Nhất Thế Chi Tôn - Chương 30: Luân Hồi Phù
Chuyện này Trương Viễn Sơn cũng chưa nói cho Phù Chân Chân, thế nên hiện tại nàng vừa kinh ngạc vừa cảm động, lại có chút phiền muộn uất ức, cảm giác mình trở thành gánh nặng của hắn. Thoáng cái trong mắt đã ngập nước, không biết vui hay buồn, nói: ”Viễn Sơn, nhiều thiện công như thế, ngươi còn phải lo cho bản thân mình a.”
”Ta chỉ cần Thiên Thị Địa Thính Hoàn thôi, những tài nguyên khác ta không thiếu, ta để thiện công đó cũng vô dụng, không bằng cho ngươi. Chỉ cần ngươi nhanh chóng nhập môn Cứu Nhân Kinh, tiểu đội chúng ta sẽ mạnh hơn nhiều, hơn nữa năng lực của ngươi cũng được nâng cao toàn diện.” Trương Viễn Sơn cố ý nhấn mạnh. Cứu Nhân Kinh là chân truyền công pháp hạch tâm của Ảnh Hoa Am, là một công pháp bất phàm, lại bao gồm cả khinh công.
Phù Chân Chân sắc mặt thay đổi, nhớ tới lúc trước vì khinh công mình kém mà phải quay lại nơi đóng quân, vì vậy mấp máy môi, vửa cảm động vừa mơ ước nói: ”Tốt, sau này nếu ngươi thiếu thiện công, ta sẽ trực tiếp đưa ngươi.”
Mạnh Kỳ che mặt, ”rên rỉ” một tiếng, các ngươi đừng ân ân ái ái ở đây, hòa thượng cô đơn như ta làm sao chịu nổi: ” Trương sư huynh, các ngươi đổi nhanh lên, khéo thời gian không đủ.”
”Được.” Thấy Phù Chân Chân đáp ứng, Trương Viễn Sơn vui mừng, chuyển thiện công cho Phù Chân Chân, bản thân thì đi đổi một quả Thiên Thị Địa Thính Hoàn và một tấm Trấn Thần Phù, còn thừa hai mươi thiện công.
”Trấn Thần Phù?” Mạnh Kỳ tò mò nhìn cái phù triện đầy hoa văn kỳ quái, chợt cảm thấy tinh thần thoái mái, yên bình.
Trương Viễn Sơn cười nói: “Tô Nguyên Anh xuất hiện khiến ta tỉnh ra. Luân Hồi thế giới có nhiều công pháp kỳ dị, mà nguyên thần ở cảnh giới của chúng ta vẫn còn rất yếu ớt, thế nên ta đổi một tấm Trấn Thần Phù để đề phòng.”
Tuy Huyễn Hình Đại Pháp của hắn cũng đã đạt tiểu thành, nhưng khả năng bảo hộ nguyên thần vẫn không mạnh, vì vậy tấm Trấn Thần Phù giá một trăm năm mươi thiện công là vật phụ trợ khá thích hợp.
Còn đối với loại địch nhân như tà ma âm linh, hầu hết các công pháp đỉnh cao đều có chiêu thức đặc thù để đối phó. Ví dụ như trong Thái Thượng Kiếm Kinh cũng có chiêu thức điều động dương khí, chém giết âm linh oan hồn. Hay là Chân Vũ Thất Tiệt Kinh có pháp môn vẫn chuyển khí tức điều hòa, chống cự nguyền rủa dơ bẩn. Những thủ đoạn này Khai Khiếu kỳ là luyện được rồi, tuy không tính là mạnh nhưng cũng đủ cho đệ tử không bị luống cuống chân tay. Tất nhiên Kim Chung Tráo sở trường phòng ngự thì không tính.
