Giải Trí Xuân Thu - Chương 272 : Đêm nay gió say trăng múa cùng đom đóm
Vào đêm.
Sau cơn mưa to mấy ngày trước, không khí vùng ngoại ô Lộ Châu hết sức tươi mát. Sông nhỏ vui sướng chảy xuôi, dế mèn kêu dài ngắn, có đom đóm như lửa, ở trong khu rừng ven sông điểm điểm tinh tinh. Bầu trời thanh tịnh trong veo, huy tinh hạo nguyệt, ngân hà trường huyền, thương khung ngàn dặm, người xem vui vẻ thoải mái.
Thuyền nhỏ tùy ý mà trôi tại ven sông, Tiết Mục cùng Mộ Kiếm Ly sánh vai đứng ở bãi cỏ ven sông, lưng tựa cây cối bên bờ, nhìn nước chảy lững lờ, cảm thụ gió đêm thổi lất phất, hương hoa từng trận, hai người đều không lên tiếng, hưởng thụ yên tĩnh nhất thời.
Qua không biết bao lâu, Mộ Kiếm Ly mới nhẹ giọng mở miệng, phá vỡ trầm mặc: “Tiết Mục…”
“Ân?”
“Ta chưa từng nghĩ tới, dạo chơi đơn giản như vậy, có thể làm cho người ta tâm thần đều say, ấm áp không muốn nhúc nhích.” Mộ Kiếm Ly lẩm bẩm nói: “Một chữ tình, thật sự là thần kỳ.”
Tiết Mục nở nụ cười: “Cái này gọi là lãng mạn, từ xưa đến nay nữ hài tử có thể chống cự cũng không nhiều.”
“Lãng mạn là có ý gì?”
“Ân… Không giải thích được.”
Mộ Kiếm Ly nở nụ cười: “Nếu ngay cả ngươi cũng không giải thích được, Kiếm Ly không biết trên đời còn ai có thể giải.”
“Ta cũng không phải uyên bác chi sĩ nào đó, ta chỉ là người bình thường biết chút tiết mục ngắn.”
“Mới không tin, học thức của ngươi là Kiếm Ly bình sinh ít thấy.” Mộ Kiếm Ly quay người nhìn gò má của hắn: “Trên thuyền ngươi hát ca khúc gì?”
“Tùy ý hát đấy, ngươi nói ca khúc này hát cho các nàng, hiệu quả như thế nào?”
Mộ Kiếm Ly biết rõ “Các nàng” chỉ ai, suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Ta không biết a.” Dừng một chút, lại có chút ranh mãnh mà nháy mắt mấy cái: “Trừ phi ngươi lại hát vài câu cho ta nghe.”
Tiết Mục bật cười, thò tay sờ sờ cái mũi của nàng. Mộ Kiếm Ly thời điểm này mới là một thiếu nữ mười tám tuổi, không còn mạnh mẽ, không còn sắc bén, không còn cô độc đeo kiếm mà đi, rất đẹp.
Hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt chút yêu cầu nho nhỏ này của muội tử, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm môt hồi, chuẩn bị một chút, nhẹ giọng hát: “Cỏ cây vẫn sinh sôi dù trong khô cằn, giữa màu xanh biếc um tùm hai ta như hòa quyện. Trong màn đêm ngàn sao lấp lánh, đêm nay gió say trăng múa cùng đom đóm.”
Mộ Kiếm Ly nhất thời nghe đến ngây dại, lẩm bẩm nói: “Ca khúc này tên là gì? Đừng nói lại tùy ý hát.”
“” Phong Huỳnh Nguyệt “.”
Mộ Kiếm Ly chống cằm nói: “Nghe giống như tên của nữ hài tử.”
Tiết Mục thở dài: “Ta cũng cảm thấy như vậy, cố ý đến hỏi Phong Liệt Dương hắn có muội muội không, đáng tiếc không có.”
Mộ Kiếm Ly thò tay đi gãi cằm hắn: “Cái gì gọi là đáng tiếc không có? Nếu có, ngươi muốn làm gì?”
