Nhất Thế Chi Tôn - Chương 154: Xà vương bừng tỉnh
Mượn lực tá lực, tá lực đả lực, không truyền sức mạnh vào, ám khí có khác gì với đồ chơi của con nít?
Còn chất độc bôi trên ám khí ư, từ lúc bắt đầu tu luyện Kim Chung tráo quan thứ bảy, nếu Mạnh Kỳ không bị thương xước da, thì làm sao trúng độc được?
Bùm, Độc thủ La Hán ngã ngửa xuống đất. Mạnh Kỳ bước ngang qua hắn, nhảy vào hành lang gấp khúc.
Phải tóm được Xà vương trước khi lão già kia trốn mất !
Hắn triển khai hết tốc độ, thân hình nhanh như tàn ảnh, nháy mắt đã biến mất, Tưởng Hoành Xuyên nhìn rõ ràng không nhanh không chậm, nhưng phảng phất lại như hòa chung vào một thể với trời đất, bước một bước, là cứ như súc địa thành thốn, bước vào hành lang.
Cả gian phòng chìm trong im lặng, chỉ có Nhạc Cốc còn có thể đứng, còn tất cả đều là thi thể.
Gió đêm thổi qua, Nhạc Cốc không nhịn được rùng mình, mình đã gặp phải ác quỷ?
Kiếm pháp dứt khoát như vậy có khác gì quỷ đâu!
Hành lang uốn lượn, lướt qua một hồ nước nuôi đầy một loài cá dữ dằn, là tới tiểu lâu Xà vương cư ngụ. Cả tòa tiểu lâu chìm trong bóng tối, giống như Xà vương đã đi ngủ.
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên lướt nhanh vào.
Trường kiếm của Mạnh Kỳ bỗng đâm sang bên trái, phía dưới mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Một sát thủ nấp trong chỗ gấp khúc của hành lăng, nép trong bóng tối để di chuyển, tay phải cầm đao, chờ bạch y kiếm khách tới gần.
Cơ hội ! Lúc Mạnh Kỳ lướt qua người hắn, hắn nhảy vọt lên, chém vào đan điền của Mạnh Kỳ.
Nhưng những làn kiếm ảnh đã hiện ra, một thanh trường kiếm đã đâm thẳng vào mặt, không chệch chút nào !
Phốc. Yết hầu trúng kiếm, hắn che cổ, ngã tùm vào trong hồ nước, những con ác ngư nhanh chóng ùa vào, cắn xé.
Nóc hành lang bị phá tung lên, một hắc y nhân hai tay cầm đao, chém vào cổ hắn.
Hắn lãnh khốc nhìn đồng bạn bỏ mình, chính là để lấy cơ hội này !
Trường kiếm đang phóng ra giết người, không thể kịp có thời gian lấy về để phòng thủ!
Sau đó hắn nhìn thấy được luồng thiểm điện.
Một luồng thiểm điện sáng chói mắt.
Hắn không chém trúng vào cổ, mà là một cây trường đao.
Đao rất nhanh, tới khi đao thu lại, hắc y nhân mới nhìn thấy được hình dáng của nó, tạo hình rất kỳ lạ, giống như một vết thương cực to, lóe ra điện quang trắng bạc.
Ba ba ba, cơ thể hắn bị chém đứt ở giữa thân, lòng ruột đều rớt ra ngoài.
Mạnh Kỳ tả kiếm hữu đao, nhìn không chớp mắt, không chậm bước chân tiếp tục vọt qua, áo trắng không dính lấy một vết máu.
Đột nhiên Mạnh Kỳ khựng lại.
Dưới sàn của hành lang, từ hai bên lan can, hai thân ảnh vọt ra, ánh đao như lụa trắng, phối hợp với nhau, chặn đứng mọi lối đi qua!
Nhưng chiêu công kích của họ đã đánh hụt!
Lúc Mạnh Kỳ đứng khựng lại, là vừa vặn nằm ở ngoài phạm vi công kích của họ, không nhiều nửa phần, không thiếu nửa bước.
Kiếm quang sáng lên, hai thân ảnh bịt lấy yếu hầu của mình lùi lại, một người dựa vào cột, trượt xuống, một người lảo đảo rơi xuống hồ nước..
