc công rồi, đem Tiết Mục ta nghĩ giống như Động Hư, thật là làm cho người ta xấu hổ, ta ngay cả linh hồn tu hành cũng không có mở ra được không?”
Ngọc Lân hổ thẹn nói: “Ngược lại cũng không phải chúng ta không hiểu rõ Độc công, đạo lý đều hiểu, chẳng qua là tình cảnh lúc này, chỉ có thể hướng trên người ngươi suy nghĩ a.”
Mộ Kiếm Ly nói: “Chẳng lẽ chúng ta tại khu ôn dịch nhiễm độc mà không biết? Nhưng chúng ta đều đã uống giải dược của Y Tiên Tử, lúc ấy cũng không có cảm giác…”
“Y Tiên Tử cũng chưa nghiên cứu chế tạo ra giải dược, thuốc nàng phân phát cho mọi người, chẳng qua là dùng để phòng độc, sau khi uống có thể miễn dịch độc tố xâm lấn trong thời gian ngắn, mà không phải giải độc. Điểm này mọi người có lẽ đều biết?”
Tiết Mục nói đến đây đã hút xong độc tố của Ngọc Lân Lãnh Thanh Thạch, Lãnh Thanh Thạch toàn thân thoải mái mà đứng lên. Tiết Mục có thể không so đo hắn ba phen mấy bận nhằm vào, rộng lượng giải độc cho hắn, điều này làm cho Lãnh Thanh Thạch trong lòng vô cùng quái dị. Hắn do dự một chút, vẫn là nói cảm ơn, lại nói: “Thuốc của Y Tiên Tử, chúng ta là biết rõ, chính là Tị Độc Đan của Dược Vương Cốc, sau khi uống, trong vòng ba ngày bách độc bất xâm. Đương nhiên chúng ta cũng biết nếu như độc quá mạnh, thuốc này cũng không phải vạn năng. Ý của Tiết tổng quản, chẳng lẽ là thuốc này chung quy không thể hoàn toàn miễn dịch loại kỳ độc này, độc vẫn còn sót lại, thế cho nên lúc này phát tác?”
Tiết Mục cười nói: “Nếu là như vậy, Mạnh thiếu môn chủ tại sao không có việc gì?”
Ngọc Lân nói: “Đây là chỗ rất khó hiểu, Tiết huynh vẫn là đừng bán cái nút nữa.”
Tiết Mục cười nói: “Ở khu ôn dịch chẳng qua là có nguy cơ bị lây truyền mà thôi, cũng không phải bị trực tiếp hạ độc, không có nghĩa là nhất định bị nhiễm. Trên thực tế tất cả mọi người đều là cường giả, bản thân kháng tính đều cao đến không hợp thói thường, cho dù không uống Tị Độc Đan gì đó cũng cơ bản không có chuyện gì, cùng lắm thì một mực dùng chân khí hộ thân, chỉ là lây truyền làm sao có thể bị nhiễm được? Các ngươi uống viên thuốc này, ngược lại xảy ra chuyện.”
Toàn trường xôn xao: “Chẳng lẽ Y Tiên Tử… Cái này, cái này sao có thể!”
Tiết Mục ung dung lấy ra một viên đan dược, nói: “Vừa vặn Tiết mỗ cũng được phát một viên, các ngươi biết rõ Tiết mỗ chính mình tu độc, tự nhiên sẽ không đi uống thuốc, sau khi tới tay liền nghiên cứu một phen. Cũng vừa vặn Tiết mỗ mặc dù không hiểu y, nhưng hiểu độc a… Đan này mặt ngoài là Tị Độc Đan không giả, kỳ thực hạch tâm bên trong bị rót vào độc tố cực kỳ thưa thớt, độc tố là bị chính các ngươi ăn vào, mà bản thân Tị Độc Đan không có tác dụng giải dược, độc tố liền thủy chung tiềm phục trong cơ thể các ngươi, đợi dược hiệu của Tị Độc Đan qua đi, độc tố liền phát tác.”
Mộ Kiếm Ly cả kinh nói: “Nhưng mọi người thời gian uống thuốc bất đồng, vì sao thời gian phát tác lại không sai biệt lắm?”
Tiết Mục lắc đầu: “Cái này ta không rõ lắm, đoán chừng nơi đây có vật dẫn… Có lẽ là đàn hương, có lẽ là ánh mặt trời, có lẽ là đứng thẳng thời gian dài? Ta cũng một mực đang cân nhắc mọi người cùng gặp phải cái gì, không thể nghĩ thấu triệt, cái này cần Mạnh thiếu môn chủ giải thích nghi hoặc rồi.”
