Nhất Thế Chi Tôn - Chương 27: Khen thưởng - 'xử phạt'
Gió lạnh như dao cắt xuyên qua da thịt khiến Mạnh Kỳ dù đã thay tăng bào cùng quần áo bên trong cũng run lên vì lạnh. Hắn vội vận chuyển Thiếu Lâm tâm pháp, đồng thời để cho nội lực trong người chậm rãi chảy xuôi để xua đi giá lạnh.
Trên con đường phía sau núi cứ năm bước lại có một trạm gác cùng các võ tăng trông coi, chỉ thoáng nhìn cũng thấy không dễ để vượt qua vách núi biên giới. Mạnh Kỳ cùng Chân Tuệ, Chân Vĩnh được bố trí tại điểm giao cắt giữa con đường hẹp phía trước và sau núi, hai bên là vách đá, phía trước là rừng rậm chằng chịt.
“Sư huynh, có Bạch Cốt Tinh, Tri Chu Tinh ở sau núi sao?” Chân Tuệ chưa mở đan điền, tu vi nội công tăng tiến quá chậm, hướng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cuối con đường hẹp sau núi.
“Bạch Cốt Tinh? Tri Chu Tinh?” Chân Vĩnh sửng sốt, hướng mắt nhìn sang Mạnh Kỳ, khuôn mặt hiện lên bộ dạng kỳ quái.
Mạnh Kỳ ha ha cười lớn. Hắn khổ luyện võ công để giành lấy sự sống trong Luân Hồi thế giới cùng đời thực cũng chỉ có những lúc thế này mới được hưởng chút niềm vui thoải mái như thế. “Chân Diệu sư huynh đã nói, vậy khẳng định là có yêu ma quỷ quái.”
Thực sự hắn không biết rõ lắm về chuyện này, nhưng cũng muốn nói ra để xem Chân Vĩnh có biết thêm thông tin gì không.
Chân Vĩnh nhìn qua con đường hẹp, cất tiếng như tự nói. “Thực sự nhìn thấy yêu ma quỷ quái liệu có mấy người chứ? Thời đại yêu loạn đại địa đã qua, Yêu tộc mai danh ẩn tích khiến cho người thường như chúng ta rất ít khi gặp được. Ngẫu nhiên cũng có thư sinh gặp được hồ yêu, hay cao nhân trấn áp xà tinh. Ha ha…, dù sao bản thân ta cũng chưa từng thấy qua.”
Mạnh Kỳ gật đầu không hỏi thêm gì. Chân Vĩnh quả thực cũng không biết hơn hắn bao nhiêu.
Đêm dài đằng đẵng, gió bắc càng thổi càng lạnh. Chân Tuệ tìm một tảng đá rồi khoanh chân ngồi xuống. Chân Vĩnh thì đi tới đi lui cho đỡ lạnh.
Không gian yên tĩnh lạ thường, sau lưng có cao tăng của hai viện Đạt Ma, Bồ Đề trong coi nên dần dần tâm tư Mạnh Kỳ chuyển sang nghiền ngẫm bước cuối cùng của Thần Hành Bát Bộ. Một đạo gió rét thấu xương thổi qua, đột nhiên Mạnh Kỳ rùng mình, trong đầu lóe lên tinh quang, bước khó khăn cuối cùng đã nghĩ thông suốt.
Cẩn thận xét đoán lại một lượt những điểm mấu chốt của Thần Hành Bát Bộ, trong lòng Mạnh Kỳ không yên, chỉ muốn tìm ngay một nơi để luyện tập.
Nhìn sang Chân Vĩnh bên cạnh, tuy cùng hắn thân thiết nhưng Mạnh Kỳ vẫn có thói quen tự mình diễn luyện bộ pháp hoặc nhờ đao pháp che dấu. Giờ diễn luyện ở đây rất có thể gây ra động tĩnh không nhỏ, khả năng bị đám người Chân Diệu tuần tra bắt gặp và quở trách là rất lớn.
Nhìn quanh một hồi, Mạnh Kỳ ôm bụng hướng Chân Vĩnh. “Sư huynh, ta thấy trong bụng khó chịu cần đi giải quyết một phen. Việc ở đây đành nhờ sư huynh trông nom vậy.”
Chân Vĩnh đã từng thấy việc tương tự lúc còn ở Tàng Kinh Các nên không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ cười ha hả. “Mau đi đi, nếu sư huynh Chân Diệu có tới ta sẽ tìm cách nói giúp cho đệ.”
