Nhất Thế Chi Tôn - Chương 15: Người đi săn và người bị săn
Tô Nguyên Anh bề ngoài yêu dị, cao ngạo cười nói: ”Thỉnh chư vị tạm lui ra sau một chút.”
Đứng ở đỉnh núi nhỏ này, ngoại trừ đám Luân Hồi giả, còn có ba người mặc trường bào màu đen, nhìn cực kì thần bí, ẩn dưới mũ họ là một thân yêu tà hắc khí bốc lên, trông rất quỷ dị.
Đối mặt với loại thái độ này của Tô Nguyên Anh, Vân Đình Phong bất động thanh sắc, phất tay để cho Hồng Tụ và Ảnh Sát cùng lui ra phía sau, Tiểu Tử thủy chung chỉ mỉm cười đứng ngoài quan sát, không xen vào một câu nào.
Tô Nguyên Anh nâng tay phải lên, khí tức bỗng nhiên đại biến, từ suy nhược yêu dị trở thành tà khí ầm ầm, tràn đầy uy nghiêm, làm cho người khác không tự chủ mà muốn cúng bái, muốn kính dâng hết thảy.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn tựa như biến thành một người khác.
Vân Đình Phong chợt sững sờ, sau đó tỉnh ngộ, khóe miệng mỉm cười, giống như trào phúng lại thêm phần cảnh giác.
Hắn vô thức nhìn qua Tiểu Tử, phát hiện đối phương không hề có một chút biến sắc, dáng vẻ tươi cười như cũ, quả nhiên sớm đã biết trước.
Lúc này, Tô Nguyên Anh khí tức đã đạt đến đỉnh phong, mi tâm đột nhiên mở ra một đạo khe hở, bên trong có một con mắt màu xanh âm u tà dị, người liếc qua đều có cảm giác tâm thần bị cướp đoạt.
Quang mang màu xanh trong con mắt ngày càng cường thịnh, khu vực bão cát trên bán hoang mạc đột nhiên biến động kịch liệt, bão cát cuồn cuộn hung tàn, cả phạm vi lẫn cường độ mạnh liệt tăng lên, giống như tận thế đã đến.
Lúc trước bão cát là từ hoang mạc thổi tới, nhìn đáng sợ nhưng không có nhiều ảnh hưởng, cũng không có nguy hiểm quá lớn. Nhưng hiện giờ Tô Nguyên Anh mượn gió lập thế, nơi đây đã trở thành trung tâm bão cát, đem miếu hoang và những khu vực phụ cận bao phủ, hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa các tiểu đội trinh sát và Phong vân trang nhân sĩ.
Thiên địa chi uy hạ xuống, người trong bão cát sẽ bị mất phương hướng, mắt không thấy rõ vật, tai không nghe được động tĩnh bên cạnh, cứu viện, mai phục, vây giết tất cả trở thành nói suông.
”Tốt rồi, đã đem bọn họ hoàn toàn tách ra, chúng ta có thể chia nhau tập kích, không sợ Cổ Không Sơn đến giúp.” Tô Nguyên Anh bờ môi đỏ tươi, tựa hồ như mới hút máu người khác, sắc mặt hồng nhuận, lại không còn ho khan.
Bão cát chính là thiên tượng biến hóa của tự nhiên, hắn chỉ là mượn thế đem nó trở lên mãnh liệt hơn, không sợ Cổ Không Sơn phát giác điều gì khác thường.
Vân Đình Phong vỗ tay cười nói: ”Tô huynh thần uy, quả nhiên bất phàm, có thể dẫn thiện tượng biến hóa, La Thắng Y, Giang Chỉ Vi đám người tuyệt đối không thể đoán được. Hay lắm, chúng đã trong tuyệt cảnh, Tô huynh với ta liên thủ vây giết La thắng Y, hắn trên Nhân bảng bài danh cao hơn Giang Chỉ Vi, là uy hiếp lớn nhất.”
Bọn hắn lúc trước cũng không có xác định là giết ai trước, ban đầu muốn dựa vào khoảng cách của đối phương, tập trung những người ”cô đơn” trước. Bất quá bây giờ xem ra, La Thắng Y, Giang Chỉ Vi đều lựa chọn tách nhau ra để dễ che giấu tung tích, tụ họp lại một chỗ sẽ thành mục tiêu lớn, không dễ ẫn nấp.
