Nhất Thế Chi Tôn - Chương 2: Thiên ngoại kì thạch
Mạnh Kỳ rất tự nhiên húp soàn soạt hết sạch tô mì rồi đưa cả cái tô không cùng một ít bạc vụn cho lão Tạ, sau đó mới quay đầu lại hỏi:
– Chẳng biết Tăng Hiền Môn nằm ở đâu? Kính mong hai vị dẫn đường.
Mặc dù không thích Mạnh Kỳ đi theo nhưng đều là người tham gia náo nhiệt xem cao thủ tỉ thí võ công nên thanh niên đeo khăn anh hùng vẫn nén lòng chấp nhận, sợ mất hình tượng trong mắt thiếu nữ kia:
– Ở Tăng Hiền Sơn phía ngoài thành.
Tâm địa hai người này không tệ, thấy Mạnh Kỳ không có ngựa họ bèn nắm dây cương dắt tuấn mã đi bộ cùng hắn.
– Tiểu ca, nghe giọng thì dường như ngươi không phải người của Tam Sơn Tứ Thủy như chúng ta? – Khi dư âm do Thiên địa nhân bảng mang đến đã nhạt dần thiếu nữ mới sực nhớ ra điều gì – Đúng rồi, chúng ta là đệ tử Đoạn Lưu Kiếm Phái ở Tề Thủy, ta gọi là Ô Cầm Tâm, còn đây là sư huynh ta Thủy Kích Trường Không Thượng Quan Hàn.
Nàng vừa vào giang hồ nên còn chưa có ngoại hiệu.
Thượng Quan Hàn trong lòng ngấm ngầm đắc ý nhưng sợ bị người ta cho là kiêu căng vô lễ nên chắp tay nói:
– Bạn bè giang hồ tặng nhã hào khiến tiểu ca phải chê cười rồi, xin hỏi cao danh quý tính tiểu ca, là người phương nào đến?
“Còn hay gấp vạn lần ngoại hiệu của ta” Mạnh Kỳ lại thương tâm lần nữa, đáp:
– Tại hạ Mạnh Kỳ là nhân sĩ Thần Đô Trung Châu nhưng rời nhà từ nhỏ, hiện sống ở Tây Lương. Tại hạ đang du lịch giang hồ, bạn bè tặng cho ngoại hiệu Tiêu Dao Kiếm.
Dưới ảnh hưởng còn sót lại của bản năng thân thể, hắn buột xưng là nhân sĩ Trung Châu nhưng trước nay chưa qua Thần Đô nên không biết nơi đó thế nào, sợ bị người ta hỏi chẳng biết phải trả lời ra sao nên bịa ra câu chuyện bỏ nhà đi Tây Lương từ nhỏ. Tây Lương là thủ phủ của Tây Châu, trên đường tới Tây Vực, Mạnh Kỳ đã ghé qua ở tạm mấy ngày nên cũng hiểu sơ sơ.
Còn Tiêu dao kiếm tất nhiên là ngoại hiệu ưng ý Mạnh Kỳ tự đặt cho mình để bày tỏ mơ ước bản thân đồng thời phản kháng với các thể loại Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương kia…
– Tiêu Dao Kiếm, hì… – Thượng Quan Hàn phì cười nhưng không nói thêm gì, hiển nhiên hắn cho rằng đó là ngoại hiệu Mạnh Kỳ tự sướng mà ra, còn về họ Mạnh thì hắn không có cảm giác gì, dù sao trong thiên hạ có vô số loại họ Mạnh khác nhau, giống như hắn mang họ Thượng Quan nhưng chẳng liên quan gì đến Thượng Quan thế gia của Bắc Chu.
Ô Cầm Tâm cũng chưa bao giờ nghe thấy nhân vật Tiêu Dao Kiếm nên hiển nhiên có cùng suy nghĩ với sư huynh, có điều làm người khác mát mặt lại chả mất gì nên nàng vừa cười hì hì vừa nói:
– Tiểu ca, ngoại hiệu của ngươi thật lịch sự tao nhã. Đúng rồi, nghe đồn ở Tây Lương có rất nhiều thương buôn Tây Vực, màu da màu mắt màu tóc của họ đều rất kì cục, trên trán mọc mắt, là hậu duệ của thần ma đúng không?
Khách khí xong một câu, Ô Cầm Tâm lập tức tò mò hòi chuyện Tây Lương, dù sao từ khi sinh ra đến nay nàng chưa bao giờ ra khỏi Tam Sơn Tứ Thủy, thậm chí du lịch giang hồ hay thăm viếng họ hàng cũng chỉ quanh quanh khu vực thành Tề Thủy.
