Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 291: Trận chiến tranh giành áo choàng (32) (hết)
- Home
- Khu Vui Chơi Kinh Dị
- Chương 291: Trận chiến tranh giành áo choàng (32) (hết)
May mà trước khi xuất chiêu Phong Bất Giác đã uống hai bình thuốc bổ sung giá trị HP cho nên mới thoát được kiếp nạn này, nếu không anh rất có khả năng chết vì kiệt sức do phát động kỹ năng quá sức.
Nhưng giá trị thể năng của anh cũng đã về 0, lập tức cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cơ thể không kiểm soát được ngã rạp xuống đất.
Cùng lúc đó, Sero với uy lực gấp đôi đã hoàn toàn đánh bại được Thiên mã tuệ tinh quyền, và nuốt lấy thân hình Thất Sát.
“Oh My God… Thật không thể tin được…” Gordon đặt ống nhòm xuống, nhìn luồng sóng xung kích màu đen đột phá đường chân trời kia kinh hãi hô lên.
Nightwing đã biết nhiều hiểu rộng cũng có vẻ kinh ngạc, lần này ngay cả anh ta cũng có chút muốn tìm các anh hùng ở bên ngoài thành phố Gotham đến giúp đỡ rồi.
“Cảnh sát trưởng! Ngài đã nhìn thấy chưa! Chúa ơi!” Cảnh sát trên hai chiếc máy bay trực thăng càng nhìn rõ ràng hơn. Lúc này họ đang cầm bộ đàm, nói năng lộn xộn mô tả lại cảnh tượng kỳ vĩ bản thân được chứng kiến.
Sau khi hai chiêu thức cực hạn va chạm nhau, trên đỉnh tòa nhà Wayne xuất hiện một hố sâu thô kệch, còn hai người thi triển chiêu thức đó lúc này đã đổ rạp xuống dưới đất.
Thất Sát ngửa mặt lên nhìn trời, thở hổn hển. Trong mấy giây bị Sero đánh trúng, cảm giác cơ thể của anh ta giống như bị nham thạch nóng chảy tưới lên người, chỉ cảm thấy tế bào trên toàn bộ cơ thể sắp bị bốc hơi.
Sau khi Sero qua đi, bộ đồ Batman trên người anh ta đã rách nát thê thảm, bị phá hủy tới sáu bảy phần. Trang phục của game được mặc ở bên trong ngược lại dưới sự bảo vệ của hệ thống gần như không bị hư hại gì.
Nếu như bộ đồ Batman của Thất Sát có thể mua trong “Hộp quà hù dọa”, vậy thì vật phẩm cấp Truyền thuyết dù thế nào cũng không thể tùy tiện bị phá hủy như vậy. Nhưng trong mắt anh ta thì bộ đồ anh ta đang mặc là trang bị lấy được từ trong phó bản, không có cách nào để mang khỏi đây. Cũng chính là nói bộ trang phục này vốn thuộc về “Vũ trụ DC”, vì thế nó không được hệ thống bảo vệ, mà là tiếp tục tuân theo quy luật vật lý vốn có của vũ trụ này.
Lấy một ví dụ, Chiến giáp máu lạnh bị RPG phá hủy cũng tuân theo quy luật như vậy. Giả sử Chiến giáp máu lạnh có thể mang ra khỏi phó bản, vậy chiến giáp này chỉ cần được người chơi mặc lên, sau đó cho dù có bị tên lửa bắn trúng cũng chưa chắc sẽ nổ tung (Dĩ nhiên, khả năng phòng ngự phải cao hơn sát thương của người chơi). Nhưng không thể mang ra khỏi phó bản chính là dựa trên thiết lập của thế giới trước mặt. Chung quy dù là vật liệu nào thì cũng có giới hạn chịu đựng, lực phá hủy vượt khỏi giới hạn đó vậy thì chỉ có thể bị phá hủy.
“Ha ha ha… Ha ha ha ha…” Sau khi thở hồn hển Thất Sát liền ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Không ngờ anh vẫn giữ lại con át chủ bài…” Anh ta vừa cười, vừa ngồi dậy: “Lẽ nào lại như vậy…” Tiếng cười của anh ta xuất phát từ tâm trạng vô cùng vui vẻ, cũng có chút bất đắc dĩ: “Thật sự không đoán được anh sẽ làm gì.”
