Nhất Thế Chi Tôn - Chương 82: Chất Vấn
Vô Tịnh thủ tọa?
Nghe được cái tên này, Mạnh Kỳ cả kinh, tim liền đập mạnh, bởi vì Vô Tịnh chính là thủ tọa của Giới Luật đường!
Y là người nhỏ tuổi nhất trong hàng bối phận chữ Vô, nhưng tu vi siêu phàm thoát tục, so với thủ tọa của Đạt Ma viện và Bồ Đề viện thì cũng không kém bao nhiêu. Vô Tịnh cũng là nhân vật nổi danh trên địa bảng, bản tính ghét ác như ghét cừu, mọi việc đều nhìn cặn kẽ không bỏ sót, cũng không thỏa hiệp. Có thể nói Vô Tịnh là vị cao tăng đáng sợ nhất trong chùa.
Người hỏi mình lại chính là Giới Luật Đường thủ tọa, chẳng nhẽ bọn họ hoài nghi ta chuyện gì?
Trong lúc Mạnh Kỳ đang kinh ngạc, cửa thiện phòng liền mở, Chân Diệu đi đầu, Huyền Không theo sau, cả hai cung kính đứng hai bên một vị hòa thượng mặc hoàng sắc tăng bào, áo cà sa hồng. Hòa thượng này khoảng bốn mươi tuổi, da màu cổ đồng, ngũ quan bình thường, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hiển nhiên là Vô Tịnh thủ tọa.
Với tư cách là Giới Luật đường thủ tọa, hắn không giống người thống lĩnh Hình Đường ở các tông môn khác, không có khí tức ngoan lệ, mà lại trầm ổn nội liễm, chỉ có cặp mắt cực kì lạnh lùng.
”Đây là thủ tọa Giới Luật đường, Vô Tịnh thủ tọa.” Chân Diệu giới thiệu với Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ lập tức cảm nhận được ánh mắt Vô Tịnh dò xét chính mình và Chân Tuệ, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, mãnh liệt như mặt trời, dường như bí mật trên người Mạnh Kỳ đều bị nhìn thấu.
Vô Tịnh thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt Mạnh Kỳ, thấp giọng nói:
”Chân Định, ngươi học được ‘A Nan phá giới đao pháp’ từ đâu? ”
A? Mạnh Kỳ thốt lên khiếp sợ, trong lòng khuấy đảo không yên, không thể tin được rằng một miệng vết thương nhìn rất bình thường lại làm lộ bí mật này.
Huyền Không quay đầu nhìn lại Vô Tịnh, thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu, liền nghiêm túc nói với Mạnh Kỳ: Ếch ngồi đáy giếng sao biết thiên địa rộng lớn? Thiên nhãn thông, Thiên nhĩ thông tuyệt đối không phải tin đồn thế tục!”
”Ngươi chém một đao trên người Chân Thường mà lại không che dấu, thủ tọa dĩ nhiên nhận ra đó là A Nan phá giới đao thức thứ nhất Đoạn Thanh Tịnh?”
”Thành thật mà khai báo ngươi học trộm A Nan phá giới đao ở đâu? phải chăng ngươi cũng Chân Thường liên thủ trộm kinh, sau đó vì bất đồng trong chia chác nên dùng đao giết người? Dịch Cân Kinh hẳn là bị ngươi tư tàng rồi.”
Những chất vất liên tiếp như là sấm nổ bên tai Mạnh Kỳ, chính mình đã quá coi thường Thiếu Lâm tự rồi, không hổ danh là tông môn có Pháp Thân trấn áp, lần này làm việc thật quá không cẩn thận.
”Ta, ta…” trong đầu Mạnh Kỳ nhanh chóng suy nghĩ, cố tìm lấy một lý do, dù sao ”Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi” rình rập ở bên, mình cũng không thể nói thật.
”Sư huynh ngẫu nhiên nhìn thấy sư phụ luyện tập A Nan Phá Giới Đao Pháp nên học được.” Chân Tuệ bên cạnh thản nhiên nói, dường như không biết tính nghiêm trọng của sự việc, không có một chút sợ hãi.
”Ngẫu nhiên nhìn thấy?” Huyền Không hỏi lại từng chữ một, sau đó cười lạnh nói, ”Làm gì có ai ngẫu nhiên nhìn thấy người khác luyện tập, mà hiểu được chân ý của Ngoại Cảnh Đỉnh Phong đao pháp?