Mạnh Kỳ mang theo giới đao, chỉ lướt vài bước đã khuất bóng trong rừng nhưng cũng không dám đi quá xa nơi canh gác. Nơi hắn chọn dừng lại gần một vách đá, bắt đầu diễn luyện bộ pháp.
Thần Hành Bát Bộ vốn đã tinh diệu, ở nơi tối đen giữa trời đêm thế này càng khiến thân thể Mạnh Kỳ lúc ẩn lúc hiện tựa như Quỷ Mị.
“Quả nhiên là vậy!”
Sau một lúc luyện tập, Mạnh Kỳ thỏa mãn gật đầu, quyết định quay lại chỗ cũ.
Vừa muốn cất bước thì nghe thấy một âm thanh rất nhỏ truyền tới, tâm thần liền ngưng trọng, bộ pháp nhẹ nhàng lướt tới phía sau một thân cây đại thụ.
“Vận khí của ta chả lẽ lại đen đủi đến thế? Nội tầng không phải đều có các sư huynh, sư thúc canh gác hay sao?” Trực giác khiến Mạnh Kỳ nghĩ ngay tới đám yêu ma quỷ quái.
Hắn thầm quan sát, chỉ thấy bên cạnh một khối xích sắc cự thạch, một vách đá vô thanh vô tức tách ra thành một cái động lớn, từ đó đi ra một thân ảnh.
Thân ảnh đó tại phía sau cự thạch tìm kiếm một hồi, âm thanh khởi động vang lên, thạch bích chậm rãi khép lại.
“Yêu ma quỷ quái lại bí mật đào thông đạo để khỏi chết hay sao?” Manh Kỳ suy đoán, trong lòng hơi hối hận vì đã một mình tiến vào nơi này.
Hắn vốn nghĩ nơi này cùng lắm chỉ có dã thú, thời tiết lại lạnh căm căm, đám dã thú lo tìm nơi trú ẩn chắc sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ lại gặp phải tình huống này!
Thân ảnh đang tìm kiếm xoay người, muốn hướng mé từng khác chạy tới. Đúng lúc đó, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống làm Mạnh Kỳ nhận ra khuôn mặt của thân ảnh này.
“Là hắn?” Mạnh Kỳ vừa sợ vừa kinh ngạc, thiếu chút nữa đã thốt lên thành tiếng. Người từ sau núi đi ra đúng là Chân Quan, người định giết hắn vì đã cướp mất cơ hội tiến vào Võ Tăng Viện!
“Không phải hắn đã bị trục xuất khỏi sư môn sao?” Mạnh Kỳ nghi hoặc.
Chuyện đó hắn không hề nghi ngờ Huyền Tâm nuốt lời, vì sau lần đó Chân Ngôn có giao tình rất tốt với hắn bảo cũng không thấy Chân Quan ở đó nữa.
Mạnh Kỳ chỉ yên lặng quan sát Chân Quan đi ra xa, tự biết bản thân còn không đủ thực lực để quản lý mấy chuyện yêu ma quỷ quái thế này. Trong lòng thầm nhủ. “Mình cũng nên tự hiểu, không phải chuyện gì cũng tham gia vào được.”
Nếu tự mình tiến vào mật đạo kia, chưa biết chừng không những không đạt được nội đan của Yêu thú hay lấy được thần công của Yêu tộc mà có khi còn không giữ được mạng, ngậm oan nơi chín suối ấy chứ.
Hắn lặng lẽ thoát ra ngoài khu rừng rậm, quyết định sẽ báo ai đó có đủ năng lực xem xét chuyện này. Hắn vẫn giữ ý định rời khỏi Thiếu Lâm nhưng hiện giờ vẫn con gửi thân trong ấy. Thiếu Lâm mà gặp loạn, hắn như cá nằm trong chậu cũng không thể yên ổn được.
“Sư đệ, không phải ngươi xấu bụng quá hả?” Chân Vĩnh thấy Mạnh Kỳ chậm chạp bước trở lại thì buồn cười trêu.
Mạnh Kỳ nghiêm mặt. “Chân Vĩnh sư huynh, lúc ta đi ngoài gặp phải một việc kỳ quái, muốn báo lại cho các sư thúc sư bá.”
