Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 374: Tuyển thủ hạt giống
“Người chơi đặc biệt sẽ được vào thẳng [Trận chiến Bươm Bướm]”, điều này có nghĩa là… Cho dù thành tích cuối cùng của mười người này có thế nào thì họ cũng đã chiếm 10 vị trí trong TOP 10 rồi.
Vào ngày cuối cùng trước khi diễn ra vòng đấu loại, công ty Mộng đột nhiên tuyên bố một tin tức tràn đầy ác ý như vậy, dẫn tới sự phản đối gay gắt trong cộng đồng người chơi.
Tuy rằng trong lòng mỗi người đăng ký đều hy vọng rằng “Biết đâu người chơi đặc biệt được chọn là mình”, nhưng về cơ bản thì… Họ đều hiểu rõ rằng khả năng đó gần như bằng không.
Bản thân liều mình chinh chiến [Trận Chiến Sâu], muốn vượt qua còn phải có chút may mắn. Nhưng người ta vừa đăng ký đã vào thẳng top 100, cho dù đánh một trận vớ vẩn cũng có thể có được thứ hạng và phần thưởng, đạo lý này ở đâu ra chứ?
Kết quả là… Tình huống có thể đoán trước được đã xảy ra… Diễn đàn lại nổ tung.
May mà lần này công ty game đã có sự chuẩn bị từ trước, chức năng hạn chế thời gian và hạn chế số lượng đã được khởi động.
Nhưng cho dù vậy, thì số lượng bài post sau năm giờ chiều cũng tăng vọt, cho đến nửa đêm vẫn chưa hề có dấu hiệu giảm đi.
Phần lớn là sự xuất hiện của những người theo chủ nghĩa “thuyết âm mưu”, ví dụ như “Công ty Mộng coi thường nguyên tắc công bằng, định sẵn thứ hạng?”, “Đám nhà giàu dùng tiền mua thứ hạng top 100?”, “Cái gọi là Cuộc chiến tranh bá đỉnh cao chẳng qua chỉ là màn kịch công ty game hợp tác với phòng máy?”… Các bài post với các suy đoán ác ý nhiều vô kể.
Tuy toàn bộ các bài post này đều không có căn cứ nào, chỉ thuần túy là suy đoán thậm chí là vô nghĩa, nhưng số người ủng hộ vẫn rất đông đảo.
Trong khoảng thời gian này, bộ phận chăm sóc khách hàng của “Khu vui chơi đáng sợ” về cơ bản đã rơi vào trạng thái nửa tê liệt. Chăm sóc khách hàng online đã bị nhấm chìm trong biển tin nhắn khổng lồ, nếu trả lời tuần tự từng tin nhắn thì chỉ riêng số tin nhắn nhận được trong ba tiếng đồng hồ này đã phải cần ba ngày làm việc mới trả lời hết được. Chăm sóc khách hàng qua hotline càng sứt đầu mẻ trán hơn, tất cả tổng đài viên đều ở trạng thái đang nói chuyện, cũng chỉ có thể giải quyết được chưa tới 10%…
Rõ ràng là các người chơi đều cần một “lời giải thích”.
Cuối cùng, đến tám giờ tối, sau khi các người chơi giày vò đủ ba tiếng đồng hồ, trên website chính thức của công ty Mộng mới lững thững thong thả đưa ra thông báo bổ sung liên quan đến sự kiện “người chơi đặc biệt”.
[Người chơi đặc biệt trong giải đấu lần này được gọi là “tuyển thủ hạt giống”. Tức là: Mười người chơi có xác suất bị loại gần như bằng không trước khi bước vào giai đoạn Cuộc chiến tranh bá đỉnh cao trong sự hạn chế của các quy tắc và luật chơi của giải đấu đã được đưa ra.
Cách ly các tuyển thủ hạt giống khỏi Trận chiến Sâu và Trận chiến Kén là cơ chế bảo vệ được áp dụng với các người chơi khác.
Người chơi đặc biệt được hệ thống lựa chọn. 0h sáng ngày 1 tháng 5, quang não sẽ có thể hoàn thành tính toán, và tự động công bố danh sách này.
Tình hình cụ thể, xin mời mọi người tiếp tục theo dõi thông báo trên website chính thức của game.]
Xét trên mặt ý nghĩa nào đó… Thông báo này càng ác liệt hơn thông báo trước đó…
Các người chơi vốn đã cảm thấy không thoải mái với 10 người chơi này, bây giờ công ty game lại còn nói công khai rằng, “Mấy đứa này là cao thủ được hệ thống thừa nhận và có khả năng lớn vào được top 100, không để tụi nó đánh vòng đấu loại là để bảo vệ tụi mày.”
Điều đó chẳng khác nào đặt các tuyển thủ hạt giống lên lửa mà nướng… Nếu mười người này thực sự mạnh đến mức khiến người khác căm phẫn thì thôi. Nhưng nếu trong Trận chiến Bươm bướm biểu hiện của họ không được xuất sắc như vậy thì chắc chắn là sau trận đấu họ sẽ bị công kích ác ý, các kiểu tin vịt bôi xấu cũng là điều không thể tránh khỏi.
