Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 376: Giương cờ là thua
Tính chất của công hội Đao Phong đã từng được nhắc đến trong các phần trước, họ là phòng máy có nhà nước hậu thuẫn. Tất cả các thành viên trong công hội này đều là người làm việc trong quân đội, công an, các cơ quan chính phủ được điều động đến đây. Bộ phận họ trực thuộc trên danh nghĩa là một đoàn đội độc lập dưới trướng cảnh sát mạng, nhưng trên thực tế, sau lưng họ là cả một câu chuyện dài…
Có lẽ có người sẽ nghi ngờ rằng, cơ quan chính phủ có lý do gì mà lại tổ chức một đám người, chuyên môn đến nằm vùng lập tài khoản trong một game, để triển khai công việc sau này ư?
Nói ra thì dài dòng… Rõ ràng là, trong thế giới hiện thực này có những thiết lập siêu tự nhiên như thần thần quỷ quỷ, địa ngục thiên đường… Vậy thì… Cơ quan chính phủ trong thế giới này đương nhiên cũng có những bộ phận chuyên trách tương ứng với các bộ phận siêu tự nhiên này. Và quyền hạn của bộ phận siêu tự nhiên này vô cùng đáng kinh ngạc, họ hoàn toàn có năng lực để ra lệnh cho cấp dưới làm chuyện này. Đừng nói đến nhân lực của công hội Đao Phong… Nếu cần thiết thì họ muốn điều động một nhóm vào game thành lập một tổ chức phòng máy chuyên nghiệp bất kỳ cũng không phải là không được.
Nhưng do Woody và người phụ trách hiện tại của bộ phận đó đã trao đổi riêng với nhau rất tốt, cho nên đối phương mới áp dụng hình thức giới thiệu người khá thoải mái như bây giờ. Về cơ bản chính là thái độ “chỉ giám sát, không hành động”. Nếu thực sự xảy ra chuyện lớn gì đó, thì chắc chắn các bộ phận có liên quan sẽ ưu tiên xử lý trụ sở công ty Mộng trong thế giới hiện thực trước…
Đương nhiên là những tình tiết này không phải là nội dung chủ yếu của bộ truyện này, chúng ta vẫn nên quay về nội dung câu chuyện thì hơn.
[Thất Sát] tuy được xưng tụng là nhân vật lớn thứ ba của phòng máy Đao Phong, nhưng luận về khả năng đánh đấm thì anh ta mới là cao thủ số một. Bởi vì nhân vật số một và số hai của họ đều thuộc về công hội trưởng và chính ủy, có lẽ nên nói là thống soái và quân sư.
Còn Thất Sát, là đại tướng.
Có thể đứng trong hàng ngũ top 20 bảng xếp hạng lực chiến, không có ai không phải là quái vật trâu bò. Tuy anh ta xếp hạng thứ 16, nhưng điều đó không có nghĩa là người xếp trong top 10 có thể dễ dàng đánh thắng được anh ta, cũng không có nghĩa là người xếp sau anh ta gặp phải anh ta thì chắc chắn sẽ thua. Chỉ cần thực lực ở trong cùng một khu vực, thì sự thắng thua giữa hai người chơi vẫn đầy ắp biến số.
Nhưng đáng tiếc… Tiểu Thán không nằm trong cấp bậc đó.
“Huy hiệu đó…” Từ một nơi rất xa Thất Sát đã nhìn thấy huy hiệu công hội gai mắt của Địa Ngục Tiền Tuyến, “Hừ… Ngay trận đầu tiên đã gặp người của Địa Ngục Tiền Tuyến.” Sao anh ta có thể không nhớ công hội của Phong Bất Giác, người đã đánh bại mình trong trận chiến ở thành phố Gotham chứ…
Còn chưa đánh Thất Sát đã thấy hưng phấn.
