Nhất Thế Chi Tôn - Chương 38: Chưởng Thượng Càn Khôn
Lời vừa nói ra, thân thể Thang Thuận đã như bay phóng tới trước mặt Tề Chính Ngôn và Mạnh Kỳ.
Võ công của Thang Thuận chỉ xếp gần cuối trong bốn cao thủ dưới trướng Đóa Nhi Sát, nhưng dù sao cũng là Khai Khiếu cường giả, Tề Chính Ngôn không dám khinh thường, trường kiếm chém ra thành một vòng cung như hoàng hôn phủ xuống, phòng thủ vô cùng nghiêm cẩn. Ý đồ của hắn là muốn cùng với Mạnh Kỳ liên thủ nhằm kéo dài thời gian trong lúc chờ Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn điều tức trị thương xong.
Tề Chính Ngôn đã từng giao thủ với cường giả Khai Khiếu nên cũng có ít nhiều kinh nghiệm. Trong quá trình đối luyện hay thực hành nhiệm vụ tại Ẩn Hoàng Bảo đều không thiếu cao thủ đã mở ra Nhãn Khiếu, bởi vậy rất có lòng tin với Trường Hà kiếm pháp của bản thân. Dù hy vọng chiến thắng không nhiều, nhưng để kéo dài thời gian thì hoàn toàn có thể. Hiện giờ hắn đã học xong Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ Thập Tam Thức, kiếm pháp càng trở nên linh động quỷ dị khó lường, rất có khả năng đả thương Thang Thuận, làm suy giảm phần nào thực lực của hắn.
Tới lúc đó, Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn tỉnh lại, dù chỉ còn hai, ba thành công lực, dựa vào kiếm pháp tinh diệu cùng số lượng áp đảo là có thể giết chết Thang Thuận này!
Mạnh Kỳ ở bên cạnh cũng đoán được phần nào tính toán của Tề Chính Ngôn, triển khai Thần Hành Bát Bộ phối hợp trong ngoài vô cùng ăn ý.
Ngay thời điểm chiêu thế của hai người Tề Chính Ngôn và Mạnh Kỳ vừa ra hết, còn chưa kịp biến chiêu thì Thanh Thuận đột nhiên lao về phía trước, chủ động vọt tới trước mũi trường kiếm như muốn tự sát.
“Không ổn!” Tề Chính Ngôn tức thì cảnh giác nhưng Thang Thuận có nhãn lực rất tinh tường, lựa chọn thời điểm chính xác khiến Tề Chính Ngôn không kịp thu hồi trường kiếm, chỉ có thể nghiêng người, co bụng né tránh.
“Phốc!” Trường kiếm đâm vào người Thang Thuận phát ra tiếng kêu trầm thấp. Mạnh Kỳ vung giới đao chém tới, nhưng vì Thang Thuận đột nhiên lao về trước nên lưỡi đao chỉ chém trúng eo lưng của hắn, vết đạo xé rách y phục làm lộ ra một mảng da ngăm đen và một vết cắt trắng mờ.
Tề Chính Ngôn bị trúng một chưởng hung mãnh của đối phương, trường kiếm tuột khỏi tay, cả người bắn lùi trở lại ngã lăn trên đất. Từ miệng máu tươi không ngừng trào ra.
Công phu khổ luyện Thiết Bố Sam đã đạt tới viên mãn đây sao?
Mạnh Kỳ lập tức lùi lại phía sau như muốn chạy trốn, rồi lại lách sang bên trái, thân ảnh quỷ dị tiến lên phía trước tránh được một chiêu của Thang Thuận thừa lúc đánh lui Tề Chính Ngôn tung ra nhằm vào mình.
Thời gian vừa rồi, Mạnh Kỳ chủ yếu dựa vào công phu Thiết Bố Sam đạt được từ lần quy đổi trước, thường lấy thân mình ra để ngạnh kháng công kích của đối phương, lấy vết thương nhỏ để đổi lại vết thương lớn hơn cho kẻ địch mà giành chiến thắng hoặc ít nhất cũng thu được lợi ích. Bây giờ phải đối mặt với địch nhân tu luyện công phu Thiết Bố Sam so với mình còn cao thâm hơn, võ công lại vượt trội thì tỏ ra vô cùng lúng túng.
