Nhất Thế Chi Tôn - Chương 197: "Tuyệt thế" cao thủ
Ha ha, Mạnh Kỳ khóe miệng run rẩy, một cái tin này mà cũng hết 3.000 thiện công, mình quả nhiên là người nghèo!
Hắn đành bỏ qua một bên, lôi “Trời Giáng Ngũ Lôi oanh”ra giám định:
– ‘Thần Tiêu cửu diệt’ chân ý không trọn vẹn, chỉ có thể ngộ ra thức thứ nhất ‘Trời Giáng Ngũ Lôi oanh’, bổ toàn chân ý truyền thừa, cần 119.200 thiện công.
– Bổ toàn ‘Trời Giáng Ngũ Lôi oanh’ tàn thức cần 4.500 thiện công.
Mạnh Kỳ nghe mà trong lòng vui vẻ, vậy là chỉ còn thiếu một chút 800 thiện công mà thôi, lĩnh ngộ tứ chủng tinh nghĩa thật sự là hữu dụng, chỉ điểm của Hoàng Phủ Đào giá trị rất lớn!
Xem ra phải tìm cơ hội trở về “Cửu Hương thế giới”, một là tìm Huyền Vũ bội, hoàn thành bước thứ hai, hai là từ hậu duệ hoặc truyền nhân của Hoàng Phủ Đào để học thêm, giảm bớt giá bổ sung, không chừng có thể ngộ chiêu thức pháp thân “Trời Giáng Ngũ Lôi oanh” này.
Hắn lôi mặc bảo “Ta là ai, ai là ta” và món đồ thần bí của Tưởng Hoành Xuyên ra để xin giám định.
– Mặc bảo do Đông Dương Thần Quân tự viết, là vật xúc phát, tác dụng cụ thể 8.000 thiện công.
– Vật phẩm ‘Văn Khúc Tinh Quân’, vật làm dấu hiệu, ở trong có khí tức ấn ký đặc thù, dùng để nhận dạng thân phận.
Quả nhiên là đồ để nhận dạng trong Thần Thoại… Mạnh Kỳ thấy hiện giờ không dùng tới, bèn ném mặc bảo vào trong nhẫn của Nguyễn Ngọc Thư, nếu là vật xúc phát, có lẽ vào nhiệm vụ sẽ dùng tới cũng không biết chừng, mang theo bên người cũng tốt!
Hắn lôi đám Giang Chỉ Vi vào phòng mình, nói kết quả giám định cho họ biết, xem có manh mối nào không.
Giang Chỉ Vi cau mày, ngần ngừ:
– Trước khi Thiếu Lâm Đạt Ma tổ sư Niết Bàn từng gặp phải đại ma rất đáng sợ, phải trả giá khiến tịnh thổ diễn hóa bị hủy, mới trừ bỏ được nó, có thể nào Dịch Cân kinh là bị nó nguyền rủa trước khi chết hay không, nên khi tập sai, sẽ đánh thức tàn hồn của nó, làm thân nhập ma đạo?
Mạnh Kỳ từng nghe sư phụ đề cập qua việc này, lại ngờ “Người có tình nghĩa, chớ vào cửa này” quỷ dị, gật đầu:
– Có lẽ là vậy.
Thời gian cấp bách, Mạnh Kỳ quyết luôn:
– Ta chắc chắn sẽ không đem Dịch Cân kinh đổi cho Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, nên chín tư thế này có thể chia sẻ cho mọi người, nhưng muốn bổ sung và điều chỉnh trình tự phải dùng thiện công, cộng lại phải chừng một vạn, phải nghĩ xem có biện pháp nào khác hay không…
– Nếu không thì thôi.
Nguyễn Ngọc Thư vốn có tư chất tốt, đã lại bỏ đi nhục thể phàm thai, công pháp lại là nhất đẳng, nên không mấy thèm muốn Dịch Cân kinh.
Giang Chỉ Vi mỉm cười:
– Trước mắt không vội, không thể lấy không Dịch Cân kinh của ngươi, dù sao cũng phải chờ chúng ta tích cóp đủ thiện công hoặc phải kiếm đồ gì khác để bồi thường vào một hai mới được, như thế mới yên tâm thoải mái, không thể nhận không. Đây đâu phải do mọi người cùng hợp sức lấy được.