“Hả? Thế ngươi mau thả pháo hoa ra đi.” Chân Vĩnh nghe thế thì còn hoảng sợ hơn, bảo Mạnh Kỳ phát ra ngay tín hiệu khẩn cấp.
Khóe miệng Mạnh Kỳ khẽ nhăn. Sư huynh Chân Vĩnh này bình thường nhiệt tình cởi mở, hào phóng nghĩa khí là thế, tới thời khắc mấu chốt vẫn là không hỏi han rõ ràng vấn đề như không hề quan tâm vậy.
Hắn không để ý chút tâm tư này của Chân Vĩnh nhưng trong lòng cũng bắt đầu âm thầm đề phòng, cùng lúc đó, Chân Tuệ móc từ trong ngực ra một ống trúc nhỏ, hướng phía chân trời rồi kéo nắp.
Vụt! Một đạo hồng quang phóng vút lên trời, giữa không trung nổ tung thành một chùm sáng rực rỡ.
“Tiểu sư đệ quả nhiên là tuýp người hành động, mặc kệ chuyện gì liền phát tín hiệu luôn.” Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh, cảm thán nhìn Chân Tuệ đang đứng trước hắn, đề phòng có kẻ tập kích.
Hai ba hô hấp sau, Mạnh Kỳ mở mắt đã thấy một vị tăng nhân trung tuổi gương mặt anh tuấn phảng phất có nét u buồn mặc tăng bào màu vàng cùng cà sa màu hồng xuất hiện, tay phải nắm lấy chuỗi hạt châu có khắc phật tượng màu đen.
“Lẽ nào là viện thủ tọa hoặc trưởng lão?” Mạnh Kỳ há mồm không biết xưng hô ra sao, nhưng thấy cao tăng cỡ này xuất hiện, trong lòng Mạnh Kỳ yên tâm không ít.
Vẻ mặt tăng nhân trung niên từ nghiêm trọng cũng trở nên hòa hoãn, thấy Mạnh Kỳ còn do dự thì mỉm cười. “Lão nạp pháp danh Huyền Bi, vừa rồi là các ngươi phát ra pháp hoa khẩn cấp?”
Mạnh Kỳ chấn động trước thân thế của vị tăng nhân này. Chỉ tên đệm “Huyền” thì vị tăng nhân này ít nhất cũng là thủ tọa hoặc trưởng lão. “Huyền Bi sư thúc, đệ từ vừa đi qua khu rừng rậm kia, thấy trên vách đá xuất hiện một đạo mật môn.”
Huyền Bi không biểu lộ chút nào khác thường, nghe Mạnh Kỳ kể xong thì hơi gật đầu. “Ngươi làm rất khá, không liều lĩnh, cũng không giấu diếm. Ngươi khẳng định thân ảnh kia là kẻ đã bị trục xuất khỏi sơn môn – Chân Quan?”
“Đệ tử nhận ra tướng mạo của hắn, nhưng không biết có phải do yêu ma biến thành hay không.” Mạnh Kỳ thành thật trả lời.
Huyền Bi hỏi rõ địa điểm cùng những đặc thù của xung quanh rồi bảo. “Một lát nữa các ngươi theo Huyền Si trở về Võ Tăng Viện, chuyện ở đây giao cho lão nạp là được.”
“Vâng, Huyền Bi sư thúc.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Thân thể Huyền Bi bất động rồi đột nhiên biến mất tại chỗ, thoáng hiện lên ở ven rừng rậm. Quanh người lão phật quang lập lòe, ẩn hiện như có tiếng xướng kinh vang lên, trang nghiêm thần thánh, siêu phàm thoát tục như La Hán Bồ Tát hàng lâm.
“Người này có thực lực tiếp cận Ngoại Cảnh đỉnh phong rồi đó.” Chân Vĩnh hướng theo vị tăng nhân vừa biến mất, thì thào tự nói.
Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn hắn. “Chân Vĩnh sư huynh, huynh có biết người này sao?”
Tâm tình Chân Vĩnh khôi phục lại, cất giọng đầy cảm khái. “Trừ hai vị Huyền Si và Huyền Khổ hai vị sư thúc hàng ngày đều nhìn thấy thì ta cũng không biết các vị sư thức khác, nhưng vị Huyền Bi sư thúc này có danh tiếng vang dội thì ta có nghe Chân Thường sư huynh nói qua.
“Chân Thường? Là một trong ba đại đệ tử đứng đầu?”