Tô Nguyên Anh kiêu căng lắc đầu: ”Đối phó với Giang Chỉ Vi trước, dẫn động thiên tượng biến hóa khiến ta tiêu hao rất lớn. Ta cũng cần một nữ tử võ công cao cường làm tế phẩm, bình phục máu tươi sôi trào.”
Hắn cũng không có che giấu mục đích của mình, nếu có ai muốn nhân cơ hội mà đối phó với bản thân, vậy khẳng định mình có thể cho họ một phen ”kinh hỉ”.
Nói xong, hắn chỉ vào mấy nơi trong bão cát: ”La Thắng Y ở đó, Giang Chỉ Vi phía kia…”
Lúc dẫn động thiên tượng biến hóa, hắn mơ hồ cùng với thiên địa giao hội, tinh thần tràn ra như nước, thuận theo gió bão, tra được vị trí của đám Giang Chỉ Vi.
Vân Đình Phong trầm ngâm một chút nói: ”La Thắng Y và Giang Chỉ Vi cách nhau không tính là quá xa, ta sợ bọn họ gặp nhau liên thủ vậy thì khó đối phó, không bằng như thế này, ta đi ngăn lại La Thắng ý, mời Địa Tôn phối hợp với Tô huynh vây giết Giang Chỉ Vi.”
Bởi vì hôm trước bọn họ biểu hiện bất phàm, quấy nhiễu việc kết minh của tứ đạt môn phái, nên đã được Ma giáo coi trọng. Lần hành động này còn được Địa Tôn – một trong ba đại tôn giả Thiên Địa Nhân giúp sức, địa vị gần với giáo chủ Ma giáo.
Ba người áo đen thần bí đứng đằng sau, người chính giữa bước ra nói: ”Một mình ta đủ rồi.” Thanh âm người này vang vọng, hắn là người cao lớn nhất, cơ bắp căng phồng, khiến trường bào vốn rộng thùng thình trở thành bó sát.
”Địa Tôn thực lực sâu không lường được, chúng ta đều rõ, nhưng sợ thời gian không thể kéo dài, khiến Cổ lão già hoài nghi, nếu như đã tập kích, tốt nhất là phải lôi đình vạn quán, một kích chí mạng.” Vân Đình Phong ha ha cười nói.
Hắn thử qua thân thủ mấy vị Ma giáo đệ tử, phát hiện ra cùng là Thông U nhưng thực lực nhiều người lại có khoảng cách cực lớn, hơn nữa tất cả đều có điểm đặc dị riêng, có giỏi về ảnh độn ám sát, có giỏi về dựa thế hỏa độn, cũng có người sở trường tàn sát máu tanh. Những điều này khiến hắn cảm thấy Thông U cảnh nơi này cũng không phải đơn giản.
Mà những ngày qua, hắn với Địa Tôn từng thăm dò lẫn nhau, phát hiên thực lực đối phương đáng sợ, nếu bản thân không dốc toàn lực thì chưa chắc đã thắng. Vì vậy Địa Tôn và Tô Nguyên Anh liên thủ là đủ giết Giang Chỉ Vi, mà La Thắng Y sẽ là mục tiêu của mình.
Nghe được Vân Đình Phong lấy lòng, Địa Tôn nhẹ gật đầu, không nói gì thêm nữa, chấp nhận sự sắp xếp của hắn. Trong Ma giáo thực lực vi tôn, Tô Nguyên Anh và Vân Đình Phong biểu hiện ra sức mạnh đáng sợ, gã tự nhiên sẽ nguyện ý phối hợp.
Nghĩ đến một chút nữa là có đại thu hoạch, Vân Đình Phong nhịn không được vui mừng nhướng mày: ”Tiểu Tử, Hạ Đan Đan luôn muốn báo thù cho đệ đệ của nàng, liền giao cho ngươi giệt trừ hậu hoạn a.”
Tiểu Tử bộ dáng sao cũng được, gật đầu đáp ứng.
Vân Đình Phong cũng quay lại phân phó hai thủ hạ của mình: ”Hồng Tụ, tiểu lừa trọc giao cho ngươi, chớ chơi hư mất hắn. Ảnh Sát, nữ tử giỏi y đạo độc dược kia là nguy hiểm không nhỏ, ngươi thừa cơ đem nàng diệt trừ. Tên lỗ mũi trâu* bên cạnh nàng từ bộ pháp mà đoán thì có vẻ là người Chân Vũ phái, ngươi chớ nên dây dưa, tránh bị Thái Cực thủ thế vây khốn.”
