Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 437: Bắt đầu phản công
“Thế mà lại rời khỏi rồi à…”
Ở một nơi nào đó trong thành Tây, Kẻ Nhìn Thấu dung hợp hai chân vào đất, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Ngươi nói ai rời đi?” Thị Huyết Ma ở bên cạnh hỏi: “Là diễn sinh giả sao?”
“Không…” Giọng nói của Kẻ Sám Hối truyền thẳng vào trong đầu: “Hắn nói về Chúa Tể Ma Giới.”
“Ồ? Có chuyện gì xảy ra thế?” Trên khuôn mặt đáng sợ của Thị Huyết Ma xuất hiện vẻ nghi hoặc, gã nói tiếp: “Theo ta biết… chỉ cần Chúa Tể Ma Giới ra trận, chưa bao giờ có tình huống tay không mà về.” Gã dừng một chút, vẻ mặt khẽ thay đổi: “Trước đây không lâu ta còn nhìn thấy hắn trong khoảng cách gần… Ta không cảm thấy hắn sẽ thua bất kỳ kẻ nào…”
“Chú ý lời của ngươi, Thị Huyết Ma.” Cái đầu lâu (hoặc có thể nói là cơ thể) to lớn của Đoạt Linh quay lại, gã dùng cặp mắt trống rỗng nhìn thẳng vào đối phương, nói: “Đừng quên nhiệm vụ Ngô Vương giao cho chúng ta… cùng với… thân phận của ngươi.”
Kẻ Sám Hối nói tiếp: “Thân là Tử Linh Cửu Khôi, không nên cảm thấy sợ hãi với bất cứ điều gì ngoài Ngô Vương.” Cô ta nghiêng đầu, nhìn Thị Huyết Ma, nói: “Điểm này… Ngươi nên học người em của mình một ít…”
Em của Thị Huyết Ma chính là Phóng Trục Ma bắp thịt nhão nhoét, mắt kép dài và miệng to như chậu máu kia. Anh Thị Huyết Ma là kẻ tham lam, âm hiểm, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, miệng cọp gan thỏ; mà em Phóng Trục Ma đơn giản hơn anh nhiều lắm, gã giống đa số BOSS trong phó bản của Khu Vui Chơi Đáng Sợ, trí tuệ bình thường, hung ác tàn bạo, không sợ hãi, không chết không thôi.
“Hừ… Không tới lượt ngươi dạy dỗ ta.” Thị Huyết Ma khó chịu đáp lại, gã giơ cánh tay phải thứ ba của mình lên, khoe ra móng vuốt: “Muốn giảng đạo với ta, ngươi còn non lắm…”
Vụt…
Một cái bóng lướt qua trước mặt Thị Huyết Ma, cắt đứt lời nói của gã.
“Bớt tranh cãi một chút đi.” Chiến Linh mở cánh rồng bên trái ra, ngăn hai tên đồng loại tranh chấp: “Sẽ làm cho Kẻ Nhìn Thấu phân tâm.”
“Chậc…” Thị Huyết Ma nghe vậy, hậm hực nhún bả vai của mình, di chuyển bụng rắn đi sang một bên.
Lúc này, Ngũ Khôi trong Tử Linh Cửu Khôi là: Đoạt Linh, Chiến Linh, Thị Huyết Ma, Kẻ Sám Hối và Kẻ Nhìn Thấu vừa tụ tập lại một chỗ. Kế hoạch quét sạch thành phố của bọn chúng đã nhanh chóng bị hủy bỏ, bởi vì đã không còn thứ gì để quét sạch nữa…
Sau khi Chúa Tể Ma Giới đáp xuống, đã cưỡng ép năng lượng bóng tối trong toàn bộ không gian tụ lại. Trong trận chiến với Root, hắn đã tốn mất chín phần của sức mạnh này, dẫn đến toàn bộ quái vật biến dị trong thành này thi nhau suy kiệt mà chết.
Bây giờ vật còn sống còn lại trong thành phố này, trừ người chơi và diễn sinh giả thì chính là các phe cùng cấp bậc với đám Tử Linh Cửu Khôi. Trong tình hình này, hiển nhiên hành động một mình sẽ tương đối bất lợi, cho nên giờ phút này Kẻ Nhìn Thấu đang dùng năng lực dò xét tình huống trong thành, định tìm và triệu hồi Tứ Khôi còn lại.
Đương nhiên, đám AI người cai quản thời gian và bồi thẩm viên cùng cấp bậc cũng cho ra sách lược tương tự. Chỉ là tổn thất bên họ rất nặng nề, ít nhất đã bị giết chết bốn người…
…
Mặt khác, sau trận loạn đấu ban đầu, sau đó còn bị hơn trăm tên diễn sinh giả Origin đánh lén… nên số lượng người chơi cũng đã giảm đi hơn nửa. Trong số những người sống sót còn lại có không ít người bị thương, đánh mất chiêu lớn, nửa chết nửa sống; không còn mấy ai vẫn còn giữ nguyên sức lực đầy đủ.
Cũng may… đám người sống sót đã lần lượt biết được trong thành phố đang xảy ra dị biến.
Dưới sự cố gắng của bốn người Thôn Thiên Quỷ Kiêu, Shiva, Thi Đao Vi Vương và Phế Sài Thúc, số người sống sót còn lại đã được tập hợp. Có vài người chơi không được bọn họ tìm thấy cũng đã thoát khỏi khó khăn dưới sự giúp đỡ của tổ chức Z của diễn sinh giả, cũng biết được tình huống trong phó bản này.
