Nhất Thế Chi Tôn - Chương 83: Xử Phạt
Mọi ánh mắt liền hướng đến Huyền Bi, có người giật mình, có người nghi hoặc, có người nhíu mày.
Mạnh Kỳ khiếp sợ nhìn về phía sư phụ, không rõ tại sao sư phụ lại phải đem tội lỗi này gánh chịu, chẳng nhẽ y không cảm thấy kỳ quái là mình học được ” A Nan Phá Giới Đao Pháp” ở đâu sao?
”A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.” Không Văn niệm phật hiệu, mí mắt buông xuống, trên mặt không thấy hỉ nộ, vẫn hiền hoà bình thản vẫn như cũ.
Vô Tịnh với tư cách là Giới Luật đường thủ tọa, đưa ánh mắc sắc bén nhìn Huyền Bi: ”Huyền Bi, vì sao ngươi lại tự mình dạy Chân Định ‘A Nan Phá Giới Đao Pháp’? ”
Trong mắt của y lại có ánh vàng ngưng tụ, nhìn qua rất giống Phật nhãn.
Huyền Bi ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Vô Tịnh: ”Chân Định thích đao pháp, cho nên đệ tử cho hắn mượn không ít đao pháp để nghiên cứu, chuẩn bị sau này chỉ điểm. Nhưng có lần hắn ngẫu nhiên nhìn thấy đệ tử diễn luyện ‘A Nan Phá Giới Đao Pháp’, liền đối với đao pháp này cực kì tôn sùng, hơn nữa lại có đao đạo thiên phú, đệ tử ái tài, không đành lòng trì hoãn Chân Định tu hành. Vừa đúng dịp Kim Chung Tráo của hắn có tiến triển, khai khiếu chắc chắn là việc thuận lý thành chương, cho nên nhất thời hồ đồ, lén lút truyền thụ ‘A Nan Phá Giới Đao Pháp’ cho hắn.”
Vô Tịnh dường như không nhìn ra điều gì bất ổn, Huyền Bi lời nói lại hợp tình hợp lý, ai cũng biết Chân Định trong vòng ba tháng liền đột phát bốn quan của Kim Chung Tráo, đạt đến khai khiếu chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó đi Tàng Kinh Các mượn đọc ”A Nan Phá Giới Đao Pháp” liền có thể đem mọi chuyện giấu đi, việc không nghĩ đến là Chân Định lại gặp nguy hiểm trong chùa, phải sử dụng ”Đoạn Thanh Tịnh”.
”Chuyện là như vậy phải không?” Vô Tịnh quay đầu nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ suy nghĩ, biết rõ không thể gạt được Vô Tịnh, trong chớp nhoáng liền theo lời nói của sư phụ mà có đối sách, không chút khiếp đảm nhìn thẳng Vô Tịnh nói: ”Thủ Tọa, nhận được sư phụ ưu ái, đệ tử mới có thể nắm giữ sơ bộ chân ý của’ Đoạn Thanh Tịnh’, tuyệt đối không có liên quan đến Chân Vĩnh và Chân Thường.”
Lời của Mạnh Kỳ, mỗi câu đều là sự thật, chỉ là lời đến trong tai mọi người sẽ có ý khác – Mạnh Kỳ nhìn thấy Huyền Bi diễn luyện đao pháp, cộng với việc suy tư trong lúc tập luyện Kim Chung Tráo, từ đó liền nắm giữ chân ý của ”Đoạn Thanh Tịnh”, mà người khác nghe hắn nói lại chỉ cho là do Huyền Bi lén lút dạy bảo, hắn mới đạt được chân ý của đao thức.
Về phần cấu kết cùng Chân Vĩnh, Chân Thường, Mạnh Kỳ không thẹn với lương tâm, hoàn toàn tự tin.
Vô Tịnh nhẹ nhàng gật đầu, không có hỏi lại điều gì, quay đầu nói với Không Văn: ”Phương Trượng, Huyền Bi trái với giới luật, lén truyền dạy tuyệt kỹ, phải phạt nặng. Chân Định biết rõ việc không nên làm, vẫn cố tu luyện ‘ A Nan Phá Giới Đao Pháp’ cũng phải chịu phạt.”
