Giải Trí Xuân Thu - Chương 299 : Tặng Khinh Vu
Lê Hiểu Thụy nhanh chóng mang theo các muội tử hào hứng bừng bừng đi làm nghiên cứu, Di Dạ cũng vui vẻ theo sát sau mông đi xem. Tiết Mục nghĩ một chút, vẫn là đi về phía Tiêu Khinh Vu.
Tiêu Khinh Vu sau khi ra khơi trở về liền ở tạm trong phòng khách của Thiên Hương Lâu, Tiết Mục không có ý định cưa người ta, thời điểm trả thuyền cũng liền trực tiếp để cho Lục Phiến Môn chuẩn bị đội ngũ hộ tống nàng trở về. Lục Phiến Môn cần cùng Vô Cữu Tự thương lượng, mấy vị hộ vệ kia cũng định áp tải đi, tạm thời vẫn đang thương lượng, chắc hẳn rất nhanh liền sẽ có người tới mang nàng rời đi.
Lúc này nhìn lại, khuynh hướng tự bế của nàng dường như là chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, tình huống bình thường nàng giờ phút này hẳn là trốn ở trong phòng đọc sách, không để ý đến chuyện bên ngoài đấy. Nhưng nghe được thanh âm líu ríu trong sân, thấy Tiết Mục dường như gặp phải nan đề, nàng rõ ràng sẽ buông sách dựa cửa quan sát, còn có thể chủ động cho ra đề nghị.
Tiết Mục liền bỗng nhiên động niệm, chính mình trước kia trong đầu chứa đầy chất lỏng màu ngà sữa, chỉ nghĩ đến loại chuyện có ý với người ta hay không, giờ phút này ngẫm lại, nên giữ nàng lại mới là đạo lý cứng rắn a.
Bên cạnh có một vị thần y, chỗ tốt nhắm mắt lại đều nghĩ ra được. Mặc dù các tông các đạo ít nhiều đều có chút thủ đoạn luyện dược trị thương, giống như bản thân Tinh Nguyệt Tông cũng có thuốc trị thương độc môn và vân vân, nhưng cái kia tính chuyên nghiệp có thể so được với chuyên gia y đạo chân chính sao?
Càng đừng đề cập tới loại đan dược tính chất phụ trợ như là trùng kích cảnh giới, tẩy rửa căn cốt, không phải chuyên gia Dược Vương Cốc căn bản luyện không ra.
Người có thể luyện chế ít, tài liệu cũng khan hiếm, dẫn đến loại vật phẩm này cực kỳ trân quý. Chợ đêm ngẫu nhiên có lưu truyền, giá cả cũng đều là xào lên trời. Lúc trước Ảnh Dực bị Cơ Thanh Nguyên thuê, chào giá chính là loại đồ chơi này, với thân phận của Ảnh Dực đều thiếu, có thể thấy được là hiếm cỡ nào.
Nắm giữ một Tiêu Khinh Vu, đây đối với lực lượng của phe mình nên là tăng vọt cỡ nào a! Rõ ràng một mực không có nghĩ tới điểm này! Thật sự là gặp quỷ rồi.
Tiết Mục gõ sọ não, lâm vào hoài nghi đối với chỉ số thông minh của mình.
“Tiết tổng quản, Tiết tổng quản?”
Tiếng hô của Tiêu Khinh Vu làm cho Tiết Mục hoàn hồn lại, lúng túng đáp lại: “Ah, Tiêu cô nương, ở đã quen chưa?”
Tiêu Khinh Vu kỳ quái mà nhìn hắn: “Ta vừa ở còn chưa tới một canh giờ, lấy đâu ra quen hay không quen…”
“Ách…”
“Tiết tổng quản là trúng gió sao? Đến, ta có Khư Phong Tán, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.”
Nhìn trong mắt thiếu nữ lóe lên vui vẻ, đâu phải hoài nghi ngươi trúng gió, đại khái là thuyết pháp uyển chuyển hỏi ngươi có phải não tàn hay không a…
“Quả nhiên là cất giấu tiểu bụng hắc a, ánh mắt của ta vẫn là rất chuẩn.” Tiết Mục bất đắc dĩ nói: “Ta là cảm thấy, Tiêu cô nương quay về cốc, đối mặt với một đám người không hợp ý cũng không có ý nghĩa gì, sao không ở lại đây thêm vài ngày?”
