Nhất Thế Chi Tôn - Chương 47: Chuyện vui ngoài ý muốn
Giữa mảnh vườn đơn sơ, một gốc Bồ Đề to lớn, vững chãi đã hằn sâu vết tích của năm tháng. Tán cây cao vút phủ râm một vùng rộng lớn xung quanh.
Mà mảnh vườn đơn sơ này chính là một phần của viện Bồ Đề, thiền viện chuyên về tham ngộ Phật pháp của chùa Thiếu Lâm, từ trước đến nay vốn đã nổi danh cùng viện Đạt Ma chỉ chuyên tâm đối với võ thuật. Hơn nữa mỗi vị trưởng lão của viện này đều mang trên mình võ công kinh thế hãi tục, vốn đã vượt qua đẳng cấp mà người thường có thể tưởng tượng, thậm chí trình độ của họ cũng không kém hơn bao nhiêu so với các võ tăng của viện Đạt Ma. Vì vậy những vị trưởng lão này vẫn được xưng tụng La Hán của trần thế.
Điều này thật ra cũng không khó hiểu. Chùa Thiếu Lâm vốn chịu ảnh hưởng lâu đời bởi Phật môn. Phần lớn thần công trong tự đều yêu cầu người luyện khai sáng thiền tâm. Phật căn càng thâm hậu càng có khả năng ngộ đắc đại đạo khiến cho thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Trong một gian thiện phòng đặt tại viện Bồ Đề chỉ đặt mười mấy cái bồ đoàn, một vị lão tăng đang gõ đều lên mộc ngư đặt ở trước mặt. Râu và lông mày của lão đều rủ xuống, giọng nói như có như không thình lình vang lên:
“Huyền Bi sư điệt, vì sao lại muốn thu nhận tiểu bối Chân Định kia làm đồ đệ?”
Vị tăng nhân tuấn lãng nhưng tràn đầy u buồn gọi là Huyền Bi còn chưa mở miệng lên tiếng, một lão tăng mặt mũi hiền lành đã thản nhiên khuyên bảo:
“Huyền Bi sư điệt, lão nạp không phản đối việc ngươi thu nhận Chân Tuệ làm đồ đệ. Chư vị chấp sự của Tạp Dịch Viện và Võ Tăng viện đều đã nhận xét tiểu bối này là kẻ chuyên tâm nhất trí, nhiều lần lộ ra thân cư túc tuệ, đối với chân ý Phật gia lại có thấu hiểu vượt xa đồng lứa. Thế nhưng Chân Định lại khác. Tiểu tử này khi ở Tạp Dịch viện đã lộ rõ bản tính gian ngoan, xảo trá, khi đến Võ Tăng viện lại thường xuyên lấy mạnh hiếp yếu, vốn không hợp với lẽ từ bi của Phật môn. Đệ tử như vậy làm sao có thể xứng nhận chân truyền của Thiếu Lâm ta chứ?”
Lão già tiều tụy lúc này lại hé mở đôi mi, tiếp lời đề nghị:
“Lần này, Chân Định quả thật đã lập được đại công. Tuy nhiên muốn gia nhập hàng ngũ đệ tử đích truyền, chưa cần thông minh thuần phác, chỉ riêng vê mặt tâm tính ít nhất không được xảo trá gian ngoan, càng không thể chấp nhận tính tình ngang ngược, cậy mạnh. Theo ý của lão nạp, chi bằng để tiểu tử này chọn lấy một môn tuyệt kỹ xem như ban thưởng.”
Các vị trưởng lão của Bồ Đề viện và Đạt ma viện vẫn luôn âm thầm quan sát tất cả tăng nhân của Tạp Dịch Viện và Võ Tăng viện, kết hợp với bình phẩm của đội ngũ chấp sự từ đó đưa ra phán đoán, lựa chọn những đệ tử thích hợp nhất để kết nạp vào hàng ngũ hạch tâm.