Một luồng sáng đột nhiên bắn tới.
Phong Bất Giác nằm trên mặt đất, dồn nốt chút sức lực cuối cùng dùng súng xung kích đóng băng tấn công.
Lúc này tư thế của anh cực kỳ kỳ dị, đầu hơi nghiêng bên phải, hơi cúi; hai tay với chân tạo một góc chín mươi độ so với thân người. Vai phải áp trên mặt đất, vai trái dồn áp lực xuống vai phải… Cũng chỉ có dùng tư thế này anh mới có thể nằm ngắm bắn.
“Chậc… Bám dai như đỉa.” Lúc Thất Sát bị súng băng bắn trúng, vẫn còn chưa đứng lên hoàn toàn. Đòn tấn công của súng băng bắn trúng chân của anh ta, lấy vị trí đó làm trung tâm lan nhanh ra xung quanh, khiến cho Thất Sát bị đông cứng lại với tư thế ngồi xổm.
Mà phía Phong Bất Giác cũng khổ không tả nổi. Cảm giác lần này so với cảm giác giá trị thể năng cạn kiệt càng khổ sở hơn, nếu để hình dung, thì giống như gặp ác mộng toàn thân không có sức lực chỉ có thể lo lắng suông.
Anh Giác năm bắn không phải vì tư thế nằm bắn đẹp trai mà bởi vì anh ngay cả ngồi cũng không thể ngồi dậy nổi. Anh tập trung tinh thần, nghiến rằng dồn hết sức lực, cũng chỉ đủ để bóp cò súng băng.
Bây giờ việc anh có thể làm cũng chỉ là duy trì sự tấn công của tia sáng, cầu nguyện rằng thông qua hiệu quả lan truyền của tia đóng băng có thể đóng băng cả người Thất Sát. Như thế có thể khiến đối phương chết ngạt.
Nhưng không ngờ… Tình huống mà chẳng ai muốn thấy vào lúc này đột ngột xảy ra.
Sau khi tia sáng của súng băng bắn ra được khoảng mười mấy giây, thì súng hết điện…
Mấy giây sau khi tia sáng bị cắt đứt, “Lạch cạch” một tiếng, Phong Bất Giác thả tay, súng băng rơi xuống đất khỏi tay anh.
Bầu trời đêm, gió đêm khẽ thổi qua…
Thất Sát ở trong trạng thái nửa đứng nửa quỳ, từ lòng bàn chân tới ngực đều bị băng bao phủ, chỉ có đầu cùng với nửa trước từ bàn tay cho tới khuỷu tay phải là hoạt động được.
Mà Phong Bất Giác nằm ngang trên mặt đất, bất động giống như chết vậy. Anh dùng ánh mắt lặp đi lặp lại một từ: “F*ck!”
“Được rồi, đợi băng tan tôi sẽ lại xử lý anh.” Thất Sát cố bình tĩnh nói.
“Đợi tới khi thể năng của tôi hồi phục, người chết sẽ là anh.” Phong Bất Giác không chịu yếu thế bật lại. Giọng nói của anh đơn giản giống như bị nấc phát ra từng tiếng một, người nghe cũng cảm thấy tốn sức.
“Người ở trên máy bay trực thăng thấy bộ dạng này của chúng ta, nhất định sẽ báo cáo lại, cảnh sát và các siêu anh hùng sẽ nhanh chóng có mặt để xử lý. Tới lúc đó bọn họ vì để bắt tôi nhất định sẽ phá băng.” Thất Sát nói: “Lúc tôi được phá băng thoát ra ngoài, chỉ cần dồn hết sức lao về phái cậu, tùy ý chém một đao, anh cũng xong đời rồi.”
