Giải Trí Xuân Thu - Chương 684 : Huynh đệ
Hạ Hầu Địch rõ ràng vẫn là rất không có thân là một vị hoàng đế tự giác. Đám Cấm Vệ ở cửa cung nhìn một muội tử mặc long bào hấp tấp vén vạt áo lao ra cửa cung, ngay cả ngăn cản cũng không biết có nên ngăn cản hay không. Bọn hắn từ trước đến nay liền không nghĩ tới một vị hoàng đế không có việc gì chính mình chạy ra ngoài cung, sau đó không nói hai lời mà vọt vào trạm phóng viên Tinh Nguyệt Tông.
Tiểu Ngải đang tiếp đãi Lê Hiểu Thụy vừa được điều vào kinh sư, một đám muội tử ngơ ngác nhìn hoàng đế xông vào, không biết nên gọi bệ hạ hay là gọi tổng bộ đầu.
Đằng sau Vương bá cùng Tiết Mục lòng như lửa đốt theo sát tiến đến: “Ô uy bệ hạ của ta, ngươi bây giờ không thể chạy lung tung như vậy! Có trời mới biết còn có thích khách ẩn núp ở kinh sư hay không, Lệ Cuồng lúc ấy còn không có chém đầu đấy!”
Hạ Hầu Địch rất xấu hổ, nàng lúc này là thật sự không ý thức được mình là hoàng đế, luôn cảm thấy vẫn là một tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, đang làm một chuyện thuộc bổn phận. Thật ra ngay cả Tiết Mục trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, đợi nhớ tới người này bây giờ là hoàng đế, nàng cũng đã chạy ra khỏi cung rồi. . . Bất đắc dĩ đành phải gọi Vương bá cùng nhau đi theo ra ngoài.
Thấy một phòng muội tử ngây ngốc mà nhìn nàng, Hạ Hầu Địch ngửa cổ mạnh miệng nói: “Làm hoàng đế cũng không phải làm cá chậu chim lồng, thật sự muốn để cho ta kìm nén mà chết trong cung ta mới không làm. Ít nói lời ong tiếng ve, chúng ta muốn làm Binh Khí Phổ!”
Lê Hiểu Thụy cẩn thận từng li từng tí nói: “Binh, Binh Khí Phổ gì?”
Tiết Mục giải thích một chút, Lê Hiểu Thụy con mắt đăm đăm suy nghĩ một hồi, vò đầu nói: “Đề án này của công tử không dễ làm a.”
“Vì sao không dễ làm?”
“Một kỳ Binh Khí Phổ chỉ phát ba người, chỉ, chỉ ba trang giấy sao?”
Tiết Mục tức giận nói: “Mất mặt, còn cố ý điều ngươi tới đấy, còn không bằng bộ phận tập san của Lục Phiến Môn người ta trước kia. Người ta làm Tân Tú Phổ Tuyệt Sắc Phổ mỗi kỳ cũng chỉ mấy người, vẫn làm vô cùng sinh động, đến phiên ngươi liền nói nhiều.”
“Bởi vì đó là nhằm vào mỗi người đều đã viết một đống lớn câu chuyện cuộc đời, một người liền chiếm vài trang, mấy người cộng lại cũng liền có một quyển sách mỏng rồi.” Lê Hiểu Thụy rất ủy khuất: “Nhưng cuộc đời của Hư Tịnh người này, nói thật ngay cả chúng ta đều không rõ a. . . Còn có Lận Vô Nhai, nói cuộc đời của hắn liền khó tránh khỏi phải nói chuyện của hắn cùng tông chủ lúc trước, có thể viết cho người trong thiên hạ xem sao? Vấn Thiên cũng vậy a, hắn nửa đời người cùng Tinh Nguyệt Tông chúng ta đánh nhau. . . Viết tiền tông chủ bị hắn đả thương ta cũng không chịu viết đấy.”
Tiết Mục con mắt cũng đăm đăm. Thật đúng là có chuyện như vậy, đám người này câu chuyện cuộc đời hoặc là rất thần bí, hoặc chính là cùng nhà mình gút mắc rất sâu, đặc biệt là gút mắc tình cảm, thật con mẹ nó viết ra cho người trong thiên hạ bình luận, đừng nói người trong cuộc có bạo tẩu hay không, dù là Tiết Mục hắn cũng không chịu a!