*Lỗ mũi trâu: ý chỉ đạo sĩ, giống như ”lừa trọc” chỉ hòa thượng.
Bởi vì muốn đối phó với Giang Chỉ Vi, mà hai gã thị nữ của Tô Nguyên Anh chỉ là Súc Khí đại thành, thực lực chưa đủ, thế nên nhân thủ có chút thiếu hụt. Cũng may thuộc hạ Ảnh Sát của mình là thích khách nhất đẳng, trong loại hoàn cảnh này muốn qua mặt tên đệ tử Chân Vũ phái để giết nữ tử kia cũng không phải là khó.
Hồng Tụ lập tức cao hứng, lẩm bẩm: ”Ta muốn khiến cho da của hắn thối rữa từng tấc một, khiến hắn khóc lóc cầu xin ta giết chết hắn, hừ.”
Cánh tay nàng bị Hồng Nhật Trấn Tà Đao vạch phá, hiện tại vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vết sẹo cháy đen cùng đỏ sậm, nhìn như một con rết dữ tợn, xấu xí vô cùng, nàng làm sao mà chịu được.
Nghe được những lời này của nàng, Tiểu Tử quay đầu lại, cười mà không cười liếc Hồng Tụ.
”Hai vị sứ giả, phiền các ngươi đối phó với người còn lại.” Vân Đình Phong thái độ hiền lành, phân phó nhiệm vụ cho hai tên sứ giả bên cạnh Địa Tôn.
…
Giang Chỉ Vi nấp sau một khối nham thạch, nghe âm thanh cuồng bạo của bão cát, trong lòng cảm thấy cổ quái. Cái trận bão cát này sao đột nhiên trở nên mãnh liệt thế? Dưới tình thế này, đừng nói mai phục vây giết đối phương, đến liên lạc với đồng bạn còn không được.
Nếu như thời điểm này địch nhân mà tập kích miếu hoang, tiểu hòa thượng sẽ gặp nguy hiểm…
Đột nhiên nàng đứng bật dậy, mi tâm mở rộng, tinh thần phóng ra ngoài, di chuyển theo phương vị trong trí nhớ, trường kiếm xuất ra.
Đúng lúc này, ở vị trí của nàng bất ngờ có một cái thiết luân màu đen. Nó từ trong bão cát mà tới, bị một bàn tay lớn như chân gấu nắm chặt, càng thêm quỉ dị là bàn tay này tràn ngập hắc khí, như có như không, dường như dung nhập trong bão cát. Mà trường kiếm của Giang Chỉ Vi hướng đến là một thanh niên yêu dị vừa mới đi ra khỏi lớp cát bụi.
Tiếp theo, Tô Nguyên Anh nâng tay phải lên, lôi quang trong lòng bàn tay bắn ra, điện xà bay lên không.
Giao thủ trong nháy mắt, Giang Chỉ Vi liền nhận ra không đúng. Nghiêng người tránh đi, trường kiếm dẫn động, ngân bạch điện xà liền lập tức bị hướng về chỗ thiết luân màu đen.
Đùng đùng đùng, mày đen thiết luân rời ra, một người áo đen cao lớn như gấu chợt hiện.
”Không phải Ngoại Cảnh…” Giang Chỉ Vi nội tâm thầm nghĩ một câu, kiếm pháp triển khai, thế công lập tức như mưa to gió lớn bao trùm Tôn Nguyên Anh.
Nàng một kiếm lại một kiếm, nhanh như vũ bào, kiếm khí sắc bén, căn bản không cho đối phương có cơ hội tấn công, một khi có sơ hở, lập tức thi triển ”Diêm La Thiếp”.
Tô Nguyên Anh trán chảy mồ hôi lạnh, ỷ vào thân pháp quỷ dị và sự liên hệ với bão cát mới có thể ngăn được thế công liên tiếp của Giang Chỉ Vi. Đến giờ hắn mới hiểu rõ kiếm pháp đối phương lăng lệ ác liệt, giống như sóng to gió lớn liên miên không ngừng, mình không có thời gian thở dốc.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Không hổ là người trong Nhân bảng!
Khá tốt lần này có Địa Tôn tương trợ!
