Nhất Thế Chi Tôn - Chương 112: Đóng băng ngàn dặm
Giang Chỉ Vi cũng tán đồng ý kiến Mạnh Kỳ: “Chỉ cần biết một chiêu thôi, nhưng luyện nó đến tinh túy còn hơn là biết nhiều chiêu thức mà không đi vào sâu, nếu binh khí trong tay, chiêu thức ngoại cảnh và chân khí không kết hợp được với nhau, sẽ làm uy lực của chiêu thức bị giảm xuống, giống như tiểu hòa thượng khi dùng Khinh Ngữ sẽ làm uy lực của A Nan Phá Giới đao pháp tăng lên ba phần, nhưng nếu không dùng Tử Lôi đao pháp, dùng Tà kiếp và thiên chi thương sẽ bị giảm ngược lại.”
“Cho nên lựa chọn binh khí cũng là một môn học, chúng ta hiện giờ thực lực chưa cao, phải dựa vào binh khí để hỗ trợ.”
Cô đây chính là muốn dự phòng tà ma, Mạnh Kỳ chọn Hồng Nhật Trấn Tà đao, phối hợp với A Nan Phá Giới đao pháp trường đao, để áp chế yêu khí, còn Tề Chính Ngôn là Long Văn Xích Kim kiếm.
Tề Chính Ngôn nghe rất chăm chú, gật đầu: “Nếu có ngoại cảnh chiêu thức phối hợp với bảo binh, dù ta chỉ mở bát khiếu, luyện Tử Tinh hà, bích băng tuyết chân khí cũng vẫn sẽ dùng được, có thể dùng lại một chiêu áp đáy hòm, vậy ta sẽ tăng Long Văn Xích Kim kiếm lên trước, xem điểm thiện công còn thừa lại sẽ chọn ngoại cảnh chiêu thức.”
Bản thân Long Văn Xích Kim kiếm là lợi khí đã tiếp cận nửa bước ngoại cảnh, nên muốn tăng lên tới bảo binh cũng không tốn quá nhiều, nhưng nếu muốn tăng khía cạnh hàn ly của nó, thì phải đổi thêm một cây “Hàn ly thảo”, tiêu hết tám trăm thiện công.
Hào quang rực lên, linh quang dần dần trở nên trong suốt, lộ ra hàn khí lạnh băng.
Đến khi ánh sáng tiêu tán, Long Văn Xích Kim kiếm lơ lửng bên trong cột sáng, thân kiếm thẳng tắp, trong màu ám kim lại có màu xanh, hoa văn trên thân kiếm phập phồng, nối thành một con rồng mơ hồ, chung quanh đều là hàn khí, chuôi kiếm như móng vuốt rồng, tôn quý đường hoàng.
“Long Văn Xích Kim kiếm [ hàn ly ], bảo binh, một thanh trường kiếm liên tiếp thăng hoa, lấy hàn ly tinh khí làm chủ. Có long tính, uy nghiêm uy vũ, yêu tà lui tránh, chấn nhiếp nhân tâm. Lưỡi kiếm phong duệ, thiết kim đoạn thạch, người trúng kiếm huyết mạch bị đông cứng, có thể lan tới tim, nếu toàn lực thôi phát, có thể nuốt vân phun vụ, hạo đãng mười dặm, kiếm khí phong giang, giá trị một ngàn sáu trăm thiện công.”
“Kiếm tốt.” Giang Chỉ Vi tán thưởng.
Tề Chính Ngôn cầm kiếm lên, cả người rùng minh một cái, gương mặt người chết lộ ra nét cười: “Kiếm tốt.”
Hắn còn dư ba ngàn năm trăm thiện công, khá là dư với một chiêu thức ngoại cảnh, không cần phải lo không đủ điểm để đổi.
Không thể chọn tuyệt học của các đại môn phái thế gia để ngừa gợi ra tranh cãi, lựa chọn còn lại cũng không nhiều lắm, trong số đó, có nhiều cái Mạnh Kỳ cũng biết:
“Thiên Tử kiếm pháp…… Rất quý, như có mệnh cách của Chân Long Thiên Tử, nói không chừng có thể chống lại nổi Pháp Thân, dùng cũng có lời, nhưng mà Tề sư huynh nhìn kiểu nào cũng không giống có mệnh cách Thiên Tử, kiếm pháp này chẳng khác gân gà ……”
“Thiên Tinh kiếm quyết…… rất phù hợp với Hồn Thiên bảo giám, nhưng không có Thiên Tinh kiếm, uy lực bị giảm sút rất nhiều!”