”Chân Thường đã tiểu thành ”La hán phục ma thần côn” và ”Bàn Nhược chưởng”, Chân Định có thể hạ gục gã dĩ nhiên phải hiểu ”Đoạn Thanh Tịnh” chân ý. ”
Chân Diệu lần đầu tiên nghe thấy điều này, giật mình khiếp sợ nhìn Mạnh Kỳ, khó trách sư huynh có thể gây tổn thương Chân Thường! Nhưng ” A Nan Phá Giới Đao Pháp” là bí tịch truyền thừa, huynh ấy có thể hiểu chân ý trong thời gian ngắn như vậy, đao đạo thiên phú cũng có thể nói là kinh thế hãi tục.
Mạnh Kỳ cũng đã từng trải qua sinh tử cận kề, cũng gặp nhiều lần nguy hiểm, nhanh chóng kiềm hãm sự kinh hãi, cả gan nói: ”Thủ tọa, Huyền Khổ sư thúc, sự thật đúng như thế, đệ tử có lẽ có duyên với ‘A Nan Phá Giới Đao Pháp’ , sau khi nhìn thấy sư phụ luyện đao, tại Xá Lợi tháp tu luyện Kim Chung Tráo ngộ ra ‘Hồng Trần Như Lô’ , đồng thời rèn ra Phật Tâm chân ý.”
Nói thật ra, bản thân Mạnh Kỳ cũng không tin lời giải thích này, nhưng hiện tại chỉ có thể cãi chày cãi cối.
”Tu luyện Kim Chung Tráo có liên quan gì đến ‘ A Nan Phá Giới Đao Pháp’ ?”. Huyền Không hoàn toàn không tin.
Vô Tịnh lại ừ nhẹ một tiếng: ”Cụ thể ngộ ra như thế nào?”
Mạnh Kỳ vội vàng kể lại tình hình lúc đó, bởi vì là bản thân tự trải qua nên hắn nói cực kì tỉ mỉ và chính xác.
Nhìn Mạnh Kỳ nói chuyện, sâu trong hai mắt Vô Tịnh lóe lên ánh vàng, nhìn chằm chằm vào hai mắt Mạnh Kỳ. Đợi đến khi nghe hết Mạnh Kỳ nói, chậm rãi gật đầu: ” Đúng là ngươi đã ngộ ra Chân ý, điều này là thật, nhưng việc vô tình nhìn thấy luyện đao một lần là nói dối. Không ai chỉ nhìn một lần mà ngộ ra được chân ý.”
Vô Tịnh rất chắc chắn, không biết là căn cứ vào kinh nghiệm mà phán đoán hay là vừa rồi thi triển thần thông, phát hiện ra Mạnh Kỳ nói dối.
”Thủ tọa minh giám, mọi chuyện thật sự là như vậy.” Mạnh Kỳ không dám nhìn Vô Tịnh.
Vô Tịnh im lặng một lúc, Mạnh Kỳ còn tưởng là hắn muốn dùng thần thông nào đó cùng loại với ”Sưu hồn thập tam thủ” để tra khảo mình, liền thấy Vô Tịnh mở miệng: ”Sự tình đúng sai sẽ được định đoạt, nói dối cũng không thể giải vây, ngươi theo ta đi Đại Hùng bảo điện, gặp mặt Phương Trượng các trường lão khác nghe chất vấn, trên đường suy nghĩ cho cẩn thận, bỏ xuống đồ đao, có thể lập địa thành Phật.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài cửa, Huyền Không đắc ý tươi cười, bộ dáng cho rằng Mạnh Kỳ quả nhiên có vấn đề.
Đối mặt với ngoại cảnh nhất lưu cao thủ như Vô Tịnh, Mạnh Kỳ nào dám phản kháng, đành đi theo sau, tự an ủi mình rằng những việc liên quan đến Lục Đạo Luân Hồi cũng sẽ không bị Thiên nhãn thông phát hiện. Về phần việc có câu kết Chân Vĩnh, Chân Thường hay không, mình không thẹn với lương tâm, không sợ bất cứ thần thông hay tuyệt học nào.
Chân Tuệ cũng ngơ ngác đi theo, hoàn toàn không chú ý rằng Vô Tịnh cũng chỉ gọi mỗi Mạnh Kỳ.
Gió đêm hơi lạnh, Mạnh Kỳ chậm rãi mà đi, tâm thần dần dần lắng đọng, không còn sợ hãi nữa.