Mạnh Kỳ cũng đồng tình với Trương Viễn Sơn, nếu mình không phải đối phó với An Quốc Tà, cũng nên căn nhắc nhưng biện pháp bảo vệ nguyên thần. Mà cũng không hẳn là không có biện pháp, nếu viên mãn Huyễn Hình Đại Pháp, sức mạnh của nguyên thần cũng sẽ tăng lên không ít.
”Chỉ Vi, ngươi thì sao?” Sau khi Phù Chân Chân đổi quyển thứ nhất của Cứu Nhân Kinh, Mạnh Kỳ quay sang hỏi Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi nở nụ cười xinh đẹp: ”Có kiếm pháp tốt nào đề cử cho ta không?”, nàng có một loại khao khát đối với những kiếm pháp thú vị.
Mọi người bắt đầu bày mưu tính kế, Mạnh Kỳ cũng nhắc đến những kiếm pháp mình quen thuộc. Cuối cùng sau khi cân nhắc, Giang Chỉ Vi chọn Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm do Mạnh Kỳ đề cử. Kiếm pháp này rất hợp phong cách của nàng, giá trị ba trăm thiện công.
”Còn một trăm hai mươi thiện công.” Giang Chỉ Vi bỗng nhiên đỏ mặt, ”Ta định đổi một đôi giày.”
”A, giày?” Mạnh Kỳ thốt ra.
Giang Chỉ Vi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói: ”Lúc ở ma sơn, chém giết ác liệt quá, giày của ta bị hư. Nghĩ đến sau này sẽ gặp những hoàn cảnh kì quái khác, ta nghĩ cần đổi những thứ như quần áo, giày thích hợp.”
Dù có thể dùng chân khí bao bọc quanh người, những nhiều khi chiến đấu cũng khá bất tiện. Mà chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi cung cấp toàn là quần áo, trang sức có tác dụng thần dị, là những vật phẩm phụ trợ không tồi.
”Rất có lý.” Mạnh Kỳ đầu óc bay bổng, nghĩ đến sau này khi chiến đấu, thân hình mình biến to lên, nếu không có quần áo đặc thù thì sợ là phải trần truồng mà chạy.
Giang Chỉ Vi nhanh chóng chọn một đôi băng tằm ngoa cấp độ lợi khí, nhẹ nhàng tinh xảo. Nó không chỉ có tác dụng phòng tránh với một số hoàn cảnh đặc thù, mà còn tăng một chút tốc độ của khinh công và thân pháp. Giá trị một trăm năm mươi thiện công.
Đợi đến lúc mấy người trao đổi xong, La Thắng Y mới đi tới, trực tiếp chui vào cột sáng trung ương. Một lúc lâu sau, hắn trầm ổn đi ra, nói với đám Mạnh Kỳ: ”Chư vị, tạm biệt. Hi vọng lần nhiệm vụ sau chúng ta có thể hiểu nhau hơn.”
Hắn không đợi chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi thúc dục, chủ động lựa chọn rời đi.
Nhìn xem La Thắng Y biến mất trong cột sáng, mọi người liền trầm mặc. Hai bên mới cùng nhau trải qua một nhiệm vụ, nên vẫn có một chút ngăn cách và đề phòng, hi vọng lần sau có thể cải biến.
”Lần sau chúng ta đổi một số đồ dịch dung hoặc kỹ xảo hóa trang, nếu không rất có thể sẽ gặp địch nhân ở chủ thế giới, sẽ phiền toán vô cùng.” Mạnh Kỳ hai người nhớ tới việc này. Tô Nguyên Anh và Vân Đình Phong chưa chắc đã mang diện mạo thật, không chừng lại là người bên cạnh mình. Nếu để họ nhận ra ở chủ thế giới, nhóm mình sẽ có họa sát thân. Về phần Cố Tiểu Tang, nàng là yêu nữ tà ma cửu đạo, vô số người muốn giết nàng, cũng không sợ có thêm địch nhân như vậy.
Trương Viễn Sơn trịnh trọng gật đầu: ”Đúng là nên thế, lần sau ta sẽ mang một số tấm mặt nạ dịch dung.”