“Thất Sát, là Thất Sát đó của Đao Phong đúng không…” Tiểu Thán cũng thường xuyên xem bảng xếp hạng, những ID dễ nhớ như vậy đương nhiên là cậu ta sẽ rất ấn tượng, “Ừm… Vận may vô cực thật, ngay trận đầu đã gặp cao thủ top 20 rồi.” Cậu ta thầm nghĩ trong lòng, “Nhưng… Một đối thủ như vậy cũng có thể cho mình thử sức xem trình độ bản thân đến đâu.”
Đối mặt với kẻ địch mạnh, nhưng Tiểu Thán không hề sợ hãi mà lại nhen nhóm bùng lên ý chí chiến đấu.
Lúc này, cảnh tượng xung quanh hai người là một bãi đất trống hoang vu, đất dưới chân cứng ở mức vừa phải, bề mặt phủ một lớp cây cỏ và đất cát. Trên đỉnh đầu là mặt trời chói lòa giữa không trung, không một gợn mây, tầm mắt khoáng đạt. Bởi vì là phó bản chuyên dụng để đấu loại, cho nên không có cốt truyện, bản đồ cũng rất đơn giản.
Hơn nữa, hệ thống rất “chu đáo” để hai người này trực tiếp gặp nhau chủ yếu là tác chiến cự ly gần… Vừa vào phó bản họ đã có thể nhìn thấy ngay bóng dáng của đối phương trong tầm mắt.
Find authorized novels in Webnovel, faster updates, better experience, Please click www.webnovel.com/book/khu-vui-ch%C6%A1i-%C4%91%C3%A1ng-s%E1%BB%A3_13553904305229805/ch%C6%B0%C6%A1ng-376-gi%C6%B0%C6%A1ng-c%E1%BB%9D-l%C3%A0-thua_43635775564216156 for visiting.
Từ khoảng cách hơn một trăm mét, sau khi giằng co nhau vài giây, Thất Sát đã lên tiếng trước, anh ta cất cao giọng nói: “Anh bạn, nếu đã là thi đấu thì tôi sẽ không khách sáo nữa.”
“Mong được chỉ giáo.” Tiểu Thán giơ tay ra thăm dò, con dao găm ba cạnh xuất hiện trên tay trái; tay phải cậu ta cuộn lại xoay tròn, mũi dao đã phát ra tiếng nổ.
“Ồ… Cậu nhóc này lịch sự hơn công hội trưởng của họ nhiều đấy.” Thất Sát thầm châm chọc trong lòng, ngoài miệng nói, “Tôi cũng vậy…” Anh ta tung ra một đường quyền, vũ khí chủ lực là một bộ quyền cấp Hoàn hảo, do đó không cần phải chuẩn bị gì cả, sải bước tiến lên.
“Nhanh quá…” Tiểu Thán nhìn thấy bóng người bất chợt trở nên mơ hồ kia trong tầm mắt, bỗng nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Đúng là người trong nghề vừa ra tay đã biết lợi hại hay không. Thất Sát vừa hành động, Tiểu Thán đã hiểu rằng, tốc độ của đối thủ tuyệt đối không chậm hơn mình.
Thời khắc này, Tiểu Thán cũng hành động theo bản năng. Nhân lúc di chuyển theo chiều ngang, tụ tiêu trên cánh tay trái đã bay tới với tốc độ cao.
“Muốn thăm dò tốc độ và phản ứng của mình sao…” Thất Sát vừa dễ dàng tránh né được phi tiêu, vừa đè thấp giọng nói, “Chiến lược này rất hợp lý, chỉ có điều chưa chắc đã có ý nghĩa thôi.”
Chỉ trong một cái búng tay, khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn lại chỉ còn dưới mười mét, năm cái phi tiêu Tiểu Thán phóng ra, không trúng cái nào cả.
“Chậc…” Tiểu Thán thấy đối phương không nể nang gì mà tấn công chính diện, trong lòng cũng mơ hồ có cảm giác tàn nhẫn, hừ lạnh một tiếng nói, “Nếu đã muốn đánh giáp lá cà… Thì tôi sẽ cho anh toại nguyện.”
