Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 436: Thần quan nguyền rủa
Bên dưới đường hầm nổ tung…
Một trận chiến long trời lở đất đang được diễn ra.
Đối mặt với Chúa Tể Ma Giới khí thế hừng hực, Root vẫn ung dung đối phó với kẻ địch, không hề sợ hãi.
Lúc hai người phất tay thì đó cũng chính là sức mạnh hủy diệt hết thảy.
May mắn là chiến trường của hai người bọn họ ở dưới đường hầm nổ tung, có lỗ hổng thời gian không gian này ở đây, phần lớn năng lượng bùng nổ đều sẽ chảy về không gian khác. Nếu không, e rằng bây giờ hơn nửa thành phố đều đã bị bọn họ phá hủy rồi.
“Xem ra đã đến lúc rồi…” Sau khi Root so chiêu với Chúa Tể Ma Giới đến lần thứ n, cô ta trầm giọng mở miệng nói: “Sức lực mà ngươi còn lại đã không còn đến 6% nữa, nên từ bỏ đi thôi…”
“Hừ… Chuyện này mà ngươi cũng có thể nhìn ra được sao?” Giọng nói của Chúa Tể Ma Giới vẫn kiêu ngạo như trước.
Tình trạng của hắn lúc này và khi vừa bắt đầu chiến đấu chẳng có gì khác nhau. Năng lượng bóng tối vẫn đang quanh quẩn lưu chuyển khắp người, ý chí chiến đấu trong bốn con mắt ma quỷ kia thậm chí còn tăng thêm vài phần so với lúc trước.
Nhưng thế giới trong mắt diễn sinh giả đã là một cảnh tượng hoàn toàn khác rồi…
“Sự mạnh mẽ của ngươi quả thật vượt qua dự đoán ban đầu của ta.” Root nói tiếp: “Có điều… vẫn còn trong giai đoạn phải điều chỉnh.”
Lúc này vẻ ngoài của Root đã không còn giống lúc đầu nữa. Cô ta đã vứt bỏ ngoại hình của loài người bình thường, biến thành người kim loại lỏng giống như thủy ngân. Dưới hình dạng như thế này, cho dù cô ta có bị nổ thành hàng nghìn hàng vạn giọt chất lỏng, cũng có thể hồi phục lại hình dạng ban đầu trong thời gian rất ngắn, gần như là một trạng thái không thể chết cũng không thể phá hủy.
“Nếu là thế giới bên kia, chỉ cần một phút là ta cũng đã có thể hoàn toàn tiêu diệt được ngươi rồi.” Root lạnh lùng nói: “Nhưng ở trong này, ta không thể không tốn nhiều sức lực hơn một chút…” Cô ta chậm rãi nâng tay phải lên, vươn một ngón tay, một quả cầu năng lượng màu trắng nhanh chóng ngưng tụ ở đầu ngón tay: “Cho đến bây giờ, tổng cộng ngươi ‘giết’ được ta sáu lần. Hoặc là nói… ngươi đã thành công thi triển sáu lần tấn công trí mạng với ta.”
Nói đến đây, Root dừng lại hai giây, gương mặt chỉ có những đường nét đơn giản do kim loại lỏng tạo thành của cô ta, thế mà lại hiện lên một nụ cười: “Nhưng mà… chắc ngươi cũng đã chú ý thấy rồi, sau mỗi lần tấn công như vậy, ta lại trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa.”
Ngón tay vươn ra của cô ta nhẹ nhàng lay động, theo đó, quả cầu năng lượng kia giống như đạn pháo gào thét nổ ra một vầng sáng màu trắng, xông về phía Chúa Tể Ma Giới với khí thế gió cuốn mây tan.
Một giây sau, ma khí đột nhiên bốc cháy, lửa ma nuốt lấy ánh sáng.
Chỉ thấy Chúa Tể Ma Giới giơ một tay lên, ngọn lửa đen trong lòng bàn tay vừa xuất hiện, đã đốt sạch quả cầu ánh sáng mà Root ném đến giữa không trung trong nháy mắt.
