Giải Trí Xuân Thu - Chương 377 : Vung tiền như nước
Thanh kiếm này theo quy ước là chiến lợi phẩm của Hạ Văn Hiên, nhưng Hạ Văn Hiên không chơi kiếm cũng không có sở thích cất chứa, qua tay liền ủy thác cho Hứa Bất Đa xử lý, lại bị Tiết Mục đổi đến trong tay, hắn biết rõ tại Vấn Kiếm Tông sẽ phát huy công dụng lớn.
Trên giang hồ bảo kiếm vô số, nhưng có tư cách cùng thanh kiếm này so một chút thật sự không nhiều lắm.
Bởi vì đây là thần kiếm trấn tông của Tâm Ý Tông, bội kiếm của các đời tông chủ! Thế giới này không có loại đồ chơi như Giang Hồ Binh Khí Phổ, nếu như có, thanh kiếm này chỉ dựa vào chất liệu cùng các loại thần dị đều có thể vững vàng đứng trong Top 10 chủng loại kiếm.
Cổ Long nói, Binh Khí Phổ xếp không phải binh khí, mà là người. Kiếm của tông chủ Tâm Ý Tông, bội kiếm của các đời Động Hư tông chủ, người đầu tiên nắm giữ khai phái tổ sư còn là Hợp Đạo Giả… Mà tông môn khác cũng không phải toàn bộ sử dụng kiếm đấy, cho nên thanh Xưng Tâm Như Ý Kiếm này, hoàn toàn có thể cùng Càn Khôn Kiếm của hoàng thất, Đồng Quy Kiếm của Vấn Kiếm Tông, Tinh Phách Vân Miểu Kiếm của Tinh Nguyệt Tông đặt ngang hàng tứ đại danh kiếm, nhà ai cường thịnh nhất, đại khái người đó chính là đứng đầu bảng!
Mặc dù Tâm Ý Tông đã không có tư cách tranh đoạt đầu bảng, nhưng nó vẫn là từng có tư cách trở thành thần kiếm đệ nhất thiên hạ…
Hơn nữa đối với tu hành của Vấn Kiếm Tông mà nói, vốn là vấn kiếm ý của danh kiếm khắp thiên hạ, có thể nghĩ trình độ yêu thích đối với danh kiếm… Nhưng ai đã từng vấn qua thanh này? Thanh kiếm này lấy ra, hầu như hô hấp của tất cả cao tầng Vấn Kiếm Tông ở đây đều trở nên nặng nề, trong mắt đều là khao khát không che giấu chút nào.
Ngay cả Lận Vô Nhai tự biết lại vấn kiếm ý đối với mình đã không có trợ giúp, đều không thể không thừa nhận, thanh kiếm này cấp bậc cao đến tình trạng đủ khiến cho toàn tông trên dưới tôn sùng là một trong những bảo bối trấn tông, ý nghĩa đối với Vấn Kiếm môn hạ căn bản không phải giá trị có thể cân nhắc.
Thú vị chính là, ý nghĩa còn rất tốt, Xưng Tâm Như Ý (vừa lòng đẹp ý), dùng để chúc mừng quả thật tìm không ra một chút khuyết điểm.
Lận Vô Nhai cũng không cùng Tiết Mục khách khí, lộ ra nụ cười rất khó được: “Kiếm này là lễ vật tốt nhất bổn tọa cuộc đời này chứng kiến, cảm tạ thịnh tình của Tiết tổng quản.”
Liền có Vấn Kiếm môn hạ gấp gáp tới đây cầm kiếm đưa lên, thời điểm đoạt kiếm thân thủ mau lẹ vô cùng, thời điểm đưa kiếm một đường lề mà lề mề, bộ dạng yêu thích không buông tay.
Cũng không ai trách hắn thất lễ, mỗi người cảm động lây. Mộ Kiếm Ly một mực đang nhìn Tiết Mục, Tiết Mục cũng đang nhìn lại nàng, nhếch miệng nở nụ cười.
Nói toạc ra, đưa ra bảo bối như vậy cũng không phải là chỉ vì giữ thể diện cho mình, đồng thời cũng là giữ thể diện cho Mộ Kiếm Ly. Lúc này ai lại nói Mộ Kiếm Ly bị yêu tà đầu độc, người của Vấn Kiếm Tông chỉ sợ thật sự muốn chém người.