Hắn so với Hạ Hầu Địch còn mạnh miệng hơn: “Tại sao không thể làm? Nghề cũ của chúng ta là làm gì? Biên câu chuyện đấy! Câu chuyện của Hư Tịnh không ai biết rõ, chúng ta không biết biên sao? Hắn còn có thể đến tranh luận hay sao? Liền trực tiếp viết hắn ba tuổi nhìn lén lão thái bà tắm rửa, bốn tuổi trộm heo mẹ sát vách, hắn đến cắn ta a!”
Một phòng muội tử đều nghe ngây người: “Công tử ngươi nhiều lần dạy bảo chúng ta nguyên tắc phóng viên đâu?”
“Cái này gọi là biến báo, biến báo hiểu hay không, đầu gỗ.”
Lê Hiểu Thụy cẩn thận nói: “Vậy Lận Vô Nhai biên như thế nào?”
Tiết Mục thật ra cũng không biết người này phải biên như thế nào, thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi là phóng viên hay ta là phóng viên? Chút chuyện này đều hỏi ta, thật mất mặt, ngươi thối quần (rời nhóm – cởi váy) a!”
Lê Hiểu Thụy mũi sụt sịt, rất xoắn xuýt mà vuốt cạp váy, đỏ mặt nói: “Thật. . . Thật sự phải cởi sao? Công tử nơi đây rất nhiều người, chúng ta đổi địa phương được không. . .”
Tiết Mục: “. . .”
Hạ Hầu Địch: “. . .”
“A, đúng rồi, nếu không ta liền viết Lận Vô Nhai đơn phương yêu mến Hư Tịnh rất nhiều năm, có phải rất có bạo điểm đúng không? Cái này cũng không cần cởi váy rồi a?”
“. . . Phải phải phải.” Tiết Mục quả thật không dám tưởng tượng Binh Khí Phổ này làm ra đến cùng sẽ trở thành bộ dạng hiếm thấy nào, hắn lúc này là thật sự muốn đem váy của tiểu hủ nữ này xé trước mặt mọi người, ngón tay “Két két” bóp một hồi, mới miễn cưỡng dời chủ đề: “Không quản biên thế nào, tranh thủ thời gian đi làm trước. Tiểu Ngải, Trịnh Nghệ Thần tới chưa?”
“Đã tới, ở hậu viện trông coi linh cữu của Trịnh công gia.”
Linh đường của Trịnh Dã Chi trực tiếp thiết lập tại Tinh Nguyệt phân đà, cũng là kết quả trưng cầu ý kiến của Trịnh Nghệ Thần, trong mắt Trịnh Nghệ Thần hôm nay, Trịnh Dã Chi là đã chết bởi tay hoàng thất, hắn không muốn làm công hầu chi lễ phong quang an táng gì đó, thật sự quá không phải tư vị, còn không bằng đặt ở Tinh Nguyệt Tông bên này.
Tiết Mục cùng Hạ Hầu Địch liếc nhau, đều thở dài: “Phân đà Chú Kiếm Cốc bên kia có tin tức tới đây chưa?”
“Có.” Tiểu Ngải cẩn thận trả lời: “Người của chúng ta vào không được, nhưng nói bóng nói gió cùng thám thính động tĩnh như thế nào, đều chỉ cảm thấy trong Chú Kiếm Cốc rất bình tĩnh, chúng ta cho rằng hoặc là Trịnh Hạo Nhiên đã xong đời, hoặc là bọn hắn vẫn đang đợi tin tức Trịnh Dã Chi bỏ mình truyền trở về.”
Tiết Mục gật đầu đồng ý, thế giới này tin tức lưu thông không hề có hack giống Tinh Nguyệt Tông bọn hắn, chớ nhìn bọn hắn nơi đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngày đầu tiên phá cục, ngày thứ hai đăng cơ, hôm nay mới ngày thứ ba, cũng chính là cách Trịnh Dã Chi bị phục kích bỏ mình cũng mới ngày thứ ba. Địa điểm phục kích là càng thiên hướng kinh sư đấy, cách Chú Kiếm Cốc còn có chút xa, phản đồ còn không nhất định kịp trở về đấy, biến động rất có thể còn chưa bắt đầu.
Hoặc là hiện tại đang bắt đầu. Tiết Mục nhớ tới khí tức lúc sáng lúc tối phía Đông, lâm vào trầm ngâm.
“Công tử, người của chúng ta phải cường hành tiến vào sao? Bên kia phụ cận cũng có Lục Phiến Môn, mọi người hợp tác có lẽ còn có thể thử phát huy tác dụng. . .”