Root nhìn vị thần kiêu ngạo đứng giữa khói lửa với ánh mắt lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng… Sau đó, cô ta nói tiếp với giọng điệu bình tĩnh: “Ta không ngại nói thẳng… Ta đi vào thời không này, tổng cộng trải qua mười lăm lần ‘dị hóa’. Mỗi khi hoàn thành một lần ‘dị hóa’… ta sẽ trở nên yếu hơn ‘hình dạng ban đầu’ của ta một chút.” Cô ta dừng một lát: “Sau khi trải qua mười lăm lần, ta mới khiến cho trạng thái của mình hạ xuống gấp ba lần diễn sinh giả cấp một. Vì chỉ có làm như vậy… Ta mới có thể bước vào nơi ở bên ngoài thế giới kia, mà không làm cho hệ thống đưa ra phản ứng khác thường.”
Root vừa nói, vừa bắt đầu di chuyển đến gần đối thủ: “Là hình dạng số liệu có thể khống chế được, ngươi thế mà có thể dùng sức mạnh của bản thân để khiến ta lột đi hình thái sáu lần, đây quả thật là điều khiến cho ta có chút bất ngờ. Nhưng… cũng dừng ở đây thôi.” Giọng nói của cô ta như có thêm một loại áp lực vô hình nào đó: “Ta của bây giờ mặc dù vẫn kém ngươi về lực phá hoại, cường độ năng lượng và phương diện tốc độ… Nhưng sức mạnh còn lại của ngươi, cho dù có dùng hết trong cùng một lần, cũng không cách nào tạo thành vết thương trí mạng với ta được.”
Trong lúc nói chuyện, bước chân của Root cũng không hề dừng lại, cô ta bình thản đi tới nơi cách Chúa Tể Ma Giới năm mét, mười ngón tay như dùi thép đột ngột phóng ra.
Chúa Tể Ma Giới đối mặt với đòn tấn công bất ngờ này cũng không tránh né, mà cứng rắn đón đỡ. Áo giáp kỳ quái màu đen trên người hắn cũng không phải là thứ tầm thường, khi kim loại lỏng tấn công vào, thế mà lại không hề bị hư hại chút nào.
Keng keng keng keng…
Tiếng va chạm dày đặc liên tục vang lên, văng lên tia lửa màu đen.
“Ta mà không nói thì ngươi sẽ nói liên tục không ngừng đúng không… Diễn sinh giả.” Chúa Tể Ma Giới tuy không lùi một bước nào, nhưng ánh sáng trong đôi mắt đã mờ đi một chút: “Ngươi thật sự cho rằng… bản vương đã dùng hết tất cả sức lực rồi ư?”
Vừa dứt lời, Root thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
“Ta chỉ dùng sức mạnh tích lũy trong không gian này chơi đùa với ngươi, mà ngươi liền đắc ý đến thế…” Nụ cười độc ác xuất hiện trên gương mặt của Chúa Tể Ma Giới.
Bốn đôi mắt của hắn càng ngày càng mờ đi, dường như đang báo hiệu điều gì đó. Thì ra đó không phải là dấu hiệu của việc cạn kiệt sức lực, mà là…
“Nếu ngươi đã có tự tin như vậy, vậy bản vương giải phóng ra sức mạnh thật sự của mình, giết ngươi thêm tám lần mười lần nữa… thì có làm sao?”
Vèo…
Đột nhiên, một luồng sáng từ bên cạnh đánh tới, đúng lúc xẹt qua giữa Root và Chúa Tể Ma Giới.
Sức mạnh của một chiêu này không tính là mạnh, có điều đã đủ khiến cho hai kẻ mạnh này có phản ứng.
“Xin hãy bình tĩnh đừng nóng giận… Chúa Tể Ma Giới đại nhân.” Một giọng nam sắc bén vang lên.
Chúa Tể Ma Giới liếc mắt nhìn kẻ vừa đến, cũng không quay đầu lại, nói: “Ngươi theo đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là để ngăn cản giây phút trước mắt này, ngăn cản ngài làm ra hành động gì bốc đồng…” Người kia trả lời.
