Nhất Thế Chi Tôn - Chương 53: Tha hương gặp ''cố tri''
Lời vừa dứt, sương mù lay động, nhanh chóng tiêu tán. Người lạ đã biến mất trước mắt Mạnh Kỳ, thuyền vẫn trôi trên mặt hồ. Cố Trường Thanh và Chân Tuệ vẫn ngồi điều tức bên cạnh, người chèo thuyền vẫn khua động mái chèo ở phía sau, dường như nghìn năm không đổi. Tần suất lay động của mái chèo rất nhanh, mượn sức gió thổi, con thuyền như mũi tên nhọn phóng đi.
Nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, Mạnh Kỳ có một cảm giác như mộng như thực, tựa như vừa rồi gặp được vũ y nhân chỉ là một giấc mơ. Nhưng trong tay hắn vẫn đang cầm một tấm phù triện, phía trên có hoa văn phức tạp, như là đang nhắc nhở hắn mọi chuyện là sự thật. Người đến và đi không chút kinh động Cố Trường Thanh và Chân Tuệ, cũng không khiến mình cảnh giác phát hiện.
Thực lực như vậy thật là bất phàm!
”Rút cuộc là tổ chức gì…” Mạnh Kỳ nhíu mày thầm nghĩ, thu phù triện vào trong ngực, dù sao có thêm đường lui cũng tốt.
Đối với tổ chức này, Mạnh Kỳ có chút suy đoán. Khả năng cao là tổ chức sau lưng Tạ tửu quỷ. Dù sao nhưng nơi mình tiếp xúc chỉ có cái này là thần thần bí bí, những tổ chức khác không có chuyện vô duyên vô cớ mà để ý đến mình.
”Cù Cửu Nương cũng trong tổ chức đó sao?” Mạnh Kỳ nghĩ tới bà chủ xinh đẹp của Hãn Hải đệ nhất gia, nếu nàng thực sự là Ngoại Cảnh, lại là thành viên, như vậy thì thực lực của tổ chức này không phải là chuyện đùa. Để một vị Ngoại Cảnh làm lão bản khách sạn, thật là xa xỉ.
Khổ não suy đoán không có kết quả, Mạnh Kỳ đành phải thu liễm tâm tư, tiếp tục ngồi xuống nhắm mắt, khôi phục tinh lực.
Qua nửa đêm, Mạnh Kỳ đã khôi phục khá nhiều thực lực, chiến lực đã ổn định. Đúng lúc này trăng sáng phá mây, lộ ra một mảng ánh sáng xanh rực rỡ, khung cảnh như ảo mộng.
”Đến rồi.” Người chèo thuyền đỗ thuyền nhỏ bên cạnh bờ, ánh mắt chất phác nhìn hướng Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ nhịn đau mà lấy túi bảo thạch của Trầm Túy, đổ ra một phần, đưa cho người chèo thuyền: ”Xem đủ chưa?”
Mang theo vàng bạc quả thật không tiện, thế nên mã phỉ luôn đổi tài vật thành bảo thạch. Từ đó các loại bảo thạch coi như là tiền tệ ở Tây Vực, có một mức giá trị tiêu chuẩn. Dương nhiên cái bảo thạch này khi định giá cũng sẽ có chút sai biệt, người tới từ nơi khác nhau sẽ có cái khá khác nhau, nhưng sự cấp tòng quyền(*) , Mạnh Kỳ không cần so đo nhiều như vậy.
(*) Sự cấp tòng quyền: thành ngữ của TQ, nghĩa là việc gấp thì phải chấp nhận.
Bảo thạch của Trầm Túy còn tốt hơn Trung Nha Xa một chút, người chèo thuyền đếm kỹ, đưa trả lại Mạnh Kỳ hai khối: ”Hơi nhiều.”
Coi như là thành thật… Mạnh Kỳ dễ chịu hơn một chút, dù sao cũng là tài vật thu được của kẻ khác, tốn thi tốn đi, dù sao cũng tiếc là không tranh thủ được chút ít từ Trung Nha Xa.
