Nhất Thế Chi Tôn - Chương 196: Giám định
Sương mù bốc hơi, cột sáng dần dần tiêu tán, lộ ra một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen.
Người này chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mày kiếm mắt sáng, má hơi hõm vào, mũi cao môi mỏng, khí chất ôn hòa, mang theo quý khí, y bào cắt may vừa vặn công phu, trên nền đen có mấy chỗ đỏ thẫm, làm tăng thêm vẻ bất phàm, tay chắp sau lưng, hông đeo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm ám màu vàng, có hình “Ngũ trảo chi long”.
Người tới không hề ngạc nhiên, nhìn đám Mạnh Kỳ, gật đầu chào:
– Từ nay chúng ta nên là đồng bạn.
Y nói rất bình thản, hòa khí, nhưng Mạnh Kỳ lại mơ hồ cảm thấy người này không dễ chịu như vẻ ngoài của mình, nhìn tưởng bình dị gần gũi, ôn hòa nhã nhặn, nhưng thực tế trong người lại là bản tính coi mình cao cao tại thượng, chỉ là thấy không cần thiết phải thể hiện ra với đám người mình mà thôi.
Ồ, mình có bản năng ganh tị và thành kiến với những kẻ có khí độ phong tư à? Mạnh Kỳ tự kiểm điểm bản thân, mỉm cười:
– Không biết xưng hô thế nào? Đồng bạn trước của ngươi đâu?
Người kia bước tới mấy bước, cách đám Mạnh Kỳ năm thước thì dừng lại, tạo một khoảng cách phân biệt rõ ràng, không biết là thói quen đề phòng, hay bản tính không thích ở gần người khác:
– Đội của ta sau nhiệm vụ tử vong, lúc đầu có vẻ thuận lợi, nhưng khi tới nhiệm vụ luân hồi thứ hai, làm hơi quá tay, làm xảy ra biến cố ngoài ý muốn, chọc vào một tiểu đội thực lực mạnh mẽ, trong đó có một thành viên chính thức của Thần Thoại, ‘Cửu Thiên Lôi Thần’, kết quả chỉ còn một mình ta còn sống.
– Thần Thoại?
Mạnh Kỳ “mờ mịt” hỏi lại.
Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư cúi xuống nhìn mũi chân, hắn giả vờ giống thật!
Người kia cười:
– Thần Thoại là tổ chức bí mật, ta cũng không biết tình hình thật sự của họ, nhưng có thể chắc chắn một chuyện, trong đó có một số thành viên là luân hồi giả, họ cũng rất vui vẻ chấp nhận và bồi dưỡng luân hồi giả khác làm thành viên dự bị, ta cũng đã từng được mời, nhưng đã từ chối.
– Các ngươi không biết ‘Thần Thoại’, vậy hẳn là trải qua nhiệm vụ đối kháng ít, nếu không hẳn đã gặp mấy tiểu đội dự bị của ‘Thần thoại’, ‘Tiên Tích’.
Không khác mấy với ta đoán… Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, nghe kiểu này, sau này đám người mình hẳn sẽ có nhiệm vụ dẫn dắt người mới, nhưng những người mới đó sẽ không nhập vào đội, mà chỉ là tạo thành một mối liên hệ, trở thành tiểu đội dự bị, sau khi thông qua nhiệm vụ tử vong mới được gia nhập.
Sao hồi trước chúng ta không có người dẫn dắt?
Vì Tiểu Ngọc Phật?
Người kia tay vẫn chắp sau lưng tiếp tục nói:
– Về phần xưng hô, ta là Triệu Hằng ở Thần Đô.
Y nói rất lạnh nhạt, ngắn gọn, như kiểu cho rằng mình chỉ cần báo tên, đối phương hẳn đều biết được mình là ai.
Vừa dứt lời, y đã nghe thấy tiếng Mạnh Kỳ:
– Triệu Hằng ở Thần Đô? Có ai biết không?
Mạnh Kỳ nhìn đám Giang Chỉ Vi, sao cái tên kia có cái vẻ ‘mình rất có danh’ vậy nhỉ.
Mặt Triệu Hằng giật giật, há miệng ra, nhưng rồi sau đó ngậm lại.
Giang Chỉ Vi hơi nghiêng đầu, cố gắng suy nghĩ, cuối cùng nhíu mày:
– Chưa từng nghe qua.
Tề Chính Ngôn giơ mặt người chết lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Nguyễn Ngọc Thư ngẫm nghĩ một lúc:
– Ta chỉ biết ngũ hoàng tử tên là Triệu Hằng, nhưng hắn không hành tẩu trong giang hồ, nên không có tiếng.
Triệu Hằng thở hắt ra:
– Chính là mỗ.