Việc phản kích Origin… dần được hé lộ.
Nhưng mà… lấy góc nhìn của Thượng Đế để phân tích cuộc chiến trước mắt thì thực lực giữa người chơi và diễn sinh giả là khác nhau một trời một vực…
Trong trận đấu của Không Có Sợ Đâu, có thể nhìn ra ngay cả kẻ mạnh như cô mà cũng chỉ có thể đối phó với hai tên diễn sinh giả cấp ba cùng một lúc. Nếu đổi thành người chơi có cấp bậc như Thiên Nga, chắc cũng chỉ đối phó được một người, một chọi hai chắc chắn sẽ nhanh chóng thua trận.
Lúc này, ý nghĩa của “bảng xếp hạng lực chiến” đã được thể hiện ra ngoài. Khi đối phó với diễn sinh giả, không hề tồn tại cái gọi là sở trường khắc chế hoặc trang bị đè ép gì đó. Người xếp hạng càng cao thì càng có cách đối phó với diễn sinh giả hơn người hạng thấp hơn.
Nhưng… cũng có ngoại lệ, ví dụ người chơi giống như Shiva, Phế Sài Thúc, Tên Thật Khó Đặt, chỉ cần điều kiện cho phép, thậm chí bọn họ có thể giết chết ba diễn sinh giả trong chớp nhoáng.
Nói chung, nếu như bỏ đi hai người có lực chiến cao nhất là Root và J1-Khoái Đạc, như vậy… hai bên quả thật có thể đánh được.
…
“Không ngờ là sẽ có một ngày…” Túy Ngọa Trường Nhiên nói: “Tôi lại ở chung một chỗ với người của Thi Đao…” Anh ta bước đi với dáng vẻ rất nhàn nhã.
Người đi phía trước anh ta để dẫn đường là Sinh Ngư Phiến và Thi Đao Vi Vương.
Thi Đao Vi Vương quay mặt lại, liếc đối phương: “Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn hợp tác với người của Trật Tự các anh.”
“Ha… Được rồi.” Trong giọng nói của Túy Ngọa Trường Nhiên mang theo một chút khinh bỉ không thể nghi ngờ.
Thi Đao Vi Vương cũng không nói gì nhiều, bởi vì anh ta đã sớm quen với cách đối xử này rồi. Trừ một vài người chưa gia nhập, hoặc là phòng máy nhỏ cấp thấp bên ngoài, phần lớn người chơi đến từ phòng máy trò chơi tuyến một tuyến hai đều có thái độ căm thù, khinh bỉ với người phòng máy Thi Đao.
Nhưng thật ra thế giới này rất công bằng, có lẽ có một số người, hoặc là tổ chức có thể dùng thủ đoạn bất chính để lấy được thành công. Nhưng cuối cùng, khi bọn họ lấy được một vài thứ thì cũng sẽ mất đi một vài thứ.
“Đã rất gần rồi.” Đi được một đoạn nữa, Thi Đao Vi Vương dừng bước lại, thấp giọng nói: “Tìm một chỗ ẩn nấp gần đây đi, chờ những người chơi khác đến thì tập hợp với bọn họ.”
“Còn cách khe nứt không gian kia khá xa… đến đây dừng lại có phải quá sớm không?” Sinh Ngư Phiến nhìn đường hầm nổ tung trên trời phía xa hỏi.
“Tốt nhất vẫn là không nên mạo hiểm…” Thi Đao Vi Vương nói: “Lúc tôi tìm được các cậu thì các cậu đang đối phó với bốn tên diễn sinh giả, song đó cũng chỉ là vài tên tạp binh thôi, những diễn sinh giả thật sự lợi hại…”
Keng…
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên vang ra một tiếng vang giòn dã.
Thi Đao Vi Vương chưa nói hết câu, bởi vì anh ta đã phát hiện ra sự tấn công bất ngờ, cho nên vội vàng né người tránh.
Một lưỡi đao kim loại hình tam giác đã xé gió lao tới, đánh thẳng vào lưng Thi Đao Vi Vương.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh! Ngay lúc Thi Đao Vi Vương khó khăn lắm mới vặn người tránh đi, Túy Ngọa Trường Nhiên đã vọt đến phía sau anh ta, dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao kim loại kia. Một tiếng “keng” vang lên, chính là âm thanh lưỡi đao tiếp xúc với ngón tay Túy Ngọa Trường Nhiên.
Cẩn thận nhìn lại, lúc này tay Túy Ngọa Trường Nhiên đã biến thành một đôi tay sắt, làn da bên ngoài đen nhánh sáng bóng.
“Không cần cảm ơn tôi.” Túy Ngọa Trường Nhiên nhẹ nhàng hất tay, ném lưỡi đao kim loại kia xuống đất.
“Hừ… Vốn dĩ không cần cậu giúp đỡ.” Thi Đao Vi Vương đã vọt sang một bên trả lời.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, đã có bảy tám tên diễn sinh giả lần lượt đi đến từ xung quanh đường hầm, đường phố, tiến vào tầm mắt của ba người.
“Xem ra năng lực điều tra của tôi vô hiệu với bọn họ rồi.” Sinh Ngư Phiến nói tiếp: “Đám người này không có nhịp tim hay mạch đập, bọn họ chỉ cần bất động nấp ở một chỗ nào đó có vật che chắn là tôi sẽ không có cách nào ‘nghe’ được…”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Trong tình huống khác thì ổn.” Thi Đao Vi Vương nói: “Còn trong tình huống này… cũng không cần năng lực điều tra đâu nhỉ…”