”Vô Tịnh, ngươi là Giới Luật đường thủ tọa, ngươi cho rằng nên xử phạt như thế nào?” Không Văn bình thản nói.
Vô Tịnh suy nghĩ một chút nói: ”Phạt Huyền Bi một trăm trượng, chép Bát Nhã Kinh một trăm lượt, trong vòng năm năm không được vào Tàng Kinh Các, không được học tuyệt kỹ thần thông nào khác.”
”Chân Định phạt hai mươi trượng, chép Bát Nhã Kinh mười lượt, trước khi mở tứ khiếu không được vào Tàng Kinh Các.”
”Chân Định với Chân Tuệ phát hiện Chân Thường, Chân Vĩnh sao trộm kinh thư, chính là đại công, mời Vô Tư sư huynh quyết định khen thưởng.”
Y trước sau như một, thưởng phạt phân minh, miễn cho có người ỷ vào công lao mà phá hỏng giới luật.
Đối với lần trừng phạt này, Mạnh Kỳ liền thở phào nhẽ nhõm, nếu như việc ”Lục Đạo Luân Hồi” bị phát hiện, bản thân liền chết không có chỗ chôn, mà nếu không nói ra ”Lục Đạo Luân Hồi” thì mình không thoát được liên quan đến việc Chân Vĩnh, Chân Thường trộm kinh, việc bị phạt hai mươi trượng với chép phạt mười lần quả thực chẳng thấm vào đâu, dù sao mình cũng luyện Kim Chung Tráo.
Có nặng một chút là việc không đạt tứ khiếu không được vào Tàng Kinh Các, trước đó Mạnh Kỳ còn muốn vào các xem qua về ”A Nan Phá Giới Đao Pháp” tâm đắc, chọn lựa hai ba môn tuyệt kỹ có liên quan đến điểm huyệt, trùng huyệt, di hồn, xem ra hiện tại đành lùi kế hoạch lại, nhưng dù sao so với việc bại lộ bí mật hoặc bị ”oan uổng” còn tốt chán.
Không Văn nhìn các Thủ tọa và Trưởng Lão, chậm rãi vuốt cằm: ”A di đà phật, xử phạt thỏa đáng, lão nạp không có ý kiến, Vô Tư, ngươi quyết định việc khen thưởng đi.”
Bồ Đề Viện Thủ tọa Vô Tư niệm phật hiệu rồi nói: ”Chân Tuệ tu luyện ‘Niêm Hoa Chỉ’, không thể phân tâm cho các tuyệt kĩ khác, thế nên thưởng hẳn một chuỗi ‘Độ Ách Phật Châu’, có tác dụng thanh tâm đồng thời có phật quang hộ thể; Chân Định vì trước khi đạt tứ khiếu không được vào tàng kinh các, nên thưởng cho cơ hội chọn một môn tuyệt học chiêu thức hoặc kỹ xảo.
Các bộ phận ”Ngoại năm mươi bốn” tuyệt học thuộc về chiêu thức hoặc kỹ xảo không phân biệt nhiều về đẳng cấp là cho Súc Khí hay là Khai Khiếu, ví dụ như ” A Nan Phá Giới Đao Pháp” tổng cộng có năm đao thức, mỗi chiêu đều là cấp độ ngoại cảnh, nhưng từ Súc Khí đã có thể bắt đầu tu luyện, chỉ là mức độ nắm giữ rất thấp, khi triển khai không tạo ra được nhiều uy lưc, ngộ ra được chân ý như Mạnh Kì thì lại càng khó tìm.
Đương nhiên, cũng có những chiêu thức, kỹ xảo yêu cầu rất cao, nhất định phải Khai Khiếu thậm chí Ngoại Cảnh mới có thể tập luyện.
Ban đầu nghe thấy Chân Tuệ được thưởng một kiện phật châu cấp lợi khí , Mạnh Kỳ có chút lo lắng, nếu Vô Tư thủ tọa cũng cho mình một cái lợi khí giới đao thì mình đổi ”Hồng nhật trấn tà đao” chẳng phải là công toi sao? thật may lại là được chọn một chiêu thức, hắn lại có chút do dư, không biết nên chọn điểm huyệt, trùng huyệt tuyệt học, hay là giống Thiên Ma Giải thể các loại pháp môn.