Khuôn mặt Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn dần trở nên ửng đỏ, hai người đang cưỡng ép gián đoạn quá trình chữa thương để sớm gia nhập trận chiến.
Sau khi ngã lăn trên đất, Tề Chính Ngôn gắng gượng mấy lần mới đứng lên nổi. Một chưởng vừa rồi của Thang Thuận tuy hắn tránh được chỗ hiểm, nhưng lực lượng Thang Thuận đánh ra rất lớn khiến hắn bị thương không nhẹ.
Đối mặt với Thang Thuận có thực lực vượt trội bản thân, Mạnh Kỳ chỉ biết dựa vào Thần Hành Bát Bộ để né trước tránh sau, vừa đánh vừa trốn nhằm kéo dài thời gian.
Thực lực của hai người chênh lệch quá lớn, nếu không Mạnh Kỳ đã dùng tới sách lược mà Chân Diệu đã dùng để đối phó với mình khi trước. Sau một thời gian ngắn, dù có bộ pháp quỷ dị để tránh né nhưng Thang Thuận áp đảo không ngừng, không gian hoạt động của Mạnh Kỳ ngày một bị thu hẹp. Không được bao lâu nữa, sợ rằng Mạnh Kỳ sẽ không trụ lại được.
“Cố lên! Giang cô nương và Trương sư huynh sẽ tới ngay thôi…” Mạnh Kỳ cắn răng tự động viên chính mình, một mặt vẫn luôn hết sức tập trung tránh né. Dưới áp lực của tử vong cận kề, Mạnh Kỳ thi triển Thần Hành Bát Bộ càng thêm tinh diệu, càng nắm được rõ hơn tinh túy của môn công pháp này.
“Ôooo….” Ngay lúc đó, Thang Thuận há mồm kêu lên âm thanh nghe như tiếng chuông cổ.
Lỗ tai Mạnh Kỳ nhất thời trở nên ù đặc, đầu váng mắt hoa, tứ chi như nhũn ra khiến bộ pháp trở nên loạn xạ. Thừa dịp đó, Thang Thuận lao nhanh tới, tay phải vung lên thành chưởng đánh vào giữa lưng Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ há mồm kêu ‘hự’ một tiếng, thân thể bắn tung lên trời, máu tươi trong miệng không kìm được phun ra thành dòng rồi ngã bịch xuống đất.
Đau đớn khi rơi xuống khiến hắn tỉnh táo lại đôi chút, vừa mở mắt đã thấy Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn vừa công vừa thủ đang vây lấy Thang Thuận.
Cố nén đau, Mạnh Kỳ lập tức điều khí, vận chuyển Thiếu Lâm tâm pháp đưa nội lực lưu chuyển khắp thân thể, ổn định thương thế.
“Vết thương không nặng lắm, nhưng Thiết Bó Sam hoàn toàn bị đánh bại rồi!”
Rất may, nhân lúc Thang Thuận tung chưởng đánh Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi cùng Trương Viễn Sơn liền đánh thọc sườn khiến chưởng lực không thể phát huy hết uy lực. Mạnh Kỳ lại có thân thể được tu luyện qua Thiết Bố Sam đạt tới tiểu thành hỗ trợ nên vết thương không nặng lắm, vẫn bảo tồn được thực lực Súc Khí tiểu thành như trước. Tuy vậy, Thiết Bố Sam bị phá khiến thực lực của Mạnh Kỳ giảm đi chỉ còn không tới bảy thành!
***
Tại Đại Hùng bảo điện vang lên tiếng gõ mõ đều đều khiến cho không gian nơi đây bỗng trở nên trang nghiêm lạ thường.
Tâm Tịch đại sư ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trước Kim Thân Phật tượng, sắc mặt bình thản không biểu lộ gì, cánh tay cầm dùi đều đều gõ lên mõ gỗ đặt phía trước mặt, phong thái không giống như đang có đại địch đang ở trước mắt, chỉ như đang tiếng hành thiền định giống mọi ngày.
