Nhất Thế Chi Tôn - Chương 147: Lâu rồi không gặp
Trời vừa hửng sáng, Mạnh Kỳ đã nhẹ nhàng khoan khoái, nhàn nhã tiến vào thành Mậu Lăng.
Hắn không về nhà thuê, mà đi tới ngõ nhỏ có cây hòe!
Lão giả tóc hoa râm đang khắc tượng gỗ,vẫn chuyên tâm, thành kính như thế.
Mạnh Kỳ lại ngồi dưới tàng cây nhìn ông ta khắc, không nói gì, chuyên chú không kém.
Mặt trời dần cao, trời dần sáng, lão giả cuối cùng cũng khắc xong, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Kỳ, thoáng sửng sốt: “Tiểu ca, lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ?”
Mạnh Kỳ nghe mà ngẩn ra, vừa sợ vừa ngạc nhiên, ồ, không lẽ ông ta biết hắn đã đi ba tháng chứ không phải chỉ mới qua một đêm?
“Vãn bối khỏe, thực lực cũng có tiến bộ.” Mạnh Kỳ hàm hồ trả lời.
Lão giả cười ha hả: “Có tiến bộ thì tốt, có tiến bộ thì tốt.”
“Vãn bối có chút đột phá về kiếm pháp, cuối cùng cũng luyện thành được một chiêu kiếm ngoại cảnh.” Mạnh Kỳ định mở đề tài.
Nếu hắn đoán không sai, kiếm pháp sẽ làm lão giả kia hứng thú.
Lão giả bỏ dao khắc xuống, mỉm cười: “Hậu sinh khả uý a, lão phu năm đó luyện kiếm, nếu có được một thành thiên tư và tiến triển của ngươi, thì đã không bị sư trưởng mắng.”
“Nhưng vãn bối chưa luyện được sự chuyên tâm, kinh niên không biến của tiền bối. Con đường tu luyện, thiên tư, vận thế, cơ duyên có thể khiến người ta đi nhanh, cũng đi được xa, nhưng có thể đi bao lâu, thì lại do sự cố gắng và chuyên tâm quyết định.” Mạnh Kỳ thực lòng trả lời.
Lão giả lắc đầu, tự giễu: “Lão phu vẫn ngu ngốc lắm, làm chuyện gì cũng không phân tâm được, người ta có thể một lần luyện rất nhiều chiêu kiếm pháp, lão phu lại chỉ có thể luyện được một chiêu đến thuần thục mà thôi, luyện tới khi nhấc tay lên cũng làm được, thì mới luyện sang được tới chiêu kế tiếp. Mà thật ra chuyện gì lão phu cũng đều như vậy. Thiên tư không bằng người, nên mới phải chuyên tâm, cố gắng và khắc khổ để bù trừ lại.”
Vừa nói, ông ta vừa khẽ vuốt bao kiếm bên cạnh, bao kiếm màu đen nhạt, hình thức và khí tức đều rất bình thường.
Tới lúc này Mạnh Kỳ mới nhìn thấy có thanh kiếm này, trước nay chỉ chuyên chú nhìn lão giả khắc, không để ý thấy gì khác, giờ nhớ lại, cảm thấy rất kinh ngạc.
“Có lẽ thiên tư của tiền bối chính là chuyên tâm.” Mạnh Kỳ cảm thán,“Nếu vãn bối có thể giống tiền bối thì hay biết mấy.”
Lão giả lại lắc đầu: “Học ta là sinh, giống ta là tử.”
Mạnh Kỳ giật mình, thoáng nghĩ tới cái gì đó: “Tạ tiền bối dạy bảo.”
“Chuyên tâm, cố gắng và khắc khổ là sau này mới dưỡng thành .” Lão giả lại cầm dao khắc và gỗ lên.
Mạnh Kỳ thấy thế, đứng dậy cáo từ.
Lão giả bỗng ngừng lại, trầm ngâm: “Tiểu ca, có một việc, lão phu không biết có nên nói hay không.”
“Tiền bối không cần cố kỵ.” Mạnh Kỳ quay lại.
Lão giả nhìn Mạnh Kỳ: “Hay đợi Cẩm thủy đại triều xong rồi nói đi, tới lúc nó mong tiểu ca quay lại đây một chuyến, còn từ giờ tới lúc đó thì không nên đến nữa.”