“Khả năng phân tích của anh cũng khá đấy chứ.” Lúc Phong Bất Giác nói câu này cũng cực kỳ tốn sức, nhưng giọng nói cũng đã khôi phục được mấy phần: “Sau khi có người tới xử lý, tôi chỉ cần nằm ở đây, bày ra bộ dạng vừa mới bị cưỡng bức. Khi đó… Không cần chờ tới khi anh thoát ra khỏi tảng băng, tôi đã bị mang xuống dưới phố, nhét vào trong xe cứu thương mang đi rồi.”
“Được… Anh đây là ép người quá đáng.” Thất Sát gắng sức cử động tay phải, cực kỳ miễn cưỡng cong khuỷu tay để cho bàn tay hơi hướng về phía cơ thể mình. Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, anh ta thuận lợi lấy được khẩu súng lục từ trong balo.
“Ha! Làm như anh có thể bắn trúng tôi vậy.” Đối phương còn chưa bóp cò súng, Phong Bất Giác đã cười.
Thật ra khoảng cách giữa hai người còn chưa tới hai mươi mét, nhưng sở trường Ngắm bắn của Thất Sát mới chỉ ở cấp E (Lúc này hiệu quả do bộ đồ Batman mang lại đã biến mất), cộng thêm tư thế của cánh tay có hạn, thật sự rất khó có thể bắn trúng mục tiêu.
“Tôi khuyên anh đừng có miễn cưỡng nổ súng quá làm gì, cứ vậy mà bóp cò, chưa biết chừng phản lực sẽ khiến anh gãy tay đấy.” Phong Bất Giác chẳng hề sợ hãi giễu cợt: “Theo như tôi đoán, anh chỉ có sở trường Chiến đấu là mạnh nhất, các sở trường khác đều kém hoặc tệ. Có điều cái sở trường Ngắm bắn, từ N/A lên cấp E vẫn khá dễ luyện, chỉ cần có súng tùy ý bắn mấy phát là được. Anh đã level 30 rồi, vì thế tôi đoán, sở trường Ngắm bắn của anh ở cấp E…” Lúc anh nói tới đây, cố gắng dùng tay chống lên mặt đất, cuối cùng thành công ngồi được dậy: “Dựa theo hiểu biết của kẻ hèn này với bộ comic DC, Batarang có chức năng theo dấu, nhưng cần phải phối hợp với hệ thống định vị trong mũ của Batman mới có thể làm được. Đòn tấn công mang tính thăm dò của anh lúc trước thì chắc là vì cái này ha? Nhưng bây giờ, tôi thấy mũ của anh hư hại nặng rồi… Chỉ dùng lực của cổ tay có thể ném ra Batarang coi như là trúng mục tiêu thì cũng không thể giết chết tôi được.”
Anh Giác hít sâu mấy cái, mở bảng chọn game ra xem. Sự hồi phục của giá trị thể năng chậm hơn so với những gì anh nghĩ, mà còn chậm hơn rất nhiều. Xem ra một khi xuất hiện tình huống giá trị thể năng trở về 0, tổn thương gây ra sẽ không đơn giản chỉ là về mặt ý nghĩa số liệu. Nhưng thế cũng giống như cầu thủ bóng đá, lúc trên sân mà thể lực không đủ phải chạy tới chạy lui điều chỉnh. Nếu như kéo dài thời gian chạy như điên vậy có thể sẽ dẫn đến việc tốn nhiều thể lực hơn, tới lúc đó chuột rút là còn nhẹ, có khi còn bị choáng.
Trong “Khu vui chơi đáng sợ” thì chuyện này cũng khá chân thực, ở trong game này, khôi phục thể lực hoàn toàn từ mốc 0 với việc khôi phục khi thể lực còn tí xíu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Sự mất sức sau khi sử dụng [Pháo sóng bạo nhiệt luyện ngục vô song] lúc trước, nếu không phải nhờ K2- Xích Thiết giúp Phong Bất Giác khôi phục, e là anh cũng phải nằm bất động hồi lâu mới có thể nhúc nhích.
“Vì thế, anh lựa chọn dùng súng.” Phong Bất Giác nói tiếp: “Nhưng tôi nói rồi, tình thế hiện tại của anh, làm chuyện này là phí công vô ích.
