Nhất Thế Chi Tôn - Chương 143: Trên đời có chín việc đáng tiếc
“Có phải là Chân Võ đại đế sợ sau khi mình chết, Pháp Thân bất hủ, trùng sinh linh trí, tự thành ác quỷ, mới chú Trấn Long Đài, tạo cửu tuyền, để trấn áp không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” đời trước Mạnh Kỳ coi rất nhiều tiểu thuyết, sức tưởng tượng rất phong phú .
Giang Chỉ Vi trầm ngâm: “Có khả năng.”
Cái thứ tru lên từ dưới sâu kia có thể chính là thứ đó lắm!
Đám Mạnh Kỳ không rét mà run, cái thứ này á, hủy thiên diệt địa không phải là khó với nó.
May mà nhiệm vụ không nhất định là liên quan tới ác quỷ, hơn nữa nếu bí ẩn Chân Võ vẫn lạc đơn giản như thế, thì đâu phải nhiệm vụ liên hoàn.
Lướt qua Trấn Long đài, đi xuống những bậc thang, sương mù từ dưới bốc lên cũng mang màu đen.
“Tu hành gian nan, đi tới bước này, nhìn lại trước kia, không khỏi thổn thức.” trên đường đi, Giang Chỉ Vi nhìn thấy hai bên đều có chữ triện thời thượng cổ, bút tích cùng loại với tấm biển “Nhập giả tử, ra giả sinh” (tạm dịch: Vào là chết, rời khỏi là sống).
Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi: “Ồ, có phải là chữ do Chân Võ đại đế để lại sau khi xây lăng mộ, trên đường bước qua cửu tuyền, tới nơi tọa hóa?”
Giang Chỉ Vi nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”
“Có lẽ sẽ có bí ẩn Thượng Cổ.” Nguyễn Ngọc Thư ôm Tê Phượng cầm, tò mò nhìn những hàng chữ hai bên.
Mạnh Kỳ có phần nghi ngờ: “Nhưng Chân Võ đại đế là đại năng đứng đầu Thượng Cổ, không phải mỗi chữ ông ấy viết ra, đều phải có chất chứa thiên địa đại đạo, đầy sáng tạo hay sao? Sao ta thấy mấy chữ này bình thường như thế?”
Giang Chỉ Vi phì cười: “Ngươi nghĩ đại năng tới bực ấy không khống chế được bản thân à? Họ có thể tham ngộ đại đạo, thôn nhật nguyệt, phun Hỗn Độn, một chữ là có thể định trụ một giới, nhưng họ cũng có thể trở thành bình thường, hồng trần phàm tục, chẳng khác gì chúng ta.”
“Vậy hả, ta còn tưởng đào ra mấy chữ có thể đi đổi được nhiều thiện công hay có diệu dụng gì khác chứ……” Mạnh Kỳ đầy tiếc nuối.
Giang Chỉ Vi cắn chặt môi dưới, cố gắng kềm chế.
Nguyễn Ngọc Thư lạnh tanh: “Đốt đàn nấu hạc.”
Ha ha, Mạnh Kỳ cười gượng hai tiếng, rồi nhíu mày: “Ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, các ngươi có thấy không?”
“Ta cũng có, nhưng chưa nhìn ra được không đúng ở chỗ nào.” Giang Chỉ Vi nghiêng đầu nhìn nhìn Mạnh Kỳ, lại quay đầu nhìn về phía Nguyễn Ngọc Thư, không cảm thấy có cái gì dị thường.
“Vấn đề không phải ở chỗ chúng ta.” Nguyễn Ngọc Thư ôm chặt lấy cây đàn.
Mạnh Kỳ nghĩ mãi, nhưng vẫn không nghĩ ra, đành nói: “Chúng ta cứ đi tiếp vậy, xem Chân Võ đại đế di lưu.”
Càng đi xuống, sương mù càng đen, càng tối, khó khăn lắm mới đọc được chữ viết hai bên.
“…… trong cuộc đời có chín việc đáng tiếc, thứ nhất là gặp phải cường địch chưa thắng được, trước sau lớn nhỏ hơn năm mươi trận, lúc nào cũng đánh ngang tay với Thiên Sát đạo nhân và Ma Chủ, không phân được cao thấp.” Giang Chỉ Vi đọc tới đây thì kích động lắm, trong đầu lại tưởng tượng ra đủ cảnh tượng Thượng Cổ đại năng chi chiến.
Mạnh Kỳ cũng ngửi thấy mùi ngon: “Thiên Sát đạo nhân là ai?”
“Là người đứng đầu Cửu U Tà Thần, ngang hàng với Ma Chủ, dùng tinh huyết bản thân và minh hải ở tầng dưới cùng của cửu u đúc nên một thanh tuyệt thế thần kiếm, được Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đánh giá là ‘Sát sinh đệ nhất’.” Giang Chỉ Vi thuộc lòng như cháo mọi thứ liên quan tới kiếm.