“Thiên thương địa hàn, Thiên Ma đạo, và ‘Hồn Thiên’ đại khí hình như hơi có mâu thuẫn với chính thống……”
Vì Giang Chỉ Vi và Tề Chính Ngôn đều là đổi món cuối cùng, nên Mạnh Kỳ khá là xoi mói. Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư thỉnh thoảng lại đưa ra đề nghị, nhưng hắn đều lắc đầu, thứ thì không phù hợp với công pháp chủ tu, thứ lại quá mắc, mãi mà chưa tìm ra được môn nào hợp ý.
Tề Chính Ngôn nghe ba người thảo luận, bỗng chỉ vào một môn kiếm pháp: “Cái này thì sao?”
“Băng phách hàn quang kiếm pháp……” Mạnh Kỳ nhìn kỹ, hắn không biết thứ này, là ngoại cảnh kiếm pháp Thượng Cổ thất truyền, uy lực không tồi, đòi hỏi cũng không cao lắm, với cảnh giới của Tề Chính Ngôn thì cũng ổn.
Băng phách hàn quang kiếm pháp này không mắc, tổng cộng bảy thức, tổng cương một ngàn năm trăm thiện công, mỗi một thức năm trăm, Tề Chính Ngôn tuy đã mở miệng khiếu, nhưng tối đã cũng chỉ dùng được hai lần ngoại cảnh chiêu thức, một lần đổi một chiêu là phù hợp, chỉ tốn có hai ngàn thiện công.
“Cũng được.” môn này các mặt đều bình bình, ổn thỏa, Mạnh Kỳ không có ý kiến.
Giang Chỉ Vi nhìn nhìn, hưng trí bừng bừng: “Ồ, là thất truyền kiếm pháp.”
Cô vẻ rất thưởng thức.
Tề Chính Ngôn tính tình quyết đoán, nhìn vừa mắt là đổi luôn, đổi chiêu thứ nhất của “Băng phách hàn quang kiếm”, “Ngàn dặm đóng băng”.
“Còn dư một ngàn năm trăm tám mươi thiện công……” Tề Chính Ngôn nghĩ nghĩ, đổi một viên Đại Hoàn đan.
Hắn sắp rời Nghiệp đô, lang bạt giang hồ, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn đan dược chữa thương bình thường, Đại Hoàn đan là tiêu chuẩn cao nhất của Mở Khiếu kỳ, linh dược của Hoán Hoa kiếm phái cũng không hiệu quả bằng.
Giang Chỉ Vi bỗng nói: “Tề sư huynh, tốt nhất hay đổi luôn tầng năm của ‘Hồn Thiên bảo giám’ đi, vì không biết dùng Luân Hồi phù mở ra Chân Võ nghi trủng, nhiệm vụ có truyền tống thẳng vào thế giới, không qua nơi này nữa hay không, mà nhiệm vụ kế tiếp là phải một năm sau nữa mới mở, ngươi hơn phân nửa đã là mở bát khiếu, không thể lãng phí thời gian tu luyện.”
Giang Chỉ Vi cho rằng trong một hai tháng Tề Chính Ngôn sẽ mở miệng khiếu, một năm sau, rất có hy vọng mở ra khiếu thứ tám, nếu lúc ấy nhiệm vụ chưa mở ra, hắn sẽ không thể tiếp tục tu luyện.
— Lần trước là Mạnh Kỳ dùng Luân Hồi phù ngay ở trong này, chưa từng thử mở ở ngoài chủ thế giới, nên đề phòng là tốt nhất.
“Cẩn thận sống vạn năm.” Mạnh Kỳ phụ họa.
Tề Chính Ngôn nghe vậy cũng không nhiều lời, lấy chín trăm thiện công đổi luôn tầng thứ năm của “Hồn Thiên bảo giám”, “Tử Tinh hà”.
Đó là một viên tinh thạch màu tím rực rỡ, bên trong như có rất nhiều những ngôi sao tụ thành sông ngòi, quanh co ngoằn ngoèo mà chảy, nhìn rất hút mắt, đầu óc phiêu diêu.
“Không hổ là tuyệt thế thần công.” Giang Chỉ Vi thu hồi ánh mắt, tán thưởng. Trong vô số tuyệt thế thần công, Hồn Thiên bảo giám cũng coi là một loại khá đặc thù, chỉ cần ở Súc Khí Mở Khiếu kỳ là có thể câu thông với năng lượng trời đất, giống như nửa bước ngoại cảnh.
Hắn còn lại một trăm tám mươi thiện công, để giúp cho Giang Chỉ Vi.
“Để ta xem tăng Bạch Hồng Quán Nhật kiếm cần bao nhiêu thiện công.” Giang Chỉ Vi nói luôn.