Thất Sat cũng thở dài: “Haiz… Xem ra tôi thật sự phải luyện ngắm bắm trong game rồi.”
“Gì cơ?” Bản năng trinh thám vẫn khiến anh làm ra vài phản xạ có điều kiện để tìm đường chết, đối phương vừa nói ra, một giây sau anh Giác cũng bật thốt lên: “Anh là cảnh sát? Quân nhân? Thành viên của hiệp hội bắn súng hoặc thợ săn?”
Thất Sát vẫn còn đang kinh ngạc thì Phong Bất Giác lại nói tiếp: “Nhìn vẻ mặt của anh giống như rất không muốn người khác biết anh làm gì, chẳng lẽ là sát thủ? Gián điệp? Ông chú mê game kết hôn muộn?”
“Ơ…” Thất Sát rơi vào hoàn cảnh quẫn bách khó mà tiếp lời.
“Thôi bỏ đi, là cái gì cũng được, tôi cũng không có hứng thú.” Phong Bất Giác nói, khó khăn nhấc tay lên, lấy Hộp lựu đạn không giới hạn ra từ trong balo.
Thấy đối phương móc lựu đạn ra, Thất Sát cảm thấy không ổn, anh ta hỏi dò: “Tôi nói này anh Giác, với trạng thái của anh hiện giờ thật sự có thể ném lựu đạn qua đây sao?”
Phong Bất Giác lại lấy ra Máy bắn phản trọng lực: “Câu hỏi này tôi căn bản không cần phải cân nhắc, tôi chỉ muốn biết tính từ lúc kéo chốt lựu đạn tới lúc nó nổ, lựu đạn có tốc độ cùng đường bay thẳng tắp, cộng thêm khoảng cách giữa hai chúng ta thì ba quả là được rồi.” Anh thở một hơi nhẹ nhõm.: “Kế hoạch tiếp theo, học sinh tiểu học cũng có thể làm.”
“Ý anh là gì…” Ánh mắt Thất Sát nhìn chằm chằm máy bắn phản trọng lực trong tay đối phương. Mặc dù anh ta chưa từng nhìn thấy công dụng của món đồ này nhưng nghe lời Phong Bất Giác nói, cũng đoán được phần nào.
“Ha ha… Ý của tôi là, tình hình của anh không ổn rồi.”Phong Bất Giác cười nói: “Sau khi dính một chiêu Sero của tôi (Nhắc nhở của hệ thống sẽ giúp anh biết được tên của chiêu thức), anh vẫn chưa có uống thêm thuốc bổ sung giá trị Hp đúng không.” Lúc anh nói đã chuẩn bị xong việc ngắm bắn, “Giả sử anh cho rằng, giá trị Hp của bản thân đầy ắp ở khoảng cách gần ‘ăn’ thêm hai lựu đại Mark II của tôi mà vẫn không chết, thì lúc này anh có thể uống được rồi, nếu không… Tôi khuyên anh tích kiếm tiền game một chút đi.”
Khi Phong Bất Giác nói nửa câu đầu, dưới sự nhắc nhở Thất Sát đã nhanh chóng đưa tay lấy bình máu, nhưng sau khi nghe hết nửa câu sau, anh ta nghĩ mấy giây vẫn là cất mấy bình máu đi.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Hừ… Ha ha…” Thất Sát thoải mái cười, anh ta lắc đầu: “Phong Bất Giác… Lần này tôi sẽ nhớ cái ID này.”
“Tạm biệt nhé, người theo chủ nghĩa PK một đấu một.” Phong Bất Giác nói xong kéo kíp nổ của lựu đạn.
Công viên L, thành phố S, ở thế giới hiện thực.
Buổi tối công viên đã sớm chẳng có một bóng người, nhưng một chiếc xích đu sâu bên trong công viên, lại đang lắc lư lay động.
“Đã kết thúc rồi sao?” Hai tay Vincent bám lấy dây xích sắt trên xích đu, hơi lắc lư khiến chiếc xích đu khẽ đong đưa.
