Nhất Thế Chi Tôn - Chương 137: Mức độ tư duy
Lão giả bỗng dừng lại, cười: “Tiểu ca, hình như lần trước ngươi có chuyện không vui?”
Ông ta nhìn Mạnh Kỳ, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, nói chuyện phiếm cũng vô cùng chuyên chú.
Tới lúc này, Mạnh Kỳ mới nhìn thấy rõ mặt ông ta. Trên mặt nếp nhăn không nhiều, chừng giữa trung niên và lão niên, mặt mũi bình thường.
“Đúng vậy.” Mạnh Kỳ bỗng có cảm thấy như muốn trò chuyện với trưởng bối,“Vãn bối bị cuốn vào một vũng nước đục.”
Hắn lặng lẽ thay đổi cách xưng hô.
Lão giả không để ý đến điều ấy: “Tiểu ca, hôm qua lúc ngươi rời đi, khúc mắc đãđược cởi bỏ, tâm cảnh cơ bản đã bình phục, bây giờ lại không vui, là mới gặp chuyện nữa hay sao?”
Ông ta không cố ý che dấu hay khoe khoang cái gì, rất thản nhiên, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Mạnh Kỳ nói chuyện y như nói với người lớn trong nhà: “Tối hôm qua vãn bối tra ra được manh mối tặc tử, báo cho đồng bạn, một khắc cũng không dừng, đuổi theo tới nhà Đại Giang bang hương chủ Sở Quan, nhưng vẫn bị muộn một bước, hắn đã cầm kiếm tự sát, trước khi chết hô lớn Văn Khúc tinh quân sẽ báo thù cho hắn.”
“Cả quá trình điều tra, chúng ta chưa từng trì hoãn, luôn ẩn nấp khí tức, đổi cách ăn mặc, không để cho người thường nhận ra, nhưng không hiểu sao vẫn bị lộ tin tức, vãn bối nghi ngờ có cao thủ cao cường ra tay, hoặc là trong số những đồng bạn tối hôm qua có người là nội gian.”
Bình thường, đối thủ không cần phải sắp xếp cao thủ quá mạnh để theo dõi bọn Mạnh Kỳ, ví dụ chỉ cần dùng mấy tên nhép bán hàng bên đường ghi chép lại đám Mạnh Kỳ đã đi qua những đâu, sau đó xác định mục tiêu, nhưng Mạnh Kỳ nghĩ chuyện ấy không thể xảy ra, vì đám Mạnh Kỳ trước khi ra khỏi cửa đã thay đổi cách ăn mặc, che dấu khí tức.
Đại Phi và Trần Á Tùng là cao thủ nửa bước ngoại cảnh, nhưng lại không phát giác ra được mình bị theo dõi, cho thấy người theo dõi không hề yếu kém.
Lão giả nghiêm túc nghe Mạnh Kỳ nói xong, nét mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Ông ta khẽ cười: “Ngươi nghĩ như thế? Lý do khó chịu thật sự không phải là chuyện đó đúng không?”
Mạnh Kỳ đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gãi đầu, cố giở kĩ xảo mà vẫn bị người ta xem thấu: “Vâng, thực ra điều làm vãn bối khó chịu thật sự là Sở Quan trước khi chết hô lớn Văn Khúc tinh quân sẽ báo thù cho hắn.”
“Ừ, cảm thấy không thích hợp?” Lão giả hết sức chuyên chú nói chuyện phiếm.
Mạnh Kỳ thở hắt ra, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đều còn chưa điều tra ra kẻ phía sau màn là ai, chính hắn đã báo thượng danh, khiến chúng ta đều nghĩ người ấy là Văn Khúc tinh quân. Cảm thấy như là dùng cái chết của mình để cố ý vu oan.”
Lúc ấy mình còn có một đối tượng hoài nghi khác, nhưng bị Sở Quan này ồn ào, Văn Khúc tinh quân ít nhất bị lộ ra một nửa, không thể tiếp tục trốn đằng sau được nữa, làm người ta có cảm thấy hắn và Sở Quan có thù!
