Nhất Thế Chi Tôn - Chương 2: Quy y
Mạnh Kỳ chưa kịp mừng thầm thì đã hụt hẫng, từ đắc ý chuyển thành xấu hổ không thôi. Các tiểu sa di (hòa thượng mới xuất gia) ở xung quanh nhìn sang vừa kinh ngạc lại vừa có ý khinh thị. Chỉ có Chân Tuệ – Phương A Thất – là mải mê nhìn ngắm tượng phật vàng ở phía trước, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Trong vô thức, Mạnh Kỳ quay đầu về phía Huyền Tàng, không biết y có nhìn ra manh mối nào không? Với bản thân hắn, xấu hổ chỉ là chuyện nhỏ, để bại lộ ra chuyện mình mượn xác đoạt hồn mới thực là chuyện lớn!
Bộ dạng Huyền Tàng vẫn đầy âu sầu như trước, cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Kỳ nhìn y thì khẽ lắc đầu:
– Nam mô a di đà Phật! Mọi sự đều do sư đệ Huyền Khổ quyết định.
Y cũng không ám chỉ mà trực tiếp nói.
“Ra vậy, y chỉ cho là ta nhìn y cầu xin giúp đỡ mà thôi.” Mạnh Kỳ nghe thế thì thở ra nhẹ nhõm. Đi qua được cửa này, chỉ trừ phi cha mẹ và đại thúc của tiểu hài đồng này tìm tới, nếu không tám năm, mười năm qua đi sẽ càng không có ai hoài nghi gì nữa. Trẻ con vốn dễ dàng quên đi nhiều chuyện của quá khứ.
So với việc này, gia nhập vào Tạp Dịch Viện chỉ là chuyện nhỏ!
May mắn vượt qua được điều mà hắn lo sợ, Mạnh Kỳ cố tạo ra nét mặt ngây ngô như của Chân Tuệ, khỏi để cho lão Huyền Tàng biết được mình kỳ thật không ai oán chút nào.
Vị Huyền Khổ tai to mặt lớn hỏi thăm từng người, lại có thêm mấy hài đồng cùng với Mạnh Kỳ và Chân Tuệ, tổng cộng sáu người gia nhập Tạp Dịch Viện.
Tay phải của y nhẹ nhàng gõ thước lên lòng bàn tay rồi nói:
– Theo ta đi Tạp Vật Viện quy y, nhận tăng bào kinh phật các thứ. Ngày sau chịu khó chịu khổ, không hẳn là sẽ không còn cơ hội nhập hai viện Bồ Đề, Đạt Ma tu luyện kinh phật, võ công.
Nơi đây cũng có Đạt Ma? Mạnh Kỳ sửng sốt, nhưng còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì Huyền Khổ đã bước xuyên qua đám hài đồng hướng ra ngoài điện. Xung quanh đều là người lạ, Mạnh Kỳ không dám nhiều lời, theo sát sau lưng Huyền Khổ cùng Huyền Tàng hai vị tăng nhân, quẹo vào một sân nhỏ gần đó.
– Các ngươi chưa chính thức nhập môn, chỉ cần cúi lạy Phật Tổ, quy y lưu danh.
Huyền Khổ chỉ vào bồ đoàn trong tiểu phật đường nói.
– Vâng, Huyền Khổ sư thúc.
Đám trẻ con cùng Chân Đức đồng thanh đáp lại, sau đó từng người một quỳ gối trên bồ đoàn, dập đầu với tượng phật vàng.
Đợi tới lúc tất cả hài đồng đã lạy Phật Tổ xong, Huyền Khổ chắp tay trước ngực, gương mặt trang nghiêm hướng về tượng phật hành lễ, miệng tụng phật hiệu: “Nam mô a di đà Phật!”, rồi đi tới trước mặt một hài đồng, tay phải khẽ vuốt lên đỉnh đầu nó.
Hài đồng này mái tóc đen nhánh đang dài liền biến thành khô héo, như lá khô rụng xuống đầy đất, không quá hai lần hô hấp liền trở thành một tiểu sa di.
– Phiền não tan biến, hồng trần rời xa.
Huyền Khổ trang nghiêm, giọng nói thuần hậu vang vọng khắp phật đường.
“Đây là võ công gì? Thật quá thần kỳ!” Mạnh Kỳ vưa sợ vừa hưng phấn, “Sau này mình cũng có cơ hội được học những võ công như thế hay sao?”