Bên kia Lận Vô Nhai tiếp kiếm, trong mắt có chút thẫn thờ, khẽ vuốt thân kiếm thật lâu, trầm ngâm không nói.
Mọi người biết rõ hắn là nhớ tới Phan Khấu Chi. Đó cũng là một đời Động Hư cường giả, Tâm Ý chi chủ, cùng Lận Vô Nhai ngồi luận đạo ngang hàng minh tranh ám đấu không biết bao nhiêu, đều là kiếm khách, tinh tinh tương tích chi ý khó tránh khỏi cũng có. Nhưng hôm nay chỉ còn một tòa mộ phần, cùng chốn cũ Tâm Ý khắp nơi hoang tàn.
Lận Vô Nhai là than thở đối với cường giả, mà người khác bỗng nhiên ý thức được một chuyện…
Tâm Ý Tông có thể xem như bị diệt trong tay Tiết Mục. Lễ vật này của hắn vừa là giá trị siêu cao, đồng thời còn là đang cảnh cáo, lão tử ngay cả Tâm Ý Tông đều đã diệt, các ngươi lải nhải làm khó dễ chính mình suy nghĩ một chút, Thần Thương Môn gì đó, so với Tâm Ý Tông thế nào?
Vì vậy mọi người yên lặng, rất nhiều người vụng trộm nhìn nhau, đều là trong lòng kinh hãi.
Đương nhiên, thanh kiếm này mang đến cũng không chỉ là chuyện tốt. Qua một hồi, rốt cuộc có một thanh âm thản nhiên nói: “Tâm Ý Tông có tứ bảo, Xưng Tâm Như Ý Kiếm, Chu Thiên Kiếm Đồ, Tâm Ý Kinh… Cùng với Hư Thực Đỉnh. Nếu như kiếm ở trong tay Tiết tổng quản, Hư Thực Đỉnh ở đâu?”
Là Vân Thiên Hoang.
Tiết Mục nhịn không được bật cười: “Kiếm là lấy trên thi thể Phan Khấu Chi, đỉnh cũng không phải. Tranh đỉnh chính là các ngươi, truy đỉnh vẫn là các ngươi, một tiểu Võ Giả Chiếu Tâm như Tiết Mục ta, tư cách tới gần đều không có, Vân tông chủ hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”
Vân Thiên Hoang trầm mặc.
Lãnh Trúc ngồi ở một bên khác của Tuyên Triết, cùng Tiết Mục cách Tuyên Triết, hắn cũng trầm mặc. Chuyện này khiến cho quan hệ giữa hắn cùng Vân Thiên Hoang trở nên rất ác liệt, cũng không muốn cùng với Vân Thiên Hoang làm khó dễ, liền cũng không đi truy hỏi.
Thật ra tại Vấn Kiếm đại điển, ra sức hướng khách nhân như Tiết Mục làm khó dễ, rất không có tố chất đấy, tình cảnh giọng khách át giọng chủ rất khó coi. Lúc trước Vấn Kiếm Tông ý can thiệp không lớn, là vì bản thân Vấn Kiếm Tông cũng chán ghét Tiết Mục, nhưng lúc này cao tầng Vấn Kiếm Tông chịu ơn huệ bảo kiếm nhìn Tiết Mục đã thuận mắt hơn vô số lần, lại vây công hắn mà nói đoán chừng thật sự có người muốn phát tác rồi.
Người thứ nhất phát tác chính là Mộ Kiếm Ly, nàng thu hồi ánh mắt đưa tình ngưng ở trên người Tiết Mục, nhàn nhạt mở miệng nói: “Kiếm Ly tuổi nhỏ, không có nghĩa là Vấn Kiếm Tông tuổi nhỏ. Kính xin một ít tiền bối ở trên giang hồ hoành hành đã quen nhìn rõ ràng đây là nơi nào!”