Giống như Huyễn Hình Đại Pháp hồi trước, họ đều tìm điểm thiện công trả cho Mạnh Kỳ.
– Ừ, kiểu gì cũng phải trả lại cho ngươi ít nhiều mới được. Nếu Mạnh sư đệ muốn mau trở về ‘Cửu Hương thế giới’, chúng ta ai lấy được Luân Hồi phù đều sẽ đưa cho ngươi.
Tề Chính Ngôn tán đồng ý kiến của Giang Chỉ Vi.
Nhiệm vụ liên hoàn không đòi hỏi lúc nào cũng đều phải có đủ mọi người tham dự, chỉ cần cộng hưởng không bị giải trừ. Nhưng muốn có được Luân Hồi phù không dễ, không phải cứ đi đủ là có, nhiều khi chỉ cần một hai cá nhân đi hoàn thành là ổn. “Cửu Hương thế giới” có truyền thừa Lôi Thần, Mạnh Kỳ đi là thích hợp nhất.
– Được.
Mạnh Kỳ đi ra phòng, đi đổi đồ tiếp.
Triệu Hằng khoanh tay mỉm cười, chẳng hề tò mò mấy người kia thì thầm to nhỏ, cũng không bất mãn vì bị bài xích ra ngoài, người ta ai cũng có bí mật, không thể bắt người khác phải chia sẻ cho một người mới gặp.
Mạnh Kỳ đã tốn 600 thiện công, còn dư 1.630, sau khi đổi Đại Hoàn đan và Bạt Uế đan, nói với đám Giang Chỉ Vi:
– Ta có Phật Tiền Thanh Đăng, nếu đổi Đãng Ma phù cũng không có ý nghĩa, ta định đổi Tả Kiểm thành bảo binh, ít ra cũng khắc chế được tà ma thi quỷ.
– Đúng vậy, chọn thứ gì tốt tốt, nếu không đủ thiện công, bọn ta cho mượn.
Giang Chỉ Vi gật đầu. Bảo binh có thể công kích từ xa, lại sử dụng được nhiều lần, Mạnh Kỳ lại không phải là một đao kiếm khách thuần túy, công pháp cơ thể của hắn mới là chính, đao kiếm chỉ là phụ mà thôi.
Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn mở danh sách, giúp Mạnh Kỳ chọn bảo kiếm.
Trong khi chờ đợi, Mạnh Kỳ đem Tử Ngọ ra đổi 350 thiện công, đem ám khí mê dược của Hắc Hồ Điệp ra đổi 250 thiện công, chỉ để lại một ống Xuân Phong Tô Cốt vụ và Thiên Nhai Tạm Biệt phiêu.
Thời gian không đợi người, họ nhanh chóng chọn một thanh trường kiếm:
– Lưu Hỏa, bảo binh, giá trị 1.500 thiện công, do vảy của xích giao pha với một tia Bát Bộ Thiên Long hỏa địa hỏa rèn mà thành, nóng rực nội liễm, rắn chắc cứng cáp, đốt tà thiêu uế, nếu phát huy toàn lực, có thể làm cho thiên tượng trong phạm vi năm dặm thay đổi, thiêu đốt tầng mây, Lưu Hỏa biến không, Liệt Diễm hóa ngục, nếu tập trung uy lực, vô hình kiếm khí đả thương người, địch nhân một khi trúng chiêu, một luồng âm hỏa từ lòng bàn chân nổi lên, nửa điểm Bát Bộ Thiên Long hỏa tự mi tâm mà xuống, hai bên giáp kích, hóa thành bụi phấn.
Đây là một thanh kiếm rực lửa mĩ lệ, thân kiếm đỏ rực, bên trong một ngọn lửa đang không ngừng cháy.
Mạnh Kỳ lưu lạc ấn lên “Lưu Hỏa”, làm quen với nó.
Một lúc sau, quảng trường tiên khí lượn lờ biến mất.
Mạnh Kỳ thấy mình ở trong bóng tối, gió thổi lạnh băng, hình như đang ở ngoài trời, bên trái có một khu phế tích lớn, giống một đạo quan đã bị thiêu hủy, vì còn sót lại khá nhiều điện các hư hỏng cháy xém.
– Đây là nơi nào?
