Nhất Thế Chi Tôn - Chương 59: Thù lao
Đoạn Hướng Phi đứng ở mũi thuyền, khuôn mặt gầy gò, khí chất du tán không có vẻ gì là của một cao thủ giang hồ hay là một học giả hiểu nhiều biết rộng. Lúc này, khuôn mặt hắn lộ ra thần sắc uể oải cùng mấy nếp nhăn bất đắc dĩ.
“Chính là lão hủ.” Hắn chắp tay, thở dài. Con thuyền dưới chân đột nhiên trầm xuống như vừa bị chở thêm một cự thạch nặng ngàn cân. Tốc độ con thuyển cũng dần chậm lại, chạy song song với lâu thuyền của Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ hé mắt, âm thầm đánh giá thực lực của một trong bảy vị đại tông sư này. Từ biểu hiện vừa rồi của hắn, nếu mình không đem hết mấy lá bài tẩy ra, sợ là khó mà có thể chiếm được lợi ích, tu vi của hai bên là chêch lệch không ít.
“Nhàn Ẩn tiên sinh lại đùa ta rồi? Thiên hạ vẫn còn có việc mà ngài không làm nổi sao?”
Hắn đã nghiên cứu kỹ giọng điệu của “Thân Hầu”, cố ý phát ra giọng nói khàn khàn. Như vậy sẽ không sợ bị người quen nhận ra. Với lại, dù là “Thân Hầu” đoán chừng cũng là giả giọng mà thôi.
Đoạn Hướng Phi lắc lắc đầu, cười khổ đáp. “Sức người có hạn, thiên hạ rộng lớn, chuyện tình mà lão hủ không thể làm nhiều không đếm xuể. Thời gian trôi qua, mỹ nhân cũng thành đầu bạc, những chuyện như thế không phải tchuyện mà sức người có thể thay đổi được. ‘Thân Hầu’ tiên sinh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, lão hủ thật sự không muốn qua lại với ‘Thập Nhị Tướng Thần’ các ngươi”.
“Ồ, sự tình nào mà lại có thể làm khó Nhàn Ẩn tiên sinh? Ta cảm thấy rất hứng thú rồi đây.”
Thân mang nhiệm vụ, Mạnh Kỳ tự nhiên sẽ bám lấy chuyện này, có điều hắn cũng không thể biểu hiện quá cấp thiết, lỡ mà làm cho Đoạn Hướng Phi hoài nghi thì mọi cố gắng của hắn trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ thì hỏng mất.
Đoạn Hướng Phi thở dài: “Là ta vô tâm, chiều chuộng hắn quá mức, cuối cùng biến hắn thành kẻ văn không thành, võ cũng chẳng thông, suốt ngày chỉ biết chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu, xa hoa dâm dật. Thật ra, nếu hắn chỉ như vậy cũng còn tốt, sản nghiệp của ta không quá nhiều nhưng cũng đủ cho hắn tiêu xài. Ai mà ngờ được nửa năm trước ông trời giáng họa, khuyển tử mất tích ở Thiên Định Thành, từ đó tới nay không hề có tin tức. Việc này hẳn là ‘Thân Hầu’ tiên sinh đã từng nghe nói. Chỉ mong tiên sinh có thể giúp ta tìm lại cái tên nghịch tử bất hiếu này. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Nói đến tám chữ sau cùng, da mặt hắn đã co rúm lại.
Mạnh Kỳ nghe xong lại cảm thấy có điều gì đó không đúng liền hỏi. “Nhàn Ẩn tiên sinh, lấy thực lực và địa vị trên giang hồ của tiên sinh, chỉ cần hô lên một tiếng thì thiếu gì hảo hán tình nguyện đứng ra tương trợ? Còn nếu đằng sau có người giật dây thao túng, người đó chắc gì đã là đối thủ của tiên sinh?”
Đoạn Hướng Phi trầm mặc, trên mặt tràn ngập vẻ tang thương, cười khổ nói. “Nếu ta có thể làm vậy thì cần gì phải dùng trăm phương ngàn kế, điều tra hành tung của các ngươi?”.