Tuy cứng miệng, nhưng động tác sau đó lại là… Quay tròn. Lăn rất đột ngột, cũng rất nhanh chóng… Hơn nữa còn rất bất ngờ.
Là một người chơi cực đoan chỉ tập trung vào chiến đấu, khi cận chiến Thất Sát không sợ bất cứ ai, cho dù là nhân vật ngang cơ với anh ta như Shiva hay Thôn Thiên Quỷ Kiêu, anh ta cũng tin tưởng chắc chắn rằng mình không hề thua thiệt trên phương diện chiến đấu.
Nhưng còn Tiểu Thán, luận về kinh nghiệm và kỹ thuật chiến đấu, thì cậu ta còn cách khá xa đối phương, cậu ta cũng chỉ có thể ngang cơ với Thất Sát về mặt tốc độ mà thôi…
Cho nên, nếu như cậu ta muốn chiến thắng thì chắc chắn là không thể dựa vào những biện pháp chiến đấu thông thường được…
Vậy nên, Tiểu Thán dứt khoát đi ngược lại với lối mòn, ra sức xuất chiêu bất ngờ, khó đoán khác thường.
“Hử?” Quả thực Thất Sát không thể ngờ rằng đối phương đã bày sẵn tư thế chiến đấu, giơ cả vũ khí chiến đấu ra rồi, nhưng kết quả lại hoàn toàn không dùng đến mà quay tròn nhanh trên mặt đất, chân trái quét tròn, nhắm thẳng vào mắt cá chân mình.
“Hừ… Đột nhiên bằng Công hạ tam lộ sao… Bàng môn tà đạo.” Thất Sát nhanh như chớp đạp dồn lực xuống đầu gối, tránh né đòn tấn công, đồng thời phản công lại ngay.
Ai ngờ, đòn quét chân của Tiểu Thán chỉ là chiêu thức giả, ngay lúc đó chân phải cậu ta giống như đuôi bọ cạp phóng tới, rồi đạp thẳng vào bụng dưới đối thủ.
Phản ứng của Thất Sát chậm hơn nửa nhịp, nhưng vẫn kịp để thu thế đổi chiêu, anh ta chọn dùng chân chống đỡ để miễn cưỡng phát lực, đạp đất đẩy lên, khiến cơ thể bật ngược trở lại.
Tiểu Thán thấy vậy, lập tức cuộn tay áo lại, mang theo chút ánh sáng lạnh lẽo, truy kích đuổi theo.
Tuy dùng tay áo vung ra đòn tấn công bằng phi tiêu, nhưng vẫn mạnh mẽ như tên.
Không ngờ, trong khi hai chân lơ lửng giữa không trung hoàn toàn không có điểm tựa, nhưng thấy vậy Thất Sát chỉ cười lạnh, “Khá lắm, lại có thể khiến tôi để lộ sơ hở, hơn nữa cậu cũng rất biết cách nắm sơ hở.” Khi nói hết câu này, anh ta đã dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy phi tiêu đang đâm vào cổ họng mình.
“Đùa à…” Tiểu Thán toát mồ hôi lạnh, ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa Thất Sát còn đang ở trạng thái trì trệ miễn cưỡng nhảy lên, vậy mà anh ta cũng có thể đón được ám khí đi với tốc độ nhanh như vậy.
“Vẫn chưa hết đâu…” Thời Sênh cười nói.
Còn chưa dứt lời, tay anh ta đã xoay một góc một trăm tám mươi độ, và dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp chiếc phi tiêu hất mạnh một cái, khiến chiếc phi tiêu đó bay ngược lại với quỹ tích tương đương.
“Ôi đệch… Tay không bắt tên à!” Tiểu Thán kinh ngạc kêu lên, cơ thể cậu ta xoay tròn, một ánh sáng sắc bén bay ra, chật vật chặn phi tiêu lại.
