Nhất Thế Chi Tôn - Chương 177: Qua minh lộ
Phương Bạch đứng trước quán, tự hào nhìn quanh: “Không biết còn có vị nào huynh đài chỉ giáo?”
Có người ở trên lầu rục rịch định ra tay, thì đã có một người từ trong đám người dưới đất băng ra, cướp trước:
“Tại hạ Hoán Hoa kiếm phái Tề Chính Ngôn, mời Phương huynh chỉ giáo.”
Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái? Sao chưa nghe thấy tên bao giờ? Cao thủ dưới lầu sửng sốt, Hoán Hoa kiếm phái có mấy đệ tử xuất chúng đủ sức đăng tên trên Nhân bảng, ở đây ai cũng biết danh, nhưng cái tên Tề Chính Ngôn này thì bây giờ mới được nghe thấy.
Quần chúng vây xem thì thào bàn tán, Tề Chính Ngôn này là ai, Hoán Hoa kiếm phái vô cùng nổi danh, song không tới mức một đệ tử nào đó chẳng chút tiếng tăm cũng dám khiêu chiến Nhân bảng cao thủ chứ?
Một giọng nói trong trẻo cất to, át những tiếng ồn xung quanh: “Hoán Hoa kiếm phái là thiên hạ đại tông, tàng long ngọa hổ, đệ tử nội môn xuất chúng không hẳn ai cũng biết hết được, nếu người ta đã dám ra khiêu chiến, đương nhiên là có vài phần thực lực, Minh Nguyệt Triều Sinh kiếm họa ý, Lạc Hà Thu Thủy kiếm thi tình, thực khiến chúng ta rất chờ mong !”
Mọi người đều quay sang nhìn, thấy người vừa lên tiếng là một thiếu niên mặc đồ đen, dung mạo tuấn mỹ, giọng nói rất to rõ.
“Vị huynh đài này, ngươi đã từng thấy Minh Nguyệt Triều Sinh kiếm và Lạc Hà Thu Thủy kiếm?” một người hỏi Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ đắn đo: “Đương nhiên, tại hạ mới từ Dĩnh thành tới, Thanh Liên công tử thật sự là kiếm rượu phong lưu !”
“Ra là vậy !” Nghe thấy tên Thanh Liên công tử, người vây xem trở nên háo hức, không được thấy bản tôn, được xem kiếm pháp của Hoán Hoa kiếm phái cũng được!
Phương Bạch cười: “Tại hạ ngưỡng mộ kiếm pháp quý phái đã lâu, nay có cơ hội kiến thức, sao dám bỏ qua?”
Thanh Liên công tử nổi danh khắp Giang Đông, không thiếu người muốn khiêu chiến hắn, Phương Bạch chính là một người trong số đó, nhưng hắn biết khả năng của mình, nội thiên địa chỉ mới thành lập, chỉ nhờ vào có được một chiêu trảo pháp ngoại cảnh để thành danh, miễn cưỡng được vào Nhân bảng, quá chênh lệch với một người đã chạm tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có cả tuyệt chiêu ngoại cảnh như Thanh Liên công tử nên quyết định đợi tới khi cửu khiếu đều đã khai mới dám đi khiêu chiến.
Nhưng mà có cơ hội cũng phải tìm hiểu kiếm pháp Hoán Hoa kiếm phái, biết mình cũng phải biết người.
Một bộ áo xanh, dáng người cao ngất, diện mạo không gọi là xuất chúng, nhưng ít ra cũng chẳng xấu, chỉ là gương mặt quá đơ, không hề có cảm xúc, cứ hệt như người chết, chẳng hề có phong tư cao thủ — đây là ấn tượng đầu tiên của Phương Bạch đối với Tề Chính Ngôn.
Tề Chính Ngôn không nói gì, chắp tay chào, tay phải chụp vào chuôi kiếm, động tác rất tiêu sái, rất có thần ý của Hoán Hoa kiếm phái.
Phương Bạch mắt sáng lên, vận toàn lực chờ đối phương xuất kiếm.
“Hay !” Dưới đáy có một tiếng hét to, lại là Mạnh Kỳ.
“Hay? Cái gì hay?” một người khó hiểu hỏi.