Mạnh Kỳ nhất thời hưng phấn, nếu là ngũ hoàng tử thì hắn cũng biết một ít, vì có nhìn thấy trong tư liệu của Thần Đô, chỉ là hắn không nghĩ lại có liên quan tới cao thủ giang hồ, nên truyền âm nhập mật:
– Chính là cái tên ngũ hoàng tử từ nhỏ thân thể suy nhược, thiên tư tầm thường, bị cho là tiền đồ ảm đạm?
– Chính là hắn, sau mười tám tuổi cơ thể hắn hoàn toàn thay đổi, võ đạo tiến triển cực nhanh, nếu có tranh đoạt vị trí thái tử, hắn chính là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất.
Nguyễn Ngọc Thư đáp.
– Thì ra vậy, hèn gì hèn gì…
Mạnh Kỳ giật mình, thì ra thân thể người này thay đổi, tư chất tăng lên, đều là nhờ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.
Hai người thông tin về Triệu Hằng cho Giang Chỉ Vi và Tề Chính Ngôn.
Triệu Hằng lẳng lặng nhìn bọn họ thảo luận, vẻ mặt âm lãnh lại bất đắc dĩ, dù các ngươi dùng truyền âm nhập mật, nhưng sao lại tám nhảm khơi khơi ngay trước mặt ta như vậy chứ?
– Đối với đồng bạn mới, chúng ta nên cẩn thận đề phòng, xem cách xử sự của hắn trước đã, phải đảm bảo bốn người chúng ta luôn đủ sức vượt qua nhiệm vụ.
Mạnh Kỳ bàn với đám Giang Chỉ Vi.
Hắn tiến lên một bước, chắp tay:
– Thì ra là ngũ hoàng tử điện hạ, tại hạ là sơn dã thôn phu, giang hồ bỉ khách, nếu có thất lễ, xin đừng phiền lòng.
Mạnh Kỳ tới gần, làm Triệu Hằng khẽ nhíu mày, lặng lẽ lùi ra một bước, mới khẽ gật đầu:
– Chịu thôi, không biết các vị xưng hô thế nào?
– Tại hạ Tô Mạnh, vị này là Tẩy Kiếm các Giang Chỉ Vi, vị này là Lang Gia Nguyễn thị Nguyễn Ngọc Thư, vị này là Hoán Hoa kiếm phái Tề Chính Ngôn.
Mạnh Kỳ không hề giấu diếm.
Là đồng bạn, chắc chắn sẽ có lúc phải liên thủ chiến đấu, tới lúc đó dù có đổi dung mạo, thì vẫn có thể dựa vào võ công lai lịch, và lời lẽ cử chỉ thường ngày để đoán ra nhau.
Triệu Hằng sắc mặt khẽ biến, dù y có hàm dưỡng tốt, nhưng đối mặt với hai cường giả hàng đầu Nhân bảng cũng vẫn thấy khiếp sợ, hèn gì đội ngũ này không trải qua bao nhiêu nhiệm vụ đối kháng mà trình độ lại cao tới mức này.
– Thì ra là Tuyệt Kiếm Tiên Tử, Cuồng Đao, được gặp mặt hàng thế thần ma.
Hắn cảm khái một câu, mỉm cười nhìn Nguyễn Ngọc Thư:
– Ngọc Thư muội muội, năm đó ta từng bế ngươi đó, không ngờ hôm nay nháy mắt đã lớn như vậy.
Nguyễn Ngọc Thư sinh ra ở Thần Đô, lúc ấy phụ thân của cô đang tại kinh làm quan, nay là Bồng Châu thứ sử.
– Chào ngũ hoàng tử.
Nguyễn Ngọc Thư ưu nhã hành một lễ, không hề có ý cố gắng thân cận, hai tuổi cô đã trở về quê rồi mà.
Triệu Hằng cũng không thấy quái, ha ha cười:
– Thực lực và con đường võ công của các vị ta đại khái đều đã biết, mỗ đã Cửu khiếu tề khai, Thiên Nhân giao cảm, tu luyện Kinh Thế thư, cũng có một ít tuyệt học, thiện chưởng thiện quyền thiện kiếm.
Mạnh Kỳ cười cười:
– Ngũ hoàng tử, chúng ta đổi nhiệm vụ tin tức, ngươi có muốn trả điểm thiện công chung không?
Triệu Hằng mỉm cười:
– Ta vốn cũng tính vậy, nhưng lần trước sau khi kết thúc nhiệm vụ ta đã đổi rồi, ừ, tặng cho các ngươi một tin, ‘Cực Thiên Chân Ma’ ít nhất có thực lực tương đương Ngoại cảnh lưỡng trọng thiên, bảy đại ma tướng ít nhất có hai người là nửa bước Ngoại cảnh.
– Ngươi đi qua rồi?
Mạnh Kỳ kinh ngạc, trong lòng yên lặng oán thầm, tin tức cũng dám đưa tặng, thật sự là tài đại khí thô a…
Triệu Hằng gật đầu:
– Từng có nhiệm vụ đi qua, thấy thông đạo Ma giới lúc mở ra rất rầm rộ, nhưng lúc ấy không có thực lực tham dự.