Tiêu Khinh Vu mím môi, nghiêm túc nhìn hắn một hồi, mới khẽ thở dài: “Tiết tổng quản muốn lưu lại, không phải Khinh Vu, mà là Tẩy Tủy Đan, Đoán Cốt Đan, Ích Khí Tán, Dưỡng Hồn Đan, Dưỡng Hồn Hoàn, Vấn Đạo Bát Lăng Đan, Khuy Thiên Ngọc Linh Tủy… Phải không?”
Tiết Mục ngẩn người, nói nàng xuẩn manh, không nghĩ tới nhạy bén như vậy, nghe đàn ca mà biết nhã ý.
Tiêu Khinh Vu thấp giọng nói: “Vốn thấy Tiết tổng quản không ham những thứ này, không ngờ vẫn là khó có thể ngoại lệ.”
Tiết Mục dứt khoát nói: “Người bình thường đều muốn được không.”
Tiêu Khinh Vu nói: “Vô Cữu Tự giam Khinh Vu, lại không có ý định để cho Khinh Vu làm chuyện như vậy, Tiết tổng quản có biết vì sao không?”
“Bởi vì đám hòa thượng kia vẫn giảng mặt mũi chính đạo a.”
“Không phải.” Tiêu Khinh Vu thở dài: “Bổn cốc xuất thân, cũng không cấm chỉ gia nhập tông môn bang hội, đều là trị bệnh cứu người, chỉ cần không gia nhập Ma Môn làm ác là được. Nhưng chẳng qua là chiếm được một vị y sư ưu tú mà thôi, các ngươi muốn linh đan, luyện không ra đấy. Vô Cữu Tự tự nhiên sẽ không vì chiếm được một vị y sư, mà đi đắc tội Dược Vương Cốc ta.”
Tiết Mục ngạc nhiên nói: “Đây là vì sao?”
“Luyện chế loại linh đan này, cần ngâm qua nước của Càn Khôn Đỉnh, đỉnh khác đều không được… Cũng chỉ có Vạn Linh Đỉnh của Tự Nhiên Môn có thể có một bộ phận hiệu dụng.” Tiêu Khinh Vu giải thích nói: “Trước kia bổn cốc ở đầm Vấn Đỉnh Kinh Giao có người chuyên trách lấy nước. Sau này đầm Vấn Đỉnh linh khí khô cạn, liền do trong cung đào mương, hàng năm dùng Càn Khôn Đỉnh ngâm ba ngày, nước mương dẫn hướng Dược Vương Cốc. Cái này tại nơi khác căn bản không lấy được đấy…”
Tiết Mục hai má co rút, ý tứ này, nước tắm của mình chẳng lẽ có thể dùng sao?
Đoán chừng chất lượng không đủ, khí tức Thiên Đạo của mình nếu không đặc biệt khống chế ra, bình thường cũng không thấy bóng dáng đấy, nước tắm không hề có tác dụng. Nếu như cố ý rót vào khí tức làm ra một chậu linh thủy, cung cấp số lượng nhỏ đại khái có thể làm được, chỉ là không hình thành quy mô.
Đương nhiên, cũng đã rất hữu dụng rồi, nếu quả thật chiếm được Tiêu Khinh Vu, mắt thấy là có công dụng lớn đấy.
Khó trách Dược Vương Cốc cùng triều đình quan hệ chặt chẽ như thế, hai người này đúng là có chút hương vị sống dựa vào nhau không thể tách ra.
Rất nhanh Tiêu Khinh Vu lại nói: “Khinh Vu từ trong đạo khí tức Tiết tổng quản ban cho kia, cảm giác được ý vị của Càn Khôn Đỉnh, không biết…”
Tiết Mục không trả lời thẳng, trầm ngâm nói: “Tiêu cô nương, Tiết mỗ cũng không nói lời êm tai nào dỗ dành ngươi. Cho dù không vì linh đan, Tinh Nguyệt Tông ta cũng xác thực cần một vị thầy thuốc ưu tú như ngươi, không biết ngươi có thể gia nhập hay không? Ân… Các ngươi cấm gia nhập Ma Môn đúng không, nhưng Tinh Nguyệt Tông ta đã không thể coi là Ma Môn rồi.”