“Vâng, tiền bối.” Mạnh Kỳ trang trọng hành lễ, quan hệ đã gần hơn thêm một bước rồi.
Lão giả không nói gì thêm, cúi đầu chuyên tâm khắc gỗ.
Mạnh Kỳ lẳng lặng rời khỏi ngõ nhỏ, về nhà thuê của mình.
Hắn định sẽ tiếp tục an phận, chờ tới khi Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn tới mới ra tay. Nhưng mình ngoài sáng, người ta trong tối, mình lại đã bị cuốn vào trong vòng xoáy, nếu cứ mãi an phận sẽ làm người ta nghi ngờ, giao tình của mình với Giang Chỉ Vi chẳng phải là điều bí mật, nơi cô đang ở cũng nhiều người biết, với đầu óc của Vương Tư Viễn, không khó đoán ra Giang Chỉ Vi sẽ tới đây để hỗ trợ hắn.
Thế nên, nên làm cái gì thì phải làm cái đó để khỏi có thêm phiền toái.
“Đến đây đi, đến đây đi, hôm nay ta khác ngày hôm qua rồi nha.” Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Đợi đến trưa, Mạnh Kỳ vừa ăn trưa xong, thì nghe thấy tiếng đập cửa.
“Tưởng huynh, không phải ngươi đi tìm chỗ Khâu Phi chết sao?”. Mạnh Kỳ hỏi.
Tưởng Hoành Xuyên cẩn thận nhìn quanh, đóng cửa lại: “Tô công tử, ta tìm được một manh mối.”
Gương mặt của y rất bình thường, như một nông phu bình thường, như một phần của trời đất, rất tự nhiên, chẳng khác gì ánh nắng sớm đầu tiên của một ngày, hay chiếc lá xanh trên cây tối màu, có nghĩa là một sự đặc thù trong cái chung chung, làm người ta nhận ra là nó đặc biệt.
Trước đây Mạnh Kỳ chưa điều chỉnh nội thiên địa, nên cảm thấy không sâu, đến bây giờ mới nhận ra rõ.
Lại nhớ tới Tưởng Hoành Xuyên từng nói “Khổ luyện bản thân không phải để tìm một chủ tử”, Mạnh Kỳ bỗng chốc nhìn ra một tính cách cao ngạo chân chính.
Cô đơn, kiêu ngạo mới là bản chất thật của Tưởng Hoành Xuyên.
“Manh mối về Khâu Phi?” Mạnh Kỳ sáng mắt.
Tưởng Hoành Xuyên gật đầu: “Tô công tử, ngươi có cảm thấy mọi chuyện trước rất trùng hợp không?”.
Cùng nhau hành động mấy lần,y đã đổi cách xưng hô.
“Ý ngươi là nói tới chuyện mấy ngày liền Khâu Phi đều ra ngoại thành, chính là để cho chúng ta phát hiện?” Mạnh Kỳ giật mình, hắn cũng từng ngờ ngợ, nhưng lại nghĩ Khâu Phi sẽ không làm vậy, vì làm vậy chỉ có hại cho bản thân, không có gì lợi.
“Đúng, nếu chuyện bí mật, trong thành lại có nhiều cường giả, lẽ ra ít chạm mặt bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu mới đúng, cái gì cần nói thì nói hết luôn một lần, thế mới không bị lộ hành tung.” Tưởng Hoành Xuyên đáp.
Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ: “Nhưng chuyện này có lợi gì cho Khâu Phi? Hắn đã tự làm mình thân bại danh liệt, còn suýt liên lụy tới gia tộc.”
“Cũng có thể không phải là hắn cố ý muốn làm như vậy, có lẽ là có một nguyên nhân nào đó buộc hắn không thể không mấy ngày liền phải đi ra đó.” Tưởng Hoành Xuyên đã sớm nghĩ tới điều này,“Theo ta điều tra, Khâu Phi đã nhiều ngày liền đều tới ‘Mịch Long viện’ của sòng bạc Thiên Nhất gặp gỡ ai đó, ta muốn mời Tô công tử cùng đi gặp chủ nhân của sòng bạc Thiên Nhất, Du Thiếu Huy, để hỏi xem Khâu Phi đã gặp mặt những ai.”
Mạnh Kỳ không do dự: “Được.”