Hắn giơ tay phải lên, để lộ ra bàn tay đã cụt cả năm ngón rồi tiếp. “Sở học một đời của ta quá nửa đặt trên kiếm đạo. Khoảng năm năm trước, vì kém người một chiêu mà bị chém mất năm ngón tay. Nếu tin tức này truyền ra, chắc chắn sẽ dẫn theo một đám kẻ thù kéo tới cửa. Vì vậy từ ngày khuyển tử mất tích tới giờ, chỉ biết giả vờ phẫn nộ, trách hắn không theo chính đạo, tự làm tự chịu, đoạn tuyệt tình quan hệ cha con với hắn. Lại lấy cớ thanh cao, từ chối mọi sự giúp đỡ.”
“Đương nhiên, lão hủ chung quy cũng đã bước tới cảnh giới này rồi, nếu thật sự có kẻ thù tìm đến, chuyện khác không giám nói chứ kéo theo đối thủ đồng quy vu tận cũng không phải quá khó.”
Giọng điệu hắn bình thản như đang kể chuyện của ai đó chứ không phải của hắn vậy. Tiếp đó lại cười cười nói: “Vì cái tên nghịch tử bất hiếu kia, lão hủ cũng không thể không mạo hiểm một phen, nói chuyện này cho tiên sinh. Ai, già cả rồi, đối với địa vị giang hồ, thực lực cường đại… đã không còn coi trọng nưa, chỉ cầu tử tôn bình an, vô tai vô kiếp là được rồi.”
“Lại có người có thể chém đi năm ngón tay của tiên sinh?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi. Giả như “Thân Hầu” thật sự ở đây thì chắc chắn cũng sẽ có phản ứng tương tự như thế. Là một trong bảy Đại Tông Sư, thực lực của Đoạn Hướng Phi tuyệt đối thuộc hàng đỉnh cấp. Có thể lấy đi năm ngón tay của hắn, phá huỷ căn cơ kiếm pháp đã khổ tu nhiều năm, vậy thực lực của người kia phải đáng sợ tới mức nào?
Đôi mắt Hướng Phi khẽ nheo lại, phảng phất như tỏa ra khí thế tung hoành thiên h.: “Lão phu thật không biết trên đời còn có cao thủ như vậy, hẳn là người đã mở ra tam đại bí tàng, tiếp cận giới hạn nhân thần rồi. . .”
“Nhàn Ẩn tiên sinh không biết người này là ai sao? Thực lực như vậy chả nhẽ trên giang hồ lại không có tiếng tăm gì?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi.
Đoạn Hướng Phi lắc đầu. “Người này cứ như thể chui ra từ tảng đá vậy, trong giang hồ không hề có chút danh tiếng gì. Sau khi luận bàn liền mai danh ẩn tích, cũng không phải bất kỳ ai trong số các cao thủ đã thành danh, thực sự vô cùng quỷ dị. Người này còn có điểm tương đồng với Thập Nhị Tướng Thần các ngươi đó. Ha ha, lão hủ lúc đó còn hoài nghi hắn là Thần Long, người đứng đầu trong Thập Nhị Tướng Thần nữa kìa.”
“Thế nhưng ta lại không biết hắn. . .” Mạnh Kỳ nghe xong hơi nhíu mày, lai lịch không rõ, lại chẳng có danh tiếng. Làm một loạt sự tình rồi mai danh ẩn tích. Hành động kiểu này sao cứ có cảm giác quen quen thế nhỉ? Chờ chút, cái này… không phải giống y như ta sao? Luân Hồi giả – đến để hoàn thành nhiệm vụ!
Mạnh Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này. Tỷ như Cố Tiểu Tang rõ ràng không phải cùng một đội với nhóm người bên mình, thuộc không gian Luân Hồi, chỉ có điều sau đó xảy ra sự cố, lại dựa vào vật phẩm thần bí nào đó mà tạm thời biến thành người mới.