“A di đà phật…” Nguyên Chung thở dài nói: “Lão nạp có thể giải thích điểm này. Nơi đây Phật quang phổ chiếu, tai họa không chỗ nào che giấu. Mọi người đều là có tu hành, vốn chỉ là độc tố yếu ớt ẩn núp, nếu không tận lực nội thị tự nhiên không có cảm giác, căn cứ vào thể chất bất đồng thời gian bất đồng mà phát tác, nhưng đã bị dẫn động, cũng liền sớm cùng nhau phát tác ra rồi.”
Tiết Mục nhớ tới cảm giác đau đớn của mình lúc tiếp xúc với Phật quang, khẽ gật đầu: “Xem ra là như vậy.”
Chúc Thần Dao tức giận nói: “Ta biết ngay nữ nhân kia mỗi ngày trốn trong phòng khẳng định có vấn đề!”
“Không, nàng không có vấn đề.” Tiết Mục thở dài: “Ta trước kia cũng cảm thấy nàng khẳng định có vấn đề, âm thầm quan sát ba ngày, Di Dạ đều rình trộm đến mức sắp sụp đổ rồi, lại một chút vấn đề cũng không có… Sau đó nàng chữa khỏi cho bệnh nhân đầu tiên, ta liền phát hiện, suy nghĩ của ta đã có chỗ nhầm lẫn.”
Lúc này mọi người ngay cả thở đều thở không ra, tâm tư đều bị phá án hấp dẫn, Ngọc Lân ngược lại nở nụ cười: “Nói mau nói mau, bần đạo lúc này tâm ngứa khó nhịn, lại bán cái nút cẩn thận đánh ngươi.”
“Nếu như nàng thật sự muốn hại người, cần gì phải toàn tâm toàn ý nghiên cứu cứu người, cái này không có đạo lý, có thể thấy được nàng không có vấn đề.” Tiết Mục nói: “Nàng chân không bước ra khỏi nhà, phân phát đan dược lại không phải tự mình xử lý, trong đó là có qua tay đấy, ai qua tay, người đó liền có vấn đề. Nơi này có mấy người qua tay, một là hộ vệ của nàng, hai là hòa thượng phụ trách phân phát, các ngươi nói nên là ai?”
Nguyên Chung lập tức nói: “Tệ tự tăng nhân không có vấn đề, qua tay nhiều người như vậy, tuy là có người bị thu mua, cũng không có khả năng tất cả mọi người bị thu mua. Tất nhiên là đến tay tệ tự tăng nhân liền đã có vấn đề!”
Ngọc Lân không thể tin nói: “Hộ vệ của Dược Vương Cốc, êm đẹp tại sao phải hại người?”
Tiết Mục thở dài: “Dược Vương Cốc cũng không phải là độc lập tông môn, nó là triều đình tông môn, người xuất thân Dược Vương Cốc, sẽ nghe chỉ lệnh của một vị đại nhân vật nào đó của triều đình làm việc, quả thật rất bình thường. Mạnh thiếu môn chủ, ta nghĩ có lẽ có một vị đại nhân vật nào đó hướng Bạch Lộ Môn ngươi đồng ý qua, sau khi lật tung Vô Cữu Tự, Bạch Lộ Môn chính là bát đại tông môn.”
Mọi người sắc mặt biến đổi!
Mạnh Phi Bạch sắc mặt âm tình bất định, đột nhiên giậm chân, hướng trong đám người vọt vào. Phong Liệt Dương đang nhìn chằm chằm hắn, đang muốn chém tới, bên người đột nhiên các loại đao quang kiếm khí đánh úp lại, Phong Liệt Dương ngăn cản một chiêu, Mạnh Phi Bạch đã chui vào trong đám người.
Tiết Mục ở trên đài quả thật muốn cười, hắn phân tích một đống lại không có chứng cứ, cái gọi là độc dược trong Tị Độc Đan cũng có thể là chính hắn rót vào đấy, nói cách khác Mạnh Phi Bạch chỉ cần không thừa nhận, ai cũng cầm hắn không có biện pháp. Nhưng vừa chạy như vậy liền thật sự là toàn bộ bại lộ, đây là địa bàn Vô Cữu Tự, hắn muốn chạy đi đâu? Thật sự coi Vô Cữu Tự là bất tài hay sao?