Mạnh Kỳ nhìn Triệu Hằng, y từng đi qua thế giới này, có lẽ biết được đây là đâu.
Triệu Hằng nhìn quanh, chỉ vào một đại điện giữa đống đổ nát:
– Chỗ đó có ánh sáng, chắc là có người, chúng ta qua đó hỏi thử.
Y nghĩ với thực lực của tiểu đội này, chỉ cần không gặp phải Cực Thiên Chân ma, liên thủ với nhau chẳng phải sợ một ma tướng nào, nên gan cũng lớn lên, quyết định đi thẳng qua.
Nếu Cực Thiên Chân Ma ở đây, với ma uy ngập trời của nó, mình đã cảm ứng được rồi!
– Được.
Mạnh Kỳ và mấy người Giang Chỉ Vi đồng ý, trong một tháng phải phá hư thông đạo Ma giới, thời gian rất gấp gáp, bát ma đồ thán sinh linh, không hẳn ở cùng một chỗ. Thiên nam hải bắc, muốn tìm được bọn chúng cũng mất rất nhiều thời gian.
Chỗ khó của nhiệm vụ này có lẽ chính là vấn đề thời gian!
Trong đại điện, có khá nhiều giang hồ nhân sĩ tụ tập, chia thành ba nhóm, mỗi nhóm có một người cầm đầu.
Trong đó một người mặc đạo bào, mặt mày cổ điển, tóc trắng mỏng manh, nhìn quanh mọi người một vòng:
– Không biết từ đâu Thiết ma có được tin tức, chúng trước nay không thể diệt trừ được hết chúng ta là bởi vì trong trời đất có ba vật trấn áp số mạng, trong phế tích Trường Xuân quan có một cái, là di vật của Cao Chân, hắn đã thông tin cho ba đại ma đầu, từ ngàn dặm đuổi tới đây để hủy diệt vật ấy.
– Ông trời thương xót, vẫn có nhiều người bị ma nhập vẫn còn tâm hướng về chính đạo, đã tiết lộ việc này cho lão đạo, lão đạo trước khi tứ ma kịp tới, đã kịp liên lạc cho ‘Phích Lịch Kiếm Tiên’ Đồng phu nhân, ‘Bát Chỉ Thần Chưởng’ Tổ tiên sinh, nhưng vẫn còn khá chênh lệch với tứ ma liên thủ.
– Di vật của Cao Chân giấu ở trong này, nhưng lão đạo cũng không biết vị trí cụ thể, phải từ từ mà tìm, nhưng bây giờ tứ ma có thể sẽ tới bất kì lúc nào, tình hình nguy hiểm, các vị hảo hán bây giờ rời khỏi còn kịp.
Theo sau lão đạo có mấy đạo sĩ, có nam có nữ, xem ra là đi theo lão.
Hai phe kia, một phe thủ lĩnh là một phụ nhân trung niên mặc cung trang, phe còn lại là một lão giả mặc bào đen, chính là “Phích Lịch Kiếm Tiên” Đồng Dao, “Bát Chỉ Thần Chưởng” Tổ Văn Trung theo lời đạo nhân đã nói.
Đồng Dao diện mạo bình thường, nhưng tự cơ thể có một luồng khí thế ép người, tay cầm một cây trường kiếm, ngữ khí trảm đinh tiệt tiết:
– Ta đã phải lùi nhiều lần, nếu hôm nay phải lùi, e cũng chẳng còn đường nào mà lùi nữa, đệ tử môn ta đều không muốn lấy thân nuôi ma, đương nhiên sẽ tử chiến nơi này.
– Kiếm bảy thước trong tay ta tuy không bằng ‘Cứu Thế Tam Hiền’ của Bách Trượng đạo nhân các ngươi, nhưng nếu đã ôm tâm quyết tử, cũng quyết khiến cho ma tướng phải ôm đau khổ.
Khí thế của bà dâng lên lên mạnh mẽ, cương khí xung quanh chấn động muôn thanh kiếm đang sẵn sàng chém ra.
Sau lưng phụ nhân, các nam nữ đệ tử cũng đầy vẻ khảng khái, chỉ có vài người là run run sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên, nhưng cũng không dám rời khỏi.