”Sư huynh, giờ chúng ta đi đâu? Sư phụ vẫn trong Bá Mật đó.” Đợi đến lúc người chèo thuyền đi xa, Chân Tuệ mong mỏi mà nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ đau đầu nói: ”Tiểu sư đệ, đừng lo, sư phụ thực lực cao cường, hồng phúc tế thiên, có khi giờ này đã đánh lùi Khốc Lão Nhân rồi. Chúng ta cứ tới Tham Hãn trước đã, né tránh mấy ngày, rồi nghe tung tích của ngài sau.”
Nếu như song phương khổ chiến hơn mười ngày mà chưa phân thắng bại, Mạnh Kỳ tin rằng đơi thêm một chút cũng sẽ không có biến hóa lớn. Mà viện binh của Thiếu Lâm Tự cũng sắp tới rồi, Không Lão Nhân không ngốc sẽ biết khó mà lui.
Vấn đề bây giờ là làm sao đưa tiểu sư đệ về với sư phụ mà mình không bị bắt…Mạnh Kỳ vô cùng buồn rầu.
Chân Tuệ tuy ngây thơ, nhưng cũng hiểu đạo lý. Biết sư huynh mạo hiểm tới cứu mình, nhất định sẽ tạo ra một hồi sóng to gió lớn, tốt nhất mấy ngày này nên tránh né, vì vậy gật đầu nói: ”Tốt, chúng ta đi Tham Hãn.”
Nói xong, ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn sang Mạnh Kỳ: ”Sư huynh, từ khi nào mà ngươi có chiêu lôi đình thế? Đây không phải là thủ đoạn của Ngoại Cảnh sao?”
Ta ngất, giờ ngươi mới phản ứng! Mạnh Kỳ im lặng nhìn lên trời, nghĩ đến lúc trước gia hỏa này trấn tĩnh bình thản, chắc cũng là do phản xạ chậm chạp.
Mạnh Kỳ thu liễm biểu lộ ”ghét bỏ”, vẻ mặt ”hòa ái” mà nói: ”Sư huynh bị đuổi giết, đạt được kỳ ngộ.”
”A, kỳ ngộ.” Con mắt Chân Tuệ càng thêm sáng lạn, hắn thích nghe những câu chuyện hành tẩu trên giang hồ, tất nhiên biết kỳ ngộ.
Cố Trường Thanh bên cạnh như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, thì ra đạo lôi đình kia là Tiểu Mạnh dẫn tới. Đấy gần như là thủ đoạn của Ngoại Cảnh rồi, không biết là kỳ ngộ gì?
Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của hai người, Mạnh Kỳ đành cười ha ha hai tiếng, ý đồ chuyển sự chú ý.
”Tiểu Mạnh, ngươi cười cái gì?” Cố Trường Thanh nghi ngờ hỏi.
Mạnh Kỳ chỉ phía trước mà nói: ”Cứu được tiểu sư đệ, thoát khỏi vòng vây mã phỉ, từ nay về sau biển rộng mặc cá lặn, trời cao mặc chim bay, chẳng lẽ không đáng cười sao?”
”Hặc hặc, xác thực là nên cười.” Cố Trường Thanh tự nhận định là đã hoàn thành một lần hành hiệp trượng nghĩa, kết giao một hảo hữu can đảm nghĩa hiệp, tâm tình cũng thoải mái hơn hẳn.
Mạnh Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, vừa rồi sao lại nói như Tào Mạnh Đức (Táo Tháo)? Đừng có đột nhiên nhảy ra một đội mã phỉ nha, vậy thì khó chơi rồi!
Hắn lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ không tốt, cười sang sảng nói: ”Nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh đi Tham Hãn. Sau ngày hôm nay trên Hãn Hải chắc chắn có tên chúng ta.”