Cô lấy kiếm khí làm chủ, không cần tăng hiệu quả đóng băng phun lửa gì đó cho Bạch Hồng Quán Nhật kiếm vì chúng không phù hợp với nội thiên địa của cô, mà lựa hướng tăng lên kiếm khí như Tử Thương.
“Cộng thêm tài liệu, giá bảy trăm.” Giang Chỉ Vi báo con số, lấy hết đan dược chữa thương bình thường còn lại trên người đều đổi thành thiện công, tổng cộng được tám mươi thiện công nữa.
Cô nói nhanh: “Các ngươi mỗi người cho ta mượn tám mươi thiện công, phần còn lại, các người có thể mua chút đan dược.”
Đối kiếm nhập tam, cô thèm nhỏ dãi đã lâu, nay có cơ hội đổi, sao có thể bỏ qua?
“Được.” đám Mạnh Kỳ gật đầu.
Giang Chỉ Vi chộp ngay lấy kiếm nhập tam, như đói khát lật xem ngay.
Nhìn kiếm nhập tam, Mạnh Kỳ nhe răng, hi vọng Giang Chỉ Vi chỉ là tìm hiểu kiếm lý và kỹ xảo trong đó, mà không phải thật sự học nó.
Giang Chỉ Vi xách trường kiếm, đổi thêm ít tài liệu thăng giai, rồi ôm tất cả bước vào trong cột sáng, trang nghiêm nói: “Ta muốn tham dự quá trình nó biến hóa.”
Đây gọi là sự cố chấp của kiếm tu, như thế nội thiên địa và bảo binh hoàn toàn hòa hợp với nhau, sử dụng sẽ dễ dàng, thuận tay hơn.
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ không hề phản đối, ánh sáng chiếu vào, bao phủ trường kiếm và tài liệu.
Quang mang tiêu tán, Giang Chỉ Vi vẻ đăm chiêu xách Bạch Hồng Quán Nhật kiếm đi ra, trường kiếm không có thay đổi gì rõ rệt, nhưng lại tạo cảm giác nguy hiểm hơn hẳn:
“Bạch Hồng Quán Nhật kiếm, bảo binh, hai lần tăng lên mà thành, tương thông với kiếm giả Giang Chỉ Vi, sắc bén mạnh mẽ, chấn nhiếp tà ma, có thể làm thương tổn Nguyên Thần, nếu toàn lực ra chiêu, kiếm khí kích động hơn mười dặm, phong vân biến sắc, giá trị một ngàn năm trăm thiện công.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Còn lại một trăm thiện công, Mạnh Kỳ đổi một viên Bách Thảo đan, Tề Chính Ngôn đổi hai bình hư hình ích hoa đan, Nguyễn Ngọc Thư sao cũng được đổi một viên bổ thần Ích Khí đan.
Là con gái cưng trong nhà, Nguyễn Ngọc Thư là người đi về trước, một lần nhiệm vụ, bạn bè hy sinh, dù có kiên cường đến mấy cũng cần có người nhà và đồ ăn ngon để an ủi tinh thần, dù sao ba tháng nữa họ cũng sẽ gặp lại nhau.
Giang Chỉ Vi trước khi đi nói với Mạnh Kỳ: “Tiểu hòa thượng, lần này Trương sư huynh và Chân Chân mất mạng, ai cũng đau lòng, nhưng đừng đắm chìm vào áy náy quá, vì dù như vậy cũng chẳng làm được gì, sẽ làm ảnh hưởng tới tâm cảnh, đình trệ võ công, chúng ta phải quên nỗi đau đó đi, biến nó thành nguồn động viên, khích lệ chúng ta tiếp tục đi tới, đi lên đến đỉnh, giúp họ hồi sinh.”
Hai kiếp làm người, Mạnh Kỳ còn già hơn Giang Chỉ Vi nhiều, hắn thở hắt ra: “Chỉ Vi, yên tâm, ta không phải người yếu đuối, ta biết khi nào cần vui, khi nào có thể buồn.”
Hắn nghiêm mặt: “Ta hiểu rõ lòng mình, sẽ dũng mãnh tiến lên, không cực đoan đâu.”
Giang Chỉ Vi cười cười: “Ngươi nghĩ được vậy thì tốt, nói thật, những lúc ngươi ngây ngô nhìn phù hợp với độ tuổi của ngươi hơn, những lúc ngươi nghiêm túc, nhìn thành thục quá.”
Hai người nói mấy câu, bị Lục Đạo Luân Hồi chi chủ hối thúc, mới cùng Tề Chính Ngôn trước sau đi vào trong cột sáng.
Bóng tối bao phủ, rồi lại biến mất, Mạnh Kỳ thấy mình vẫn đang ngồi trong phòng, ngoài cửa sổ bóng đêm tối mịt, trên trời lấp lánh ánh sao.