Đạo nhân cổ lỗ kia chính là một trong những tông sư thật sự ít ỏi còn sót lại, “Khí Động Hoàn Vũ” Bách Trượng đạo nhân, cùng với một tăng một tục nữa được gọi là “Cứu Thế Tam Hiền”, thực lực mạnh mẽ, được so sánh với “Cực Thiên Chân Ma” tối cường ma đầu, ông thở dài:
– Ta tất nhiên là không sợ chết, nhưng các vị tiểu hữu phong nhã hào hoa, nếu không muốn thì cũng đừng miễn cưỡng, không chừng tương lai trong số họ sẽ có người trở thành hiệp sĩ có thể có đánh bại Cực Thiên chân ma.
Tổ Văn Trung chắp hai tay sau lưng, nhìn các đệ tử sau lưng, và những tán tin nghe tin tìm tới, trầm giọng:
– Các ngươi tự quyết định đi, có muốn rời đi hay không.
Những người này tuy đều sợ hãi, nhưng vẫn khẳng khái:
– Quê hương bị vây hãm, Thần Châu tan tành, làm sao có thể chỉ biết hưởng an nhàn?
Bách Trượng đạo nhân sắc mặt nghiêm chính:
– Một khi đã như vậy, lão đạo mặt dày ra lệnh, mời Đồng phu nhân, Tổ tiên sinh và lão đạo cùng hợp sức, phân ra thủ xung quanh, phòng bị tứ ma đánh lén, nếu chúng tìm tới, chúng ta sẽ ngăn cản chúng, để các vị tiểu hữu tìm ra di vật hoặc rút lui an toàn.
– Các vị tiểu hữu hay chia nhau ra tìm khắp Trường Xuân quan, nó là một cái cổ đỉnh ba chân.
– Được.
Đồng Dao gật đầu.
Có đệ tử lo:
– Sư phụ, hai người kia với sư phụ đấu với tứ ma, e là sẽ rất gian nan, có cần chúng con chia bớt ra người để cùng kết trận chống đỡ?
Nói chưa hết câu, đã nghe thấy cười dài:
– Chuyện như thế này, sao có thể thiếu Triệu mỗ?
Một nam tử trẻ tuổi khoanh tay đi vào, áo bào đen tuyền, hoa văn đỏ thẫm, eo đeo một thanh trường kiếm hoa lệ, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất tôn quý.
Sau lưng y còn có bốn người nữa, hai nam hai nữ, nữ dung mạo tuyệt mỹ, khí chất xuất chúng, nam hoặc sái nhiên hoặc trầm ổn, đều là bất phàm.
Bách Trượng đạo nhân bật thốt:
– Là ‘Kinh Thiên Động Địa’ Triệu thí chủ?
Đây là một nhân tài chấn thiên hạ mới vừa xuất hiện mấy năm trước, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể so ngang với mấy người mình, có hắn tới trợ, hi vọng đại tăng!
Triệu Hằng ở thế giới này đã tạo được chút thanh danh, khẽ cười:
– Bách Trượng tiền bối, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
Thì ra là “Kinh Thiên Động Địa”? Các vị giang hồ nhân sĩ khe khẽ bàn luận với nhau, sự căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt, có cao thủ thế này tương trợ, chắc chắn sẽ ngăn được tứ ma lâu hơn.
Bách Trượng đạo nhân nhìn đám người Mạnh Kỳ sau lưng Triệu Hằng, mỉm cười:
– Triệu thí chủ nhiều năm không vào giang hồ, lão đạo còn tưởng ngươi đã bị ma đầu hại.
Triệu Hằng sắc mặt nghiêm nghị:
– Bát ma loạn thế, sinh linh đồ mạt, chính đạo điêu linh, Triệu mỗ bất đắc dĩ phải chạy ra hải ngoại để tìm giúp đỡ.
Y quay đầu chỉ vào Giang Chỉ Vi và Đám Mạnh Kỳ:
– Bốn vị này là tuyệt thế cao thủ Triệu mỗ từ hải ngoại mời tới!
Tuyệt thế cao thủ? Giang hồ các hảo hán nhìn Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư, không thể tin được, không thể chấp nhận.
Lúc trước Triệu Hằng khi lập nên uy danh hiển hách, người ta đều nghĩ y còn quá trẻ, không thể nào tin được, bây giờ, mấy người y gọi là tuyệt thế cao thủ, có ba người hình như còn trẻ hơn cả hắn!