Chủ nhân nổi giận, lúc này mọi người chỉ có thể đem tâm tư từ trên người Tiết Mục dời đi, Vân Thiên Hoang cũng ý thức được biểu hiện của mình rất mất mặt, chắp tay nói: “Vân mỗ thất lễ. Mộ điệt… Mộ tông chủ chớ trách.”
Mộ Kiếm Ly không có lại tiếp lời, chuyển dời nói: “Theo lệ cũ, Kiếm Ly vốn nên cùng chư vị tiền bối nói chuyện giang hồ, chuyện chính ma, chuyện luận võ, cùng với chuyện các tông giao lưu qua lại. Ngày hôm nay Kiếm Ly không có ý định thảo luận chủ đề lớn như vậy, ngược lại muốn cùng các vị thương nghị một chút chuyện sinh ý.”
Lời này khiến cho rất nhiều người đều có chút kinh ngạc, kiếm nhân của Vấn Kiếm Tông mở miệng nói chuyện sinh ý, mặt trời thật sự là mọc ở hướng Tây rồi. Lại có không ít người nhịn không được nhìn Tiết Mục, Mộ Kiếm Ly này rõ ràng sẽ có phong cách hành sự như vậy, nói không có bị Tiết Mục ảnh hưởng mới là lạ.
Tiết Mục mới không quản người khác thấy thế nào đấy, trực tiếp phụ họa nói: “Mộ tông chủ muốn thương nghị sinh ý gì?”
Mộ Kiếm Ly cảm kích nhìn hắn một cái, nếu không ai tiếp lời nàng liền lúng túng, phụ họa này vừa đúng. Nàng hít vào một hơi, nghiêm túc nói: “Núi tông môn chúng ta đang ở, tên là Quy Tàng Sơn, trải dài mấy trăm dặm, bên cạnh ngọn núi chính có hơn mười ngọn núi phụ, trong núi linh tuấn, sản vật phong phú. Trong đó Bắc Huyền Hàn Thiết chính là tài liệu rèn cực phẩm, Điểm Kiếm Thạch có hiệu quả khai phong tôi huyết. Càng có các loại linh thảo linh dược đặc sản, bên ngoài không có. Trước kia đều là bổn tông tự trữ, ta thấy để đó cũng là để đó, không bằng cùng các tông bổ sung cho nhau.”
Thật sự là mở cửa buôn bán… Rất nhiều người nghe được há hốc mồm không biết phản ứng như thế nào. Nhìn người của Vấn Kiếm Tông, cũng có không ít mặt già ửng đỏ, giống như rất mất mặt xấu hổ, nhưng lại không có lên tiếng.
Vẫn là Tiết Mục phụ họa đầu tiên: “Ta biết quý tông có Hàn Huỳnh Thảo, trừ hủ sinh da, có chút thần hiệu. Bên ngoài khí hậu có hạn, sản lượng rất ít, Tinh Nguyệt Tông muốn mua thảo này luyện dược.”
Lúc này lại có Vấn Kiếm Tông trưởng lão đoạt đáp: “Hàn Huỳnh Thảo cũng không rẻ, Tiết tổng quản muốn bao nhiêu?”
Tiết Mục mỉm cười: “Trường kỳ thu mua, mỗi tháng một nhóm. Chi phí cụ thể, chúng ta sẽ nói tỉ mỉ sau. Đúng rồi, nói đến sinh ý, Tiết mỗ còn đã quên có lễ vật khác tặng cho Mộ tông chủ, ủy thác người khác đưa tới, còn không biết đã tới chưa.”
Lúc này ngay cả Mộ Kiếm Ly đều tò mò hỏi: “Còn tặng cái gì a, đã đủ rồi a…”
Tiết Mục nở nụ cười: “Cũng không phải cái gì rất đáng tiền, chẳng qua là mấy vạn bộ áo trắng mới, mong ước quý tông trở nên rực rỡ, lấy may nha.”
Người không biết không coi ra gì, một ít quần áo mà thôi… Người biết ánh mắt nhìn Tiết Mục đều thay đổi. Cái này đâu phải không đáng tiền, không sai biệt lắm coi là vung tiền như nước được không, đây quả thật là muốn cầm tiềm đem Vấn Kiếm Tông sinh sinh nện đến mức gọi hắn cô gia a…