– Chúng ta đang định đổi vật phẩm khắc chế tà ma, ngũ hoàng tử muốn đổi cùng không?
Mạnh Kỳ nhiệt tình.
Triệu Hằng ôn hòa lắc đầu:
– Không cần, lần trước ta đã đổi cả rồi.
Thật là thổ hào… Mạnh Kỳ ngẫm lại túi mình mà ngượng ngùng, vừa hâm mộ vừa “ghen tị”.
Nếu không phải trong túi không đủ thiện công, hắn đâu có lấy nhẫn trữ vật ra để đổi.
Nhưng mà dù có lấy Thiên Nhai Tạm Biệt Phiêu, Xuân Phong Tô Cốt Vụ hết ra đổi, cũng chỉ được chừng 1.000 thiện công, góp tiền đổi tin tức và Trấn Ma tháp xong rồi, e là không còn đủ để mua nổi Đại Hoàn đan nữa.
So ra, Đại Hoàn đan, đổi Tả kiếm, giám định chín tư thế, nâng cấp Trời Giáng Ngũ Lôi oanh, Bát Cửu Huyền Công Ngoại cảnh thiên đều là chuyện quan trọng, vì vào thế giới nhiệm vụ chưa chắc sẽ lại đạt được, trong Lục Phiến môn cũng có thể dùng “giá thấp” tương đương để đổi, nên Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, lấy mặc bảo “Ta là ai, ai là ta” ra đổi.
Triệu Hằng không tham dự, bốn người bắt đầu tự thảo luận.
Tề Chính Ngôn thần sắc không biến:
– Lần này chuyện ở Đông Dương biệt phủ, ta tuy có tâm tiến tới, nhưng chung quy chưa từng vượt qua, có thể chia sẻ Đông Hoa Thanh Thư và đan phương ‘Đông Cực Trường Sinh đan’, ta đã vô cùng thỏa mãn, hổ thẹn được chia thiện công, nên ta tính toán đổi thành vật phẩm mà mọi người đều cần dùng, ừ, giống như Nguyễn cô nương, Bạt Uế đan và Đãng Ma phù.
Chuyện ở Đông Dương biệt phủ, suy xét tới Tề Chính Ngôn ngàn dặm xa xôi mà tới, chỉ là mình bên này chấm dứt quá nhanh, Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư, Giang Chỉ Vi sau khi thương lượng, quyết định thiện công cũng chia cho hắn, dù sao mọi người đều phải góp tiền, cũng có khác gì dùng cho mình đâu.
Đổi hoàn xong, Tề Chính Ngôn chỉ còn lại có tám mươi thiện công.
Mạnh Kỳ bước vào trung ương cột sáng, nhắm mắt lại, hồi tưởng chín tư thế của Đoàn Thụy, mời cầu giám định:
– Dịch Cân kinh đệ nhất quyển bản thiếu, giá trị 5.300 thiện công, có thể đổi 2.600 thiện công, nếu muốn bổ sung và điều chỉnh tốt trình tự chính xác, thêm 2.500 thiện công, bổ sung và điều chỉnh trình tự xong, coi là vật đã đổi, không được truyền thụ cho người khác.
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ làm Mạnh Kỳ khiếp sợ, quả thật là Dịch Cân kinh và trình tự vẫn chưa chính xác!
Dịch Cân kinh chính là tuyệt thế phụ trợ thần công, dùng cho Pháp Thân cao nhân cũng có hiệu quả vô cùng tốt, tổng giá trị 150.000, chia làm ba quyển, nếu tách ra đổi, quyển thứ ba cần 100.000 thiện công, quyển thứ hai cần 42.000 thiện công, quyển thứ nhất cần 8.000 thiện công.
Tuy Mạnh Kỳ đã bỏ đi nhục thể phàm thai, nhưng điểm đáng sợ của Dịch Cân kinh là ở chỗ nó vẫn tiếp tục nâng cao cơ bản trụ cột, không chỉ nhằm vào tư chất, mà còn bao gồm cả phẩm giai võ công, đột phá ràng buộc của bản thân, không tính Bát Cửu Huyền Công, kiếm pháp, đao pháp, khinh công của bản thân đều có thể tăng lên, hóa mục nát thành thần kỳ, tỷ như Độc Cô Cửu Kiếm từ phá khí tới phá thế, Phá Thiên nhân hợp nhất !
Đáng tiếc thiện công không đủ… Thần công như vậy, Mạnh Kỳ đương nhiên muốn được bổ sung, chứ không mang ra để đổi thành thiện công.
– Nhưng tại sao Dịch Cân kinh tu luyện không đúng trình tự sẽ biến thành ma công?
Mạnh Kỳ hỏi Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.
– Tin này giá trị ba ngàn thiện công.
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thản nhiên.