Nhất Thế Chi Tôn - Chương 4: Ác chiến
Lấy đỉnh ngọn núi nhỏ làm trung tâm, cát sỏi như rồng bay, che khuất bầu trời, từng vòng từng vòng cuốn lên không trung, dường như một trận bão cát đáng sợ đang tiến đến.
Mà ở xung quanh những vòi rồng cát điên cuồng, có từng đạo bóng đen mơ hồ, chúng vặn vẹo bất định, vô hình vô chất, mang theo âm khí dày đặc, âm thanh thê lương, không ngừng hướng về đỉnh núi bay tới.
Đây chính là Khốc Lão Nhân dùng Cuồng sa thần công thúc dục chiêu ”Ác Quỷ lấy mạng” của ”Oan hồn thập tam phách”.
Ở dưới chân núi, ốc đảo nhanh chóng héo rũ, mặt đất khô vàng, tựa như nước đều bị bốc hơi. Gia súc cùng người dân sống trong ốc đảo đứng yên bất động, làn da cùng cơ bắp đều khô quắt lại, từng cái bóng đen từ người họ bay lên du nhập vào trong đám cuồng phong ác quỷ.
Loại tình cảnh đáng sợ này cũng không dừng ở xung quanh núi nhỏ, mà trong phương viện trăm dặm đều có hiện tượng này, sinh linh bị rút sạch hồn phách, toàn bộ đại địa đều héo rũ.
Bên ngoài Lưu Sa Tập, gió cát bao phủ, từ tiểu sơn kéo đến một mảnh đất đai khô héo. Bên trong tập người đi đường lần lượt đứng im, động tác chậm chạp, trong cơ thể có bóng đen muốn giãy giụa phóng ra ngoài.
Gió đánh vào tường ”Hãn Hải đệ nhất gia”, phát ra tiếng vang dày đặc, khách sạn cũ nát lung lay sắp đổ, phát ra âm thanh chi chi dát dát, hơi nước tiêu tán, tựa như cả tòa khách sạn sẽ lập tức hóa thành bụi phấn, sụp xuống thành cát vàng.
Mà bên trong khách sạn, những khách nhân ngồi trên bàn giống như dân chăn nuôi bên ngoài, cùng nhau trở lên ngây ngôc, sắp thất hồn lạc phách.
Cù Cửu Nương liền đứng lên, chân mày lá liễu dựng đứng, cao giọng quát: ”Lão bất tử, cẩn thận trời phạt, sinh con ra không có lỗ đít! Khách sạn của lão nương đã trêu ghẹo ngươi khi nào!”
Theo tiếng quát lạnh lùng của nàng, trong khách sạn phảng phất có gió lạnh thổi qua, những khách nhân rùng mình một cái, thanh tỉnh lại. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong đầu không nghĩ mà sợ, đồng thời cả tòa khách sạn lại vững chắc như cũ, chẳng qua vẫn có chút lung lay, âm thanh chi chi dát dát vẫn vang vọng.
”Đẳng cấp Tông sư giao thủ thật đáng sợ…” Sa khách mắt xanh thì thào tự nói, nơi đây cách chỗ giao thủ hơn mười dặm, bọn họ thiếu chút nữa bị rút hồn luyện phách, nếu không có Cù Cửu Nương thần bí tọa trấn, sợ là khó thoát kiếp này.
Sa khách đeo loan đao hoảng sợ nói: ”Tông sư bình thường giao thủ đều thu liễm phạm vi ảnh hưởng, dễ dàng đem uy lực tập trung lại, nhưng Khốc Lão Nhân ngoại lệ, hấp thụ hồn phách càng nhiều, ‘Oan hồn thập tam phách’ của hắn càng mạnh, gặp phải chuyện này thật con mẹ nó xui xẻo.”
Bọn họ là mã phỉ ở sa mạc Hãn Hải, thần phục ” Hãn Hải tà đao” Tắc La Cư, đối với ma công của Khốc lão nhân có biết ít nhiều.
”Lão đại, hay là chúng ta vẫn nên tin Phật, đi hóa giải tội nghiệt trên người một cái, miễn cho sau này gặp phải chuyện không may?”
”Tin con mẹ ngươi Phật!”
Ở giữa Lưu Sa Tập, làn da Mạnh Kỳ ám kim lưu chuyển, giữ lại linh hồn, giống như La Hán. Nhưng ánh kim càng ngày ảm đạm, dường như ánh nến trước gió, mọi lúc đều có khả năng vụt tắt.