“Tâm Tịch đại sư, còn tam trạng để ngồi thiền sao?” Bầu trời bên ngoài bỗng trở nên u ám, ngân xà thoáng hiện thoáng ẩn, từng đợt mưa trút xuống xuống bao quanh một thân ảnh đang chậm rãi bước qua sân đi vào mái hiên của bảo điện. Người này chính là đại tướng quân Đóa Nhi Sát!
Mặc trên người y phục màu đen của Man tộc, trong trận chiến trước đã bị Giang Chỉ Vi chọc mù một mắt nhưng không nhắm lại hoặc che đi mà cứ thế trợn tròn, lộ ra hốc đen sâu hoắm làm cho người nhìn thấy sợ hãi như nhìn vào hắc động sâu khôn cùng.
“Đáng tiếc, lão nạp không khuyên được thí chủ phóng hạ đồ đao.” Tâm Tịch đại sư ngừng gõ mõ, bình thản lên tiếng.
Đóa Nhi Sát cười hắc một tiếng. “Giết hết chúng sinh là sẽ thành Phật!”
Theo sau lời nói, trong đại điện nổi lên cuồng phòng gào thét, thổi tắt vô số nến. Tâm Tịch đại sư lại không hề hoang mang, lại với tay gõ vang mõ gỗ, miệng nghiêm trang thì thầm. “Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tương (*), vốn bất sinh bất diệt!” rồi xòe tay trái ra, từ đó hiện lên một lường Lưu Ly Phật Quang truyền đến từng hồi thiền âm. “bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm…” (**)
Phật quang tụ lại trên người Tâm Tịch đại sư khiến toàn thân lão trông giống như một pho tượng trang nghiêm cùng kết hợp với Kim Thân Phật tượng phía sau, một lớn một nhỏ, một hư một thực, một động một tĩnh làm thành một khung cảnh khó tả bằng lời.
Thần sắc Đóa Nhi Sát nhất thời trở nên ngưng trọng. “Ngươi lại cam lòng bỏ ra nhiều xá lợi tử như vậy sao.”
Nói xong, tay phải hướng về trước chém ra, cuồng phong liền ngưng tụ phía trước người tạo thành một con rồng lớn, từ trên bầu trời, một tia chớp giáng thẳng xuống đỉnh đại điện.
“Không chịu khổ sao diệt được ác, không tính toán sao thành việc đây.” Nói rồi, bàn tay trái Tâm Tịch đại sư đánh ra, Phật quang vụt sáng lòa khắp đại điện…
***
Mạnh Kỳ gắng đứng dậy, tìm kiếm giới đao đã văng ra từ lúc nãy rồi chú ý quan sát cuộc chiến của Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn, đồng thời liếc mắt về phía Tề Chính Ngôn đang đứng, thấy hắn đã nhặt trường kiếm lên, thần thái do dự không quyết.
Kiếm pháp của Trương Viễn Sơn trầm ổn vô cùng, Giang Chỉ Vi xuất kiếm lại vô cùng lăng lệ. Một thủ một công cùng ngăn trở Thang Thuận. Mỗi khi Thang Thuận tăng cường tấn công, miễn cưỡng vượt qua bức tường phòng ngự của Trương Viễn Sơn thì Giang Chỉ Vi lại xuất động trường kiếm, mũi kiếm linh hoạt như độc xà đâm về những nơi hiểm yếu trên người hắn khiến hắn không thể tấn công tiếp, đành buông tha Trương Viễn Sơn mà lui kiếm phòng ngự, Trương Viễn Sơn cũng nhờ thế mà thoát hiểm, tận dụng thời cơ hồi phục chút khí lực.
Muốn đánh bại Giang Chỉ Vi, Thang Thuận lại không có cách nào vượt qua bức tường kiếm phòng ngự của Trương Viễn Sơn!