Huyền Khổ lần lượt đi tới trước mặt đám hài đồng, trong miệng chỉ nhắc đi nhắc lại một câu như vậy rồi mang tóc của bọn chúng bỏ đi. Đến phiên Mạnh Kỳ, hắn cúi đầu xuống, miệng niệm phật hiệu, tiếc thương mái tóc sắp sửa “cáo biệt” mình.
Bàn tay khẽ vuốt trên đỉnh đầu Mạnh Kỳ, từng đám tóc như lá cây khô bay xuống trước mặt làm hắn có chút đau buồn nhưng vẫn cố kìm nén. Hắn đã từng sống ở cõi trần thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xuất gia.
– Phiền não tan biến, hồng trần rời xa.
Thanh âm Huyền Khổ nghe vang như tiếng khánh, chấn động toàn thân Mạnh Kỳ. Thân thể hắn run lên, thấy tâm linh cũng nhất thời trở nên trong sạch.
Lúc Huyền Khổ rời đi, ‘sự trong sạch’ đó còn chưa biến mất, nhưng tín niệm của Mạnh Kỳ vẫn như cũ vô cùng kiên định: tương lai nhất định phải hoàn tục!
Sau khi bái phật quy y, Huyền Khổ lại để cho mấy tăng nhân áo xám mang đám hài đồng trở về phía sau viện nhận lấy các đồ đạc cá nhân của mình: hai bộ tăng bào màu xám, hai cặp giầy tất và bộ Thiếu Lâm giới luật.
– Chờ các ngươi tới Giảng Kinh Viện học chữ là có thể đọc thuộc lòng giới luật của bản tự rồi. Bây giờ, ta sẽ nói trước đại khái một chút giới luật chủ yếu của bản tự. Một, không được khi sư diệt tổ; hai, không được học trộm võ công khi không được phép; ba, không được sát sinh; bốn, không được uống rượu; năm, cấm ăn mặn; sáu, không được phá sắc giới…
Huyền Khổ mang những giới luật chủ yếu giảng đi giảng lại vài lần, cuối cùng nghiêm túc nói:
– Người vi phạm, nhẹ thì quở trách, nặng thì phế bỏ võ công, trục xuất ra khỏi bản tự.
Y chỉ nói ra hai hình thức xử phạt nhẹ nhất và nặng nhất, còn lại những hình thức khác như: phạt làm lao động, chép kinh, phạt đánh gậy… thì không nói cụ thể.
Lúc nói hết những điều này, y và Huyền Tàng cùng đám tiểu sa di đã ra tới Tạp Vật Viện.
– Bên trong bản tự, tăng chúng giống nhau đều lấy tăng bào màu xám, các tăng nhân viện chấp sự thì lấy màu vàng, tăng bào màu vàng khoác thêm áo cà sa màu đỏ là của Phương Trượng. Các Viện thủ tọa cùng Trưởng lão thì…
Trên đường đi, Huyền Khổ không hề buông lỏng giảng cho đám tiểu sa di về những điều thông thường trong chùa, cho tới khi đám người Chân Đức tiến vào Võ Tăng Viện y mới trở nên trầm mặc như cũ.
Đoàn người đi được một lúc lâu, chỉ thấy toàn tường vàng và cây xanh thấp thoáng, ít thấy có phật điện. Qua một hồi lâu Mạnh Kỳ mới nhìn thấy một sân nhỏ xưa cũ loang lổ.
– Ồ, Huyền Khổ sư đệ, Huyền Tàng sư huynh, các người sao tới sớm vậy?
Một tăng nhân to béo cười hì hì chạy ra cửa đón chào, trên người mặc một bộ hoàng y, cổ áo hơi mở, bụng phệ.
Huyền Khổ nhíu mày, cẩn thận chắp tay trước ngực miệng niệm phật hiệu:
– Nam mô a di đà Phật! Huyền Tâm sư huynh, sao có thể lười biếng như vậy?
Huyền Tâm như đã sớm quen thuộc với sự nóng nảy của Huyền Khổ, không hề tức giận mà nói:
– Ai chà, đệ để ý vẻ ngoài quá rồi. Đây là đệ tử của Tạp Dịch Viện chúng ta phải không?
Y không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với Huyền Khổ, trực tiếp chỉ vào Mạnh Kỳ cùng đám người hỏi.
– Kính xin Huyền Tâm sư huynh an bài.