Tiết Mục bắt được tay thon của nàng, cười nói: “Ngươi đều cười nhạo ta bao nhiêu lần, nói ta chỉ biết trầm mê thanh sắc, nhưng ta cũng chỉ có chút truy cầu này nha…”
Hôm nay ngẫm lại, Mộ Kiếm Ly cũng cảm thấy đúng là hắn từ trước đến nay không có che giấu qua truy cầu của mình đối với sắc đẹp, mình mới chưa từng đối với oanh oanh yến yến bên cạnh hắn có cảm giác gì. Hắn thật sự có ý đồ với muội muội nhà ai đó, Mộ Kiếm Ly đều cảm thấy quả thật rất bình thường, Tiết Mục không có nữ sắc ở bên, vậy vẫn là Tiết Mục sao?
Mỗi người đều có đạo của mình, nếu đây chính là đạo của Tiết Mục, ai có thể nói cái kia là sai? Tuy nên coi là Ma Đạo, nhưng chung quy thẳng thắn đến đáng yêu.
Mình cũng là một trong những sắc đẹp hắn truy cầu a, làm cho người ta ảo não chính là hắn đã thành công.
Tay của Tiết Mục cũng bắt đầu không an phận rồi, một tay bắt lấy tay của nàng, một tay khác rất tự nhiên ôm eo của nàng. Mộ Kiếm Ly nửa điểm kháng cự cũng không có, ngược lại càng tự nhiên mà thuận theo lực đạo của hắn, tựa vào vai hắn.
Tiết Mục khẽ quay người, thò tay bưng cằm của nàng.
Mộ Kiếm Ly khẽ ngẩng đầu, mặc hắn tường tận xem xét dung nhan của mình, tựa như thưởng thức đồ cổ quý báu nào đó. Loại cảm giác này hơi có chút xấu hổ, Mộ Kiếm Ly lông mi khẽ nhúc nhích, nhưng không có nhắm mắt lại, mà là yên tĩnh cùng hắn nhìn nhau.
Nhìn một hồi, Tiết Mục nhẹ giọng tán thưởng: “Thật đẹp.”
Mộ Kiếm Ly bĩu môi: “Bất kể là đẹp hay xấu, dù sao đều là của ngươi rồi.”
Tiết Mục nhịn không được bật cười.
Mộ Kiếm Ly chủ động tiếp cận, hôn lên gò má của hắn. Tiết Mục dùng sức ôm nàng, hai người rất nhanh vân vê cùng một chỗ.
Cảnh đêm này, khiến cho Mộ Kiếm Ly thật sự có chút động tình, thậm chí so với đêm hôm đó nàng chủ động quyến rũ hắn càng thêm đưa vào càng thêm động tình. Lần kia có chút ý tứ “Thỏa mãn tâm nguyện của hắn” hoặc là “Muốn làm được chuyện nên làm”, còn lần này là thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn cùng hắn dính cùng một chỗ, thổ lộ tình cảm rung động trong lòng.
Nàng ngạc nhiên phát hiện, lần này lại có một loại cảm giác thoải mái cùng choáng váng…
Đây là khái niệm gì?
Trước kia cùng Tiết Mục thân mật, mặc dù trong lòng cũng ưa thích, nhưng chính vì thật sự không nhận thức được bất kỳ cảm giác gì, mới dẫn đến thân thể không có phản ứng, đây là có tình mà vô dục.
Lần này có thể cảm giác được thoải mái, có nghĩa là… Có nghĩa là có thể sao?
Thế nhưng cảm giác kia quá nhỏ, có phải không đủ hay không…
Lược một đoạn.
Bến sông không người, hương hoa muốn say, thanh âm động lòng người khẽ vang lên, ngay cả đom đóm dưới trăng đều ngượng ngùng nhẹ nhàng bay đi, trốn vào trong rừng.
Cỏ cây vẫn sinh sôi dù trong khô cằn, giữa màu xanh biếc um tùm hai ta như hòa quyện. Trong màn đêm ngàn sao lấp lánh, đêm nay gió say trăng múa cùng đom đóm.