Nhất Thế Chi Tôn - Chương 117: Thi thể quỷ dị
Mạnh Kỳ chìm vào trầm tư, Lý Sung lại liên mồm giới thiệu các hào cường Dương Hạ: “Người kia chính là người Khâu gia Khâu Phi, đó là Tưởng thị tam gia Tưởng Vũ Lâm, đó là Cuồng Lãng bang bang chủ,‘Chỉ thủ phúc lãng’ Ngô Thịnh Lợi, hắn cùng ‘Đao Ba’ Diêm Hiểu,‘Hồng tô thủ’ Tiêu Nguyệt các tạo thành tam sơn của hắc đạo Dương Hạ, sau lưng nghe nói là Hằng Nguyên trịnh.”
“Nha, nương tử tú khí bên cạnh Trịnh tri sự chính là ‘Hồng tô thủ’ Tiêu Nguyệt, ai mà nhìn ra cô ta và Đao Ba,‘Chỉ thủ phúc lãng’ ghê gớm đến thế? Từng có nam nhân sợ tới mức tiểu ra quần ngay trước mặt cô ta, nghe đồn cô ta và Chân Võ phái có chút liên quan.”
Y giới thiệu liền một mạch năm người đại diện cho năm ngọn núi cao tối cường của Dương Hạ, Khâu gia đại công tử thực lực mạnh nhất, đại khái chừng bốn mươi tuổi, Mạnh Kỳ không thể từ cước bộ, động tác, chân khí lưu chuyển của hắn ta để phán đoán ra cảnh giới, nhưng động tĩnh không khí xung quanh là dấu hiệu của người mới bước vào nửa bước ngoại cảnh, khi thiên địa huyền quan mở ra nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng và củng cố.
Bốn người còn lại đều cố ý che giấu thực lực, nhưng Mạnh Kỳ không khó nhìn ra bọn họ đều đã cửu khiếu tề khai, bên ngoài thân có hộ thể cương khí ngăn cách chân khí điều tra của hắn, nhưng độ dày hộ thể cương khí của họ đều mỏng hơn “Đao Ba” Diêm Hiểu.
Tương đối chỉ có tri sự bộ đầu Trịnh Cự Sơn là bát khiếu, nhưng hắn đại biểu cho ý chí Thần đô Triệu thị, đại biểu cho uy nghiêm triều đình, nên những người kia đều phải cho hắn mặt mũi.
“Hai tiểu đạo sĩ là lai lịch gì, sao lại phải động tới Trịnh tri sự và năm người kia phải tiếp đón?” Lý Sung nhíu mày, thực xấu hổ cho thanh danh cái gì cũng biết của mình.
Mạnh Kỳ nhìn theo đám Diêu tiểu quỷ biến mất trong “Túy Dương Hạ”, thuận miệng đáp: “Đều là Chân Võ đích truyền, hơn nữa phân vị không nhẹ.”
“Ừ, có khả năng.” Lý Sung nghĩ nghĩ, cảm giác Tiểu Tô bộ đầu nói có lý, mặc kiểu đạo sĩ, thân phận quý trọng. Phụ cận tứ châu cũng chỉ có Chân Võ phái đệ tử đích truyền mà thôi,“Tiểu Tô bộ đầu, vừa lúc mấy vị làm chủ đều có ở đó, chúng ta nhanh đi bẩm báo Trịnh tri sự đi, mau chóng triệu tập nhân thủ điều tra lão Chung đầu.”
Mau thoát khỏi cái nhiệm vụ nguy hiểm này!
Khâu gia và Tưởng gia gia chủ đều đã tuổi già, trước mắt cơ bản là mấy người Khâu và Tưởng Tam công tử chủ trì mọi chuyện trong nhà.
“Ta mới đến, tùy tiện qua đó quấy rầy không hay, không bằng ngươi tự đi bẩm báo.” Mạnh Kỳ từ chối.
Hắn không biết Diêu Tinh Lưu có nhận ra mình hay không, bình thường nhận ra thì chẳng sao, luận bàn với hắn và Dương Hòa luôn, nhưng hôm nay nhìn họ, lại nhớ tới Trương sư huynh, cố nhân đã qua đời, còn đâu tâm tình kia nữa? Nếu Diêu tiểu quỷ hỏi tới huynh ấy, tâm tình đâu trả lời?
Thà là không gặp!
Lý Sung làm sao biết được suy nghĩ của Tiểu Tô bộ đầu kỳ quái nói: “Vừa lúc mượn cơ hội này biết mặt nhau một chút.”
Mạnh Kỳ tiếp tục từ chối, Lý Sung thấy hắn thái độ kiên quyết, đành phải đứng dậy đi ra ngoài.
“Lão Lý, không nên nói tới ý Thái bộ đầu là từ trong thuyền Khâu gia đi ra, Khâu đại công tử đang ở đó, để tránh đả thảo kinh xà.” Mạnh Kỳ nhắc.