Hắn cắn răng kiên trì, kiệt lực định thần, hôm nay mới biết ngoại cảnh đỉnh phong uy lực, khủng bố như thiên tai!
Đỉnh núi, Huyền Bi cầm lấy tràng hạt ám kim, thấp giọng tụng kinh, hào quang lưu ly từ tay y tỏa ra, đem hơn một nửa đỉnh núi bao phủ, tựa như Phật môn tịnh thổ.
Khốc Lão Nhân chụp xuống một chưởng, từng đạo oan hồn vọt tới, giống như những ngọn sóng đen, va chạm với lưu ly hào quang, thỉnh thoảng có oan hồn kêu thảm tan thành mây khói, lại có chỗ hào quang bị cắn xe phá cho tán loạn.
”Ngươi có biết vì sao ta không tu luyện thần công truyền thừa, mà lựa chọn không trọng yếu ‘Ma kha phục ma quyền’ không? ”
Khốc Lão Nhân ánh mắt ngưng tụ, tay phải nhấc, tay trái đẩy, gió cát đột nhiên như rồng lao xuống, từng đạo oan hồn vô hình vô chất, hành tẩu giữa âm dương, làm cho người ta không thể nào ngăn cản.
Huyền Bi sau khi nói xong, chạm đến một hạt Phật Châu đen kịt, sau đó đánh ra một quyền.
Một quyền này như mang theo thiên địa, nắm đấm trở nên trong suốt tinh khiết, giống như thủy tinh, không chụt bụi bặm.
Quanh người Huyền Bi hào quang vàng óng bao phủ, những đóa Kim Liên hư ảo hiện ra, nở rộ trên đỉnh núi, sau lưng y mang theo hư không mờ mịt.
Trong hư không, nguyên một đám oan hồn ác quỷ hình dạng dữ tợn vây lấy một tòa đài sen màu vàng, trên đài sen một vị Bồ Tát ngồi ngay ngắn, khuôn mặt từ bi, thương cảm thế nhân. Bàn tay Bồ Tát nắm giữ sinh tử khí tức không ngừng chuyển động, trắng đen biến hóa luân phiên, ẩn chứa Chư Thiên đại bí mật, Sinh tử thâm ý.
Dung nhan Bồ Tát mơ hồ biến hóa, cuối cùng theo quyền ý đạt đến đỉnh phong, lộ ra diện mạo cùng Huyền Bi giống như đúc, chỉ có điều mang theo tâm trạng u buồn, lại có phần thương cảm trang nghiêm!
Bồ Tát há miệng, trong hư không lập tức có lôi âm quanh quẩn:
”Từ nay cho đến trăm triệu kiếp về sau, ứng hữu thế giới, sở hữu Địa Ngục, cùng với tam đại ác đạo, tội lỗi làm khổ chúng sinh, ta thề nguyện sức cứu giúp, thoát ly ác thú Địa Ngục, súc sinh ngã quỷ. Điểm tội báo nhân, giúp sức thành Phật, ta mới có thể chứng thành đạo.”
”Địa Ngục vị không, thệ bất thành Phật, chúng sinh độ tẫn, phương chứng Bồ Đề.” ( Địa ngục còn chúng sinh, ta thề không thành phật, đến khi đã độ hết tội lỗi chúng sinh, ta mới chứng Bồ Đề – Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát )
Thiền âm vang vọng, Phật quang đại phóng, từng tên ác quỷ vốn mặt mũi dữ tợn, đột nhiên trở lên bình tĩnh, thanh thản, tan biến tại hư không.
Gió cát bỗng dừng, chân núi cũng có kinh âm Phật hiệu, từng đám cỏ khô héo rũ lại hiện lên màu xanh lá, nước ngầm lại chảy. Dân chúng dưới chân núi cùng với dê bò dần dần tỉnh lại, làn da lại tràn đầy sinh cơ, hồn phách quay lại thân thể, sinh khí dào dạt.
Đại địa khô nứt khép lại, những người mất đi linh hồn trong Lưu Sa Tập nhao nhao ”thoát ly Địa Ngục”, mờ mịt nhìn nhau, nghĩ lại mà sợ.
Bên trong khách sạn, khuôn mặt Cù Cửu nương chợt kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm: ”Thực sự có người luyện ‘Ma Kha phục ma quyền’ đến đẳng cấp này?”