May mà… Sau này sự thật đã chứng minh rằng, mười người này quả thực đều là một lũ quái vật…
…
Tám giờ mười lăm phút tối, Phong Bất Giác đăng nhập game với chế độ không ngủ, chuyện đầu tiên anh làm sau khi online vẫn là nhận thư.
Mấy ngày này có rất nhiều người lạ gửi lời mời kết bạn cho anh Giác, còn có một số thư chào hỏi, bắt chuyện, toàn bộ những người này đều là thành viên của “Trật Tự.”
Ngày 24 hôm đó, sau khi Ngộ Tử Tham Huyền bị Phong Bất Giác đuổi đi, cậu ta trở về trao đổi với Mộng Kinh Thiền một lúc. Hai người nhanh chóng đi tới nhận thức chung, về cơ bản xác nhận sự thật anh Giác chính là top 2 trên bảng xếp hạng lực chiến. Sau đó, họ đã báo cáo với cấp trên chuyện này. Chuyện này lập tức được coi là tin tức cấp cao nhất trong nội bộ Trật Tự.
Vậy nên, từ sáng sớm ngày 24, anh Giác đã bắt đầu liên tục bị phòng máy Trật Tự quấy rầy. Trước tình huống này, đương nhiên Phong Bất Giác bơ hết một loạt, nhìn liếc lá thư qua loa rồi xóa, các lời đề nghị kết bạn cũng bị từ chối hết. Phương thức đối phó của anh rất đơn giản… Trước khi đối phương đưa ra bất cứ yêu cầu nào, anh đều đã giết chết nó từ trong trứng nước.
Nhưng đối phương dường như vẫn chưa chịu từ bỏ…. Họ vẫn không ngừng cố gắng thương lượng với Phong Bất Giác.
Nếu nói đến tác phong làm việc của phòng máy Trật Tự này thì quả thực rất khác với đường lối của Chư Thần. Bên kia Chư Thần luôn thẳng thắn quyết đoán, sau khi bị từ chối một cách kiên quyết và trực tiếp, cũng không tiếp tục làm chuyện vô vị nữa.
Còn bên Trật Tự thì… Phong Bất Giác tin chắc chắn rằng, họ có một bộ phận được gọi là “Bộ phận quan hệ công chúng”. Bởi vì mấy hôm nay trong số thư và lời mời kết bạn anh nhận được xuất hiện rất nhiều ID có tên rất nữ tính và còn rất mờ ám… Nội dung thư từ “Tôi là ABC của công hội Trật Tự, có thể nói chuyện với anh chút được không?”, rồi dần chuyển thành “Anh Phong Bất Giác, ABC (tự gọi bản thân với người thứ ba) có thể nói chuyện với anh được không?” rồi đến “Chỉ nói chuyện chút thôi mà, sao lại bơ người ta mãi thế?”…
Mỗi lần anh Giác nhìn thấy những bức thư như vậy đều nổi đầy da gà, có cảm giác như khi đi qua phố “đèn đỏ” bị người ta lôi kéo… Điều khiến anh sợ hãi nhất là, sau khi những ID nữ tính đó giao tiếp thất bại, còn xuất hiện một số ID kỳ quặc với ý nghĩa mờ ám kiểu như là “Người đàn ông của vua”, “Tóc giả” đến tìm anh, xem ra Trật Tự thực sự rất muốn móc nối với anh đến mức dùng giở mọi thủ đoạn ra rồi.
“Aiz… Lại có thông báo mới sao…” Phong Bất Giác xóa thư xong, lại chạm vào màn hình mở website chính thức, “Ừm… Tuyển thủ hạt giống à…” Anh lẩm bẩm nói, “Nói ra thì, căn cứ vào nội dung thông báo này… Thì mình nằm trong đầu bảng xếp hạng lực chiến, chẳng phải rất có khả năng sẽ trở thành một trong mười người này hay sao…” Anh trầm ngâm nói, “Nếu đúng là xảy ra tình huống này thì chẳng phải tên mình sẽ được treo trên website chính thức, chỉ trong nháy mắt sẽ trở thành người chơi được hàng triệu người chơi biết đến hay sao…”
Anh Giác vuốt cằm, suy tư nói, “Nhưng mà… Nếu đã tham gia vào giải đấu này thì thực lực bị phơi bày cũng là chuyện sớm muộn thôi… Cho dù mình không được chọn là người chơi đặc biệt thì với thực lực của mình cũng rất có khả năng qua được vòng Kén, thậm chí là vòng Bươm bướm, lúc đó giải đấu sẽ có trực tiếp và ghi hình, tên tuổi hai bên chiến đấu cũng sẽ được công khai…” Anh thở dài, “Những ngày tháng khiêm tốn chỉ được đến đây thôi sao… Nhanh thì bốn tiếng, chậm thì nửa tháng nữa, mình sẽ trở thành người chơi nổi tiếng, thật phiền phức…”
Lúc này, một thông báo kết nối micro bật ra, là Tự Vũ gọi.
Phong Bất Giác ấn nút đồng ý, rồi trực tiếp nói, “Hôm nay cô online sớm thế.”