Du Thiếu Huy, đường chủ Chưởng Hình đường Đại Giang bang, em vợ của “Thiết diện vô tư” Diệp Thao Quang, nhờ thời gian và một đống đan dược mới miễn cưỡng đạt được cửu khiếu, nhưng có chỗ dựa là ông anh rể nổi danh trên Địa bảng, mới khiến sòng bạc Thiên Nhất phát triển mạnh mẽ, trên giang hồ không ai là không nể mặt.
Tưởng Hoành Xuyên mỉm cười: “Một đêm không gặp, Tô công tử có vẻ tự tin hơn rất nhiều.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ cười, lắc đầu.
…………
Đợi ước chừng một canh giờ, Du Thiếu Huy mới sai quản gia đi ra, mời hai người vào gặp mặt.
Thấy Tưởng Hoành Xuyên vẫn khí định thần nhàn, chẳng vẻ gì sốt ruột, Mạnh Kỳ càng thêm đánh giá cao về y, đứng trong mười hạng đầu Nhân bảng quả không phải là hư danh.
“Tô công tử vẻ mặt vẫn tự nhiên, không chút giận dữ vì bị coi thường, Tưởng mỗ bội phục.” Tưởng Hoành Xuyên cất lời khen Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cười ha ha: “Tưởng huynh, chúng ta đừng khen nhau nữa nhé.”
Ba người đi xuyên qua đại sảnh ồn ào của sòng bạc, qua khu nhã gian dành cho cao thủ tới đánh bạc, xuống một cái cầu thang, Mạnh Kỳ nhìn thấy một cái lôi đài, trên lôi đài đang có hai hảo thủ đấu với nhau.
Bên kia lôi đài có một cái bình đài, trên bình đài có bàn ghế, để người xem lôi đài ngồi xem.
Hiện giờ, trên bình đài chỉ có một nam tử trung niên mập mạp ngồi với tư thế vô cùng thoải mái, hai bên có cao thủ bảo vệ.
“Du phường chủ……” Tưởng Hoành Xuyên lên tiếng.
Du Thiếu Huy không xấu, nếu gã không mập, nhất định là một mỹ nam tử hàng đầu, nhưng bây giờ béo quá làm gương mặt trở nên dữ tợn.
Gã phẩy tay ngắt ngang lời của Tưởng Hoành Xuyên, không buồn nhìn hai người Mạnh Kỳ: “Có chuyện gì?”
“Tại hạ muốn hỏi nhờ phường chủ một việc, Trục Phong Côn khi còn sống đã gặp ai trong Mịch Long viện?” Tưởng Hoành Xuyên vẫn bình thản.
“Sao ta phải nói cho các ngươi?” Du Thiếu Huy khinh miệt.
Sau đó nhếch mép cười: “Ta không có thiên phú học võ, không thích gặp thiếu niên anh tài, các ngươi đều là những kẻ hàng đầu trong Nhân bảng, ta càng không ưa, không bằng như vậy đi, các ngươi đấu với cấp dưới của ta, biểu diễn võ công cho ta xem, nếum ta vừa lòng, ta sẽ xem xét.”
“Du phường chủ, ta không phải là con hát……” Tưởng Hoành Xuyên chưa nói xong, đã bị Mạnh Kỳ ngắt ngang.
Hắn tiến lên một bước, thản nhiên nhìn Du Thiếu Huy: “Du phường chủ, ngươi muốn phái ai ra?”
Tưởng Hoành Xuyên há miệng, rồi thở ra, im bặt.
Du Thiếu Huy cười ha ha đắc ý, chỉ chỉ nam tử cao gầy bên cạnh: “Bóng quỷ Đinh Hiểu Phong, tuy chưa từng được lên Nhân bảng, nhưng chỉ còn kém chút xíu nữa là mở sinh tử huyền quan……”
Gã vừa giới thiệu xong đám cao thủ của mình, thì thấy một làn sáng lóe lên, một thanh đao đã kề vào cổ!
Đinh Hiểu Phong vội nhào tới, nhưng đã chậm nửa bước, một cao thủ khác thì mạnh mẽ vung kiếm, chém ra một nhát bay sát qua người Mạnh Kỳ, chém lên tường đối diện.
“Du phường chủ, chúng ta không phải con hát.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm nhìn Du Thiếu Huy,“Còn dám làm càn, mạng của ngươi sẽ do ta quyết, chứ không phải do ngươi nữa đâu.”
Bàn tay nắm đao của hắn rất vững, giống như dưới đao không phải là cổ của Du Thiếu Huy mà là một khúc gỗ.