Lý Sung cười: “Tiểu Tô bộ đầu đừng coi thường lão Lý ta, chút điểm ấy đương nhiên ta biết, ta chỉ nói lão Chung đầu sai Đao Ba giết thủy thủ mà thôi. Thủy thủ chỉ mơ hồ nhìn thấy Thái bộ đầu từ bến tàu lên bờ, không biết hắn đi đâu, làm gì.”
“Lão giỏi!” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm giơ ngón cái.
Trong sân sau “Túy Dương Hạ”, các hào cường Dương Hạ đang cùng Chân Võ Dương Hòa và Diêu Tinh Lưu đón gió tẩy trần.
Khâu Phi đã qua tuổi bốn mươi, võ công cao thâm, đánh vỡ sinh tử huyền quan, thấy thủ hạ đánh mắt, cáo lỗi một tiếng, đi ra ngoài.
“Đại gia,‘Đao Ba’ Diêm Hiểu phát bệnh cấp tính, không tới được!” thủ hạ Khâu Phi khiếp sợ bẩm báo.
Khâu Phi ngạc nhiên: “Phát bệnh cấp tính?”
“Đao Ba” Diêm Hiểu tuy phóng túng mấy năm, thân thể giảm sút, tinh thần uể oải, nhưng một thân công phu đâu thể vèo một cái là biến mất, vẫn mạnh hơn cửu khiếu bình thường đó, làm sao nói phát bệnh liền phát bệnh?
“Thật sự! Đại gia, người không thấy bộ dáng của hắn đâu, thực là không thể nào tin được, khóc như con nít, tiêu tiểu không khống chế được, cả người cuộn tròn lại, nước mắt và nước mũi tùm lum, trông rất dễ sợ.” thủ hạ Khâu Phi thao thao bất tuyệt thông tin mình nghe ngóng được.
“Đao Ba” Diêm Hiểu từng là người hắn âm thầm sùng bái, người ngoài không ai biết Diêm Hiểu bình thường nhìn như thế nào.
Khâu Phi khẽ hít một hơi: “Hắn phát bệnh lúc nào?”
“Hai khắc trước, lúc ấy Lý tửu quỷ dẫn tân tiền nhiệm hiệp lý bộ đầu tiến đến bái phỏng, còn chưa kịp nói gì, ‘Đao Ba’ đã lấy cớ nhìn thấy Thái bộ đầu là tức giận, sau đó hắn liền phát bệnh ……” càng nói, tên thủ hạ càng thấy quỷ dị, rùng mình ớn lạnh.
Khâu Phi nhíu mày suy tư: “Tân nhậm hiệp lý bộ đầu đã làm gì? Hỏi cái gì?”
“Theo thị nữ của ‘Đao Ba’ thuật lại, Lý tửu quỷ chỉ mới kịp giới thiệu, hiệp lý bộ đầu chưa làm gì cả, mới vừa muốn mở miệng,‘Đao Ba’ đã run rẩy phát bệnh, miệng phun bọt mép, làm người ta nhìn mà sợ, trở nên giống hệt như con nít, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.” thủ hạ Khâu Phi chủ động báo hết.
Khâu Phi chắp tay sau lưng đi qua đi lại, sắc mặt dần dần âm trầm, ánh mắt như diều hâu nhìn thủ hạ: “Có thể ‘Đao Ba’ giả bệnh hay không?”
Một cửu khiếu cao thủ nói phát bệnh liền phát bệnh, người đối mặt lại là một hiệp lý bộ đầu nho nhỏ, nói thế ai tin?
Thủ hạ Khâu Phi giật mình: “Có khả năng, hắn ‘Bệnh’ thật là đúng lúc!”
“Ngươi cho người để mắt kĩ ‘Đao Ba’.” Khâu Phi dặn dò, đang định trở về yến hội, thì thấy Lý Sung Lý túy quỷ rụt rè vào tới.
“Chào Khâu gia!” Lý Sung thấy hắn, nhanh chóng chào hỏi.
Khâu Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Lý tửu quỷ, nghe nói ngươi làm ‘Đao Ba’ bị bệnh?”
“Oan uổng a! Khâu gia, tiểu nhân oan uổng a! Nước còn chưa uống một miếng, nói còn chưa xong một câu, Diêm lão đại đã vừa khóc vừa kêu, vừa cuộn vừa run.” Lý Sung giật thót, Khâu Phi biết thật là nhanh.
Khâu Phi không hỏi thêm: “Ngươi là tìm Trịnh tri sự? Chắc là chuyện lớn, mà bây giờ mới chịu chạy tới báo, lại đi đâu uống rượu chứ gì ?”
“Tiểu nhân lo sợ.” Lý Sung biết vẻ say trên mặt không thể gạt được người bên ngoài.
Khâu Phi không nói gì, đi vào gọi Trịnh tri sự ra.
Trịnh Cự Sơn nghe Lý Sung nói xong, trầm mặt, nhìn không ra hỉ nộ: “Lão Chung đầu…… thì ra là lão Chung đầu……”
Hắn trầm ngâm: “Ta lập tức triệu tập các hảo hán Dương Hạ, ngươi và Tiểu Tô đi trước ra cửa thành đợi .”