Cậu ta đã nói đúng, Thất Sát đã sử dụng “Tay không bắt tên” trong Bắc đẩu thần quyền. Những thứ giống như mũi tên hay phi đao gì đó, dùng chiêu này đều có thể bắt được và phản xạ ngược lại. Trừ khi đòn tấn công bay đến có uy lực vượt xa mũi tên thông thường, hoặc trong khoảng thời gian ngắn bay đến một cơ mưa đạn, nếu không đòn tấn công của loại ám khí này hoàn toàn vô dụng với người sử dụng Tay không bắt tên.
“Đáng tiếc, nếu như cậu có thể phất tay một cái là đánh ra được cả một cơ mưa đạn trong súng đạn pháo, có khi tôi còn bị thương chút đỉnh.” Thái độ ung dung của Thất Sát thể hiện rõ ràng rằng anh ta vẫn vô cùng lão luyện.
Trong lúc nói, anh ta đã chỉnh lại tư thế, chỉ trong nháy mắt đã bước đến trước mặt chỗ Tiểu Thán vừa đứng dậy, “Cho cậu xem thêm một món thú vị nữa… Đường quyền gió bão nanh sói!”
Đường quyền như mưa bão chợt ào đến, nhanh như gió giật, sắc nhọn như nanh sói.
Không phải là Tiểu Thán không đề phòng, nhưng đòn tấn công liên tiếp như vậy thực sự rất khó né tránh. Cậu ta chỉ có thể nghĩ ra một cách là… Tấn công để phòng thủ.
Chỉ thấy Tiểu Thán nghiến chặt răng, cơ thể hơi cử động, khẽ điều chỉnh tư thế, hai tay vung ra, để lấy lại thể diện.
Dao găm quân đội và mũi dao nhọn vung ra từng tầng ánh sáng màu bạc, tựa như hai con rắn bạc đang điên cuồng nhảy múa, nghênh đón màn nhảy múa bay lượn xoay tròn của nanh sói. Chỉ một thoáng, giữa hai người có hàng loạt tiếng vang “Keng keng”, tựa như mưa nặng hạt táp vào cửa sổ, như chuỗi ngọc rơi xuống mâm kêu liên tiếp.
Uy lực của bộ quyền Cương Tỏa của Thất Sát không hề tầm thường, lại thêm thực lực của bản thân anh ta, khi đối đầu với hai thanh vũ khí sắc của Tiểu Thán, anh ta lại có thể chiếm thế thượng phong.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thế nhưng, dù sao thì kỹ năng cũng vẫn là kỹ năng, Thất Sát không thể tùy tiện gào lên [Đường quyền gió bão nanh sói] được, nó đúng là một trong các kỹ năng của anh ta. Còn Tiểu Thán chỉ đơn thuần dựa vào thần kinh phản xạ của bản thân, vung vũ khí lên với tốc độ cao để chống đỡ.
Sau khi hai người đối kháng với nhau, thì đương nhiên là Tiểu Thán lép vế hơn.
Khoảnh khắc đường quyền và vũ khí giao nhau, Tiểu Thán đã trúng hơn mười đòn, tay trái gần như tê dại, tay phải đau nhức. Còn Thất Sát chỉ hơi tê hai nắm đấm tay mà thôi.
“Lại có thể dựa vào phản ứng tức thời để chống lại kỹ năng…” Tuy bề ngoài Thất Sát tỏ ra không có gì thay đổi, nhưng trong lòng anh ta cũng thầm giật mình, “Cũng thú vị đấy chứ… Xem ra dùng chiêu thức thông thường để tiêu diệt thằng nhóc này thì không được lịch sự cho lắm…”
“Sát khí!” Bản thân Tiểu Thán cũng không biết tại sao, hai chữ này lại xuất hiện trong đầu mình như vậy. Lúc này cậu ta không nhìn vào ánh mắt đối phương, Thất Sát cũng không có bất cứ dấu hiệu nào sẽ xuất chiêu gì ghê gớm, nhưng Tiểu Thán có một cảm giác mãnh liệt, một đòn trí mạng của đối thủ sẽ giáng xuống cậu ta chỉ trong nháy mắt.