”Ân, ta cũng sẽ chuẩn bị.” Giang Chỉ Vi và Tề Chính Ngôn đồng ý.
”Tốt rồi, các ngươi đi trước a, ta phải chuẩn bị dùng Luân Hồi phù.” Mạnh Kỳ mỉm cười với đám tiểu đồng bọn.
”Hết thảy phải cẩn thận.” Giang Chỉ Vi không dài dòng, vuốt cằm nói. Mấy người còn lại cũng dặn dò vài câu rồi tự động ly khai.
Lập tức toàn bộ quảng trường chỉ còn lại một mình Mạnh Kỳ và những pho tượng Thần Thú Tiên.
Mây trắng trôi nổi trên trời, sương mù dày đặc, mang theo cảm giác xuất trần chưa từng có.
Mạnh Kỳ tâm tình bình thản trở lại, quay về gian phòng của mình, mặc tăng bào màu trắng, mang theo những vật phẩm cần thiết rồi bóp nát ”Luân Hồi phù.”
Một mảng ánh sáng màu xanh toát ra, bao phủ Mạnh Kỳ, có âm thanh của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vàng lên:
”Lựa chọn thế giới cần đến.”
Trước mắt của hắn xuất hiện từng bức họa, có Ẩn Hoàng bảo, có thi thể Đóa Nhi Sát, có Thiên Định thành, cũng có Phong Vân trang.
Mạnh Kỳ đã sớm có quyết định, ngay lập tức chọn Thiên Định thành.
Lúc này hắn không chỉ muốn cô đọng khiếu huyệt, mà còn muốn thỉnh giáo Đoạn Hướng Phi về Huyễn Hình Đại Pháp. Ngoài ra còn phải điều tra Viên Mông đại sư, tìm manh mối bí mật của tượng Ngọc Phật nhỏ, hoặc là thử đao với tông sư, dùng chiến đấu ma luyện bản thân.
”Trở lại thế giới Thiên Định thành, thời gian kèm theo là hai tháng, có thể chọn truyền tống tới gần bất kỳ người quen nào.”
”Còn có thể như vậy?” Mạnh Kỳ kinh hỉ, hắn lo lắng nhất là phải mất thời gian tìm người.
”Truyền tống về gần Đoạn Hướng Phi.” Hắn quyết định không chút do dợ.
Ánh sáng màu xanh mịt mờ, lần này Mạnh Kỳ không ngất, nhưng cũng không nhìn ra cái gì.
Quang ảnh biến hóa, cuối cùng hắn hiện ra trước cổng một cái nhà tranh
”Nhàn ẩn cư…” Mạnh Kỳ đọc tên tấm biển treo trên cửa cổng, dùng đầu ngón chân cũng đoán được đây là nơi ở của Đoạn Hướng Phi.
Lúc này, cảnh đểm mông lung, những ngôi sao lập lòe trên trời, cây cối xanh um, an bình mà yên tĩnh. Mạnh Kỳ mỉm cười bước tới, tay gõ nhẹ lên cửa.
Đông đông đông, đông đông đông, âm thanh khẽ vang lên, trong đêm yên tinh vang vọng quanh quẩn. Mạnh Kỳ thầm nghĩ, cái này chẳng phải là ”điểu túc trì biên thụ, tăng xao nguyệt hạ môn”* ?
* điểu túc trì biên thụ, tăng xao nguyệt hạ môn: Chim đỗ cây bến nước, Sư đẩy cửa dưới trăng- hai câu thơ của Giả Đảo, một nhà thơ thời Đường.
Sau một lát, một vị nam tử trẻ tuổi từ nhà tranh bước ra, lướt qua sân trước, đi về hướng cổng.