Có thể lắm, năm năm trước, sau đó mai danh ẩn tích đến giờ. Nếu người này đúng là Luân Hồi giả thì có thể khẳng định chắc chắn hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời đi. Như vậy cũng không cần quá lo lắng nữa.
Đoạn Hướng Phi cũng không quan tâm người giao thủ với hắn lúc trước là ai, kể rõ ngọn ngành xong liền trực tiếp nói. ” Thân Hầu tiên sinh, không biết thù lao thế nào thì tiên sinh có thể ra tay giúp đỡ?”
Mạnh Kỳ nào có biết giá cả tiêu chuẩn của mấy tên Thập Nhị Tướng Thần đưa ra là thế nào, không thể làm gì hơn là cười khằng khặc quái dị: “Cái này còn phải xem Nhàn Ẩn tiên sinh có thể bỏ ra cái giá nào a?”
“Thứ quý giá nhất của lão hủ đương nhiên là một thân võ học này. Nếu Thân Hầu tiên sinh không chê, sau khi xong việc, lão hủ đồng ý đem “Quan Lan Quyết “, “Bạch Câu Quá Khích Kiếm Pháp” và toàn bộ tâm đắc võ học một đời của mình sao chép ra một bản tặng cho tiên sinh.”
“Tâm đắc cả đời? Kể cả bí tàng trong thân thể sao?” Mạnh Kỳ từ lời Đoạn Hướng Phi lúc trước đã biết thân thể tổng cộng có tam đại bí tàng, cái này không giống với phương pháp tu luyện Khai Khiếu kỳ, có thể là con đường tu luyện riêng của người ở thế giới này. Cho dù mình đã chọn Kim Chung Tráo, lựa chọn con đường Khai Khiếu, có thể tương lai cũng không có cách vừa tu luyện vừa mở bí tàng. Tuy vậy, có thể biết thêm một con đường tu luyện của người khác cũng là chuyện tốt. Dù sao tu luyện cuối cùng cũng là trăm sông đổ về một biển, cứ học hỏi nghiên cứu tìm tòi bản ngã, biết đâu lại có thể biến viên đá của người khác thành viên ngọc của mình.
Hơn nữa còn có thể dùng nó để đổi lấy thiện công! Việc này xem như là thu hoạch thêm ngoài nhiệm vụ chính!
Đoạn Hướng Phi cười mệt mỏi. “Đương nhiên, bên trong thì sẽ có tâm đắc khi mở ra ‘Nguyên Khí bí tàng’, ‘Tinh lực bí tàng’, còn Tinh thần bí tàng lão hủ cũng chưa mở được nên e là không giúp được gì rồi.”
Hắn biết loại cao thủ đỉnh cấp như Thân Hầu này cần nhất chính là tâm đắc khi mở ra thân thể bí tàng và phương pháp tu luyện. Thù lao như vậy không sợ hắn không động lòng.
“Không nghĩ tới Nhàn Ẩn tiên sinh đã mở ra hai đại bí tàng rồi, trong số các tông sư cũng xứng đáng là người đứng đầu.” Mạnh Kỳ ra vẻ khích lệ nói. Mục đích chính là biết thêm được càng nhiều tin tức càng tốt. Hắn đã từng gặp những kẻ như Đóa Nhi Sát này. Khi xuất thủ là khiến cho phong khởi vân dũng, điện thiểm lôi minh, sớm đã tiếp cận cao thủ Thần Ma rồi. Thế nhưng nếu đem so với sư phụ mình thì lại kém hơn không biết bao nhiêu lần, cho nên với cái gọi là tông sư này, thực lòng không làm hắn tâm phục gì lắm.
Đoạn Hướng Phi thở dài cười nói: “Cũng không phải, không phải. Trong tam đại bí tàng thì ‘Tinh thần bí tàng’ là khó mở ra nhất, liên quan tới mi tâm tổ khiếu, huyền diệu khó hiểu. Nhưng một khi đã mở ra, vậy gần như đã chạm vào cảnh giới Thần Ma rồi. Lúc đó, dù đứng yên cũng có thể giết người. Ví như Thôi lão đầu, mặc dù hắn mới chỉ mở ra một bí tàng, nhưng lão hủ nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn.”