Tiêu Khinh Vu khẽ thi lễ, rất chân thành nói: “Tiết tổng quản là người Khinh Vu kính trọng, lại có đại ân chưa báo. Tổng quản có lời mời, vốn không nên cự tuyệt… Cũng không muốn cự tuyệt, có thể thỉnh giáo tổng quản cũng là mong muốn của Khinh Vu. Thế nhưng…”
Tiết Mục bật cười nói: “Được, chỉ sợ nói êm tai lại đến một câu thế nhưng.”
Tiêu Khinh Vu cũng không khỏi mỉm cười, lại nói: “Thứ nhất, Khinh Vu chưa xuất sư, có ý định tiếp tục tu hành, nếu như đi theo tổng quản, y đạo sợ cũng không tiến thêm tấc nào nữa. Nếu có một ngày bệnh ở trước mắt, lại thúc thủ vô sách, nói gì đến tế thế cứu người?”
Tiết Mục gật gật đầu: “Còn gì nữa không?”
“Thứ hai…” Tiêu Khinh Vu sóng mắt lóe lên, có một chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Thứ hai nếu thật sự đi theo một nam tử, Khinh Vu sợ cũng không còn danh tiết nào đáng nói rồi, vì vậy do dự.”
Thần tượng về thần tượng, chung quy không phải thật sự cưa được, người ta cũng không phải Fan não tàn, sẽ chú trọng danh tiết cũng là đương nhiên. Tiết Mục phát hiện mình tiếp xúc yêu nữ quá nhiều, nếu không chính là loại kiếm khách không để ý tới cái nhìn của người khác như Mộ Kiếm Ly, khiến cho hắn cũng không nghĩ tới nữ tính bình thường hẳn là sẽ xoắn xuýt phương diện này đấy. Hôm nay vừa nhìn, tư duy này của Tiêu Khinh Vu vô cùng bình thường, không bình thường chính là đám gia hỏa bên cạnh mình.
Nghĩ tới đây, Tiết Mục nhịn không được bật cười, đột nhiên nói: “Được rồi, thật ra ngươi cũng là người ta kính trọng, ta cũng không muốn hại ngươi. Chung quy duyên phận chưa đến, không cần cưỡng cầu.”
Hương vị tiêu sái này khiến cho Tiêu Khinh Vu càng thêm thưởng thức, dịu dàng nhìn hắn một hồi, cúi đầu thấp giọng nói: “Lần này xuất cốc, may mắn lớn nhất chính là làm quen được với Tiết tổng quản, chân kỳ nam tử.”
Tiết Mục bị lời này làm cho chính mình cũng xấu hổ… Đang cân nhắc trả lời thế nào, liền có Thiên Hương Lâu muội tử tiến vào thông báo: “Lục Phiến Môn Chu bộ đầu cầu kiến, hỏi Tiêu cô nương đã chuẩn bị tốt trở về hay chưa.”
Quả nhiên duyên phận chưa đến. Tiết Mục thở dài, lời muốn nói liền không có nói tiếp, ngược lại là bị ly biệt sắp tới gợi ra một ý niệm mãnh liệt, rất muốn biểu đạt ra… Vì vậy nở nụ cười đối với Tiêu Khinh Vu: “Quyển ” Tây Du Ký ” kia cho ta một chút.”
Tiêu Khinh Vu không rõ ý nghĩa, lấy sách ra đưa cho hắn. Tiết Mục thuận tay nhấc lên bút trên bàn, ở trên trang bìa xoát xoát xoát mà viết một bài từ.
“Ngoài trạm bên đầu cầu, lặng lẽ nở không chủ. Đã là hoàng hôn một mình buồn, lại thêm mưa với gió.
Không có ý giành xuân, mặc trăm hoa ghen ghét. Dù rụng thành bùn hóa bụi bay, vẫn thoảng hương thơm ngát.” (Bặc Toán Tử • Vịnh Mai (卜算子 • 咏梅) – Lục Du)
Không có lạc khoản, chẳng qua là viết: Tặng Khinh Vu.