“He he he… Anh nói chuyện với tôi bằng giọng điệu chán ngắt đến chết này, tám phần là có âm mưu…” Thân hình Woody đột nhiên xuất hiện phía trước mặt Vincent cách đó hai mét, anh ta không trả lời câu hỏi của đối phương mà nhìn trái ngó phải một hồi, sau đó chỉ ngón tay về phía chiếc xích đu ở bên tay phải Vincent: “Đó là ‘Xích đu tử vong*’ đúng không?” Anh ta hơi ngưng lại một lát: “Anh ngồi trên chiếc xích đu bình thường đó, bày ra dáng vẻ ung dung mãn nguyện như vậy, tạo nên ám thị tâm lý, thực ra chính là muốn dẫn dụ tôi ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó tôi sẽ bị Xích đu tử vong nổ banh xác.”
(*) Xích đu tử vong(GTA4): là một chiếc xích đu bị ma ám trong game Grand Theft Auto IV (là video game hành động-phiêu lưu thế giới mở, được phát triển bởi Rockstar North và phát hành bởi Rockstar Games.)
“He…” Vincent không khỏi bật cười: “Haiz… Xem ra cú lừa ở trình độ này chỉ có thể lừa được Sid thôi.”
“Tôi cũng rất tò mò… Thứ đồ chơi này có thật sự lợi hại như lời đồn không?” Woody nhìn chiếc xích đu đó nói.
“Cậu nghĩ tại sao tôi lại đến đây?” Vincent đáp.
“Ồ… He he he…” Woody hiểu ý cười, khi nghe câu hỏi anh ta đã có ngay câu trả lời: “Cái tên được phái tới để thu hồi xích đu lần trước chết vì cái tay đúng không?”
“Cho nên tôi mới muốn dụ cậu đến đây, thử uy lực của chiếc xích đu này.” Vincent nói.
“He he he… Điều này cũng kỳ quặc y như kế hoạch âm mưu dùng “Cà chua một phát chết ngay*” để tiêu diệt tôi lần trước.” Woody cười nói, “Nói về vụ cá cược đã, Phong Bất Giác đã thắng rồi đấy, he he he…” Nói đến cuối câu anh ta không nhịn được bật cười gian xảo.
(*) Cà chua một phát chết ngay (SCP-504): SCP-504 là một giống cà chua cùng loại với loại cà chua thường được sử dụng trong thương mại. Chúng được thu hồi tại [DỮ LIỆU BỊ XÓA], ở Kentucky ngay sau khi được một người phụ nữ báo cáo với cảnh sát rằng người chồng nông dân của bà vừa bị “ám sát bởi bữa trưa của ông”. Tổ Chức hiện đang tiến hành xác nhận và tiêu diệt những gì còn sót lại của SCP-504 xung quanh khu vực trồng trọt thương mại.
“Quả nhiên là cậu ta đã thắng sao…” Vincent bình tĩnh tiếp lời, từ vẻ mặt anh ta có thể thấy anh ta đã sớm dự đoán được kết quả này.
“Bây giờ chắc cậu rất đắc ý đúng không.” Woody nói.
“Đắc ý là cảm xúc vui vẻ phát ra từ trong lòng đâu phải là thứ tôi có thể cầu mong?” Vincent đáp.
Woody thấy đối phương còn vòng vèo với mình, liền khiêu khích nói: “Trước khi đến đây tôi đã tốn khoảng mười mấy giây, phỏng đoán toàn bộ kế hoạch của anh.” Anh ta nói: “Tôi nghĩ kế hoạch này chủ yếu được tạo thành bởi hai phần… Thứ nhất, thông qua sự nhượng bộ trong bốn mươi tám giờ này có thể khiến Lê Nhược Vũ tiếp tục duy trì được cấp bậc thực lực bậc trung, không đến nỗi bước vào nhóm mạnh nhất quá sớm. Thời gian chơi game của cô ta vốn dĩ đã khá hạn chế, tổn thất hai ngày cũng không phải là quá lớn đúng không?”
Vincent giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười, cơ bản ngầm thừa nhận với điều đó.