Đương nhiên, biện pháp này chỉ có thể gạt bỏ một số đệ tử không hợp cách. Xuyên suốt lịch sử ngôi chùa này, có thể kể ra không ít tăng nhân bởi vì tham luyến hồng trần mà để bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục sau một thời gian xuống núi hành tẩu. Cũng không thiếu những vị tăng nhân tuy sở hữu công phu không tồi nhưng tâm tính bên trong lại vô cùng tồi tại vì thế chỉ một ít cao tăng sở hữu Phật tâm kiên định mới có thể trở thành rường cột của Đạt Ma viện. Bất quá, với những đệ tử đã được đưa vào hàng ngũ đích truyền, Thiếu Lâm tự đều tận lực sử dụng Phật pháp để từ từ cảm hóa cùng uốn nắn.
Khẽ nhướng đôi mày đã mang nhiều dấu tích của thời gian và sự sầu muộn, Huyền Bi lúc này chỉ bình thản nhìn vào khoảng không trước mắt rồi từ tốn đáp lời:
“Chư vị sư bá sư thúc minh xét, hành vi của Chân Định tại Võ Tăng nội viện không thể gọi là lấy mạnh hiếp yếu. Cũng do Chân Lượng quen thói càn quấy tại đại sảnh diễn võ hơn nữa lại thường xuyên làm ra hành vi khi dễ người khác. Hành động của Chân Định chỉ là phản ứng của một đứa khi gặp chuyện bất bình mà thôi. Mặc dù thủ đoạn có sai nhưng tâm tính không phải là xấu.”
Huyền Bi vốn nửa đường xuất gia vì vậy thói quen dùng từ vẫn mang hơi hướng hào hiệp của nhân sĩ võ lâm. Hơn nữa theo quy định của chùa, y phải gọi các vị cao tăng có chữ ‘Vô’ trong pháp danh là sư bá, sư thúc, chưa kể đến những vị tăng nhân mang một chữ ‘Không’ còn sống sót với số lượng chưa đủ một bàn tay.
“Lấy cường bạo để thắng gian tà đâu phải là chân ý của Phật môn?” Lão tăng mặt mũi hòa ái nghe vậy bèn không ngừng lắc đầu.
Lão tăng tiều tụy không nhạnh không chậm nói ra:
“Huyền Bi sự điệt sao không đợi thêm một thời gian, để cho Chân Định trải qua ma luyện một phen ở Võ Tăng nội viện, tận lực mài dũa tính tình của nó rồi hẵng quyết định.”
Huyền Bi nghe vậy bèn quay đầu nhìn về phía lão tăng này đồng thời cung kính chắp tay trước ngực:
“Chân Định niên kỷ còn nhỏ, trời sinh hiếu động hoạt bát vốn không thích hợp với môi trường khắc khổ như vậy. A Di Đà Phật, ngã phật từ bi, kính xin Vô Tư sư bá chấp thuận thỉnh cầu của đệ tử.”
Lão tăng lông mày trụi lủi gọi là Vô Tư, thủ tọa Bồ Đề viện, cũng chính là đệ tử của Phương Trượng Không Văn. Nói đúng ra, lão đúng là sư bá gần nhất của Huyền Bi bởi sư phụ hắn chính ấu đồ Vô Không của Không Văn, chỉ có điều nhân vật này đã bị yêu vật đánh cho trọng thương mà tọa hóa trước khi hắn nhập tự.
Lão già mặt mũi hiền lành nghe vậy không kìm lớn tiếng:
“Không chịu được tu hành khắc khổ còn nói gì đến việc nghiên tu phật pháp? Huyền Bi sư điệt, ngươi rốt cuộc vì sao nhất định phải thu tiểu tử kia làm đồ đệ?”
Nói tới nói lui bọn họ lại quay trở về vấn đề cũ. Lúc này, Huyền Bi chỉ giữ thái độ mắt xem mũi, mũi nhìn tâm chứ không mở miệng nói gì thêm.
Đúng lúc này, Vô Tư tay gõ Mộc Ngư, mở miệng bình thản can ngăn:
“Vô Tưởng sư đệ, thu nhận đồ nhi là chuyện riêng của mỗi người, chúng ta không cần nhiều lời. Huyền Bi sư điệt, nếu ngươi đã quyết vậy sau này xảy ra chuyện gì ngươi nhất định không được trốn tránh trách nhiệm.”
Lời này có thể hiểu là nếu như đệ tử của ngươi phạm phải sai lầm không thể tha thứ, người làm sư phụ cũng không thể thánh bị liên can.