“Bi Linh lại cùng Tiểu Thán đi pk trong mô thức game tàn sát rồi.” Tự Vũ đáp, “Chúng ta đi phó bản trước đi.”
“Ủa? Gần đây hình như thời gian chúng ta đi riêng với nhau rất dài thì phải…” Phong Bất Giác nói tiếp.
“Anh muốn nói gì?” Tự Vũ hỏi với giọng điệu lạnh lùng thường thấy.
“Không có gì… Chỉ nói đại vậy thôi.” Phong Bất Giác bỗng nhiên căng thẳng một cách khó hiểu, tốc độ nói cũng tăng lên, nói xong còn cười gượng.
“Hừ…” Tự Vũ cười một tiếng đầy khác lạ, nói là cười lạnh cũng không giống… Còn mơ hồ toát lại sự vui vẻ kỳ lạ.
…
Cùng lúc đó, tại thế giới hiện thực, trụ sở công ty Mộng.
Trong căn phòng làm việc lớn nhất tòa nhà, Woody đang thoải mái dựa vào một chiếc ghế cũ, quan sát tình hình một trận đấu cờ vua quốc tế qua một màn hình ti vi tinh thể lỏng 70 inch.
“Xem người phàm chơi cờ thú vị lắm à?” Bóng dáng Vincent bỗng nhiên xuất hiện ở phía đối diện bàn làm việc.
“He he… Không phải tôi đang xem họ chơi cờ.” Woddy đáp, “Tôi đang quan sát và đo lường mô thức suy nghĩ của họ.”
“Muốn nhìn “lòng người” sao?” Vincent cười nói, “Ngồi trước màn ảnh, chỉ e là rất khó nhìn được thứ đó.”
“Anh đến đây là để cản trở tôi xem ti vi à?” Woody hỏi.
“Tôi đến, là vì muốn xác nhận với cậu một chút…” Vincent nói, “Cậu thật sự tự tin với sự sắp xếp lần này à?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“He he he… Anh không thấy là câu hỏi này rất vô vị sao…” Woody cười nói.
“Vậy sao… Từ xưa tới nay lúc nào cậu cũng luôn tự tin như vậy…” Vincent thở dài một cái, nói tiếp, “Nhưng… Có phải là cậu đã bỏ qua thứ gì đó rồi không?” Anh ta hơi dừng lại, “Lòng tranh đấu là một trong những tiềm lực nguy hiểm nhất của con người…. Những từ gai mắt như là “người chơi đặc biệt” hay “tuyển thủ hạt giống” có phải là quá khoe khoang rồi không?” Nếu cậu để mười người đó bắt đầu từ Trận chiến Sâu thì chắc chắn họ có thể dễ dàng chém tướng qua ải, đột phá đến Trận chiến bươm bướm, vào top 50. Còn bây giờ… Cậu lại dùng hình thức này để họ vào thẳng Trận chiến bươm bướm, ngược lại còn rất có khả năng xuất hiện tình huống bất ngờ ngoài ý muốn.
“Không không không…” Woody lắc lư ngón tay, “Không có chuyện gì có thể được coi là ngoài ý muốn cả.” Anh ta che miệng cười gian, “He he he… Dù đối thủ coi trọng họ cũng được, coi thường cũng mặc kệ, thắng thua chính là thắng thua. Kẻ thất bại chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi, chiến thắng thì tức là kẻ mạnh.” Anh ta quay đầu nhìn Vincent, “Từ xưa đến nay, trong nghìn vạn thế giới… Vẫn luôn là người có năng lực siêu phàm mới có thể giẫm đạp mọi người ở dưới chân… Những kẻ yếu đuối chỉ có thể mon men xung quanh kẻ mạnh, và không ngừng quỳ lạy, bắt chước. Nếu họ âm mưu được chạm đến vị trí cao cao tại thượng đó thì phải xem xem rốt cuộc mình có được tài năng và thực lực đó hay không.”
“He…” Vincent cười nói, “Câu này nghe có vẻ giống như luận điệu của Simon.”
“Bởi vì mấy câu này chính là luận điệu của tôi… Sáng nay tôi vừa mới nói một lần với Woody.” Giọng Simon vang lên, không biết từ lúc nào hắn đã đút hai tay vào túi quần đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn trong phòng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố, “Chẳng lẽ cậu cho rằng… Không có sự cho phép của tôi thì cái tên cả ngày “he he he” đó dám hành động ngông cuồng như vậy hay sao?”
“Ừm… Tôi hiểu rồi.” Vincent nói, “Dưới góc độ của trọng tài, nếu để mười người đó đánh từ Trận chiến Sâu thì mới là bất công với những người chơi khác.”
“He he he… Bởi vậy cho nên… Nếu lo lắng những thứ được gọi là “chuyện ngoài ý muốn” đó, thì chi bằng cứ mong chờ biểu hiện lần này của Origin đi…” Woody dùng ngón giữa đẩy cặp mắt kính ánh lên ánh sáng trắng, nói với hai bạn đồng sự, “Các anh cũng rất muốn xem thử xem, Phong Bất Giác có thể “làm được” hay không mà… He he he…”