Bầy cá vọt tới, tiếng cắn xé vang lên ngấu nghiến.
Bên kia, Tưởng Hoành Xuyên sải bước, tay phải đột nhiên đánh ra, chân khí phóng ra ngoài, tạo nên một dòng khí cuồng bạo, tay trái kế sau bổ tiếp, chưởng kình và dòng khí vừa rồi nằm chồng lên nhau, bắn thẳng về phía trước.
Hô !
Phù phù phù phù ! hành lang gấp khúc lay động, những bóng đen bị đánh bật ra, kẻ ngực lõm vào, người xương sườn bẻ gãy, người khác ngã vào hồ nước, lấy cơ thể nuôi cá.
Đơn giản thô bạo, nhưng cực kì nhanh chóng, Tưởng Hoành Xuyên theo sát sau Mạnh Kỳ chạy tới trước cửa tiểu lâu.
Hai người không đi qua cửa, mà nhún chân nhảy thẳng lên tầng hai, nơi phòng ngủ của Xà vương.
Đột nhiên, từ trên tầng hai có một bóng đen lao xuống, hai tay cầm đao, chém về phía hai người, khí thế hùng hổ.
Trường đao giơ lên, tiếng kim loại va chạm vào nhau chát chúa, Mạnh Kỳ chặn một đao, cơ thể bị đánh trùng trở xuống.
Hừ, chỉ cần cản trở, nhất định Xà vương lão đại có thể từ mật đạo bỏ chạy ! Bóng đen đã làm tròn chức trách, thản nhiên nghĩ.
Hai người này người đang lơ lửng, không có chỗ mượn lực, cơ bản không thể công kích mình, chỉ cần tóm lấy cơ hội, là có thể thuận lợi chạy thoát.
Bỗng hắn nhìn thấy một làn kiếm quang sáng lên, ngơ ngác nhìn xuống ngực mình, mũi kiếm đã cắm vào mấy tấc.
Làm sao tên kia xuất kiếm được?
Sau đó hắn mới nhận ra một hình ảnh, bạch y kiếm khách ném trường kiếm lên, tư thế hệt như ném ám khí……
Có thể dùng kiếm như vậy à……
Mạnh Kỳ rơi xuống, rút đao ra, chém vào Tử ngọ.
Nhờ lực đẩy từ cú chém, hắn lại bật lên trên một chút, tay trái cầm kiếm, dùng lực mượn lực, như con chim trắng nhảy lên tầng hai.
Bùm, bóng đen rơi xuống trước cửa tiểu lâu, tư thế của tứ chi vặn vẹo kì cục, nhưng hắn không còn cảm thấy đau.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tưởng Hoành Xuyên chậm hơn Mạnh Kỳ nửa bước, còn chưa kịp ra tay đã thấy hắc y nhân lướt qua người mình rơi xuống đất, trường đao lẽ ra chém vào mình thì bị rơi vào trong hành lang gấp khúc.
Lúc này, sát thủ đầu tiên rơi vào hồ nước đã chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu.
…………
Xà vương già rồi, quả thật đã già, không chỉ da dẻ nhăn nheo, mặt mày khô quắt, mà bàn tay xưa nay vẫn luôn trầm ổn vững vàng giờ đã bắt đầu run run, càng ngày càng thấy mình mệt mỏi, tinh thần không tốt, ngủ ít, dậy sớm, một ngày muốn ngủ tới mấy lần.
Ông ta xuất thân là sát thủ, trưởng thành từ trong phản bội và giết chóc, từng bước lập nên cơ nghiệp ngày hôm nay, sau này dựa vào quý nhân giúp đỡ, đột phá rào cản của Xà Hình quyền, thành công mở ra sinh tử huyền quan, trở thành một nhân vật lớn của Mậu Lăng.
Nhưng cũng vì vậy, ông ta có tính đa nghi rất mạnh, ngay cả tâm phúc tứ đại hộ pháp cũng không thể tới gần ông ta quá ba thước, khi ông ta đã ngủ, không ai được vào trong tiểu lâu, nhiều lắm chỉ có một người canh giữ ở cửa, tất cả những người còn lại đều phải rời khỏi tiểu lâu, ai tới gần giết ngay!