Tề Chính Ngôn xuất kiếm ra khỏi vỏ, long văn ẩn hiện, uy nghiêm tỏa lan, khiến các cao thủ xung quanh phải thu hồi sự khinh thị của mình.
Mạnh Kỳ chành miệng: “Vừa rồi một động tác Tề Chính Ngôn chụp vào chuôi kiếm đã ẩn chứa tới bốn loại biến hóa, mỗi loại biến hóa đều dẫn tới một phương thức xuất kiếm khác nhau, nếu Phương Bạch công kích ngay lúc hắn rút kiếm, hắn vẫn có thể đối phó lại được, càng hay ở chỗ là biến hóa chiêu thức của hắn được giấu kĩ bên trong, nhìn bề ngoài chỉ thấy sự tiêu sái, đã được mấy phần thần kĩ của Hoán Hoa kiếm phái.”
“Quả là xuất chúng !” người vây xem nghe vậy mới hiểu được, ồ lên khen ngợi.
Các cao thủ dưới lầu người da mặt giần giật, kẻ mím môi cố nín cười , ẩn hàm khinh thường , Tề Chính Ngôn rút kiếm quả thật nhìn rất khá, nhưng làm sao tới được mức xuất chúng như thế! Có chút nhãn lực, nhưng lại quá mức nông cạn !
“Kiếm tốt, Long Uy bức người, ít nhất là thượng phẩm lợi khí !” Mạnh Kỳ mặc kệ mấy người đó, tiếp tục giải thích, khiến người xung quanh đều cả kinh.
Phương Bạch chân trái trước, chân phải sau, thân thể hơi cong lại, hai tay thành trảo, một trên một dưới, như một con rồng đang chờ phát động, khí thế súc hết ở trong.
“Phương Bạch quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ mỗi tư thế đã có được mấy phần thần vận chân long, khí thế kín đáo, nhưng một khi phát động, sẽ có Lôi Đình chí uy.” Càng tả đối thủ ghê gớm, chiến thắng mới càng giá trị, Mạnh Kỳ cực hiểu điều này.
Hắn còn nhìn được những biến hóa sau đó của Phương Bạch, nhưng không nói ra, vì nếu nói ra rồi, Phương Bạch sẽ không thể không đổi chiêu, và như thế Tề Chính Ngôn có thắng cũng không hay.
Di, chân khí đến ngón tay thì biến đổi mạnh mẽ, chưa tới lúc ra tay, khó mà biến được ngón tay nào mới làm chủ công.
Nghe Mạnh Kỳ nói, Phương Bạch cười thầm, toàn nói mấy thứ không có chút giá trị……
Tề Chính Ngôn là người khiêu chiến, ra chiêu trước, một thức Lạc Hà Thu Thủy chém ra, như làn khói bay ngang, mênh mang hoang vắng.
Tay phải Phương Bạch chụp xuống, đầu ngón tay đều có lực quấn quanh, trở thành lợi khí, tay trái chờ sẵn, chỉ cần tay phải chụp được trường kiếm, Độc Long sẽ xuất động.
Phanh phanh phanh, kiếm trảo va chạm, Tề Chính Ngôn vận hết sức lực đấu với Phương Bạch.
Mạnh Kỳ hít vào một hơi: “Hoán Hoa kiếm phái Tề Chính Ngôn kiếm pháp tuy không kém, nhưng so với Ma Vân Long Phương Bạch thì hỏa hầu không bằng, đang ở hạ phong, nếu không thay đổi, ắt sẽ thất bại!”
Cao thủ dưới lầu đều làm lơ, cái này ai chả nhìn ra mà cũng nói!
Phương Bạch cong ngón tay, tạo hình miệng rồng, điểm vào thân kiếm, đẩy kiếm ra, tay trái lướt theo, chụp vào ngực Tề Chính Ngôn.
“Thua……” cao thủ trên lầu đều nghĩ.
Nhưng trong người Tề Chính Ngôn tỏa ra những làn ánh sáng đỏ, đẩy tay trái của Phương Bạch ra.
“Đây là?” Mạnh Kỳ ra vẻ “Khiếp sợ”.