Còn Thất Sát lúc này cũng đang thầm lẩm bẩm trong lòng một câu, “Ngoài tốc độ ra, các mặt khác của cậu ta đều không có gì đáng để xem xét cả… Tiễn cậu ta lên đường thôi…” Sau đó liền xuất một chiêu [Đại xà thế – Chiêu thứ tám trong một trăm chiêu].
Chỉ thấy anh ta giơ tay trái lên trước cơ thể, búng tay một cái, một điểm sáng nóng rực từ đầu ngón tay nổ tung ra. Sau đó, nửa thân dưới anh ta bước chân hơi lỡ nhịp, cơ thể xoay từ trái sang phải, toàn thân anh ta bị bao phủ trong luồng năng lượng nóng bỏng màu đỏ vàng. Cuối cùng, tay phải anh ta theo đà tiến về phía trước, đẩy ra một đống lửa hung hãn, bổ nhào vào người đối thủ.
Chuỗi động tác này dứt khoát liền mạch, chỉ cho Tiểu Thán một giây để phản ứng lại, nếu trong lúc đối thủ búng tay cậu ta vẫn chưa phát hiện ra đây chỉ là một sát chiêu thì chỉ e khó tránh khỏi số phận bị giết chết chỉ trong tích tắc.
Ba tiếng nổ to vang lên liên tiếp, bóng dáng Tiểu Thán bị lửa nuốt gọn.
“Kết thúc rồi sao…” Thất Sát thầm nghĩ trong lòng, “Không đúng!” Dường như anh ta đã cảm nhận được điều gì đó…
Tuy anh ta đã nhìn thấy đối phương trúng chiêu của mình ngay chính diện, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm mách bảo anh ta rằng… Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Quả nhiên, một luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng vào hai mắt Thất Sát.
Đó là ánh sáng mặt trời, ánh sáng mặt trời chói mắt do lưỡi dao của con dao găm quân đội phản xạ.
Một dáng người như ma quỷ lặng lẽ đi đến phía sau bên cạnh Thất Sát, cánh tay phải vươn ra, tụ kiếm ở vị trí mạch môn đã đè vào cổ họng Thất Sát…
Tụ kiếm bật ra, nhưng không đâm vào cổ Thất Sát, cuối cùng của cuối cùng, trong khoảnh khắc không phẩy không mấy giây đó, Thất Sát đã có động tác… Anh ta né sang bên cạnh và vội vàng ngửa cổ lên.
Cổ của anh ta bị cứa, máu chảy như bơm, giá trị sợ hãi của anh ta cũng tăng vọt lên giá trị cao nhất trong một giây đó, nhưng anh ta vẫn thành công thoát chết và phản kích được theo bản năng.
“Keng” một tiếng, nắm đấm chống cự của anh ta đánh trúng con dao găm cầm ngược của Tiểu Thán.
Xung lực của đòn này trong lúc đó đã giúp Thất Sát kéo giãn khoảng cách, và tranh thủ được thời gian.
“Là Tàn ảnh sao…” Thất Sát dựa vào kinh nghiệm đưa ra suy đoán này, “Cố ý đợi đến khoảnh khắc cuối cùng mới phân chia tàn ảnh, chịu đựng sát chiêu đó của mình… Còn bản thể thì lặng lẽ tới gần, để đâm vào cổ mình… Dường như đã cảm nhận trước được rằng mình sắp tung chiêu trí mạng vậy.”
Mồ hôi lạnh từ trên trán Thất Sát lăn xuống dưới, anh ta không khỏi thầm thấy may mắn… Vừa rồi nếu không phải là lưỡi dao của đối phương bị phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời, thì chỉ e là thanh tụ kiếm đó đã đâm từ hàm dưới vào trong hộp sọ của mình rồi… Thắng thua cũng rõ ràng.
