Giải Trí Xuân Thu - Chương 292 : Ra khơi
Thế giới này di chuyển trên biển, so với thế giới thời cổ của Tiết Mục càng dễ dàng.
Thứ nhất bởi vì mọi người tu hành đều rất mạnh, sóng gió bình thường ngay cả chân khí tráo đều không phá được. Cho dù bị lật tung, chỉ cần không phải quá xa, mọi người hơn phân nửa chính mình cũng có thể đạp sóng mà quay về.
Thứ hai nha, thuyền này thật sự có chút khoa học viễn tưởng.
Một chiếc thuyền nhỏ bất quá rộng vài mét dài mười mấy mét mà thôi, ngay cả cánh buồm cũng không cần, tốc độ còn rất nhanh, Tiết Mục ngồi ở mũi thuyền, lại cảm thấy vững như đất bằng. Hơn nữa thuyền vẫn có máy móc động lực vận hành đấy, chỉ ở đầu thuyền có một bánh lái, khống chế phương hướng; thậm chí còn có một cơ quan hộ tráo, ứng đối sóng gió, quả thật khoa học hệ tràn đầy.
Tiết Mục đối với động lực hạch tâm nghiên cứu cả buổi, chỉ thấy các loại đá cùng trận pháp hình thù kỳ quái, hoàn toàn không biết đó là nguyên lý gì, tóm lại máy hơi nước ở thế giới này đại khái là khó có cơ hội ra mặt.
Ra khơi tổng cộng liền ba người, Tiết Mục Trác Thanh Thanh mang theo Tiêu Khinh Vu. Long Tiểu Chiêu bị lưu lại Thiên Hương Lâu dưỡng bệnh, dù sao địa phương rất dễ tìm, không cần hắn dẫn đường. Đương nhiên Tiết Mục cũng là có tiểu tâm tư đấy, chính mình mang hai vị muội tử ra khơi, cảnh đẹp ý vui, một nam nhân mặt mũi sưng vù ngồi bên cạnh tính là chuyện gì…
Nhưng sau khi ra khơi, Tiết Mục lập tức phát hiện cũng không phải mang theo hai muội tử, bởi vì một người trong đó tiến vào khoang thuyền liền không có đi ra qua, làm cho người ta hoài nghi nàng đến cùng có tồn tại hay không. Cùng hắn ngồi ở bên ngoài khoang thuyền ngắm cảnh biển vẫn là thân vệ thống lĩnh nhà mình Trác Thanh Thanh.
“Công tử nhìn biển, thần sắc không thay đổi, chẳng lẽ trước kia đã từng thấy?”
“Ân…” Tiết Mục biết rõ Trác Thanh Thanh vì sao hỏi như vậy. Người lần đầu tiên trông thấy biển rộng, tất nhiên sẽ kinh sợ biển trời một đường, bao la xa xôi. Mà hắn không hề có phản ứng, không say sóng, tự nhiên là xem qua biển, cảm thụ qua cảm giác theo gió vượt sóng.
Trác Thanh Thanh ngồi ở mũi thuyền, đón gió biển thổi nhẹ, mái tóc tung bay về phía sau, vài sợi tóc rối bị gió thổi dán ở trên mặt, con mắt hơi híp lại, có chút lười biếng có chút thanh nhàn, còn có chút phong tình thành thục đập vào mặt. Tiết Mục quay đầu nhìn một hồi, lại mấp máy miệng, quay đầu nhìn bầu trời.
Phảng phất cảm giác được Tiết Mục đang nhìn lén nàng, Trác Thanh Thanh mỉm cười, thò tay đem tóc rối vén đến sau tai, thản nhiên nói: “Loại chuyện nhỏ như xem mỏ, công tử cần gì tự mình đến, đây là muốn thừa cơ ra tay với Tiêu Khinh Vu sao? Lúc này đi vào, nàng thật sự là gọi trời không ứng gọi đất không linh, mặc công tử bài bố rồi.”
“Không có quan hệ gì với nàng, ta đối với nàng không có cảm giác gì.” Tiết Mục khẽ thở dài: “Là bởi vì thế giới này… Rất nhiều thứ, ta đều vô cùng tò mò, nếu như có thể, ta muốn đi khắp thiên hạ tận mắt xem. Khó được lúc này gió êm sóng lặng, ta sợ sau này thiên hạ loạn, cũng không có thời gian cho ta bốc đồng rồi.”
Trác Thanh Thanh ngưng mắt nhìn hắn rất lâu, ôn nhu nói: “Vốn nên cùng công tử trường kiếm giang hồ với bầu rượu, nhưng Thanh Thanh vẫn là rất thất trách.”