“Cái gì!?” các cao thủ trên lầu cũng khiếp sợ, nhưng họ là sợ thật, còn Mạnh Kỳ là giả.
Phương Bạch cũng giật mình, may mà kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên không bối rối, di chuyển cơ thể, vòng sang bên Tề Chính Ngôn.
Quanh người Tề Chính Ngôn có ánh sáng đỏ quấn quanh, ngoài thân kiếm lại xuất hiện một tầng băng tinh, hàn khí tỏa ra khắp xung quanh, một kiếm chém ra, hoa tuyết bay bay rơi xuống.
Kiếm quang trong suốt, phá hư không, tốc độ cực nhanh, không khí xung quanh hắn như biến thành băng.
Thực là hoa lệ, y như thần thoại.
Ngoại cảnh? Nửa bước ngoại cảnh? Phương Bạch sửng sốt, nhưng nhận ra uy lực không đúng, nên lại nổi lên dũng khí, tay phải lấy ngón cái làm chủ, chụp vào kiếm quang.
Ba, kiếm quang trong suốt bị phá, nhưng tay phải của Phương Bạch bị dính một lớp sương trắng, khí lạnh chui vào trong người, làm hắn rùng mình một cái.
Chân khí vận chuyển, cảm giác đông cứng mới biến mất.
Cao thủ trên dưới lầu đều há hốc mồm, sao giống đã vượt qua mở khiếu quá vậy!?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mạnh Kỳ ‘chấn động’ lên tiếng: “Uy lực không thua gì mở khiếu, nhưng Tề Chính Ngôn không hề có dấu hiệu nội ngoại thiên địa câu thông với nhau, đúng là công pháp đặc dị !”
“Hoán Hoa kiếm phái không có loại thần công này, là Tề Chính Ngôn ra ngoài du lịch gặp kì ngộ mà có được?”
“Thượng Cổ, trung cổ có một vài loại công pháp hiếm hoi ở Mở Khiếu kỳ có thể dựa vào cách thức đặc biệt để dẫn động thiên địa chi lực, có lẽ đây là một trong số đó !”
Nghe giọng điệu ‘khiếp sợ ngạc nhiên’ của hắn, các cao thủ dưới lầu mới à ra một tiếng, ra là như vậy, tiểu tử này thực là có kiến thức!
Nhưng sao thứ thần công thế này chúng ta lại chưa bao giờ nghe thấy?
“Thực sự có công pháp như vậy?” quần chúng vây xem vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, thì ra thiên hạ còn có công pháp như vậy. Mở khiếu là có thể dẫn động ngoại thiên địa !
Mạnh Kỳ trảm đinh chặt sắt: “Đương nhiên là có, Chu quận Vương thị hạo nhiên chi khí chẳng lẽ không phải cũng là như vậy sao? Nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí ở trong ngực mình, ở mở khiếu đã có thể dẫn động hạo nhiên chi khí ở trong thiên địa để hỗ trợ bản thân, rất là hiệu dụng!”
Hắn “Giải thích” ngoài việc để vui đùa, thì chủ yếu là để nói rằng “Hồn Thiên bảo giám” của Tề Chính Ngôn không phải là cái gì thần bí, Chu quận Vương thị có công pháp cùng loại, thời Thượng Cổ cũng có, chỉ là hơi hiếm thấy mà thôi.
Tóm lại, không thể để cho người ta nghi ngờ.
Nghe thấy “Hạo nhiên chi khí”, cao thủ trên lầu cũng thở hắt ra, ài, sao lại quên cái môn công pháp này, nhưng Tề Chính Ngôn có được thần công cùng loại, quả thực là khiến người ta hâm mộ, nếu không phải hắn là đệ tử Hoán Hoa kiếm phái, hẳn sẽ có khối người ở đây sinh ra ý đồ muốn cướp lấy, nhưng giờ chỉ có thể thở dài, Hoán Hoa kiếm phái lại có được một môn thần công.
Bản thân Tề Chính Ngôn tạm thời không có ý về tông môn, đợi đến thành ngoại cảnh rồi tính, tới lúc đó cũng có quyền lên tiếng, lấy cớ phải có tinh thạch để tu luyện, không nộp “Hồn Thiên bảo giám” để đổi những thứ khác, còn tinh thạch ư, để lại đi tìm lần nữa vậy.