“Có phải Địa Ngục Tiền Tuyến chỉ là công hội nhỏ chỉ có bốn người thôi không…” Thất Sát thầm nghĩ, sau Trận chiến tranh đoạt áo choàng anh ta cũng đã tìm Long Ngạo Mân nghe ngóng vài câu về chuyện liên quan đến Phong Bất Giác, nhưng không hỏi kĩ, “Rõ ràng là một công hội nhỏ của mấy người chơi không chuyên, nhưng bốc đại một người cũng khó xơi như vậy là sao…”
Tiểu Thán không biết đối phương đang suy nghĩ những điều đó, cậu ta lập tức xuất chiêu [Lưỡi dao bay vòng chém], dựa vào chiêu thức mà xông lên, dùng phương thức nhanh nhất, có sức uy hiếp nhất để tiếp cận đối thủ.
Khó khăn lắm trong khoảng thời gian ngắn như vậy cậu ta mới có thể tạo ra được một chút ưu thế, nếu không thừa thắng xông lên, chuyển bại thành thắng, thì tất cả sự cố gắng vừa rồi sẽ tan tành mây khói.
“Còn khó dây hơn cả trong tưởng tượng…” Thất Sát một tay bịt cổ, tay kia chống dưới đất, mượn đà lộn một vòng, chuyển thành quay lưng lại đối phương và bắt đầu chạy trốn.
“Không phải vậy chứ… Sao lại bỏ trốn…” Đây là cảnh tượng Tiểu Thán không muốn thấy nhất, lúc trước khi bị [Đường quyền gió bão nanh sói] đánh trúng, cậu đã bị rớt gần 40% giá trị HP. Còn [Thế đại xà – Chiêu thứ tám trong một trăm chiêu] cũng không phải hoàn toàn không đánh trúng cậu ta. Để bảo đảm sự thành công của chiến thuật tàn ảnh, cậu ta buộc phải phát động [Gió thổi hương hoa trần đã cạn] một lần nữa trong khoảnh khắc sắp trúng chiêu đó, bởi vậy, cậu ta vẫn bị chút sát thương của lửa nóng gây ra…
Hiện tại Tiểu Thán chỉ còn 24% giá trị HP, trong hình thức chiến đấu đại chiến không được phép sử dụng thuốc bổ sung giá trị HP. Người chơi không có sở trường Trị liệu căn bản không có năng lực cầm cự được… chỉ có duy nhất một cái mạnh để đánh tới chết.
Chỉ cần Thất Sát cầm được máu, không khinh địch nữa mà nghiêm túc đối phó, thì chỉ trong hai mươi chiêu nữa Tiểu Thán chắc chắn sẽ phải bại trận.
“Xin lỗi… Lúc trước tôi có hơi coi thường cậu.” Giọng Thất Sát từ phía trước truyền tới theo gió.
Tiểu Thán nhìn rõ ràng, đối phương đã lấy dược cầm máu từ trong ba lô ra, đắp lên cạnh cổ.
“Cậu đánh khá lắm…” Khi nói ra chữ “lắm” đó, bóng người Thất Sát đã biến mất trong tầm mắt Tiểu Thán, “Tôi mong đợi…” Câu nói này, lại truyền tới từ sau lưng Tiểu Thán.
“Ám ảnh bước sao…” Trong lòng Tiểu Thán biết mình sắp nguy rồi, nhưng đã không kịp quay người lại nữa rồi, cậu ta dứt khoát tăng thêm lực vào chân, nghiêng người xông về phía trước, hy vọng tốc độ của đối phương không theo được mình.
“… Gặp lại cậu trong vòng bán kết.” Khi Thất Sát nói hết câu hoàn chỉnh thì nắm đấm của anh ta đã từ phía sau xuyên vào lồng ngực Tiểu Thán.