“Thứ hai, anh yêu cầu các đối tượng chúng tôi đánh cược lần này đánh một trận đương nhiên cũng có mục đích cả.” Woody nói: “Sáu kẻ mạnh tập trung trong một trận hỗn chiến, là một chuyện tốt đối với sự trưởng thành của họ. Dù có thất bại thì cũng không thể nói là không thu hoạch được gì, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu với cao thủ đỉnh cao hàng đầu đã là điều hiếm gặp rồi.” Vẻ mặt anh ta hơi thay đổi: “Còn một điểm quan trọng nhất là… Một phó bản như vậy, người chiến thắng cuối cùng sẽ mạnh lên như được lột xác. He he he…” Anh ta cười một hồi: “Xem ra, anh muốn mượn cơ hội lần này để tạo ra một người có thể đối kháng được với Quỷ Kiêu.”
“Thế thì có gì không tốt?” Vincent hỏi ngược lại.
“Chẹp chẹp, bụng dạ khó lường, he he…” Trong nụ cười hèn mọn của Woody hiện lên sự lạnh lẽo, “Trước khi game sắp bước vào giai đoạn giữa, sẽ phá vỡ cục diện vốn có của chiến lực tầng cao nhất, đây là mồi dẫn được ẩn dưới vỏ bọc “hỗn chiến”.”
“Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy một mình Quỷ Kiêu độc tài à?” Vincent cười nói.
“He he… Không phải vậy. Nhưng bây giờ nếu cho tôi chọn thì tôi sẽ giống như cậu, để người mình đặt cược ở phía sau nhóm dẫn đầu. Tại một vị trí an toàn và có lợi hơn, chứ không phải là để lộ tài năng quá sớm.” Woody trả lời.
“Trách tôi chi bằng trách Phong Bất Giác.” Vincent nói: “Ngay cả bản thân cậu cũng không biết quân cờ trong tay mình có thể đi được bao xa… Vậy thì cậu ta có còn được coi là quân cờ nữa không?”
“Hừ…” Woody đẩy gọng kính, “Ngay từ khi bắt đầu tôi chưa bao giờ coi cậu ta là quân cờ… Người như Phong Bất Giác đã được định sẵn là một kẻ chơi cờ, chứ không phải là quân cờ.
Chỉ có thể đánh cờ, chứ không thể nắm trong tay.”
Vài phút trước đó, trong thế giới game. Thành phố Gotham.
Phong Bất Giác lấy hai quả lựu đạn ném ra, tiễn Thất Sát rời phó bản.
Cùng với đó trong thanh nhóm địch, dòng chữ bên cạnh tên Thất Sát chuyển thành trạng thái [Đã chết], nhắc nhở hệ thống cũng theo đó vang lên: [Nhiệm vụ hiện tại đã được hoàn thành, đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính]
Trong thanh nhiệm vụ dòng [Trở thành người chơi duy nhất còn sống trong phó bản] cũng đã được đánh dấu tích.
[Bạn đã hoàn thành phó bản này, 180s sau sẽ tự động dịch chuyển]
“Phù…” Phong Bất Giác lắc lư đứng lên, nhìn về phía bầu trời đêm thở phào một cái.
Khi giá trị thể năng hồi phục lại với tốc độ cực kỳ chậm rãi về 30 điểm, anh đã cảm thấy ổn hơn nhiều, ít nhất thì khi nằm ngồi đi đứng đều không có gì cản trở. Xem ra giá trị về mặt số liệu này là một điểm then chốt, sau khi người chơi dùng hết giá trị thể năng, thì quãng thời gian từ 0 về 30 này được coi là một loại trạng thái De Buff ổn định.
“Xem ra chuyện của các anh đã kết thúc rồi, bây giờ phải tính toán món nợ của chúng ta rồi.” Lúc này, giọng Nightwing truyền đến.
Phong Bất Giác quay đầu lại nhìn, sáu bảy siêu anh hùng của Justice League of America đứng thành một hàng, uy phong hùng dũng.