Phương Bạch đã rơi vào thế hạ phong, Bích băng chân khí hóa thành lưu quang, theo kiếm pháp áp chế từ xa khiến hắn không tới gần được Tề Chính Ngôn.
Sau khi cản được bảy tám chiêu, môi của Phương Bạch đã trở nên thâm lại, rõ ràng là không trừ được hết hàn khí đã chui vào ngươi, động tác đã hơi chậm lại, không có khả năng công kích trả đòn.
Không thể tiếp tục như vậy , Phương Bạch vận hết chân khí, nhìn tưởng vọt ra xa, nhưng thật sự lại là vòng qua lưu quang, đánh Tề Chính Ngôn.
Tay phải nâng lên, nắm chặt lại, sau đó năm ngón mở ra, ngón út linh động, ngón áp út cổ xưa, ngón giữa hùng hồn, ngón trỏ khó lường, ngón cái cương mãnh, như năm con Chân Long cùng lúc đột kích, còn chưa ra chiêu, đã nhắm vào yếu huyệt của đối phương.
Kình phong như lợi kiếm, một cỗ Long Uy bàng bạc tỏa ra.
Đây là tuyệt chiêu ngoại cảnh của hắn, “Ngũ long giơ vuốt” !
Đối mặt Long Uy, Tề Chính Ngôn không hề sợ hãi, trường kiếm gập lại, hàn khí chung quanh đột nhiên gia tăng, khiến mặt đất trở nhiên trơn trượt.
Hắn lấy Bích băng chân khí thôi động “Ngàn dặm đóng băng”.
Ba, ngũ long trảo phá tầng băng, các mạch máu của Phương Bạch căng hết lên, động tác chậm lại, rõ là nỏ mạnh hết đà, Tề Chính Ngôn thừa thắng tiến sát, khiến hắn không thể không chắp tay nhận thua !
“Ô, Tề Chính Ngôn cũng có ngoại cảnh sát chiêu !” Mạnh Kỳ lại “Khiếp sợ”, “Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái quả nhiên bất phàm !”
Cao thủ dưới lầu cảm khái, đệ tử đại phái quả là đệ tử đại phái, cả kì ngộ cũng ưu ái cho bọn họ……
Quần chúng vây xem bàn luận xôn xao, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy một cao thủ trẻ tuổi đi lên Nhân bảng.
Phương Bạch cười khổ: “Tề huynh, không đấu nữa, công pháp của ngươi quá ăn hiếp người khác.”
Tề Chính Ngôn cố nặn ra một nụ cười mỉm, khách sáo vài câu, rồi lấy cớ đi tìm Chung thần y, từ chối những lời mời của các cao thủ khác.
Thấy tên nam tử áo đen nãy giờ giải thích om sòm cùng Tề Chính Ngôn rời đi, các cao thủ đều không nhịn được run run khóe miệng, trong đầu toát ra hai chữ: Vô sỉ !
“Hay lắm, với thực lực thể hiện hôm nay, ít nhất cũng trong ba mươi lăm hạng đầu nhân bảng.” Mạnh Kỳ hưng trí bừng bừng, “Tề sư huynh, ngươi muốn lấy ngoại hiệu gì?”
Quyền mật báo trong tay mình mà, muốn ngoại hiệu gì mình làm không được!
Sao hồi trước mình không gặp được chuyện tốt thế này cơ chứ!
Tề Chính Ngôn trầm mặc một chút: “Mạnh sư đệ, sau này lúc ta tỉ thí, ngươi đừng khen ngợi gì nữa.”
“A, vì sao?”
Tề Chính Ngôn thở hắt ra: “Ngươi làm khoa trương quá sức, khoe quá mức là lộ liễu, ta nghe mà xấu hổ, tâm cảnh không ổn……”
Ai, thực là không giống Vương Tái huynh chút nào a…… Mạnh Kỳ nghĩ.
Không bao lâu, hai người đã tới Chung gia tổ trạch, đưa lên bái thiếp.
“Mời trở về đi, lão gia nhà ta dạo này tâm tình không tốt.” người gác cổng từ chối ngay mà không cần vào trong báo.