” Thân Hầu tiên sinh, tiên sinh có nguyện giúp đỡ lão hủ không?”
“Không phải thù lao nào cũng có thể làm người ta động lòng.” Mạnh Kỳ đứng chắp tay, tăng bào phiên phiên, cố làm ra vẻ nói. Nhìn qua cũng có mấy phần xuất trần thoát tục.
Đoạn Hướng Phi nheo mắt lại nói: “Vậy cái gì mới có thể làm tiên sinh động lòng?”
“Kỳ thực ta đã rất động lòng rồi, chỉ là thiếu một chút thôi. Ta còn có một yêu cầu hơi quá đáng.” Khuôn mặt Mạnh Kỳ dưới mặt nạ khỉ cười vang nói.
Đoạn Hướng Phi thở phào nhẹ nhõm. “Không biết là yêu cầu gì?”
“Kính xin Nhàn Ẩn tiên sinh sưu tập giúp ta một ít bí tịch, không cần quá cao thâm, phổ thông cũng được, quan trọng là càng nhiều càng tốt.” Đây là Mạnh Kỳ dự định dùng để hối đoái cho Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, tuy rằng đến lúc đó nhất định sẽ bị ép giá nhưng tích tiểu thành đại, có thêm vài chục đến vài trăm thiện công cũng tốt.
Đương nhiên, mỗi loại võ công chỉ có thể hối đoái một lần.
Đoạn Hướng Phi nhíu mày, không hiểu dụng ý của Thân Hầu khi nói ra yêu cầu này, lão trầm ngâm một chút rồi mở miệng đáp. “Yêu cầu này cũng không khó, lão hủ đáp ứng là được.”
” Vậy cứ quyết định như thế đi.” Làm ra động tác gật đầu, cái mặt nạ khỉ Mạnh Kỳ đang đeo nhìn càng buồn cười.
Đoạn Hướng Phi thở dài. ” Thân Hầu tiên sinh đáp ứng sảng khoái như vậy, đúng là có chút ngoài dự liệu của lão hủ, đỡ phải nói nhiều bao nhiêu. Như vậy đi, sau khi chuyện thành công, lão hủ xin tặng tiên sinh thêm một lễ vật nữa. Tuy không quá trân quý, nhưng là thứ mà lão hủ vô cùng coi trọng. Trong đó có vài phần sắc thái thần bí.”
“Không biết là vật gì?” Mạnh Kỳ tò mò hỏi.
Đoạn Hướng Phi cười ha ha nói. “Xong chuyện tất nhiên sẽ biết.”
Nói rồi, hắn ném một cái bao qua cho Mạnh Kỳ. “Đây là người mà khuyển tử đã tiếp xúc qua trước khi mất tích.”
Sau đó con thuyền dưới chân hắn đột nhiên tăng tốc, xuôi theo dòng nước, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Mạnh Kỳ nghe xong thì nghi hoặc sờ sờ cằm, chả nhẽ đám Thập Nhị Tướng Thần này khi nhận nhiệm vụ đều không thu tiền đặt cọc sao?
Chuyện này, Thân Hầu đã chết tự nhiên không có cách nào trả lời hắn. Tuy vậy, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng đã được dẹp đi. Vừa rồi khi cò kè mặc cả, đòi thêm yêu cầu thì kỳ thực hắn vẫn rất lo lắng đề phòng. Lỡ như Đoạn Hướng Phi cảm thấy yêu cầu quá cao, lại đi tìm các tướng thần khác thì mình chỉ có thể ngậm bồ hòn mà phá giá tiếp nhận thôi. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ chính tuyến.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Thiên Định Thành, không nghĩ tới lại phải đến Thiên Định Thành tìm vợ chồng Trương Tông Hiến một chuyến rồi. . .” Trong bóng đêm, Mạnh Kỳ nhìn những gợn sóng lăn tăn trên sông thầm nghĩ. Bọn họ đã biết Thân Hầu bị giết chết, mình phải tìm biện pháp đem việc này giấu đi trước đã.