“Ngươi đã làm rất tốt rồi.” Tiết Mục nở nụ cười: “Là đối thủ thủy chung quá cao đoan, cái này cũng không có biện pháp.”
Trác Thanh Thanh cười nói: “Là vì suy nghĩ quá nhiều, thế cho nên mỹ nhân Tuyệt Sắc Phổ ở trước mắt, công tử cũng không có cảm giác rồi hả? Quả thật không giống sắc công tử ngay cả tông chủ cũng dám trêu chọc, ngay cả chân dài của Hạ Hầu Địch cũng dám nhìn chằm chằm, ngay cả Mộ Kiếm Ly được công nhận tẻ nhạt cũng hào hứng bừng bừng mà ta biết kia.”
Tiết Mục bật cười: “Bởi vì sắc đẹp bên cạnh ta đã rất nhiều a, làm sao có thể còn như lúc trước nhìn cái gì cũng hưng phấn. Hơn nữa nữ nhân này… Sách, là lạ đấy.”
“Chỗ nào lạ?”
“Nàng hẳn là tự bế, đối với người khác rất không tín nhiệm, nhưng ta lại cảm giác nàng rất tín nhiệm ta? Cùng ta ra khơi cũng không sợ bị ta cái kia, còn phối hợp với ta mang một ít tiểu bụng hắc mà trêu chọc lão Chu, một khắc này làm cho ta cảm thấy giống Tiểu Thiền.”
Trác Thanh Thanh cười nói: “Công tử bây giờ là bệnh đa nghi càng ngày càng nặng mới đúng. Ta xem a, nàng là ba phen mấy bận được công tử cứu, tự nhiên tín nhiệm công tử a.”
“Có lẽ a.” Tiết Mục lười biếng mà nằm xuống, chắp hai tay sau ót, ung dung nói: “Khó được thanh nhàn, chẳng muốn nghĩ quá nhiều.”
Trác Thanh Thanh do dự một chút, hơi dịch qua, đem đầu hắn để ở trên bắp đùi mình, tiếp đó nhẹ nhàng chải vuốt tóc của hắn, thấp giọng nói: “Tóc của công tử càng ngày càng dài, lúc trước giống như hòa thượng, hiện tại đã có thể buộc tóc rồi. Mộ Kiếm Ly Chúc Thần Dao những người kia, thật sự không biết chiếu cố người, cũng không biết hảo hảo giúp công tử buộc một chút, mặc nó tán loạn.”
Tiết Mục mở mắt nhìn sóng mắt ôn nhu của nàng, lẩm bẩm nói: “Vậy ngươi giúp ta buộc a.”
Trác Thanh Thanh mấp máy miệng, quay đầu đi chỗ khác: “Đó là chuyện người trong phòng làm. Ngươi tự tìm các nàng a.”
Tiết Mục há to miệng, muốn nói gì đó, lại cuối cùng không nói ra.
… …
Thuyền không khoa học mặc dù nhanh, hành trình gần nghìn dặm cũng không phải mấy canh giờ có thể đến. Bất tri bất giác tà dương nhập biển, sóng gió bắt đầu có chút lớn rồi. Tiết Mục liền mở ra hộ tráo bên ngoài thuyền, cùng Trác Thanh Thanh vào khoang nghỉ ngơi.
Thuyền nhỏ cũng không phân gian phòng, liền chỉ là một khoang thuyền lớn. Tiêu Khinh Vu ngồi ở trong khoang thuyền, trước mặt treo một viên Dạ Minh Châu, đang xem sách. Thấy Tiết Mục tiến vào, hơi có chút bối rối, nhưng nhìn thấy Trác Thanh Thanh đi theo, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh, chẳng qua là lặng lẽ đem sách giấu trở về trong giới chỉ.
Tiết Mục đặt mông ngồi ở mép khoang thuyền, thuận miệng hỏi: “Xem sách gì vậy?”
Tiêu Khinh Vu cắn môi dưới, thật sự không tiện nói mình xem chính là sách của Tiết Mục, còn xem vô số lần. Ngập ngừng cả buổi, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Nghe nói Tiết tổng quản là danh gia câu chuyện đương thời, không biết gần đây có tác phẩm mới không?”
“Ngươi thích xem sách a?” Tiết Mục nở nụ cười: “Cũng đúng, trạch nữ nha… Cái này cho ngươi, giết thời gian.”
Nói xong từ trong giới chỉ lấy ra một bộ ” Tây Du Ký ” ném qua. Gần nhất hiêu sách Vạn Tàng tăng ca in nhật báo, chiếm giữ sản lượng in ” Tây Du Ký “, đến nay đều mới mấy trăm bộ, chưa phát hành. Trong tay Tiết Mục chính là bản mẫu, cũng coi như tự mình cất chứa.
