Giải Trí Xuân Thu - Chương 271 : Thuyền nhỏ khoan thai
Tần Vô Dạ đang trầm tư, bên người bỗng nhiên thò ra một cái đầu nhỏ.
“Ngươi không phải nói ngươi đi tìm Nhạc Tiểu Thiền chơi sao?” Tần Vô Dạ không quay đầu, lạnh lùng mà nói.
Di Dạ rầm rì: “Tiểu Thiền thấy ta liền muốn ta cùng nàng luyện công, ta vừa mới tỉnh a, thật là, một chút cũng không săn sóc tiểu hài tử.”
“Vậy ngươi tìm ta làm gì?”
“Nhìn bộ dạng suy tư của ngươi rất thú vị. Muội muội hồ ly tinh của ta cũng có vẻ mặt như vậy a ha ha ha…”
“Ta có gì phải suy tư sao? Tiểu hài tử hiểu cái gì a?”
Di Dạ chắp tay sau lưng, rung đùi đắc ý nói: “Muốn dựa vào công phu quyển rũ chinh phục ba ba của ta không biết Nam Bắc, rất khó ah.”
Tần Vô Dạ giống như vô tình hỏi: “Vậy phải dựa vào cái gì?”
Di Dạ mới không mắc mưu, cười ha ha: “Tối thiểu phải đáng yêu như Di Dạ a, ngươi có sao? Lêu lêu lêu ~”
“Chỗ nào đáng yêu? Mặt tròn như viên thịt, Tiết Mục mắt mù mới cảm thấy đáng yêu.”
“Luôn tốt hơn mặt hồ ly giống trái xoan kia của ngươi!”
“Mặt trái xoan làm sao vậy? Chẳng lẽ không phải xinh đẹp vũ mị làm cho người ta nhìn liền muốn cắn sao?”
“Mặt tròn nhỏ nhắn của ta còn làm cho người ta nhìn liền muốn gặm đấy!”
“Lão bà 24 đều sắp 25 rồi, phải có chút tự hiểu!”
Di Dạ giận dữ, thuận tay nhặt lấy chổi trên hành lang liền đánh tới. Tần Vô Dạ mới chẳng muốn cùng tiểu hài tử đánh nhau, quay người liền chạy.
“Tần Vô Dạ ngươi đứng lại đó cho ta!” Di Dạ giơ chổi một đường truy, hậu viện một mảnh gà bay chó chạy.
Trác Thanh Thanh cùng La Thiên Tuyết đám người ở trong phòng ghi bản thảo ” Tây Du Ký “, nghe được trong sân ồn ào, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thoáng qua, đều rất im lặng: “Không có lầm mà nói…, cầm chổi một đuổi một chạy, là hai vị Động Hư?”
Các muội tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đồng loạt thở dài: “Hậu viện của công tử a… Đầu óc của người bình thường ứng phó không được.”
… …
Tiết Mục cũng không cảm thấy khó ứng phó, trái lại hắn cảm thấy mọi người đều rất manh.
Võ Giả của thế giới này đều có “Đạo” rất rõ ràng, bất kể ý nghĩ cá nhân phức tạp cỡ nào, tính tình đều rất rõ ràng. Mặc dù tâm tư của yêu nữ tương đối khó có thể nhìn thấu, nhưng nghĩ kỹ cũng có mạch lạc có thể theo. Trước khi xuyên việt tại ngành giải trí gặp đủ loại người, trình độ phức tạp một chút cũng không kém hơn yêu nữ Ma Môn, lão tài xế như Tiết Mục tự có một bộ kinh nghiệm kiến thức của riêng hắn, ứng phó kỳ phùng địch thủ.
Đổi thành một thiếu niên hồn nhiên xuyên tới đây, đoán chừng sẽ có chút bi kịch, rất có thể sẽ bị các loại yêu nữ đùa chơi chết…
Nhưng Tiết Mục có khi ngược lại sẽ cảm thấy, yêu nữ cùng kiếm hiệp của thế giới này đều thuần túy ít có.
Đặc biệt là người thuần túy như Mộ Kiếm Ly, thật sự là đặc sản của thế giới này, sạch sẽ thuần trắng đến mức khiến cho ngươi cảm thấy lừa gạt nàng đều không nỡ.
Tiết Mục hoàn toàn nhìn ra được, vừa nãy Mộ Kiếm Ly đã có chút bị thuyết phục, nếu như rèn sắt khi còn nóng dỗ dành vài câu, có lẽ nàng tại chỗ liền sẽ bị lừa dối thử xem. Trong lòng hắn xác thực cũng là rục rịch, nhưng lời nói đến bên miệng rõ ràng sinh ra cảm giác không đành lòng lừa dối nàng, cuối cùng đổi thành mang nàng ra ngoài dạo phố.
Nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhõm vui sướng của nàng, loại cảm giác này nói như thế nào đây… Dù sao cũng không kém hơn làm loại chuyện đó rồi, thậm chí còn hơn.
Mộ Kiếm Ly cũng đặc biệt ưa thích cảm giác cùng Tiết Mục dắt tay mà đi, không phải là vì dạo phố… Nàng đối với dạo phố không hề có hứng thú. Nàng thích chẳng qua là, Mộ của ta, Tiết của ngươi, ta và ngươi sánh vai, tựa như tên giả hắn thuận miệng đặt.
Bất kể hành tẩu ở nơi nào, là con đường đến thanh lâu huyện Vạn Niên ngày đó, hay là phong cảnh Lộ Châu Thành phồn hoa hôm nay.
Hay là, đi về phía núi đao biển lửa, vạn dặm kiếp vân, cái kia đều không quan trọng.
“Ăn mứt quả không?” Tiết Mục đang hỏi nàng.
Mộ Kiếm Ly mỉm cười lắc đầu: “Không cần.”
Tiết Mục cũng biết thuộc tính của nàng không giống với Tiết Thanh Thu, không phải ăn hàng, liền không lại hỏi cái này. Liếc mắt nhìn thấy cửa hàng binh khí, vô ý thức nói: “Đi bái kiếm không?”
Nói xong chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười, Mộ Kiếm Ly cũng bị chọc cười: “Các ngươi luôn cố ý bóp méo kiếm đạo của tông ta.”
“Ngươi không biết trước kia ngươi toàn thân kiếm khí sắc bén có bao nhiêu dọa người, cảm giác giống như tới gần ngươi sẽ bị chọc ra lỗ thủng.”
Mộ Kiếm Ly liếc mắt nhìn hắn: “Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại a…” Tiết Mục cười nói: “Băng cơ ngọc cốt, tuyết phu hoa nhan như thế, ta chỉ muốn lại phối thêm chút trang sức cho ngươi.”
Mộ Kiếm Ly kéo góc áo Tiết Mục nói: “Đã đủ rồi, có dây chuyền Giao Châu của ngươi… Nhiều hơn nữa mà nói…, nhìn xem rất không được tự nhiên.”
Lời này đã thể hiện rõ cải biến của Mộ Kiếm Ly hôm nay. Nàng là cảm thấy “Đã đủ rồi”, mà không phải “Không cần”. Nữ tử làm đẹp vì người mình yêu, nàng cũng hy vọng Tiết Mục thấy được vẻ đẹp của nàng, nhiều hơn vướng víu, ngược lại không đẹp.
“Ách.” Tiết Mục ngừng chân nói: “Cái này không cần, cái kia cũng không cần, vậy ngươi đi dạo cái gì a?”
Mộ Kiếm Ly mỉm cười, kéo tay của hắn tiếp tục đi: “Cái gì cũng không cần, chỉ cần bồi ta đi.”
Tiết Mục cũng cười, hai người nắm tay càng chặt hơn.
Hai người đều đang đắm chìm trong tiểu thế giới của nhau, nhưng lại không biết giờ phút này trên đường bao nhiêu người lệ rơi đầy mặt.
Mộ Kiếm Ly quá nổi danh, thời điểm chưa có Tân Tú Phổ thanh danh liền lan xa, chẳng qua là khi đó có lẽ không ít người chỉ nghe kỳ danh, không biết rõ lớn lên dạng gì. Từ khi Tân Tú Phổ cùng Tuyệt Sắc Phổ hai bảng song song nhập tuyển, kiếm tuyệt nhân mỹ, lan truyền trên đời, thật sự là Tiên Tử vô số người trong mộng cũng không dám cầu, đến hôm nay trên đời này người không biết nàng đại khái là không thế nào tồn tại. Hai người bọn họ ra đường liền bắt đầu bị người lén lút vây xem rồi, thẳng đến bây giờ…
Biết rõ Kiếm Tiên Tử bị người ôm đi, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy cũng chưa tính, nhắm mắt làm ngơ. Kết quả Tiết Mục này không hề có tự giác, bản thân vụng trộm vui mừng không được sao? Rõ ràng công khai ở trên đường phố Lộ Châu cho ăn thức ăn cho chó, giờ khắc này không biết bao nhiêu người muốn đem Tiết Mục bóp chết.