“Tim chưa chết.” Phong Bất Giác lên tiếng nói: “Đoạn video chỉ là giả thôi, anh ta vẫn còn sống, đang nằm trong tay Two Face. Tôi và Mr. Dante muốn hãm hại Penguin, và chọc giận họ. Như vậy gã ta có thể trở thành vua dưới lòng đất, còn tôi… Có thể nhân cơ hội các anh mất đi lý trí, dốc toàn bộ lực lượng để đến cướp đồ ở Hang Dơi. Đương nhiên là toàn bộ kế hoạch ban đầu của tôi đã bị đảo lộn.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng lượng thông tin quá lớn, các siêu anh hùng nghe vậy vẻ mặt đều lập tức thay đổi, kinh ngạc, vui mừng, nghi ngờ, tất cả đều hiện lên trên mặt. Cuối cùng vẫn là Nightwing dẫn đầu đứng ra nói: “Cho dù lời anh nói là thật thì chuyện anh giết hại cảnh sát và giúp đỡ Two Face cũng là thật, anh…” Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị một hành động của Phong Bất Giác làm cho ngây người.
Anh Giác không làm gì khác, chỉ cầm một chiếc áo choàng rách nát.
“Có một số chuyện, Bruce vĩnh viễn không dạy được các anh.” Phong Bất Giác không mặc chiếc áo choàng đó lên, một tay cầm một góc vải, để mặc cho nó tung bay trong gió.
“Đừng bàn luận với tôi về cái được gọi là ‘hành vi phạm tội’.” Giọng điệu của anh Giác trở nên trầm bổng du dương: “Trong thành phố này, có không ít người bị các anh coi là kẻ điên, họ phân tán trên những con đường chủ nghĩa vô chính phủ và đối xử điên cuồng.
Nhưng chỉ cần từ nơi sâu thẳm trong lòng họ vẫn biết cái gì gọi là chủ nghĩa vô chính phủ, cái gì là đối xử điên cuồng, thì vẫn không thể gọi họ là kẻ điên cuồng một trăm phần trăm.
Một đám người như vậy, vẫn có thể hiểu được “hành vi phạm tội” là như thế nào.”
Anh vừa nói vừa lùi lại về phía sau hướng rìa tòa nhà, “Còn tôi… Khác với họ.” Anh để lộ nụ cười quỷ dị, “Sự tồn tại của tôi, chính là tượng trưng cho chủ nghĩa vô chính phủ và sự điên rồ mất trí.”
“Anh muốn làm cái gì!” Dường như Nightwing đã ý thức được điều gì, bước nhanh tới áp sát Phong Bất Giác.
“Có thể giết chết kẻ phạm tội, nhưng tội ác là bất diệt. Bản thân tà ác không thể bị phán quyết, mà những người bị mê hoặc và đắm chìm vĩnh viễn sẽ không biến mất hoàn toàn.” Lúc này Phong Bất Giác đã đi đến rìa sân thượng, lùi một bước nữa thôi là anh sẽ rơi xuống, nhưng trên mặt anh vẫn là nụ cười không có vẻ gì sợ hãi. Một tay anh cầm lấy chiếc áo choàng bay phấp phới trong không trung, “Tôi bảo đối thủ cởi bỏ chiếc áo choàng này xuống, là vì tôi không muốn đánh nhau với người mặc chiếc áo choàng này.”
“Nghe đây, nhảy từ đây xuống…” Nightwing cũng không nhìn ra được Phong Bất Giác định làm gì, hắn bắt đầu khuyên nhủ đối phương.
“Người bảo vệ chính nghĩa, sẽ truyền tải tín ngưỡng và trách nhiệm mà chiếc áo choàng này đại diện.” Phong Bất Giác lùi bước cuối cùng, “Và người theo đuổi hỗn độn, cuối cùng rồi sẽ quay trở về với hỗn độn.”
Nightwing tiến về phía trước, muốn kéo Phong Bất Giác lại, nhưng chỉ nắm được chiếc áo choàng đối phương tung ra.
Nụ cười điên cuồng nghênh ngang tản ra trong không khí, tản dần ra rồi bay xa trong bầu trời cùng với Phong Bất Giác đang dần rơi xuống.
Nhưng cuối cùng không có cái xác nào rơi xuống đất…
Sự điên cuồng ở thời khắc đó dường như đã trở thành vĩnh hằng.