” Bạch Phát Ma Nữ Truyện ” đã là tiểu thuyết trường thiên duy nhất của thế giới này rồi, đây cũng là một quyển tiểu thuyết trường thiên, Tiêu Khinh Vu nhìn ký tên “Tam Tốt Tiết Sinh”, con mắt có chút đăm đăm, không che giấu được cuồng hỉ: “Tiết tổng quản thật sự là quỷ thần chi tài, vốn tưởng rằng ” Bạch Phát Ma Nữ Truyện ” đã là nhân gian cực hạn, không ngờ thật sự có tác phẩm mới.”
Lời này rốt cuộc là nhịn không được lỡ miệng, Tiết Mục đã hiểu rồi: “Ta nói… Đừng nói với ta ngươi là sách mê của ta.”
“A…” Tiêu Khinh Vu sắc mặt trướng đến đỏ bừng, ấp úng không nói.
Trác Thanh Thanh liếc Tiết Mục, Tiết Mục cũng có chút lúng túng nhìn lại, lúc này hai người đều ý thức được nguồn gốc của mùi thơm mà Di Dạ phán đoán rồi. Nàng lại là Fan hâm mộ của Tam Tốt Tiết Sinh, lúc trước ai có thể đoán được?
Trong ánh mắt của Trác Thanh Thanh càng có thâm ý, cái này còn không phải rõ ràng Tiết tổng quản ngươi lời ngon tiếng ngọt vài câu liền vừa đẩy liền ngã sao? Nhìn ngươi còn nói không có hứng thú hay không.
Tiết Mục khóe miệng co rút, thấp giọng nói: “Ta cũng không thảo Fan, cảm ơn.”
Trác Thanh Thanh không hiểu cái gì gọi thảo Fan, nhưng kết hợp tình cảnh cũng có thể đoán tám chín phần, nàng bỗng nhiên có chút ngây người… Thật ra a, các thân vệ kể cả mình ở bên trong, nếu như hắn muốn, đều có thể xem như thảo Fan đấy, bởi vì các thân vệ thật sự đều rất sùng bái hắn. Đặc biệt là hai ngày này, Lê Hiểu Thụy đi lên phóng viên chi lộ hưng phấn quá độ, mở miệng liền một câu công tử của chúng ta quả thật là thần tiên, cuồng nhiệt chi quang trong mắt đều cùng cuồng tín đồ không sai biệt lắm.
Tiêu Khinh Vu này sách mê đến mấy, cũng không tới trình độ này a.
Tiêu Khinh Vu lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, trong lòng muội tử trường kỳ khuyết thiếu nhân tế giao lưu, nói ta thích sách của ngươi, cùng nói ta thích ngươi là hoàn toàn có thể vạch ngang bằng rồi, liền giống như nữ hiệp giang hồ nói ngưỡng mộ tư thế oai hùng kiếm ngạo thương khung của hiệp khách nào đó, đây không phải là thổ lộ vậy là cái gì?
Mặc dù trong lòng thiếu nữ cảm thấy là lạ, nàng cảm thấy giống như tính chất bất đồng… Nhưng nhìn từ mặt ngoài đúng là tương tự thổ lộ, cho nên nàng luôn là vừa thấy Tiết Mục liền tâm hoảng mà thu sách, nhưng cuối cùng vẫn là bại lộ rồi.
Vốn tưởng rằng nhân vật phong lưu nổi danh như Tiết Mục sẽ thừa cơ đến vài câu đùa giỡn đấy, nhưng không ngờ Tiết Mục trầm mặc rất lâu, thấp giọng nói ra: “Bất kể là ” Bạch Phát Ma Nữ Truyện “, hay là ” Tây Du Ký “, người đáng giá bội phục cũng không phải ta, ta không có mặt mũi nào trộm công của trời mà tự vui mừng.”
Tiêu Khinh Vu ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Tiết Mục dường như rất nghiêm túc, thiếu nữ rõ ràng nhịn không được tranh luận: “Tiết tổng quản cho dù… Cho dù chướng mắt Khinh Vu, cũng không cần tự coi nhẹ mình như thế.”
Đây là ý tứ thần tác trong lòng ta ngay cả bản thân tác giả cũng không cho phép bôi nhọ sao? Tiết Mục đột nhiên cảm thấy muội tử này rất manh, lắc đầu mỉm cười: “Ngươi đã hiểu lầm. Nói như vậy a, nếu như ngươi muốn bội phục ta, không bằng khen ta đập ra một cánh cửa của thế giới này, từ nay về sau kiệt tác của thế gian, sẽ ùn ùn kéo đến.”