Huyền Khổ nghiêm trang trả lời.
Lúc này, Huyền Tàng vốn im lặng chợt mở miệng:
– Chân Ứng, Chân Quan vẫn còn ở Tạp Dịch Viện sao?
– Vẫn còn, vẫn còn.
Hòa thượng Huyền Tâm nghi hoặc hỏi lại:
– Huyền Tàng sư huynh, huynh hỏi bọn chúng làm gì? Chẳng lẽ muốn thu chúng làm đồ đệ?
Huyền Tàng lắc đầu, thở dài một tiếng:
– Võ đạo của ta đã mất, không muốn dạy hư học trò, nào có dám thu đồ đệ? Huyền Tâm sư đệ, làm phiền đệ cho bọn chúng ở cùng phòng với Chân Ứng, Chân Quan.
Y vừa nói vừa chỉ vào Mạnh Kỳ và Chân Tuệ.
Trái tim Mạnh Kỳ bỗng nhảy múa loạn xạ. Đây là lần đầu tiên Huyền Tàng an bài chuyện của mình. Chẳng lẽ hai tên hòa thượng Chân Quan, Chân Ứng đó có gì khác thường có thể giúp mình?
– Ha ha, Huyền Tàng sư huynh đã phân phó, đệ nào dám nhận lấy câu làm phiền đó? Đây là chuyện nhỏ, cần gì phải khách khí?
Huyền Tâm đáp ứng ngay.
Huyền Khổ nghiêng đầu liếc Huyền Tàng, cũng không nói thêm gì mà nghiêm mặt nhìn Mạnh Kỳ, Chân Tuệ cùng mấy tiểu sa di.
– Ta an bài các ngươi ở Tạp Dịch Viện, bởi vì các ngươi đều có vấn đề. Nếu có thể tự mình nhận ra, mài giũa tâm tính, ngày sau vẫn còn có thể gia nhập Võ Tăng Viện, Đạt Ma Viện. Thậm chí là Bồ Đề Viện.
– Nhưng nếu tiếp tục dùng thủ đoạn vụng trộm xảo trá, lười biếng ham chơi, không thể chịu khổ, ta cũng sẽ không dấu giếm, chắc chắn thông báo cho Giới Luật Viện trừng phạt các ngươi.
Y không che dấu mà đem ý nghĩ thẳng thắn nói ra, không có chút nào tư tâm.
Huyền Tâm ở bên cạnh khuôn mặt ửng đỏ.
– Vâng, Huyền Khổ sư thúc.
Mạnh Kỳ và các tiểu sa di đồng thanh trả lời.
Đưa mắt nhìn Huyền Khổ, Huyền Tàng đang rời đi, Huyền Tâm vặn vẹo thân thể, từng khối thịt cứ như vậy rung động theo:
– Cuối cùng cũng đi. Ta thật sợ phải thấy mấy cái mặt sắt đó.
Hòa thượng này…! Mạnh Kỳ giả bộ nhìn lên không chớp mắt, đi theo Huyền Tâm tiến nhập thiện phòng.
– Chân Ứng, Chân Quan. Đây là các sư đệ của các ngươi, Chân Định, Chân Tuệ.
Huyền Tâm chỉ Mạnh Kỳ và Chân Tuệ rồi mang theo các tiểu sa di còn lại tiến về mấy thiện phòng khác.
Ở trong thiện phòng có một giường chung, đủ cho bảy, tám người nằm ngủ, ngoài ra không có vật gì nữa. Trên giường, hai tăng nhân áo xám một nằm một ngồi, đều khoảng hai mươi tuổi. Người nằm biểu lộ ngốc trệ, im lặng mờ mịt, người ngồi đôi lông mày nhăn lại, ngữ khí lạnh như băng:
– Mang hành lý đặt ở đầu giường. Muốn uống nước thì tự ra nội viện mà múc lấy.
– Không biết sư huynh xưng hô thế nào?
Mạnh Kỳ nhìn thoáng qua Chân Tuệ còn đang lúng túng, quyết định mở lời mong tạo quan hệ tốt đẹp với hai người cùng phòng.
Người đang ngồi lạnh lùng đáp:
– Chân Quan.
Sau khi trả lời, y cũng không nói thêm gì nữa, cũng chẳng quay đầu lại để nhìn Mạnh Kỳ và Chân Tuệ, làm ý đồ muốn làm thân của Mạnh Kỳ hoàn toàn sụp đổ.