Huyền Bi chậm rãi gật đầu: “Đệ tử hiểu rõ.”
…
Ngắm nhìn cổ thụ Bồ Đệ xanh tươi rậm rạp, Mạnh Kỳ không kìm được chút ít kinh động trong lòng. Bởi vì ỷ vào ban thưởng của Bồ Đề viện, trước kia ở thế giới Luân Hồi, hắn không hề đổi lấy chủ tu công pháp cho mình. Chẳng may sự việc không như tính toán của hắn, việc phát triển bản thân sẽ theo đó bị ảnh hưởng sâu sắc. Nếu võ công của hắn không thể tiến bộ trong thời gian, lần tiếp nhận nhiệm vụ Luân Hồi tiếp theo sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Xét theo lẽ thường, bất kể là Bạo Vũ Lê Hoa Châm hoàn thiện hay là đao pháp Huyết Đao, Linh Chi Bổ Khí Hoàn cùng đao pháp A Nan Phá Giới đều chưa thể đạt tới đẳng cấp của công pháp chủ tu cần có!
Giả sử không có phần thưởng của Bồ Đề viện, Mạnh Kỳ hẳn đã chọn bừa thức thứ nhất của đao pháp A Nan Phá Giới làm công pháp chủ tu. Cùng lắm về sau hắn sẽ nhờ Giang Chi Vi phân phó bằng hữu sưu tập độc châm để bổ sung vào.
Nhìn nhìn Bồ Đề thụ một lát, lại nhận ra Chân Tuệ bên cạnh vẫn đang tiến về phía trước một cách chuyên chú, Mạnh Kỳ không kìm được nổi lên một tia nghi hoặc: “Nếu đơn thuần tiếp nhận ban thưởng, vì sao phải để tiểu sư đệ cùng ta tiến tới?”.
Đây cũng là ngọn nguồn của mọi âu lo trong lòng của hắn.
“Tiểu sư đệ, ngươi gần đây thường làm những gì?” Mạnh Kỳ nhịn không được bèn mở miệng hỏi thăm.
Chân Tuệ thật thà đếm đầu ngón tay:
“Dậy sớm, gánh nước, ăn sáng, luyện chữ, ăn trưa, luyện võ, ăn tối, tọa thiền, nghe chuyện, ngủ, đó là những việc ta làm đó sư huynh. À, còn có mắng Giới Luật viện nữa.”
“Ta không hỏi những thứ này.” Mạnh Kỳ im lặng nhìn lên trời.
“Ngươi có biết lí do mình được gọi đến Bồ Đề viện hay không?”
Chân Tuệ nghe vậy bèn mang theo ánh mắt chờ mong nhìn về phía Mạnh Kỳ:
“Sư huynh, ngươi biết sao?” Tên nhóc này thoạt nhìn cũng tò mò muốn biết đáp án.
“Được rồi, ta cũng không biết.” Mạnh Kỳ nghe vậy bèn cúi đầu chịu thua.
Bước qua cửa sân, cả hai liền được sa di dẫn đường đưa đến một gian thiện phòng. Bên trong là hai vị cao tăng thân vạn tăng bào màu vàng cùng cà sa đỏ rực bên ngoài. Một vị tuổi chừng bốn mươi, vẻ ngoài nho nhã tuấn lãng nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy u uất, sầu khổ, đúng là Huyền Bi mà Mạnh Kỳ đã có duyên diện kiến. Bên cạnh là một vị sư già khô quắp, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, râu tóc thưa thớt.
“Sư tổ, sư thúc, Chân Định và Chân Tuệ xin được yết kiến.” Sau khi hành lễ, sa di kia liền hiểu chuyện lui ra ngoài.
“Lão nạp chính thủ tọa Bồ Đề viện, Vô Tư.” Nghe được lão tăng tiều tụy nói như thế, Mạnh Kỳ liền ra hiệu cho Chân Tuệ bên cạnh thi hành đại lễ.
Vô Tư bình thản nói tiếp: Chân Tuệ, Huyền Bi muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?”