Cố Trường Thanh cũng cười dài nói: ”Ta không biết thế nào, nhưng Tiểu Mạnh ngươi chắc chắn sẽ dương danh, lên Nhân Bảng là chuyện đương nhiên, người người ngưỡng mộ.”
Không cần biết dùng thủ đoạn gì, nhưng thành tích giết chết hai Cửu Khiếu cao thủ cũng đủ thấy thực lực đáng sợ của Mạnh Kỳ, nhất định sẽ được bài danh trên Nhân Bảng.
Hy vọng mình có được một danh hiệu tốt…Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Ba người thi triển khinh công, chạy về phía biên giới ốc đảo.
…
Bão cát kịch liệt khiến da mặt đau rát, Mạnh Kỳ vận dụng Nhĩ Khiếu và Nhãn Khiếu cũng không nhìn được quá năm trượng.
Ra khỏi Ngư Hải khoảng nửa ngày, ba người gặp ngay trận bão cát này. Bầu trời mù mịt, gió cát như muốn đem người vùi lấp.
Làn da Mạnh Kỳ chuyển sang màu ám kim ngăn cản cát bụi, vì có Kim Chung Tráo nên hắn không gặp tổn thương gì lớn. Nhưng không khí khô nóng vẫn khiến cổ họng hắn khô rát khó thở, Kim Chung Tráo cũng không thể giảm bớt loại bệnh trạng này.
Tình trạng của Chân Tuệ và Cố Trường Thanh càng tệ hơn. Bọn họ không có Kim Chung Tráo, lại ít có kinh nghiệm trải qua những tình huống khó khăn như vậy , đành quấn khăn kín mặt, cố gắng bước đi.
”Phải tìm nơi tránh né thôi…” Mạnh Kỳ truyền âm nhập mật cho hai người, bão cát mà mạnh hơn thì có khả năng cả ba người bị thổi bay mất.
Chân Tuệ núp sau lưng sư huynh, dùng sư huynh làm khiên chắn cát, đột nhiên nói ra: ”Sư huynh, đằng trước hình như có ánh đèn!”
”Ánh đèn?” Mạnh Kỳ sững sờ, hai mắt nhìn xa, quả nhiên thấy phía sau tầng tầng bão cát là một cái bóng đen mơ hồ, tựa như một tòa nhà, trong đó có ánh đèn.
Nơi đây không phải ốc đảo, sao lại có tòa nhà này? Mạnh Kỳ cảm thấy nghi hoặc, nhưng nhìn trạng thái của Cố Trường Thanh và sư đệ, cảm thấy tiếp tục đi trong bão cát thế này thật không tốt, vì vậy gật đầu nói: ”Chúng ta qua đó tạm lánh một chút, tuy nhiên phải cẩn thận.”
”Có thể là kiến trúc còn sót lại của ốc đảo nào đó…” Cố Trường Thanh suy đoán.
Tại Tây Vực, vì nguồn nước thay đổi, bão cát xâm nhập, sẽ có một số ốc đảo bị cát bụi vùi lấp, Cố Trường Thanh có suy đoán này cũng là chuyện bình thường.
”Có lẽ vậy.” Mạnh Kỳ buông lỏng, bản thân đi đầu làm khiên đỡ cát, như một chiếc chiến xa tiến về phía trước.
Khó khăn vượt qua bão cát, Mạnh Kỳ bỗng sửng sốt, vì trước mặt ba người không phải là di tích gì đó, mà là một tòa Phật miếu nhỏ. Thoạt nhìn Phật miếu là mới xây, không hề hoa lệ, được tạo thành từ những tảng nham thạch trên Qua Bích.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Trong bão cát khắc nghiệt, đứng trước ánh đèn nhỏ từ Phật miếu tỏa sáng, thể xác và tinh thần dường như cảm thấy sự bình an.
Chắc không phải là nơi ăn thịt người! Vì giác quan bị ảnh hưởng, Mạnh Kỳ chỉ có thể kiểm tra qua loa, sau đó đi đến cửa miếu, vỗ nhè nhẹ.