Mạnh Kỳ giật mình: “Thì ra là chủ nhân Minh Hải kiếm!”
Tuyệt thế thần binh không chỉ có mười món, nhưng trên trang đứng đầu trong bảng trao đổi của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ chỉ có mười món đó mà thôi, Mạnh Kỳ đều đã xem qua, biết ‘sát sinh đệ nhất Minh Hải kiếm’, nhưng vì Lục Đạo Luân Hồi chi chủ không có ghi tên của Cửu U Tà Thần nên hắn không biết.
“Ừ.” Mắt Giang Chỉ Vi lấp lánh,“Vào giai đoạn cuối của thời thần thoại, cũng chính là sau khi Chân Võ, trước khi Ma Chủ vẫn lạc, Thiên Sát đạo nhân và Yêu Thánh Phượng Hề từng đấu với nhau một trận, thiên kinh địa chấn, bị trúng Phượng Hoàng chân hỏa khắc chế, chưa giết ra được Cửu U, bèn lùi vào trong chỗ sâu, sau đó trải qua đại biến, Cửu U tự ẩn, Thiên Sát đạo nhân lại hiện thế, nghe đồn vì đã hết tuổi thọ mà tọa hóa.”
“Nhưng vạn năm trước, có truyền nhân Thiên Sát hiện thế, cầm Minh Hải kiếm, không lập môn phái, không theo thế gia, lấy sát làm đạo, liên tiếp tạo nên đại kiếp, nhiễu loạn thiên địa , có danh là ‘Thất Sát đạo nhân’.”
“Gia sư Thường Ngôn, sau này học kiếm, thường nói có hai việc đáng tiếc nhất trên đời, một là không bằng được phong thái của Nhân Hoàng và Minh Hải, hai là chưa được xem Tiệt Thiên thất kiếm toàn bản.”
“Con người sống trên đời, đương nhiên luôn thích thử thách !” Mạnh Kỳ nghe mà bừng bừng hào khí.
Giang Chỉ Vi gật đầu, bỗng hỏi: “Hình chỗ nào đó không đúng?”
“Đâu có.” Mạnh Kỳ nhìn cô, rồi nhìn lại mình, có thấy chỗ nào không ổn đâu.
Giang Chỉ Vi cũng không nói rõ ra được, đành phải nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Chữ hai bên dần không còn thấy rõ được nữa, Mạnh Kỳ lại không biết chữ triện cổ, nên chỉ nhìn lướt qua.
“Thứ hai là tiệt thiên không trọn vẹn, chỉ xem được ba thức, chưa xem được hết, Đạo Tôn……”
Ơ, sao tự nhiên mấy chữ này mình lại đọc được? Mạnh Kỳ ngơ ngác dừng lại, chẳng lẽ văn tự có linh tính, nhìn tới là chúng nó tự giải ra ý nghĩa?
Chữ viết tới Đạo Tôn thì dừng lại, phía sau không còn chữ nào nữa, như đã bị chùi đi, Mạnh Kỳ ngẩn người, là ai làm, sao lại xóa, có liên quan gì tới bí ẩn thượng cổ à?
Là mấy hoạt tử nhân kia lúc mới vào?
Hay còn có người khác?
Chữ ở hai bên rốt cuộc không còn nhìn thấy được nữa, Mạnh Kỳ xách Thiên chi thương cẩn thận bước xuống từng bước một.
Bỗng nhiên, một đạo điện quang chợt lóe, một thanh trường mâu từ trên trời giáng xuống, nhanh như tàn ảnh.
Ba ba ba, hắc vụ bị đánh tan, điện quang phá trường không, chiếu sáng bừng một góc.
Di, sao lại trở nên chậm nhiều đi như vậy? So với một kích Chỉ Vi chắn lại vừa rồi, thì tốc độ bây giờ chậm hẳn hơn rất nhiều.
Đợi đã, Chỉ Vi?
Đám Chỉ Vi đâu ?
Mạnh Kỳ kinh hãi, cuối cùng đã nhìn ra chỗ không thích hợp!
Từ lúc đi xuống bậc thang, bước vào trong sương mù, là hắn bắt đầu quên đi những người đi bên cạnh, đầu tiên là Tề sư huynh, tiếp theo là tiểu tham ăn, cuối cùng là Chỉ Vi, nếu không phải điện quang trường mâu kích đến, khơi dậy một chút ký ức, e rằng hắn cũng sẽ từ từ trở thành một hoạt tử nhân !
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ giơ “Thiên chi thương” lên đỡ đòn.
quỹ tích của trường mâu rất huyền ảo, vừa như quật, vừa như chém bổ, phảng phất như thiên phạt hàng lâm, uy thế mạnh mẽ, điện quang hóa long.
Sao chiêu này quen quen? A, tàn thức “Trời giáng Ngũ Lôi oanh”, chiêu này hình như là từ trong đó diễn sinh ra.