“À? Thì ra tiểu tử Chân Tuệ này đã được Huyền Bi nhìn trúng, chứ không hề liên quan quan gì đến phần thưởng của mình” Mạnh Kỳ nghe vậy bèn nghĩ thầm trong bụng.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tên nhóc thoạt nhìn khờ khạo nhưng trước sau luôn được các vị cao tăng nhìn trúng… Tuy có chút hâm mộ cùng ghen ghét nhưng Mạnh Kỳ rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường. Dù sao hắn cũng có quan hệ tốt đẹp với Chân Tuệ, sau một phen tủi thân là cảm giác cao hứng thật tâm đối với cơ duyên của bạn. Hơn nữa, họ Mạnh còn mang trong người bí mật không thể tiết lộ vì vậy không hợp với việc bái sư, tốt nhất vẫn là chọn lấy một môn tuyệt kỹ, an ổn tu luyện xen lẫn vào hàng ngũ võ tăng, đợi khi tìm được cơ hội sẽ lập tức rời khỏi Thiếu Lâm.
Thần sắc của Chân Tuệ lúc này vẫn hiện rõ vẻ ngơ ngác, xen lẫn vui sướng cùng do dự. Sau một hồi ngập ngừng, nó mới quỳ lại đáp lời:
“Đệ tử nguyện ý nhưng có một điều thỉnh cầu.”
“Xin sư phụ hãy thu sư huynh Chân Định làm đồ đệ.” Chân Tuệ vẫn không ngẩng đầu, giọng nói có chút run rẩy.
À? Mạnh Kỳ nghe vậy không khỏi giật mình cũng nảy sinh một tia cảm động. Hắn tự nhận bản thân đối xử với Chân Tuệ không đến nỗi nào nếu không muốn nói là có chút ân cần hơn nữa lại thường xuyên ‘dạy bảo’ một cách nhiệt tình thế nhưng tất cả đều vì bản thân vừa mới xuyên việt còn chưa thấu hiệu nhân tình thế thái. Trải qua một đoạn thời gian một mình xa xứ lại bị áp lực của thế giới Luân Hồi ảnh hưởng sâu sắc khiến hắn không thể tin được Chân Tuệ lại coi trọng vị sư huynh này như vậy hơn nữa còn làm ra hồi báo một cách chân thành!
Lúc này, Huyền Bi chỉ khẽ nhếch môi giống như mỉm cười khiến cho khí chất u buồn thình lình vơi đi vài phần:
“Ngươi đối xử với huynh đệ của mình thật tốt.”
Nghe được lời của Huyền Bi, Mạnh Kỳ liền phục hồi tinh thần bèn ‘u oán’ ghé mắt nhìn nghiêng về phía Chân Tuệ. Tiểu sư đệ, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, thế nhưng mà, sư huynh của ngươi lại không muốn bái sư mới khổ chứ! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Sau một hồi liếc xéo Chân Tuệ, hắn lại mang ánh mắt khẩn thiết quẳng về phía Huyền Bi. Không được đồng ý, đại sư ngàn vạn lần chớ có đồng ý!
“Chân Định, khao khát của ngươi, ta có thể cảm nhận được. Nếu Chân Tuệ đã có lời như vậy, ta sẽ phá lệ đáp ứng một lần.” Đúng lúc này, Huyền Bi lại len tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn. Vẻ mặt của y tuy có chút trầm xuống nhưng tựu chung không hề lộ ra chút nào lo lắng.
Vô Tư không nói gì, chỉ thở dài, lặng lẽ quan sát dáng vẻ tươi cười trên mặt Huyền Bi. Từ khi tiến nhập Thiếu Lâm đến giờ, Huyền Bi sư điệt tựu ít đi bị chê cười.
Cổ nhân nói không sai: cái gì quá cũng không tốt! Mạnh Kỳ nghe vậy chỉ hận không thể lôi tròng mắt của mình xuống mà chỉnh sửa một phen. Bất quá sự tình đã đến nước này, hắn cũng không còn cơ hội cự tuyệt ý tốt của vị cao tăng trước mặt nếu không sẽ khiến người khác nảy sinh hoài nghi!
Dù sao trong số hàng trăm võ tăng, tối đa chỉ có vài kẻ đã chuẩn bị hậu chước ngon lành cho bản thân từ đó mới nảy sinh đảm lượng từ chối yêu cầu thu đệ tử của trưởng lão bên trên.