Về phần các loại công pháp di hồn, tinh thần quấy nhiễu… Bản thân mình đã có huyễn hình đại pháp, không cần phải chọn thêm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Kỳ âm thầm tự giễu một câu: ”Ngay đến cả ‘Ngoại năm mươi bốn’ cụ thể có những gì ta còn chưa rõ ràng, hiện tại đau đầu chọn lựa làm gì cho phí sức.”
Giới Luật Viện thủ tọa không có ý kiến gì khác, các Trưởng lão thủ tọa khác dĩ nhiên là không có phản đối, thay nhau gật đầu.
Vì thế Vô Tịnh liền nói với Huyền Bi và Mạnh Kỳ: ” Huyền Bi, Chân Định, tự ý truyền dạy tuyệt học phạt trượng, chi bằng ngay trước mặt Phương Trượng mà thụ hình, ta với Huyền Không sẽ không lưu thủ.”
Trong Đại Hùng bảo điện chỉ có hắn và Huyền Không là tăng nhân thuộc Giới Luật Viện.
”Đệ tử cam nguyện chịu phạt” Huyền Bi cởi xiêm y phần lưng ra, quỳ xuống. Mạnh Kỳ cũng học bộ dáng của sư phụ, quỳ xuống, để lộ phần lưng thẳng tắp.
Vô Tịnh đưa tay phía trước, trảo một cái, từng điểm hào quang tựa như lưu ly hiện ra, hội tụ thành một cây Phật trượng sáng long lanh, sau đó dùng lực quất vào lưng Huyền Bi.
Đ…A…N…G…G!
Phật trượng đánh trúng lưng Huyền Bi, âm thanh như chuông vang vọng, Huyền Bi không thể vận dụng lực chống cự, phần lưng liền xuất hiện một vết hằn. Trên mặt hắn vẫn biểu hiện tự trách bản thân, không có một nét thống khổ nào, nhưng lại trắng đi một phần, hiển nhiên Vô Tịnh không nương tay.
Huyền Không ra ngoài điện mượn một cây côn đồng, hung hăng nện xuống lưng Mạnh Kỳ.
Lúc thụ hình không thể vận chuyển Kim Chung Tráo, Mạnh Kỳ chỉ có thể cố mà chịu đựng, làn da lấp loáng ánh kim, cảm giác đau đớn truyền thẳng lên não.
Một côn lại một côn, sau lưng Mạnh Kỳ đã xuất hiện từng vết máu, nếu không có Kim Chung Tráo tự động hộ thể, sợ là lưng Mạnh Kỳ đã tróc da bong thịt, tổn thương đến phế phủ. Tuy vậy lưng hắn vẫn thẳng tắp, không có một chút yếu mềm.
Đau thế này đã ăn thua gì? ta còn từng bị tên nỏ bắn thành nhím, bị kiếm đâm xuyên người, trường đao xé rách ngực bụng, chút đau đớn này vẫn chưa thấm vào đâu.
Hai mươi côn chấm dứt rất nhanh, Mạnh Kỳ đứng dậy mặc áo, nhìn thấy sư phụ vẫn đang thụ hình, nội tâm vô cùng cảm kích.
Lần này nhờ có sư phụ gánh chịu một mình, nếu không thì hậu quả không tưởng tượng nổi. Nhưng tại sao sư phụ phải tốt với ta như thế, nguyện chịu một lỗi mà hắn không hiểu rõ?, làm thế nào để giải thích việc ”A Nan Phá Giới Đao Pháp” cho sư phụ đây?
Tâm tình phức tạp, Huyền Bi cũng hoàn tất việc thụ hình, Không Văn cho y mang theo Mạnh Kỳ với Chân Tuệ về tiền viện nghỉ ngơi.
Trời đêm trăng sáng, cảnh sắc mùa thu lạnh lẽo, trên đường về, Mạnh Kỳ vẫn suy nghĩ nên giải thích thế nào với sư phụ.
Đột nhiên Huyền Bi đi trước nhẹ giọng nói: ”Chân Định, chuyện đã qua, không cần phải nhắc đến nữa.”
”Sư phụ?” Mạnh Kỳ nghi hoăc.