Trường đao đổi hướng, chém ngang ra ngoài, thân đao run lên theo một nhịp điệu kì diệu, mỗi một lần run đều giống như thiên lôi hóa thân.
Lôi phạt cương mãnh, ông trời cũng phải run rẩy !
Phát sau mà đến trước, Thiên chi thương kích động, đao khí hóa thành điện xà, đánh nát hắc vụ bên đường, chiếu sáng lên một vùng.
Ba !
Hai đạo điện quang giao kích, quang mang nổ tung tóe như mưa.
-Không còn đủ thời gian thi triển chiêu thức ngoại cảnh “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”.
Bóng người mặc bào dài, cầm trường mâu đã lại lùi vào trong bóng đêm, biến mất.
Mạnh Kỳ vội lợi dụng ánh sáng, quay đầu lại tìm đám Giang Chỉ Vi.
Cả ba người hai mắt vô thần, bước đi như cương thi.
Mạnh Kỳ lập tức biến đổi khí chất, trở nên tang thương xa xăm, như đã trải qua bao nhiêu năm tháng, dùng ngay “Biến Thiên Kích Địa đại pháp”với bản thân mình trước.
Những đốm sáng vàng nhảy ra, tiêu diệt khói đen xung quanh, khôi phục chút trí nhớ cho Mạnh Kỳ.
Hắn bước lại, tỏa tinh thần, dùng lên người Giang Chỉ Vi, biến thiên kích địa.
Những đốm sáng vàng nho nhỏ lấp lánh khắp nơi trong biển sương mù, nhờ Biến thiên kích địa đại pháp hỗ trợ, kéo nhau ùa lên, phá sương mù ra.
Một cô bé con xinh xắn ôm một thanh kiếm còn cao hơn mình, quật cường ngồi trong một góc, ứa nước mắt nhìn quanh……
Một thiếu nữ thoăn thoắt múa kiếm như bay, mặt đầy chuyên chú, tâm không tạp niệm……
Mạnh Kỳ vừa nhìn được có hai đoạn trí nhớ, thì sương mù đã hoàn toàn tiêu tán, đôi mắt của Giang Chỉ Vi đã khôi phục thần thái, nên vội vàng thu hồi.
Có cảm giác cứ như đang rình coi…… Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
“Ngươi không sao chứ? Hai người kia đâu?” Giang Chỉ Vi mở miệng là hỏi ngay.
Mạnh Kỳ trong lòng ấm áp: “Ta không sao, dùng Biến Thiên Kích Địa đại pháp làm họ tỉnh lại đã.”
Vừa dứt lời, hắc vụ đột nhiên biến mất, Mạnh Kỳ nhìn tha61ymo65t bóng người lạnh lùng nhìn bốn người hắn, áo bào đen dài, đội bình thiên chi quan, khuôn mặt mảnh khảnh, hai mắt sâu thẳm.
“Chân Võ đại đế……” Hắc vụ hoàn toàn biến mất, mọi việc vừa rồi nhìn thấy cứ như ảo ảnh, Mạnh Kỳ vô thức nín cả thở.
Hắc vụ biến mất, Nguyễn Ngọc Thư lắc đầu, ưm một tiếng, ánh mắt dần dần khôi phục tỉnh táo, ôm chặt đàn cổ, giọng run run: “Các ngươi không việc gì chứ?”
“Chúng ta không có việc gì, các ngươi đã nhớ lại rồi?” Mạnh Kỳ hỏi.
Nguyễn Ngọc Thư gật đầu: “Cá khô.”
Cô lời ít mà ý nhiều, biểu thị mình đã khôi phục trí nhớ.
“Hồn Thiên bảo giám.” Tề Chính Ngôn hơi biến sắc mặt, nhưng chỉ trong tích tắc.
Mạnh Kỳ không yên tâm, sợ còn có tai hoạ ngầm, liền dùng Biến Thiên Kích Địa đại pháp và lấy tâm ấn tâm pháp môn, cảm ứng biển tâm linh của hai người, song không nhìn thấy sương mù trong đó, chỉ có những đốm sáng vàng đang phập phù như bình thường.
Mạnh Kỳ thu hồi tinh thần, cảm thấy tiếc nuối, nếu vừa rồi mình đánh tỉnh hai người này trước, sẽ nhìn thấy cái gì ta? Toàn là đồ ăn? Thống hận với tư chất bản thân?
Tinh thần của hắn đã bị tiêu hao hơn phân nửa, không dám qua loa, quyết định lấy “Phật tiền thanh đăng” ra.
Ánh sáng nho nhỏ nhưng ấm áp, trong vùng sáng của nó, không có sương mù hay hắc ám nào xen vào được.
Bốn người đi rất chậm, rất cẩn thận, đến dưới cùng, thấy dưới đáy có một cái phần mộ, bên trong còn có phần mộ địa cung.
Mộ trong mộ?
Phía trước mộ phần này có bốn chữ triện thượng cổ:
“Chân Võ chi mộ.”