Nếu Sở Quan là không chịu bức bách tự sát, trầm mặc không nói mới là thượng sách, hoặc tối đa lắm là kêu “Có người sẽ báo thù cho ta” là được rồi, không cần chỉ tên nói họ là Văn Khúc tinh quân, nếu hắn là bị buộc tự sát, ngay cả sinh mạng cũng còn không cần, thì vì sao còn muốn làm điều thừa, không sợ nhân tố quan trọng khiến hắn lựa chọn tử vong sẽ bị người sau màn tiêu hủy luôn hay sao?
Lúc đầu không cảm thấy, trở về nghĩ lại, Mạnh Kỳ liền nhìn ra ngay chỗ không thích hợp.
“Nếu đã nhận ra không đúng, vì sao vẫn còn khó chịu?” Lão giả vẻ như cười.
Mạnh Kỳ tự giễu: “Chính là bởi vì nhận thấy không đúng, vãn bối mới khó chịu, cảm thấy vẫn còn có cái gì đó chưa nhìn ra được, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra, tới lúc nhìn tiền bối khắc tượng, tâm thần trầm tĩnh, mới một chút hiểu ra.”
“Hiểu ra cái gì?”
Mạnh Kỳ trở nên trịnh trọng: “Đối thủ nếu có gan đấu cờ với Vương Tư Viễn, thì không thể đơn giản bị ta nhìn thấy như thế, chân tướng thật sự chắc chắn vẫn được giấu rất sâu.”
“Giống như lần đầu tiên vãn bối bị trúng bẫy, rõ ràng rất trùng hợp, manh mối cũng có chút cố ý, nhưng vãn bối lại cho rằng âm mưu cũ rích như thế không có khả năng hắn lại dùng để hại người, nếu hắn dùng thật, thì có quá nhiều lỗ hổng, rất ngu xuẩn, nên mới mắc bẫy.”
“Không đề cập tới vì sao có thể sắp xếp mọi thứ vừa đúng lúc như thế, sau lưng tất nhiên có nguyên nhân, Vương Tư Viễn lại còn bảo dù có ứng phó cách nào thì cũng vẫn sẽ trúng kế, cũng là người, mà hắn lại nghĩ ra sâu sắc hơn hẳn ta, hắn biết ta có thể nhìn ra chỗ không đúng, nên cố ý sắp xếp một cái kế xưa cũ và đầy cố ý, hoàn toàn không giống âm mưu do cao thủ thiết kế, khiến ta không nghĩ nó là cạm bẫy.”
Lão giả cười ha ha: “Nói cách khác, lần này cũng giống vậy?”
“Đúng vậy, vãn bối có thể nhìn ra câu hô lớn ‘Văn Khúc tinh quân’ không thích hợp, tin những người khác sau khi bình tĩnh lại cũng sẽ nhìn ra, sẽ theo bản năng cảm thấy đây là vu oan hãm hại, để che dấu người chân chính phía sau màn, sau đó sẽ hoàn toàn bỏ qua cho ‘Văn Khúc tinh quân’! Tên của hắn tuy bại lộ , nhưng ở trong lòng chúng ta lại không còn!”
Lão giả rất phối hợp: “Thì ra hay chuyện ‘Văn Khúc tinh quân’.”
“Phải.” Mạnh Kỳ gật đầu,“Đây là tư duy trên trình tự cạm bẫy, hắn chỉ cần nghĩ sâu xa hơn chúng ta, là có thể đùa bỡn chúng ta trong lòng bàn tay.”
“Nhưng vì sao không phải người phía sau màn dùng lại chính chiêu đó, chính là vu oan Văn Khúc tinh quân, để che giấu bản thân?” Lão giả mỉm cười hỏi lại.
Mạnh Kỳ cười: “Thứ gọi là cấp độ tư duy này, không phải càng thâm nhập càng tốt, mà là dựa vào trình tự tư duy của đối phương để đưa ra phán đoán chính xác, sau đó nghĩ sâu xa hơn đối phương.”
“Nếu không phải Vương Tư Viễn nói cho ta biết có người ‘Đánh cờ’ với hắn, làm ta coi trọng kẻ địch, thì sẽ không nghĩ ra được chuyện này.”