Còn Chân Ứng thì vẫn nhắm mắt, tiệp tục ngủ.
“Hai người này là kiểu người gì đây!” Mạnh Kỳ trong bụng chửi thầm, ngoài mặt thì lại cười híp mắt nhìn Chân Tuệ nói:
– Chân Tuệ sư đệ, huynh là Chân Định, sau này cứ gọi một tiếng sư huynh là được.
– Vâng, sư huynh.
Chân Tuệ không nghĩ ngợi chút nào, trả lời.
Thật may vì nó là một tiểu gia hỏa tốt! Mạnh Kỳ âm thầm cảm thán, quyết định tận dụng lợi thế của sư huynh, trợ giúp tiểu đệ một phen:
– Tiểu sư đệ này, gọi đệ là tiểu sư đệ thật tốt, chúng ta thay tăng y thôi.
Tuy trong phòng có người, nhưng lúc trước còn học đại học, hắn thường xuyên mình trần hóng mát nên cũng không thoải mái lắm, vội đem quần áo đang mặc cởi ra thay thế bằng tăng y.
Chiếc tăng bào này có kỹ thuật dệt thật tinh tế, vừa mềm lại nhẹ, dù Mạnh Kỳ không phải người trong nghề cũng có thể nhìn ra được giá trị của nó không hề tầm thường. Cùng lúc, trên lưng hắn buông thõng một khối ngọc bội trong suốt, trên cổ đeo một cái tiểu ngọc phật bằng dây đỏ.
Mạnh Kỳ cẩn thận lấy miếng ngọc phật này ra quan sát, chỉ thấy ‘nó’ mặt mũi đầy từ bi, nhìn rất sống động, trạm trổ tinh diệu. Đeo vào khiến người ta có cảm giác thật mát mẻ, dễ chịu.
“Theo lời vị đại thúc ấy, ngọc phật này là của một vô danh lão tăng tặng cho ta, nhưng nếu hầu gia đã không lấy đi thì chắc cũng là vật phi phàm, đeo bên mình vẫn tốt hơn.” Mạnh Kỳ đem ngọc phật hoa tai đeo trở lại trên ngực, giấu ở trong người sau đó đem ngọc bội, quần áo đứng lên, để vào chỗ nằm mà hắn đã chọn.
Lúc này, Chân Ứng đang ngủ say trở mình ngồi dậy, nhanh nhẹn đi giày ra ngoài. Mạnh Kỳ nhìn thấy thế thì ngạc nhiên, không biết là chuyện gì.
– Đã tới lúc ăn tối rồi.
Chân Quan lạnh lùng nói, bỏ chân xuống giường rồi cũng đi ra ngoài cửa.
“Hai người này là dạng người nào vậy?” Mạnh Kỳ lại thầm mắng, sau đó quay đầu nhìn Chân Tuệ nói:
– Tiểu sư đệ, đã xong chưa? Tới lúc ăn tối rồi.
– Xong rồi.
Chân Tuệ vừa dứt lời, thân ảnh gầy gò bước vội tới cửa ra vào, dường như đã không thể nhịn được đói nữa.
Im lặng! Mạnh Kỳ thấy đầu óc quay cuồng: “Chẳng lẽ chỉ có mình là bình thường ở chỗ này?”
Chân Tuệ đột nhiên dừng lại ở cửa ra vào, quay nhìn Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi:
– Sư huynh, huynh không đi sao?
“Cũng coi như có chút lương tâm, còn biết chờ ta!” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, sau đó nửa đùa nửa thật trả lời:
– Huynh còn chưa đói như mọi người.
Rồi tự nhủ: “Nhìn các ngươi kìa, có khác nào quỷ đói đầu thai!”
Chân Tuệ thôi không nghi hoặc nữa, gật đầu bảo:
– Sư huynh, vậy đệ đi trước đây.
Y nói xong liền xoay người chạy như bay.
“Này…, ta chỉ đùa chút thôi, ngươi đừng tưởng thật vậy chứ…” Mạnh Kỳ mấp máy mấy câu rồi la lớn:
– Này, tiểu sư đệ, chờ huynh một chút.
Hắn chợt có cảm giác bi thương ở trong lòng. Người khác có tiểu sư muội, ta vì sao chỉ có tiểu sư đệ? Hơn nữa sau này chắc cũng khó mà có được a!