Chứng kiến cảnh tượng giằng co này, Mạnh Kỳ mừng thầm trong lòng. Tề Chính Ngôn còn do dự có lẽ vì mình chưa có hành động gì. Nếu mình cùng hắn đều xông vào tương trợ thì Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn có thể hoàn toàn áp chế, giết chết Thang Thuận và kết thúc trận chiến này.
Vừa lúc Mạnh Kỳ tìm lại giới đao, chuẩn bị xông vào hỗ trợ hai người thì trong trận chiến, thân thể Trương Viễn Sơn đột nhiên lảo đảo, kiếm thế bỗng trở nên chậm lại, không còn linh hoạt như trước.
“Không tốt, Trương sư huynh sắp không áp chế được thương thế nữa rồi.”
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong óc, ánh mắt Mạnh Kỳ đã thấy Thang Thuận chớp lấy thời cơ, một chưởng đẩy lùi trường kiếm của Trương Viễn Sơn, chân trái nhằm thẳng cạnh sườn, trực tiếp đá bay hắn ra ngoài vòng chiến.
Tiếng xương sườn gãy vang lên rõ ràng, tiếp đó là tiếng thân thể rơi xuống nền đất trầm đục làm máu tươi phun ra từ miệng Trương Viễn Sơn càng nhiều, nhất thời không thể đứng lên, toàn thân vô lực muốn ngất đi.
Không còn kiếm thế phòng ngự của Trương Viễn Sơn, Giang Chỉ Vi lập tức rơi vào hạ phong. Thêm vài chiêu nữa, thương thế một thêm nặng, động tác đã không còn linh mẫn mau lẹ như trước, bị Thang Thuận dùng tay chặn lại trường kiếm, vai phải thuận đà đánh văng nàng về phía sau.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Giang Chỉ Vi cắn chặt răng, khóe miệng trào máu tươi nhưng tay vẫn nắm chặt trường kiếm. Sau khi tiếp đất vẫn cố gắng sử dụng thân kiếm để chèo chống cho khỏi ngã.
“Công phu khá lắm!” Thang Thuận hơi ngạc nhiên, lên tiếng tán thưởng một câu. Hắn vốn nghĩ một kích này có thể lấy mạng Giang Chỉ Vi rồi, không ngờ chỉ làm đối phương trọng thương. “Đáng tiếc, đáng tiếc! Xem ra ngươi bây giờ, đến một đứa trẻ con cũng không đánh lại nữa rồi.”
Hắn quay người nhìn khắp bốn phía, thấy địch nhân không chết cũng trọng thương thì âm thầm đắc ý cao giọng cười to. “Võ công của các ngươi đều tinh diệu khác thường, chắc đều nhờ nhận được truyền thừa bất phàm. Không bằng các ngươi truyền lại cho ta, ta sẽ cho các ngươi một cái chết nhẹ nhõm, được chứ?”
Nói xong, Thang Thuận hướng ánh mắt về phía Giang Chỉ Vi. “Tiểu cô nương này lớn lên nhan sắc bất phàm, cuộc đời Thang mỗ cũng không có nhiều lần thấy qua. Nếu không có lệnh của đại tướng quân, biết đâu sẽ vì thương hoa tiếc ngọc mà tha cho một mạng. Ha ha, ta rất thích loại nữ nhân võ công cao cường như vậy, chỉ tượng tượng ra cảnh ôm ngươi trên giường thôi cũng đã…”
Giang Chỉ Vi vô cùng tức giận, vì thương thế nghiêm trọng, mở miệng ra nói cũng không dễ dàng, chỉ có thể căm tức trừng mắt nhìn kẻ địch rồi thở dốc.
Vừa nói, Thang Thuận vừa đi về phía Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn, không thèm để ý tới hai người Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn ở phía sau, định dùng sát khí và cái chết ép hai người khai ra thần công bí pháp. Bình thường, hắn không thiếu phương pháp có thể tra hỏi, ép cung hai người để đạt được mục đích, nhưng lúc này thương thế của hai người đã quá nghiêm trọng, chỉ đang gắng gượng chờ chết nên không thèm mang ra dùng mà thôi.