Hai người nắm tay bước chậm, một đường đi đến bờ sông. Với tư cách siêu cấp đại thành duyên hải Đông Nam, Lộ Châu có không ít sông trong thành, rộng hẹp không đồng nhất, riêng phần mình Đông lưu xuất hải. Con sông trước mắt hai người xem như tương đối rộng, một cây cầu đá vắt qua, dưới vòm cầu có thuyền ô bồng lững lờ trôi, thuyền phu khoan thai chèo, trong bồng truyền đến tiếng cười trong trẻo của thuyền nương, vui sướng uyển chuyển.
Sắp tới hoàng hôn, ánh chiều tà rơi vào trong sông, kim quang nhộn nhạo, theo ngư ca (ca khúc của ngư dân) xướng muộn, xinh đẹp mà lại yên bình.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mộ Kiếm Ly đứng bên cầu nhìn xem, thấp giọng nói: “Lúc ở cùng ngươi, ta luôn có thể nhìn thấy vẻ đẹp thường ngày nhìn không thấy. Bọn hắn luôn nói ta cách kiếm càng xa, nhưng ta chẳng biết vì sao, ngược lại cảm thấy kiếm ý càng thuần. Tựa như một vò rượu ủ lâu năm, mặc dù không còn lạnh thấu xương, lại kéo dài di hương. Có lẽ…”
Tiết Mục không hiểu kiếm ý của nàng, cũng liền thuận miệng tiếp lời: “Có lẽ cái gì?”
Mộ Kiếm Ly lắc đầu, có lẽ biết rõ nói Tiết Mục cũng nghe không hiểu, liền không tiếp tục nói hết, chẳng qua là kéo hắn lên cầu: “Đi thôi.”
“Đợi một chút.” Tiết Mục kéo lại nàng, chạy hướng dưới sông. Vừa vặn một chiếc thuyền nhỏ cập bến, thuyền phu đang buộc thừng, Tiết Mục gọi lại hắn, cười nói: “Lão huynh, thuyền ta mượn dùng một chút như thế nào? Cho ngươi cái này.”
Thỏi bạc cực lớn sáng mù mắt thuyền phu, mua mười con thuyền đều đã đủ rồi, nào sẽ có ý kiến, cực độ sảng khoái mà đem dây thừng đưa tới trong tay Tiết Mục: “Vị gia này biết chèo thuyền không? Có cần giúp không?”
“Lão huynh, ngươi nghĩ ta dùng tiền mua bóng đèn sao?” Tiết Mục khoát tay, không quản thuyền phu có nghe hiểu cái gì gọi là bóng đèn hay không, kéo Mộ Kiếm Ly lên thuyền nhỏ.
Mộ Kiếm Ly mỉm cười mà ngồi ở mui thuyền, chống cằm nhìn Tiết Mục chậm rì rì mà chèo. Nàng cũng hiểu ý Tiết Mục, một mực đi đường luôn lãng phí khó được ra ngoài một hồi, loại cảm giác hắn chèo thuyền chở nàng đón gió trôi đi này, rất tốt, làm cho lòng người khoan thai, như là sóng nước dập dềnh.
Tiết Mục xác thực không biết chèo thuyền, nhưng tu luyện đến trình độ hiện tại, đạo lý vận lực đều là tương thông đấy, căn bản không có độ khó. Thuyền nhỏ trôi từ từ, trong làn gió nhẹ thoải mái, một đường chậm rãi trôi ra khỏi thành, trong gió đêm truyền đến tiếng ca của hắn: “Thuyền nhỏ khoan thai, trôi qua lòng ai, bên bờ thược dược đang nở hoa.”
Mộ Kiếm Ly đỏ mặt mà gắt một cái, nàng nghe hiểu trêu chọc của hắn, nhưng trong lòng thật sự bị hương hoa làm say rồi, sóng mắt ngưng ở trên người Tiết Mục đang chèo thuyền ca hát, một khắc đều không nỡ dời đi.
Lại nói tiếp dùng công phu lãng mạn của Tiết Mục đối phó Mộ Kiếm Ly, vậy thật sự có chút khi dễ người đấy, đẳng cấp nghiền ép so với chênh lệch vũ lực giữa bọn hắn còn càng không hợp thói thường. Đương nhiên Tiết Mục không phải cố ý đến nghiền ép người đấy, hắn là thật sự muốn cho muội tử này thể nghiệm một ít lãng mạn hiếm thấy ngoại trừ kiếm ra.
Nếu như lúc ở cùng nhau, có thể nhìn thấy vẻ đẹp thường ngày nhìn không thấy, vậy liền nhìn nhiều một chút a, trong gió đêm hè, trên thuyền đánh ca phía Nam, thể nghiệm khác với cái lạnh thấu xương trù trừ trong kiếm trủng tuyết sơn kia.