Lão giả từ chối cho ý kiến: “Nếu quả thật các ngươi không nghĩ sâu xa hơn thì sao?”
“Nếu ta là người phía sau màn, vậy……” Mạnh Kỳ bỗng nghĩ ra một ý tưởng.
Lão giả cười: “Thế nào? Đổi ý tưởng có phải thấy tâm bình khí hòa hơn không?”
Mạnh Kỳ ngẩn ra, quả thật đã bình tĩnh lại hẳn, chắp tay nói: “Vâng, đa tạ tiền bối đã nghe tiểu tử lải nhải.”
Lão giả chỉ mỉm cười gật đầu, lại cầm dao lên khắc tượng.
Mạnh Kỳ thấy thế, hiểu ý đứng dậy cáo từ.
…………
Vừa trở về tiểu viện, Mạnh Kỳ đã thấy Tưởng Hoành Xuyên đang lần chần ngoài cửa.
“Tưởng huynh, có gì chuyện quan trọng?” Mạnh Kỳ nghênh đón.
Tưởng Hoành Xuyên biểu tình ngưng trọng: “Hai chuyện, một là chuyện hôm qua ta đã nghĩ kĩ, cảm thấy không thích hợp, làm gì có chuyện kẻ bày mưu tự giới thiệu bản thân? Lúc trước chúng ta không có hướng điều tra, bây giờ lại tự nhiên biết ‘Văn Khúc tinh quân’, không hợp lý, rất không hợp lý !”
“Ừ, ta cũng hoài nghi là cố ý vu oan.” Mạnh Kỳ ngẩn người, cười khẽ trả lời.
Tưởng Hoành Xuyên thấy ý kiến của mình được đồng tình, ha ha cười: “Anh hùng hiểu nhau! Phải mau báo việc này cho Đại thanh thụ và trần đường chủ.”
“Chuyện thứ hai là gì?” Mạnh Kỳ từ chối cho ý kiến.
Tưởng Hoành Xuyên chuyển sang truyền âm nhập mật: “Ta vẫn theo dõi Khâu Phi, phát hiện hắn liên tục hai ngày đều tới một ngọn đồi bên bờ Cẩm thủy, đêm nay có lẽ sẽ đi nữa, nên muốn mời Tô thiếu hiệp cùng đi với ta tới đó núp trước, xem xem hắn đang làm cái gì.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ siết Luân Hồi phù trong ống tay áo, trầm ngâm một chút, nói: “Được !”
Bờ Cẩm Thủy có nơi hát hò ca múa, có nơi phồn hoa phố xá sầm uất, cũng có nơi yên tĩnh lạnh lùng, ví dụ như vùng đồi này ở ngoại thành.
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên tìm một chỗ núp vào, chờ tới đêm.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng treo cao, chiếu ánh sáng xuống, một bóng người lén lút đi lên đồi, chính là “Trục phong côn” Khâu Phi.
Hắn xách một cây tề mi côn màu đỏ, một đường đi rất cẩn thận, đề phòng bốn phía.
Khâu Phi kiểm tra xong, dừng lại ở một chỗ, vận khí tức, khiến không khí xung quanh rung động.
“Hắn muốn làm gì?” Mạnh Kỳ sửng sốt.
Bỗng nhiên, mặt đất mấp máy, đất bị đẩy lên, hai bóng người chui ra, khí tức mỏng manh, sắc mặt trắng bệch, cứ như người chết.
“Sinh Tử Vô Thường tông !” Mạnh Kỳ giật mình, một vài điểm còn chưa hiểu bây giờ đã được giải đáp !
Vì sao người của Sinh Tử Vô Thường tông không sớm không muộn, lại tới đúng ngay ngày lão Chung đầu rời đi?
Vì sao bọn họ đuổi bắt lão Chung đầu lâu như vậy, lại cố tình tới lúc đó mới tra được manh mối?
Vì sao không phải đệ tử hạch tâm lại được dẫn theo bên mình một hoạt tử nhân cấp ngoại cảnh?