”A di đà phật, bão cát mãnh liệt, ba vị không cần đa lễ.” Một âm thanh réo rắt từ trong miếu truyền ra.
Mạnh Kỳ đẩy cửa bước vào, thấy trước mặt là một bức tượng Phật Tổ, mặt Phật tràn đầy từ bi thương cảm, tay kết Niết Bàn Thanh Tịnh ấn, một ngọn đèn trước tượng chập chờn, chiếu sáng cả căn phòng.
Tiếp theo hắn thấy một hòa thượng trẻ tuổi khoanh chân ngồi bên cạnh ngọn đèn. Hòa thượng khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan không coi là xuất sắc, nhưng khiến người khác có cảm giác khoan thai xuất trần, chính là hình tượng mà Mạnh Kỳ luôn cố gắng tạo dựng đây.
”A di đà phật, đa tạ pháp sư thu lưu.” Mạnh Kỳ chắp tay trước ngực tạ lễ.
Hơn mười ngày chưa cạo đầu, hắn đã có một ít tóc đen, nhưng vẫn vô thức sử dụng lễ tiết của Phật Môn.
Hòa thượng trẻ tuổi cười bình thản mà nói: ”Sư đệ không cần đa lễ, bần tăng kiến tạo Phật miếu ở Qua Bích hoang vu này chính là để tạo một nơi phù hộ cho người lạc đường. Tịnh Thổ khắp nơi, không chỉ có ở Cực Lạc Giới, mà là ở dưới đáy lòng của những tăng nhân thành kính.”
”Đây là Phật miếu sư huynh xây thành sao?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi.
Người trong Phật môn gặp nhau, nếu không biết pháp danh, thì có thể gọi nhau bằng pháp sư, hoặc dùng sư huynh sư đệ.
Hòa thượng chắp tay rồi chỉ một cái, ý bảo ba người Mạnh Kỳ ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó mỉm cười nói: ”Bần tăng ở đây đã hơn nửa năm, dùng tay chân mà xây lên Phật miếu.”
”Sư huynh đây là đang làm việc công đức.” Chân Tuệ bội phục nói.
Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, chẳng lẽ hòa thượng này là khổ hành tăng?
Vẫn giữ bộ dáng tươi cười xuất trần, hòa thượng nói: ”Lúc bần tăng xuống núi đã được Phật Đà chấp thuận đại nguyện, muốn xây bốn mươi chín tòa Phật miếu trong hoang mạc hoang vu này. Chính là để cung cấp nơi nghỉ chân tránh gió cho người đi đường.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi tự chê cười: ”Cũng coi là công đức đi. Pháp danh bần tăng là Hoằng Năng, không biết hai vị sư đệ xưng hô thế nào? Không biết vị thí chủ này xưng hô thế nào?”
”Bần tăng Chân Định, đây là sư đệ của ta Chân Tuệ, đây là Cố Trường Thanh công tử của Cố Gia Bảo.” Mạnh Kỳ giới thiệu từng người, ”Không biết sư môn của sư huynh là nơi nào?”
Hoằng Năng vừa muốn trả lời, đột nhiên mỉm cười: ”Nơi đây không cấm yêu loài, mời thí chủ vào.”
Yêu loài? Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, chẳng lẽ có yêu quái đến?
Hai mắt Chân Tuệ sáng ngời, ẩn chứa vài phần hưng phấn.
Cửa miếu mở ra, một nam tử lưng đeo bọc vải bước vào. Dáng người y thon dài, khuông mặt gầy gò, hai lông mày hơi nhíu, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng.
”Chân Quan sư huynh!” Chân Tuệ thốt lên kinh ngạc.
Mạnh Kỳ cũng nhận ra đối phương, chính là Chân Quan bị khai trừ vì tập kích hắn, chính là Chân Quan đi ra từ mật đạo phía sau sơn môn Thiếu Lâm, chính là Chân Quan hóa yêu mà sư phụ nhắc tới.