“Tên tiểu hòa thượng kia nhìn cái gì? Võ công bình thường, thực lực lại không bằng ai. Phải rồi, không bằng ta sẽ giết ngươi trước.” Thang Thuận chuyển ý, muốn giết gà dọa khỉ, qua đó ép buộc những người còn lại.
Ngoài miệng Mạnh Kỳ không ngừng chửi bới mắng mỏ, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, trong đầu suy nghĩ miên man tìm biện pháp để đối phó.
Thực lực đôi bên chênh lệch quá xa, hy vọng lật ngược thế cờ là cực nhỏ nhưng không hẳn là không có, vì thế, hắn vẫn giữ vững ý chí, kiên định tìm kiếm một đường sinh cơ.
“Nếu ta dùng Thần Hành Bát Bộ di chuyển tới đó… chém vào chỗ kia… rồi sau đó…” Mạnh Kỳ vừa nhìn Thang Thuận tiến lại gần vừa tính toán trong đầu, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.
“Nếu không thành công thì nhất định sẽ chết, nhưng còn hơn là không làm gì!”
Thang Thuận bình thản tiến tới, mỉm cười nhìn sang hướng Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn chờ xem biểu hiện của hai người.
“Tiểu hòa thượng, ngươi nói xem, trước hết ta nên lấy tay trái của ngươi hay la chặt chân phải đây? Hay là ngươi muốn trở thành hoạn quan?” Thang Thuận cười ha hả.
Tiếng cười còn chưa dứt, nét mặt hắn đột nhiên cứng đờ, một đạo sáng trắng vụt hiện ra từ tay Tề Chính Ngôn, càng ngày càng sáng nhằm thẳng Thang Thuận đánh tới.
Thang Thuận rống lên đau đớn cùng giận dữ, từng lớp vải dày trên y phục bị xé toác, tiếp đó, từ trong tay Tề Chính Ngôn lại bay ra một đạo quang mang sáng chói, xuyên qua lòng bàn tay Thang Thuận đưa lên để ngăn trở rồi xuyên thủng qua ngực hắn.
“Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu?” Mạnh Kỳ cảm thấy tình huống có gì đó hơi quen thuộc, sau một hồi thì nhớ lại những gì đã đọc trong tiểu thuyết ở kiếp sống trước. Thứ này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của hắn: ám khí Đường Môn!
Ngay khi thấy Thang Thuận trúng chiêu của Tề Chính Ngôn, không kịp suy nghĩ thêm nhiều, toàn thân chiếu theo kế hoạch đã vạch ra từ trước liền hạ thấp người xuống, lăn một vòng tới trước người Thang Thuận, trường đao từ dưới đâm lên, xuyên qua bụng dưới Thang Thuận.
Bàn tay vận thêm lực, máu tươi từ vết thương của địch nhân trào ra, từng dòng máu nóng đổ xuống ướt đẫm y phục. Một đao đắc thủ, Mạnh Kỳ vội vã buông đao lùi lại đề phòng Thang Thuận phản công từ chút hơi tàn.
Thang Thuận trúng liền hai đại chiêu kêu lên thảm thiết, tiếng kêu vang vọng khắp hậu sơn, rồi thanh âm cứ nhỏ dần, đứt quãng và tắt hẳn. Hai mắt Thang Thuận đang trợn trừng mờ dần, trên ngực còn lưu lại hình thù kỳ lạ của một loại phi tiêu, toàn thân thấm đầy máu của chính mình.
Sau khi phòng ra Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu, Tề Chính Ngôn đứng cũng không vững nữa, hai chân quỵ rạp xuống đất, há mồm thở dốc.
“Hắn đổi lấy Tử Mẫu Ly Hồn Phiêu từ bao giờ vậy? Hắn lấy thiện công ở đâu mà đổi?” Mạnh Kỳ lau máu trên mặt, trong lòng đầy nghi hoặc. “Lẽ nào hắn mang võ công của Hoán Hoa Kiếm Phái ra đổi lấy thiện công?”