Mặc kệ đi, cơ hội lẳng lặng bỏ đi không phải đã hết. Hơn nữa có sư phụ dạy bảo nói không chừng còn có thể giúp bản thân tiến bộ nhanh hơn. Sau một hồi vò đầu bứt tau, Mạnh Kỳ bèn vội vàng quỳ lạy đáp lễ:
“Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Sau một phen chuẩn bị, Mạnh Kỳ cùng Chân Tuệ đã chính thức làm lễ bái sư bên trong Bồ Đề viện với sự chứng kiến của phái đoàn trưởng lão cùng chúng tăng của hai viện Bồ Đề và Đạt Ma. Ngoài ra, nghi thức bái sư còn có sự tham gia của một số tăng nhân đến từ Giới Luật viện cùng viên chấp sự phụ trách việc ghi danh để xác minh thân phận của Mạnh Kỳ và Chân Tuệ.
Đại biểu của Giới Luật viện là Huyền Không vừa bước vào đã thấy Mạnh Kỳ và Chân Tuệ đang quỳ trước mặt Huyền Bi bèn không khỏi biến đổi sắc mặt, mồ hôi tuôn ra như tắm, run giọng hỏi thăm các tăng nhân khác:
“Bọn họ đang làm lễ bái sự?”
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, thần sắc của y không khỏi có chút ảo não xen lẫn hoảng hốt. Sớm biết hai tiểu tử kia có thể lọt vào mắt xanh của Huyền Bi sư đệ, y đã không bày trò khiến Chân Định báo sai thời gian lựa chọn đệ từ từ đó có nguy cơ kết xuống một mối thù không đáng có!
Cùng lúc đó, Mạnh Kỳ cũng để ý thấy sắc mặt của Huyền Không vì vậy không khỏi cảm thấy thoải mái, từ đó với việc bái sư cũng không còn bài xích như trước.
“Hừ, ta đâu có nhỏ mọn giống như ngươi chứ!”
Sau khi hoàn thành nghi thức long trọng, Mạnh Kỳ và Chân Tuệ đã chính thức trở thành đệ tử đích truyền của chùa Thiếu Lâm, hơn nữa cả hai còn là thành viên Phương Trượng nhất mạch.
…
“Đã trở thành đệ tử của ta, các ngươi có thể lựa chọn một môn tuyệt kỹ để làm công pháp chủ tu. Ngày sau, nếu đạt đến thiền tâm tươi sáng, thông hiểu Phật ý, không nói đến việc tu luyện hai đại thần công ‘Ma Kha Phục Ma quyền’ và ‘Đại Mộng chân kinh’ cùng một lúc nhưng cũng có cơ hội xem qua chân ý truyền thừa của hai đại thần công là ‘Dịch Cân Kinh’ và ‘Như Lai Thần Chưởng’.” Sau khi bái sư, dựa theo lễ, Huyền Bi liền lên tiếng khích lệ hai đệ tử của y vài câu.
Đương nhiên, số đệ tử có cơ hội được nhìn qua thần chưởng cũng như tu luyện ‘Dịch Cân Kinh’ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mạnh Kỳ ban đầu tuy có đôi chút kích động nhưng hắn xấu tốt gì cũng là người đã trải qua mấy lần sinh tử đương nhiên hiểu rõ đằng sau những viễn cảnh tươi đẹp kia là một chặng đường không thiếu chông gai, thử thách… Vì vậy việc quan trọng trước mắt vẫn là chọn ra công pháp chủ tu từ trong bảy mươi tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự.
Hắc hắc, dựa vào căn cốt thanh kỳ của bổn thiếu gia, mười phần hết chín sư phụ sẽ khuyên ta tu luyện những môn công phu phiêu dật tiêu sái như Vô Tướng Kiếp Chỉ hoặc là Niêm Hoa Chỉ… Nhưng đệ tử đây e rằng phải khiến đại sư thất vọng rồi, ta đã quyết tâm chuyên tu những loại thần công hộ thể như Kim Chung Tráo hoặc là Kim Cương Bất Hoại thần công… Mạnh Kỳ tinh quái nghĩ nghĩ.
“Chân Định, ngươi hãy lựa chọn Kim Chung Tráo.” Huyền Bi thình lình nhẹ giọng phân phó.