Phía trước Vô Tịnh đột nhiên quay đầu nhìn lại, dường như đã nhận ra sự thay đổi của Mạnh Kỳ.
…
Đại Hùng bảo điện, Mạnh Kỳ lần đầu tiên gặp ”Hàng Long La Hán” Không Văn Phương Trượng, Pháp Thân cao tăng trong truyền thuyết.
Khuôn mặt Không Văn có ánh kim nhạt, hai hàng lông mi trắng rủ xuống thật dài, dung mạo gầy gò, trước ngực đeo một chuỗi phật châu, tay nắm Cửu hoàn tích trượng, tràn đầy khí thế xuất trần.
Tăng nhân trong viện khoác màu áo cà sa đỏ, Mạnh Kỳ hầu như không biết ai, chỉ nhận ra Bồ Đề Viện thủ tọa Vô Tư , Trưởng lão Vô Tưởng, Vô Đắc, sư phụ Huyền Bi.
Gặp Phương Trượng, Vô Tịnh liền đem sự tình thuật lại một lần, kể cả việc hắn thông qua thần thông đoán được Mạnh Kỳ đang nói dối.
Các tăng nhân, trưởng lão liền nhao nhao gật đầu, tin tưởng lời Vô Tịnh, cho dù Đạt Ma Tổ Sư Niết Bàn trở về cũng không có khả năng trước khi đạt đến pháp thân, ngẫu nhiên nhìn thấy người khác luyện đao một lần liền ngộ ra chân ý.
” Ngã phật từ bi, phổ độ chúng nhân, thành tâm hối cải, là có thể tiêu trừ nghiệp chướng.” Vô Tịnh quay đầu nhìn Mạnh Kỳ, ánh mắt như điện.
Mạnh Kỳ nhìn thoáng qua sư phụ Huyền Bi, đang định nói chuyện, chợt có một vị Trưởng lão tiến đến.
” A di đà phật, bẩm báo Phương Trượng, dưới vách núi không tìm thấy Dịch Cân Kinh, cũng không phát hiện được tuyệt kỹ bí tịch khác, có lẽ đã bị độc đầm tiêu hủy.”
”Chỗ đó độc vật khắp nơi, là nơi yêu thích của không ít thí chủ luyện độc công, chúng ta vẫn chưa từng xua đuổi, chỉ khuyên họ không tạo sát nghiệt.” Bồ Đề Viện thủ tọa Vô Tư bình thản nói.
Ý của hắn, Mạnh Kỳ hiểu rõ, có thể là một vi Độc công ngoại cảnh cao thủ nào đó đã nhận được ”quà từ trên trời rơi xuống”.
”A di đà phật, Vô Định, ngươi mang mười vị Trưởng lão xuống dưới hỏi thăm những thí chủ kia xem sao.” Không Văn Phương Trượng ngữ khí bình thản nói.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Vô Định, Tạp vật viện thủ tọa, Tri khách viện và tạp dịch viện cũng đều là viện phụ thuộc nơi đó.
Huyền Không lúc này đột nhiên mở miệng: ” Phương Trượng, các vị Trưởng lão, cũng có thể là bao bọc chưa từng rớt xuông dưới vách núi.” Hắn cho rằng Mạnh Kỳ đã dấu đi.
”Chân Định, ngươi học được ‘A Nan Phá Giới Đao Pháp’ ở đâu?” Vô Tịnh lần nữa nghiêm khắc hỏi, ”Dịch Cân Kinh đúng là bị rớt xuống vách núi hay sao?”
Không tìm được Dịch Cân Kinh? Mạnh Kỳ đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ mình không thoát được phải chịu oan?
Hắn lấy lại bình tĩnh, dưới những ánh mắt có nghiêm khắc, có hiền hòa, nói:” Phương Trượng, Trưởng lão, Dịch Cân Kinh xác thực là rơi xuống rồi. ”
”Vậy ngươi làm sao học được ‘A Nan Phá Giới Đao Pháp’? Người xuất gia không được nói dối!”. Vô Tịnh càng nghiêm khắc hơn.
Mạnh Kỳ tim đập càng nhanh, không biết phải làm thế nào, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Dưới áp lực như vậy, hắn ngày càng khẩn trương, đang định tìm một lý do nào khác, chợt thấy sư phụ Huyền Bi đi ra, phục bái trước mặt Không Văn Phương Trượng:
” Đệ tử biết tội, là đệ tử dạy Chân Định ‘A Nan Phá Giới Đao Pháp’. ”