Huyền Bi vẫn đi phía trước, không quay đầu lại: ”Không cần biết người làm thế nào mà học được ‘A Nan Phá Giới Đao Pháp’, chuyện cũng đã qua rồi, vi sư sẽ không hỏi ngươi, về sau nhớ tuân thủ giới luật là được.”
”Chỉ có điều, nhân chuyện của Chân Vĩnh, Chân Thường, vi sư nhắc ngươi một câu, chớ để tham niệm ở trong lòng, một khi tham niệm nhấc lên, liền dễ sa vào khổ ải vô biên.”
” Vi sư cứu ngươi được một lần, nhưng không thể cứu ngươi cả đời.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
” Vâng, sư phụ.” Mạnh Kỳ mơ hồ, mặc kệ sư phụ trong đầu nghĩ gì, cũng mặc kệ bản thân còn nghi hoặc trong lòng, ít nhất giờ phút này, đối với sư phụ vô cùng cảm động.
. . .
Đại Hùng bảo điện.
” Vô Tư, Kim Cương tự nên xử trí như thế nào?” Không Văn hỏi Bồ Đề thủ tọa, như là lúc rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
Vô Tư trầm ngâm rồi nói: ”Phương Trượng, Thiếu Lâm ta trước đến nay làm việc luôn đường đường chính chính, việc này cũng nên thế, đầu tiên phái tăng nhân hướng đến các thế gia và tông môn nói rõ sự tình lần này, tiếp theo cử một vị trưởng lão đi Kim Cương Tự chất vấn, xem bọn họ trả lời thế nào, rồi sau đó mới quyết định là hàng ma vệ đạo, hay là dụng lòng từ bi.”
”Đáng tiếc, lúc Chân Vĩnh Chân Thường bỏ mình ta lại không có ở bênh cạnh, nếu không ta đã có thể hỏi tàn hồn của họ, mang theo bằng chứng xác thực.” Giới Luật viện thủ tọa Vô Tịnh tiếc hận nói, ” Nhưng dù sao Chân Vĩnh kinh mạch, khiếu huyệt, thân thể đều có dấu vết võ công của Kim Cương Tự, bọn họ không trốn tránh trách nhiệm được.”
Không Văn cười ha ha nói:” Bọn họ lại có thể nói rằng chúng ta giết hại Kim Cương tự đệ tử, làm giả chứng cứ, tuy vậy làm theo Vô Tư nói cũng tốt, cứ như vậy mà làm đi.”
” Phương Trượng, nên phái vị trưởng lão nào đi?” Tạp Vật Viện thủ tọa Vô Định dò hỏi, an bài tăng nhân đi làm nhiệm vụ là chức trách của hắn.
Không Văn trầm ngâm một lúc: ”Cử hắn đi vậy.”
Xá Thân Quyết là tuyệt học mà Mạnh Kỳ lựa chọn, nó cùng loại với Thiên Ma Giải Thể đại pháp, là một trong bảy mươi hai tuyệt kĩ, khi sử dụng, đem tinh huyết thiêu đốt, giúp công lực khôi phục và đề cao ba thành thực lực trong thời gian ngắn. Ngoài ra còn có thể dồn tất cả công lực vào một đòn, sinh ra hiệu quả đáng sợ, dùng thân hàng ma.
Mà hậu quả sau khi dùng, nhẹ thì chịu nội thương nặng, võ công suy giảm, nặng thì kinh mạch đứt đoạn, giống như phế nhân.
Đương nhiên, có ”chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi” hoặc nếu có đồng đội mang một thân y thuật, thì việc này cũng không cần phải lo lắng.
Mạnh Kỳ vui mừng sao chép một phần Xá Thân Quyết rồi mang về tiểu viện, vừa bước vào đã thấy Huyền Bi đợi ở trong sân.
”Chân Định, chỉnh đốn hành lý.” Huyền Bi phân phó.
”??” Mạnh Kỳ không hiểu chuyện gì.
Huyền Bi nhẹ nhàng gật đầu:”Phương Trượng phái vi sư đi Kim Cương tự chất vấn chuyện trộm kinh, mà ngươi với Chân Tuệ đều là nhân chứng, thế nên hai đứa liền theo vi sư đi chuyến này.”
Mạnh Kỳ vừa mừng vừa sợ, đây chẳng phải là cơ hội rời khỏi Thiếu Lâm Tự sao?