Tay trái Mạnh Kỳ nắm tràng hạt, nhẹ nhàng niết động, mặt mìm cười, tăng bào màu trắng bồng bềnh, không có nửa điểm vội vàng xao động. Khí chất của hắn tiêu sái thanh nhàn, có vài phần phong phạm xuất gia cao thủ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
”Không biết Pháp Sư vì sao đến đây? thế nhưng là muốn một bữa cơm chay?” Nam tử trẻ tuổi nghi ngờ nhìn hòa thượng lạ lẫm trước mặt. Từ bề ngoài mà xét, hắn có lẽ chỉ mười bốn mười năm tuổi, nhưng nhìn kỹ lại có chút thành thục.
Nam tử trẻ tuổi anh tuấn xuất sắc, qua lời nói và hành động thì có vài phần thanh nhã, tuy nhiên mí mắt hắn sưng vù, sắc mặt hơi vàng, tựa như thường trầm mê tửu sắc.
Mạnh Kỳ đương nhiên nhận ra hắn là Đoạn Minh Thành, cũng không nói ra, chắp tay trước ngực trả lời: ”A di đà phật, bần tăng Chân Định, chính là đến gặp Nhàn Ẩn tiên sinh, kính xin thông báo.”
”Chân Định, khục khục khục.” Đoạn Thanh Minh bị nước bọt bản thân làm sặc, Chân Đinh Pháp Sư không phải là một đao thông thần, phi thăng Tiên giới sao? Sao lại sống sờ sờ trước mặt mình!
Trong một năm nay, Chân Định Pháp Sư nghiễm nhiên trở thành gương mẫu của võ lâm, tông sư bên trong tông sư, đánh vỡ nhân thần giới hạn, là cường giả có một không hai. Loại nhân vật truyền thuyết này không nên xuất hiện trên thế gian.
”Chẳng lẽ Nhàn Ẩn tiên sinh không có ở đây?” Mạnh Kỳ lăn chuyển tràng hạt, mỉm cười nhìn Đoạn Minh Thành.
Hòa thượng trước mắt tuy tuổi không lớn, nhưng tăng bào, tăng ngoa, tăng vớ không nhiễm một hạt bụi nào, tuấn tú kiến cường, lại phiêu nhiên xuất trần, hoàn toàn không giống người phàm tục. Đoạn Minh Thành không dám cho hắn là lừa đảo, vì vậy vuốt cằm nói: ”Gia phụ đang ở bên trong nhà tranh, mờ Pháp Sư vào.”
Phụ thân mình đã viên mãn Huyễn Hình Đại Pháp, là tông sư nổi bật, còn sợ lừa đảo sao?
Mạnh Kỳ không hề khẩn trương, khí độ tự nhiên theo Đoạn Minh Thành đi qua tiền viện, bước vào nhà tranh, liếc mắt là nhìn thấy Đoạn Hướng Phi tay cầm đôi đũa, đang kẹp một hạt đậu tằm.
Mạnh Kỳ chợt nổi tâm vui đùa, cất cao giọng nói: ”A di đà phật, Đoàn thí chủ, từ khi chia tay không có việc gì chứ.”
Động tác của Đoạn Hướng Phi liền cứng ngắc, toàn bộ người như đóng băng, ba~ một tiếng, đậu tằm rơi xuống mặt bàn.
Hắn quay người khó khăn, nhìn Mạnh Kỳ một thân tăng bào trắng, khí thế xuất trần, nhìn gương mặt quen thuộc dường như lại thành thục thêm không ít, tưởng như mình đang nằm mộng.
”Đoạn Hướng Phi chẳng lẽ không nhận ra bần tăng rồi?” Mạnh Kỳ cười ha ha nói ra.
Đoạn Hướng Phi nuốt nước bọt, khó khăn nói: ”Ngươi, ngươi không phải là tọa hóa…không, phi thăng sao?”
”Nếu bần tăng nói là chướng nhãn pháp, Đoàn thí chủ có tin không? ” Mạnh Kỳ tựa cười mà không cười nói.
Đoạn Hướng Phi nhẹ hít một hơi, cười khổ nói: ”Không tin, ngươi nói gì ta cũng sẽ không tin.”