Không phải đùa đâu, Xà vương đã từng giả ngủ, giết mấy người tâm phúc tự tiện tới gần ông ta, khiến mọi người đều sợ hãi ông ta.
Tiếng kim loại va chạm, tiếng vật nặng rơi xuống đất, xuống nước liên tục truyền tới làm Xà Vương vốn ngủ không sâu tỉnh giấc.
Chuyện gì thế nhỉ, có phải là thật hay không?
Sự già nua khiến Xà Vương phải mất một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo, xác nhận thực sự có âm than chiến đấu, ông ta cảnh giác đứng dậy, nghiêng tai lắng nghe, phóng tinh thần ra ngoài, muốn xem chuyện gì đang xảy ra.
Hai hơi sau, ông ta đi tới chỗ mật đạo, đưa tay mở cửa mật đạo, miệng nói:
“Xảy ra chuyện gì? Nhanh đi xem xét về báo !”
“Hay lắm.” Một giọng nói lạ vang lên. Cửa phòng mở ra. Một kiếm khách áo trắng hơn tuyết cầm kiếm đi vào.
Mặt mày tuấn mỹ, hình dáng đẹp đẽ, tác phong nhanh nhẹn, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, cả người giống hệt thanh kiếm hắn đang cầm trong tay cô độc, tự tin, lợi hại, băng lãnh, chỉ có đối thủ, không có bằng hữu.
Âm thanh mới nghe thấy, mà tới tới trước cửa?
Nhanh như vậy?
Sao lại nhanh như vậy !
Xà vương không dám trốn vào mật đạo nữa, vì như vậy chẳng khác nào giơ lưng về phía đối phương, rất nguy hiểm.
Ông ta kinh hãi. Kẻ tới tập kích có tốc độ quá nhanh, mình đã bố trí bao nhiêu là canh phòng ở bên ngoài, chỉ để có nhiều thời gian bỏ chạy, vậy mà không có tác dụng!
Người này dù chỉ là mở khiếu, nhưng thực sự không thể coi thường !
“Nếu tự phong huyệt đạo, sẽ không lấy đi tính mạng của ngươi.” Mạnh Kỳ chỉ thẳng kiếm.
Xà vương thấy giận, từ ngày mình võ công đại thành, tới nay đã bao lâu rồi chưa hề nghe ai dám ăn nói với mình kiểu ấy? lại còn mới chỉ là một thằng nhóc con mở khiếu!
Gương mặt khô gầy sầm hẳn đi: “Các ngươi là ai, sao dám……”
Lời còn chưa dứt, hai tay ông ta đã động, song quyền một cao một thấp, hình dạng như rắn, kình khí nội liễm, không hề lộ ra.
Trong phòng xuất hiện nhiều bóng đen, có giả có thật, từ khắp xung quanh cùng đánh về phía Mạnh Kỳ.
Xà vương trà trộn ở trong đó, không biết bóng đen nào mới là thực của ông ta.
Một ánh đao sáng lên, đối phương không ngờ cũng giống hệt ông ta, giả vờ nói nói, rồi đột ngột ra tay !
Điện quang lóng lánh, tốc độ cực nhanh, đao vừa mới khởi, đã chém tới một đống bóng đen tới gần Mạnh Kỳ nhất.
Xà vương dù lớn tuổi suy yếu, thực lực phát huy không ra được mấy phần, nhưng là nửa bước ngoại cảnh hàng thật giá thật, cảnh giới là có thực, Mạnh Kỳ không thể thông qua tinh thần cảm ứng ra chân thân của ông ta, chỉ có thể theo trực giác, tin thanh đao trong tay, chém vào những bóng đen!
Trường đao chém trúng bóng đen, như chém vào không khí, Mạnh Kỳ lập tức chuyển thế, chém ngang ra ngoài.
Xà vương lộ ra, cả người như không có xương, như một con độc xà màu trắng, uốn mình tránh khỏi lưỡi đao, lóe một cái, vọt ra ngoài cửa.
Ngay từ đầu, lão đã không định liều mạng, mà muốn đào tẩu.
Sống càng già, lá gan càng nhỏ.