Root xoay người sang, liếc nhìn đối phương.
Nhận biết dữ liệu:
– Phá vỡ tường lửa
– Tải tư liệu xuống
– Khởi động sách lược khắc phục
Kho dữ liệu nhận biết ngoại hình khởi động, đang tải xuống, ghi/ chỉnh sửa/ ghi/ ghi.
[Tên: Talley Ohm]
[Thế lực: Chúa Tể Ma Giới]
[Chủng tộc: Thần quan nguyền rủa]
[Level: 359]
[Chiều cao: 180 cm]
[Cân nặng: 60 kg]
[Phương thức chiến đấu: Thần chú hỗn độn]
[Kỹ năng sở hữu: ???]
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
[Mức độ nguy hiểm: ???]
[Phân biệt giọng nói: Đã thiết lập.]
Vị trí: X-004.
Định vị theo dõi: Không thể khởi động được.
Trạng thái điều khiển: Mất kiểm soát.
Lựa chọn chiến thuật khắc chế và phòng ngự: ???
“Lại thêm một kẻ nữa đến à…” Root thì thầm: “Hừ… Dù sao kết quả cũng chẳng thay đổi gì cả là được…”
Lúc này Talley Ohm đang vắt tréo chân, ngồi trên nóc một dãy nhà phía xa nói chuyện với hai người bên này. Hắn ta mặc một bộ áo bào màu đen, khoác áo choàng lộng lẫy, xét vẻ ngoài trông cũng rất giống con người, chỉ là xương gò má của hắn ta cao hơn người bình thường một chút, hơn nữa trong mỗi con mắt của hắn ta có đến hai tròng mắt; mặt khác, màu da của Talley Ohm là màu trắng, màu trắng tinh…
“Chúa Tể Ma Giới đại nhận, ngài cũng đã chiến đấu thỏa thích rồi đúng không? Chi bằng… dừng lại ở đây thôi.” Talley Ohm nói, tuy hắn ta chọn lọc từ ngữ rất tôn kính, nhưng giọng điệu này nghe vào tai lại vô cùng tùy tiện.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản vương sẽ thất bại sao?” Chúa Tể Ma Giới hỏi một câu, có thể nói là sát ý rất rõ ràng.
“Không phải vậy…” Talley Ohm nhanh chóng lắc đầu xua tay: “Tôi chỉ đang muốn nhắc nhở đại nhân… Nếu ngài giải phóng toàn bộ sức mạnh, không gian này sẽ xong đời.” Hắn ta nhún vai xòe tay nói: “Nếu đi đến bước kia… Vậy ngài vừa không thể cai quản nơi này, lại phải mượn cớ với ba vị thần khác bên kia. Hơn nữa… giết chết diễn sinh giả này cũng chẳng có bất kỳ lợi ích nào đối với ngài cả…” Hắn ta chỉ vào Root, nói tiếp: “Rất rõ ràng, mục đích của diễn sinh giả này cũng không phải là chiếm giữ nơi đây, bởi vậy… ngài cứ đi theo tôi về vùng đất khô cằn Hỗn Độn trước đã, đợi sau khi tranh đấu giữa đám người diễn sinh giả và những lữ khách từ thế giới khác kết thúc, chúng ta hãy quay lại. Cho dù trong lúc đó có xảy ra thay đổi gì, kẻ chết cũng là những người cai quản thời gian, Bồi thẩm viên và Tử Linh Cửu Khôi, đại nhân ngài không có bất kỳ tổn thất gì cả.”
Sách lược của Talley Ohm hoàn toàn chính xác. Là cố vấn của Chúa Tể Ma Giới, vị thần quan nguyền rủa này thật sự tận tụy với công việc, lúc nào cũng suy nghĩ cho chủ nhân, tính toán mọi chuyện cũng tương đối rõ ràng.