“Không có tác dụng, không duyên cớ đáp lên mạng nhỏ.” Tiết Mục thở dài: “Chúng ta ở bên kia không có cường giả, loại chuyện này chung quy vẫn là phải xem cường giả. . . Được rồi, đi làm việc a, chúng ta đi xem Trịnh Nghệ Thần.”
Trịnh Nghệ Thần khoanh chân ngồi ở trước quan tài của Trịnh Dã Chi, không nhúc nhích. Chung quanh có đàn hương, khói nhẹ lượn lờ, lại không có tụng kinh niệm Phật hay là thủy lục đạo tràng gì đó, rất yên tĩnh. Phật đạo hai nhà cũng không có xâm nhập bầu không khí của toàn thế giới, càng đừng đề cập tông môn như Chú Kiếm Cốc.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Trịnh Nghệ Thần thấp giọng mở miệng: “Ta nói không muốn ăn gì.”
Tiết Mục nói: “Không ăn gì làm sao báo thù?”
“Đừng đề cập báo thù, hiện tại trong Chú Kiếm Cốc có lẽ đang sinh biến, huynh trưởng ta cũng sinh tử không biết, nhưng ta vẫn là chỉ có thể ngồi ở chỗ này ngẩn ngơ.” Trịnh Nghệ Thần thấp giọng nói: “Tiết tổng quản có biết ta hiện tại trong lòng đang suy nghĩ gì không?”
Tiết Mục lắc đầu: “Không biết.”
“Ta thậm chí suy nghĩ, nếu như phản đồ giết huynh trưởng, ta mượn lực lượng của Tiết tổng quản phản kích trong cốc, từ nay về sau ta chính là cốc chủ rồi, cái này không khó.” Trịnh Nghệ Thần bỗng nhiên quay đầu cười: “Có phải rất làm cho người ta buồn nôn đúng không? Chính ta đều buồn nôn chính ta.”
Quay đầu như vậy, hắn mới nhìn rõ Hạ Hầu Địch đứng bên cạnh Tiết Mục. Trịnh Nghệ Thần có chút sững sờ, lắc đầu không nói gì, lại quay trở về.
Hạ Hầu Địch sẽ không để ý hắn thất lễ, lời của Trịnh Nghệ Thần làm cho lòng người có chút nặng nề, ngẫm lại Cơ Vô Ưu, ngẫm lại Trịnh Dã Chi vì sao mà chết, loại ý nghĩ này ở dưới loại bối cảnh này vô cùng không hợp thời, lại hết lần này tới lần khác rất phù hợp nội tâm chân thật của một người.
“Cha đẻ của huynh đệ ta mất sớm, một mực là bá phụ nuôi nấng chúng ta lớn lên, bản thân bá phụ không con, xem chúng ta như con mình.” Trịnh Nghệ Thần thấp giọng nói: “Bá phụ thật ra chưa bao giờ lo lắng Trịnh gia đời sau có thể cạnh tranh được với người khác hay không, hắn lo lắng nhất là huynh đệ chúng ta sẽ bởi vì loại chuyện này tranh chấp. Cho nên sau khi huynh trưởng đúc thành bổn mạng linh kiếm, bá phụ liền để cho ta đi ra ngoài. . . Đi ra ngoài cũng đừng trở về.”
Tiết Mục có chút sững sờ: “Sau khi ngươi đến Linh Châu liền thường trú, trên thực tế là bị lưu đày.”
“Đúng.” Trịnh Nghệ Thần nở nụ cười: “Mặc dù đối với ta có chút tàn nhẫn, nhưng ta ngược lại hết lần này tới lần khác vui vẻ chịu đựng, bởi vì ta cũng không muốn cùng huynh trưởng tranh chấp. Linh Châu rất hợp khẩu vị của ta, rất mới lạ, mỗi một ngày đều có thể nghệm mới, làm chủ quản giao thông cũng rất thú vị, phảng phất nhìn xem thế giới này ở dưới chân biến thiên, tất cả hoa văn rõ ràng rành mạch. Ta cảm thấy cái này rất tốt, không cần cùng huynh trưởng tranh chấp, cũng có thể làm chuyện mình thích. Nhưng tự cho là tình cảm, đến thời khắc này lại phát hiện không phải bền chắc như vậy, ta rõ ràng lại hy vọng huynh trưởng chết bởi phản loạn. . . Ta rõ ràng lại có ý nghĩ cầm thú như vậy.”
Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng mà nói: “Cho nên ta không ăn gì không phải là bởi vì thương tâm, là đang tự phạt. Đợi nghe được tin tức huynh trưởng không có việc gì truyền đến, tới lúc đó ta lại cuồng ca thống ẩm, không say không nghỉ.”