Địa Tôn đã nhặt lại thiết luân, bắt đầu phát chiêu, kiềm chế trường kiếm Giang Chỉ Vi, khiến cho Tô Nguyên Anh tạm thời bình ổn trở lại.
Con mắt nằm dọc giữa mi tâm Tô Nguyên Anh lại mở ra, lục quang âm u chớp động, phải ra tuyệt chiêu, tốc chiến tốc thắng.
…
La Thắng Y nấp trong một cây Hồ Dương, bởi vì giác quan bị bão cát ảnh hưởng nên rất cảnh giác.
Đột nhiên, một cái nắm tay từ trong bão cát phóng ra, như độc long xuất động, đánh tới sau lưng La Thắng Y.
La Thắng Y nhẹ hít một hơi, áo bào phồng lên, nắm quyền kia vừa chạm vào quần áo thì đột nhiên thấy trơn trượt, tự động lệch sang một bên, kình lực phát vào không trung.
Né qua một kích này, La Thắng Y quay người ra quyền, đúng lúc thấy Vân Đình Phong phát động quyền trái tấn công.
Vân Đình Phong chỉ cảm thấy tay quyền của La Thắng Y ẩn chưa bảy thứ lực lượng, có dương cương, có âm nhu, trong cương có nhu, trong nhu có cương, từng con sóng lực đạo trùng kích lên nhau, chui thẳng vào thể nội, khiến người ta khó chống đỡ.
Hắn ở giữa không trung, lợi dụng kình lực, dứt khoát nương theo đòn Quyền của La Thắng Y mà lùi lại, sau đó hạ xuống trên mặt đất, ha ha cười nói: ” Không hổ là Thiết Quyền Vô Địch, cái Thất thương quyền này ta từng gặp người sử qua, ngươi lại có thể tập trung điểm mấu chốt, nâng cao quyền pháp lên một bước.”
La Thắng Y phóng khoáng cười to: ”Vậy lại tiếp ta một quyền!”
Một quyền chém ra, dương cương mãnh liệt, uy không thể đỡ.
“Hảo Quyền pháp!” Vân Đình Phong biết rõ lần này không phải Thất Thương quyền, hai tay hơi gập, quét về phía cổ tay La Thắng Y, ra tay tưởng như bình thường, nhưng lain phát sau mà đến trước, khiến La Thắng Y không thể tránh né.
”Tốt! ăn một quyền nữa!” Trong bão cát, La Thắng Y lờ mờ múa quyền, đánh ra một chiêu nữa.
Một quyền này bình thường, không hề cuồng liệt, không có biến hóa, không có hậu thủ. Nhưng trong mắt Vân Đình Phong, lại cảm thấy chí cương mạnh mẽ, ẩn chứa hàm súc ý vị nào đó, đây chính là quyền pháp đã đạt phản phác quy chân.
Trong lòng của hắn khẽ động, tay phải khẽ lật, nhẹ nhàng đánh ra, một chưởng này nhìn kém cỏi nhưng thực ra cương mãnh vô cùng, tiếp đầu quyền của La Thắng Y.
Quyền chưởng chạm nhau, Vân Đình Phong hai chân trầm xuống, lún vào cát sỏi, khóe miệng tiết ra máu tươi, nhưng hắn lập tức biến chưởng thành trảo, bắt được nắm đấm của La Thắng Y.
Lúc này La Thắng Y cảm thấy chân khí nội lực của minh không khống chế được, như nước sông vỡ đê, liên tục không ngừng hướng đến Vân Đình Phong.
Trong lòng của hắn cả kinh, quyền trái đánh ra, lại bị Vân Đình Phong dùng tay trái đón đỡ. Song phương giao thủ trong phạm vi nhỏ hẹp, biến hóa không ngừng, công thủ lẫn nhau, nhất thời khó phân thắng bại. Mà La Thắng Y chân khí tiết ra ngoài càng nhanh hơn, thân thể bắt đầu có cảm giác tê dại.
La Thắng Y hai mắt trợn tròn, sắc mặt trầm trọng, nhưng lại không có bối rối.
…
Bởi vì Phù Chân Chân tu vi hơi yếu, bão cát lại trở nên mãnh liệt, Trương Viễn Sơn liền mang theo nàng trốn trong một cái hàm động.
Ảnh Sát ”tan ra” thành những âm ảnh, lặng yên tiềm nhập theo vào trong.