“Hắn nói không sai.” Root vậy mà lại bày tỏ đồng ý với lời nói này, cũng thu lại ý chí chiến đấu trong nháy mắt: “Nếu tiếp tục đánh, dù đối với ta hay đối với ngươi đều chẳng có chút lợi ích gì cả.”
Khác với những “hình thức số liệu có thể khống chế được” như Tứ Trụ Thần, AI như Root này hoàn toàn có thể thỏa hiệp được. Trong một số lúc, phương pháp đối phó của cô ta thật ra không khác biệt lắm với “người chơi.”
Đây cũng không phải là sự chênh lệch về mặt “trí tuệ”, mà chẳng qua là tính ưu việt về mô hình tư duy. Ví dụ về chiều không gian, diễn sinh giả là sự tồn tại giữa người chơi và NPC. Người chơi có thể mặc kệ bất kỳ chuyện gì trong chiều không gian này, bao gồm cả ngày tận thế, mà NPC thì lại có tính cách, lập trường, quan niệm đã được thiết lập, bọn họ nhất định phải tuân theo thế giới quan mà bản thân mình đã nhận thức, “sống” trong chiều không gian này. Còn diễn sinh giả… hơi đặc biệt một chút, bọn họ giống như những người tu tiên mãi mãi không vượt qua được thiên kiếp. Dù có ý thức siêu nhiên, nhưng vẫn ở lại trần gian.
Giờ phút này, Root là AI cao cấp hơn, đương nhiên không bằng lòng mạo hiểm nguy cơ ‘toàn bộ không gian bị hủy diệt’ để tiếp tục đánh với Chúa Tể Ma Giới. Bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến sự thay đổi mục đích cuối cùng của cô ta, cô ta sẽ cố gắng hết sức tránh đi.
…
Cùng lúc đó, trong Hoàng Kim Thư Trùng số 1.
“Này… Không phải anh lạc đường rồi đấy chứ?” Matcha Pastry ở ghế sau liếc mắt, hỏi.
“Tôi vốn dĩ chẳng biết đường nào cả…” Tiểu Thán trả lời: “Chẳng qua chỉ chạy mãi về một hướng thôi…” Cậu ta bỗng thay đổi đề tài: “Có điều… mười phút trước tôi đã định nói, con đường trước mặt hình như rất quen…”
“Vậy tại sao anh không nói ra hả?” Matcha Pastry kêu to: “Chúng ta có phải đã bị thứ gì đó vây khốn rồi không?”
“Chẳng… chẳng lẽ là quỷ dẫn đường?” Vẻ mặt Tiểu Thán kinh hoàng hỏi.
Matcha Pastry nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Thán qua kính chiếu hậu, liền thở dài nói: “Tôi nói này anh hai à, lá gan của anh nhỏ như vậy, tại sao sau khi gặp chuyện vẫn luôn muốn chạy theo những thứ kinh khủng đó hả?” Cô ta trả lời: “Anh không thể dựa vào khoa học, kết luận thực tế để tiến hành suy luận được hay sao?”
“Bậc thang Penrose ư?” Tiểu Thán lại nói, trái lại phản ứng của anh ta cũng rất nhanh nhạy.
“Ây…” Matcha Pastry nói tiếp: “Thật ra tôi chỉ muốn nói là, có lẽ chúng ta trúng phải kỹ năng hoặc cạm bẫy gì đó rồi.”
“Có phải cô chưa từng nghe thấy danh từ này cho nên mới chuyển chủ đề không?” Trực giác của Tiểu Thán nhạy bén đến đáng sợ.
“Ít nói nhảm đi! Mặc kệ là do nguyên nhân gì… Anh là người lái xe, phải chịu trách nhiệm chính!” Matcha Pastry căm giận đáp lời.
“Đừng nghĩ nữa… Các ngươi giống như kim trên đồng hồ vậy, vẫn xoay mãi tại chỗ thôi.” Đột nhiên có một giọng nói xa lạ từ trên mui xe vẳng xuống, tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ: “Không tìm được người thi triển phép thuật thì vĩnh viễn cũng không thể ra được đâu…”