Lật qua lật lại tư liệu Đoạn Hướng Phi vừa đưa. Sau đó lột sạch tất cả bạc vụn trên thi thể Thân Hầu ra cất vào trong ngực, hắn đi tìm một tảng đá lớn, cột thi thể Thân Hầu lên đó rồi thả xuống sông.
Ùm, sau vài gợn sóng lăn tăn, Thân Hầu đã hoàn toàn biến mất.
Làm xong tất cả những thứ này, Mạnh Kỳ giấu kỹ mặt nạ và lệnh bài, chuyển qua một chiếc thuyền nhỏ khác rồi đi xuôi dòng.
Đứng ở mũi thuyền, đón lấy từng cơn gió đập vào mặt, con thuyền nhỏ chồm lên theo từng con sóng. Mạnh Kỳ đứng chắp tay cảm thấy phong thái không tệ, chỉ tiếc là hiện giờ hắn còn chưa thể Nhất Vi Độ Giang.
Cứ như vậy, một canh giờ sau Mạnh Kỳ đã đến Thiên Định Thành. Tòa thành này được xây dựng ở Giang Biên, chẳng khác nào một con Cự Long.
Vì đêm hôm khuya khoắt, thủy môn Thiên Định Thành đã đóng, Mạnh Kỳ trực tiếp rời thuyền ở bến tàu ngoài thành. Mới đi được vài bước, hai mắt Mạnh Kỳ liền sáng lên vì hắn nhìn thấy vợ chồng Trương Tông Hiến, Lý Tâm Du đang đứng nói chuyện với một thiếu nữ mặc váy hồng ở thủy môn.
“A di đà phật, duyên tới duyên đi, bần tăng đúng là có duyên với hai vị thí chủ.” Mạnh Kỳ từ xa đã hô lên mấy tiếng phật hiệu.
Trương Tông Hiến quay đầu lại, không biết là vui mừng hay nghi ngờ nói: “Chân Định pháp sư, ngài cũng tới Thiên Định Thành sao?”
Lý Tâm Du thì đang nghiêng đầu, nói thầm điều gì đó vào tai thiếu nữ mặc áo hồng thanh tú xinh đẹp kia.
“Bần tăng đang đuổi theo hai vị thí chủ vì tên Thân Hầu kia vẫn chưa chết, hắn chỉ giả chết để lừa gạt chúng ta mà thôi, sau đó nhân lúc bần tăng sơ ý liền nhảy xuống nước thoát đi.” Mạnh Kỳ nói dối mà không hề chớp mắt, “bởi vậy, lần này bần tăng đến đây là muốn nhắc nhở hai vị thí chủ phải cẩn thận hơn, cũng đừng kể chuyện này ra ngoài kẻo lại dẫn tới sự trả thù điên cuồng của đám Thập Nhị Thú.”
“Đa tạ Pháp Sư đã tới nhắc nhở.” Trương Tông Hiến chân thành cảm ơn. Theo hắn nghĩ thì việc này không đáng để nói dối. Làm sao hắn có thể tưởng tượng ra vị pháp sư trước mặt này lại muốn giả dạng Thân Hầu cơ chứ!
Thì thầm to nhỏ xong, vị thiếu nữ hứng thú quay qua đánh giá Mạnh Kỳ: “Chân Định pháp sư, tại hạ là Thôi Cẩm Tú, được báo tới đón tiếp vợ chồng Tâm Du tỷ tỷ. Vừa nghe qua chuyện của người, không dám tin người còn trẻ như vậy mà đã có thể thắng được Thân Hầu trong Thập Nhị Thú, xin pháp sư chỉ giáo mấy chiêu liệu có được chăng?”
Bên cạnh nàng có một ông lão tóc trắng đang đứng, hai mắt nhìn chăm chăm xuống đất như đang tìm kiếm gì đó dưới chân vậy.