Mạnh Kỳ cũng biết vị sư huynh Chân Thường này, nghe nói võ công so với Chân Diệu cùng Chân Bản thì còn lợi hại hơn.
Chân Vĩnh tiếp tục. “Huyền Bi sư thúc vốn là cao thủ tung hoành thiên hạ, ngoại hiệu là Thất Tuyệt Thủ, nhưng sau đó gia đình gặp họa bị diệt cả nhà. Tuy cũng có báo thù, nhưng đối phương có bối cảnh to lớn, lại có nhân vật cấp Tông sư tới chặn lại nên sư thúc nản lòng thoái chí, mặt khác cũng bị công việc này thu hút nên tiến vào Phật môn, kết thúc duyên trần từ đó.”
“Vì sư thúc có thiên tư xuất chúng, lại một lòng hướng Phật nên được Phương Trượng đại sư coi trọng thu làm đại đồ đệ, trở thành đệ tử chân truyền, luyện được Ma Kha Phục Ma Quyền. Sư thúc không phải người mà những đệ tử bình thường như chúng ta có thể so sánh, chỉ mất một thời gian ngắn đã đột phá, gia nhập hàng ngũ Tông sư, về sau trở thành người đầu tiên của hàng ngũ chữ Huyền bước vào cảnh giới cao tăng bát trọng Ngoại Cảnh, so với tu vi đỉnh phong chỉ còn thiếu một chút.”
“Loại nhân vật này luôn mang theo mình vô số truyền kỳ…” Mạnh Kỳ yên lặng thầm nghĩ, Chân Tuệ bên tức thì sáng mắt.
Sau đó, đám người Chân Diệu chạy tới cùng rất nhiều tăng nhân mặc hoàng y mà Mạnh Kỳ không biết. Ba người Mạnh Kỳ cũng theo Huyền Si trở về Võ Tăng Viện.
Sáng sớm sau đó một hôm, vào lúc Mạnh Kỳ đang định ra ngoài tu luyện và hỏi thăm tin tức thì cửa phòng bật mở, Huyền Không của Giới Luật Viện hung hăng bước vào, theo sau là Chân Vinh bộ dạng đầy ủ rũ.
“Hôm trước ngươi ở sau núi phát hiện dị tượng khiến âm mưu của đám yêu ma sau núi thất bại, Bồ Đề Viện tất sẽ khen thưởng cho ngươi. Nhưng ngươi trông coi yếu đạo lại tự ý rời khỏi vị trí được phân phó thì Giới Luật Viện không thể không phạt ngươi. Dù ngươi có công, chúng ta vẫn phạt ngươi phải ở trong thiện phòng diện bích ba ngày.”
“Chỉ diện bích ba ngày?” Mạnh Kỳ thốt lên thành tiếng. Hắn không quả để ý tới hìn thức xử phạt này, vì như vậy là rất nhẹ rồi, ngược lại trong lòng hắn tràn đầy chờ mong xem phần thưởng của Bồ Đề Viện là gì. Liệu có phải là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ không?
Ba ngày sau, Mạnh Kỳ ăn xong bữa tối, cũng hoàn thành ba ngày diện bích liền vui mừng đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
“Tiểu sư đệ, ngươi không cao hứng sao?” Mạnh Kỳ gặp Chân Tuệ thì hỏi.
Chân Tuệ buồn rầu. “Hôm nay các sư thúc, sư bá đến chọn đệ tử nhưng sư huynh lại bị phạt phải diện bích không được ra ngoài.”
Mạnh Kỳ thoáng trầm ngâm. “Thì ra là vì việc này! Tại lúc trước ta mắc lỗi, hay vì huynh trưởng của Chân Lượng ở Giới Luật Viện tác động vào đây?”
Mạnh Kỳ hé mắt, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước, nhìn Chân Tuệ bảo. “Chúng ta tới Diễn Võ Điện thôi.”
Mạnh Kỳ không muốn bái sư lắm vì như vậy sẽ càng khó rời khỏi Thiếu Lâm, nhưng gặp phải chuyện như vậy cũng khiến hắn nhất thời không vui.
Vừa dứt lời, Mạnh Kỳ bỗng thấy trên nền tuyết mỏng xuất hiện hai hàng chữ.
“Luân Hồi mở ra lần thứ hai.”
“Hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, từ lần sau trở đi sẽ không có báo trước mà trực tiếp kéo vào.”