“Trịnh, Trịnh tri sự, chúng ta cũng phải đi a?” Lý Sung lắp bắp.
“Các ngươi hỏi ra manh mối, sao lại không đi? Đến lúc đó nếu lão Chung đầu đồng ý phối hợp, còn phải để các ngươi đến hỏi .” Trịnh Cự Sơn thản nhiên, xong xoay người quay trở vào, báo cho các vị hào cường.
Diêu tiểu quỷ nghe vậy lập tức khát khao muốn thử, nhưng họ là khách quý, lại mới vừa đến, sao để họ mạo hiểm được, nên ai cũng mở lời can ngăn.
Đợi đám Trịnh Cự Sơn đi ra ngoài, Diêu Tinh Lưu mới tức giận gắp đồ ăn ăn: “Thật không thú vị.”
“Diêu sư đệ. Chúng ta chuyến này là điều tra chuyện Trương sư huynh bỏ mình, đừng gây thêm phiền toái.” Dương Hòa khí độ thong dong.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Diêu Tinh Lưu bĩu môi, nói thầm, các ngươi tốt nhất là đi cho xa, đừng có ngu xuẩn đảo quanh đây đấy.
…………
Một đám người nhanh chóng ra cửa thành, hợp với Mạnh Kỳ, Lý Sung chạy ra nghĩa trang.
“Thôi tiên sinh cũng đến đây……” Lý Sung nhìn lão giả tóc trắng xóa bên cạnh Trịnh Cự Sơn, thở phào.
Mạnh Kỳ cố ý giảm tốc độ, đi cùng Lý Sung ở sau cùng: “Thôi tiên sinh?”
“Tiểu Tô bộ đầu, vị này là Dương Hạ đệ nhất cao thủ chúng ta.” Lý Sung đã trầm tĩnh lại hẳn,“Hồi trẻ, ông ấy thiên tư bất phàm, được Bình Tân Thôi thị ưu ái, trở thành khách khanh, đại lực tài bồi, đến khi về già, được Thôi thị ân chuẩn, hoàn hương định cư, trở thành thế gia bản địa, là ngoại cảnh lưỡng trọng thiên nhất lưu cao thủ! có ông ấy, lão Chung đầu đừng hòng gây ra chuyện!”
Trịnh Cự Sơn không chỉ thỉnh Thôi tiên sinh, còn mời mấy vị võ lâm danh túc ẩn cư Dương Hạ, Khâu Phi và Tưởng Vũ Lâm còn xách theo bảo binh, thà rằng cẩn thận, để không hối hận!
Sắp tới hoàng hôn, đoàn người đã nhìn thấy nghĩa trang, nó khá chỉnh tề, vẫn chưa rách nát, dưới ánh nắng chiều vàng óng ánh, nhưng vẫn không đủ che giấu sự âm trầm lạnh lẽo.
Ngay cạnh nghĩa trang có một căn nhà cũng âm trầm không kém, là chỗ ở của lão Chung đầu.
Trịnh tri sự đang định kêu, Thôi tiên sinh đã vung tay, ý bảo hắn đừng vội.
Ánh nắng vàng óng ánh bỗng trầm xuống, như làn nước chảy qua nhà lão Chung đầu.
“Không có ai, không có người sống.” Thôi tiên sinh thần sắc căng thẳng.
Một đám người cẩn thận đi tới ngôi nhà.
Cửa nhà khép hở, đẩy nhẹ là mở, trong sân chỉ có một giếng nước, một cây hòe, âm khí mười phần.
Két một tiếng, Thôi tiên sinh từ xa phẩy tay áo, mở cửa phòng, trong phòng không có cửa sổ, nên tối thui không thấy gì.
“A!”“Hồng tô thủ” Tiêu Nguyệt che miệng, buột kêu.
Đám Mạnh Kỳ nhìn theo mắt cô ta, thấy trên xà nhà treo đầy những xác người, cứ như một cái rừng xác!
Bước vào trong phòng, Thôi tiên sinh kiểm tra lên một thi thể, cau mày lẩm bẩm:
“Kỳ quái, đây là võ công gì……”
Mạnh Kỳ đi tới, phóng chân khí, tinh thần ra kiểm tra một cái xác: “Không có xương cốt? Huyết nhục kinh mạch vẫn còn, nhưng không có xương cốt……”
“Cái thi thể này chỉ có da và xương, huyết nhục và nội tạng đều không có!”
“Cái thi thể này không có kinh mạch, kỳ quái, sao kinh mạch nội lực không còn, mà huyết nhục cốt cách lại vẫn còn hoàn chỉnh ……”
“Di, cái xác này hoàn hảo không tổn hao gì, trên người không có lấy một vết thương, hắn chết như thế nào?”
Mạnh Kỳ đột nhiên nghĩ đến một môn võ công, vẻ mặt trở nên ngưng trọng:
“Thiên Ma tứ thực?”
“Là Tiên Tích nhân trong thần thoại?”
“Hay là luân hồi giả?”