Sinh khí và Phật quang phủ xuống, Mạnh Kỳ đang bên bờ sinh tử rút cuộc thoát khỏi ”Oan hồn thập tam phách”, làn da lại trở lên tinh khiết.
Nghĩ lại vừa qua một vòng sinh tử, Mạnh Kỳ nhịn không được ngạc nhiên: ”Giao tranh đến mức này khác gì thủ đoạn của thần tiên!”
Ma kha phục ma quyền, thấu triệt sinh tử luân chuyển!
Khốc Lão Nhân chiêu thức bị phá, ngửa đầu thét dài, thanh âm vang tới mây xanh, đâm rách linh hồn, tựa như Quỷ Vương ở chỗ sâu trong Địa Ngục.
Lão quanh người hắc khí bốc lên, tựa hồ Địa Ngục mở ra, âm hồn không khống chế được muốn đào thoát.
Sau đó lão đập một chưởng, miệng thét: ”Oan hồn thập tam phách, ‘ Quỷ Môn Quan ‘ mở! ”
Huyền Bi và Bồ Tát sau lưng vẫn một dang u buồn từ bi, nắm quyền như ấn, một lần nữa đánh ra: ”Ma Kha Phục ma quyền, ‘ Độ tẫn chúng sinh’! ”
Mạnh Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy xung quanh tiểu sơn mênh mông cát sỏi, hắc khí và Phật Quang không ngừng giao thoa, nhất thời khó phân thắng bại.
Hắn biết rõ dùng thực lực bản thân, đừng nói đi trợ giúp sư phụ, sợ là vừa tới gần ngọn núi cũng không được, ngược lại thành vướng bận. Nhưng tiểu sư đệ ở bên trong khách sạn, lẻ loi một mình, làm việc ngu ngơ, không có kinh nghiệm, xử lý có chút không tốt, sẽ mang họa sát thân. Vì thế Mạnh Kỳ tạm thời buông ý nghĩ ”chạy khỏi Thiếu Lâm”, chuẩn bị quay về khách sạn, tụ hợp với Chân Tuệ.
Bình thường mà nói, đào tẩu cũng chả sao, nhưng hiện giờ đang phút giây nguy hiểm, sư phụ và sư đệ đối với mình tình cảm thâm sâu, làm sao có thể bỏ mặc.
Hơn nữa, Mạnh Kỳ nội tâm thầm nghĩ, bên ngoài còn không an toàn bằng khách sạn, ít nhất trong đó còn có một vị ngoại cảnh cao thủ Cù Cửu Nương. Lý do này và về giúp tiểu sư đệ mỗi cái chiếm một nửa.
Hắn vừa mới quay người, ánh mắt đột nhiên cứng lại, đồng tử co rút kịch liệt, bởi vì đứng đối diện hắn trên đường, có một vị nam tử hình dáng, tướng mạo quỷ dị.
Hắn mặc quần áo Sa khách, áo bào đen, tóc trắng xóa, nhưng khuôn mặt cỡ khoảng ba mươi tuổi, hai thứ đối lập nhau, làm cho lòng người sợ hãi.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
”An Quốc Tà…” Mạnh Kỳ thấp giọng nói ra tên kẻ đối diện, nhưng không quay đầu bỏ chạy.
An quốc tà, ”bạch đầu ngốc thứu”, đồ tôn Khốc Lão Nhân, Cửu Khiếu cao thủ, nhân bảng xếp hạng thứ ba sáu, so với Mạnh Kỳ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
An quốc tà khuôn mặt gầy gò, góc cạnh hiện rõ, lại có vài phần vẻ đẹp của dị vực, khóe miệng mang một vẻ cười vui vẻ, giễu cợt nói: ”Vận khí của ta cũng không tệ, trực tiếp chạm mặt một thằng, không sợ bị lão tổ trách phạt rồi.”
Một đối thủ còn chưa đến Khai khiếu, hắn căn bản chẳng để vào mắt, lại có ý nghĩ muốn chơi mèo vờn chuột một phen.
Đang nói chuyện, hắn giống như kền kền đánh ra một song chưởng, chưởng phong nóng bỏng, khiến Mạnh Kỳ giống như bị giam trong sa mạc, hô hấp khó khăn, làn da phát khô, thân thể mất nước, sức lực suy giảm.
An Quốc Tà chưa thể luyện ”Oan hồn thập tam phách”, nhưng Cuồng Sa thần công cũng đã có chút thành tựu.