Không cần Vô Cữu Tự ra tay, mấy vạn Võ Giả tức giận liền có thể đem hắn nghiền thành thịt nát rồi.
Các hòa thượng duy trì trật tự của Vô Cữu Tự bắt đầu bắt Mạnh Phi Bạch. Tử sĩ Mạnh Phi Bạch an bài trong đám người bắt đầu gây ra hỗn loạn, bụi mù nổi lên bốn phía, người ngã ngựa đổ. Mạnh Phi Bạch chui vào trong đám người, các hòa thượng lo lắng ngộ thương, nhất thời ngược lại cũng không dễ xử lý. Trên đài Nguyên Chung khẽ lắc đầu, đang chuẩn bị tự mình ra tay, liền nhìn thấy Mạnh Phi Bạch kêu thảm một tiếng, phảng phất bị cự thạch ngàn cân đập một cái, cả người bay cao mấy trượng, sau đó một sợi dây thừng linh hoạt mà quấn tới, đem hắn trói chặt.
Ánh mắt của mọi người rơi vào trên thân người chơi dây thừng, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo đen, nhe răng cười: “Nơi đây Võ Giả mấy vạn, Mạnh thiếu môn chủ cũng đừng cho rằng thiên hạ không có người. Giang Hồ Tiểu Hà Mễ (con tôm nhỏ) Sở Thiên Minh, bái kiến Mạnh thiếu môn chủ.”
Mạnh Phi Bạch bị trói giống như bánh chưng, lại không lo lắng, ngược lại điên cuồng cười to: “Nguyên Chung, nếu như ngươi không thả ta, toàn bộ Lộ Châu đều phải chôn cùng lão tử!”
“Lộ Châu chôn cùng?” Tiết Mục ngạc nhiên nói: “Dựa vào Bạch Lộ Môn ngươi? Cha ngươi giờ phút này muốn đi ra ngoài cũng khó khăn, Di Dạ nhà ta nhìn chằm chằm đấy.”
Mạnh Phi Bạch cười to nói: “Chỉ cần Tiêu Khinh Vu vừa chết, người trúng độc bệnh nặng không cứu, Tiết Mục ngươi chữa được sao? Nếu như thả ta, nói không chừng còn có thể đổi Tiêu Khinh Vu một mạng!”
Nguyên Chung thần sắc đại biến: “Không tốt! Y Tiên Tử gặp nguy hiểm!”
“Thời khắc Y Tiên Tử nghiên cứu ra tân dược, ta liền biết nàng sẽ gặp nguy hiểm. Các ngươi còn có rất nhiều kế hoạch đến tiếp sau, sẽ không nguyện ý để cho nàng an ổn cứu người đấy.” Tiết Mục không sao cả nói: “Lão tử nếu như đã sớm nghĩ tới, Tiêu Khinh Vu liền không xảy ra chuyện được. Thật sự cho rằng Tiết Mục ta không còn bài đánh?”
Nụ cười của Mạnh Phi Bạch cứng ở trên mặt.
Tiết Mục thở dài: “Ta ngược lại còn có rất nhiều nghi hoặc… Ví dụ như nguồn độc ở đâu, kế hoạch bước tiếp theo của các ngươi và vân vân… Không biết Mạnh thiếu môn chủ có thể giải thích nghi hoặc không?”
Mạnh Phi Bạch cười lạnh nói: “Ngươi nằm mơ.”
Tiết Mục đối với mấy vạn nhân sĩ trong sân chắp tay: “Tiết mỗ không giỏi bức cung, nơi đây anh hùng vô số, chắc hẳn có không ít người đối với cái này rất có tâm đắc?”
Vô số người chen ra, nụ cười không có hảo ý ở trên mặt Mạnh Phi Bạch quét tới quét lui. Mạnh Phi Bạch sắc mặt tái nhợt, nhìn con mắt xanh rờn chung quanh, cảm giác mình như một bé thỏ trắng rơi vào ổ sói.
Đúng vào lúc này, Ngụy Như Ý từ trên đài bay xuống: “Ngụy mỗ rất có tâm đắc, để ta tới a.”
“Đông!”
Một cái chuông lớn không hiểu thấu mà xuất hiện, ập xuống đem Ngụy Như Ý nhốt ở trong chuông. Nguyên Chung thở dài, chắp tay trước ngực: “Lão nạp thủy chung bất động, đợi chính là hiền chất.”