– Ở Tây Lương hiếm gặp lắm, nhưng ra khỏi Ngọc Môn Quan đến Lưu Sa Tập thì đúng là hậu duệ thần ma rất nhiều, hình dáng cũng rất kì quái. – Mạnh Kỳ chậm rãi nói, so với đôi sư huynh sư muội này hắn là kẻ từng đi ngàn dặm đường, kiến thức rộng rãi hơn nhiều.
Chẳng cần biết Mạnh Kỳ có phải kẻ giang hồ rỗi việc hay không, với hai người bị nhốt tầm mắt trong Tam Sơn Tứ Thủy như Thượng Quan Hàn và Ô Cầm Tâm thì chuyện ở Tây Vực xa xôi thật sự rất hấp dẫn nên mê mẩn lắng nghe, cộng thêm trải nghiệm của Mạnh Kỳ và tài kể chuyện tàm tạm khiến khung cảnh cát vàng mù mịt phủ tận chân trời, mã tặc tung hoành, những giống người kì lạ qua qua lại lại như hiện lên mồn một.
– Một ngày kia nếu ta có thể mở cửu khiếu nhất định sẽ tới Tây Vực săn giết giặc cướp. – Thượng Quan Hàn nghe xong tức thì máu nóng sục sôi, nhưng vẫn bị thế lực mã phỉ Mạnh Kỳ miêu tả hù dọa nên chèn thêm phải mở cửu khiếu mới dám tới sa mạc Hãn Hải làm hiệp sĩ.
Các môn phái Trung Nguyên đều muốn truyền thừa được lâu dài bền vững, trong phái lại không thiếu hảo thủ làm việc nên các đệ tử hầu hết phải khai khiếu xong mới được phép chính thức hành tẩu giang hồ. Mà các đại môn phái ở thế cây cao gió to, gây thù chuốc oán rất nhiều nên càng nghiêm khắc hơn, ví dụ đệ tử Thiếu Lâm nếu chưa đạt tiểu thành một môn trong bảy mươi hai thần công thì cho dù mở lục khiếu cũng không chắc qua nổi Đồng Nhân Hạng, lại ví dụ Tẩy Kiếm Các, Giang Chỉ Vi khi đã mở lục khiếu, kiếm đạo nhập môn rồi mới xuống núi.
Bởi vậy Thượng Quan Hàn và Ô Cầm Tâm chưa ra khỏi Tam Sơn Tứ Thủy.
Khoe khoang kiến thức một hồi, ánh mắt hâm mộ ước ao của Thượng Quan Hàn và Ô Cầm Tâm khiến Mạnh Kỳ hết sức hài lòng nhưng hắn cũng không dám nói thêm sợ bại lộ thân phận, bèn hỏi:
– Tại hạ mới tới Tam Sơn Tứ Thủy nên không hiểu rõ lắm về Tăng Hiền Môn và Tần Sơn Kiếm Phái, kính mong hai vị chỉ giáo đôi chút để tại hạ khỏi mất mặt ở tiệc đại thọ.
– Tam Sơn Tứ Thủy chúng ta dù địa hình hiểm trở, ruộng đồng thưa thớt nhưng trong núi nhiều thuốc quý, khoáng vật phong phú nên không ít đại môn phái muốn lôi kéo. Tăng Hiền Môn dựa vào Chân Nhất Môn, Tần Sơn Kiếm Phái nghe lệnh chi nhánh họ Trương ở Lũng Nam, họ đều là môn phái hàng đầu ở vùng này… – Đến phiên mình được khoe khoang kiến thức, lại không cần lộ bí mật của Đoạn Lưu Kiếm Phái nên Ô Cầm Tâm thao thao bất tuyệt hết sức nhiệt tình.
Chân Nhất Môn có thể coi là có danh tiếng, là môn phái do một đệ tử tục gia cấp bậc tông sư của Chân Vũ Phái sáng lập, sau mấy đời phát triển cũng khá lớn mạnh, lại thêm Chân Vũ Phái làm chỗ dựa nên đủ sức xếp vào hàng đại phái thông thường, còn họ Trương ở Lũng Nam là một trong những thế gia hùng mạnh nhất của Đại Tấn, trong gia tộc có thần công cấp Pháp Thân, tất nhiên Tần Sơn Kiếm Phái không đủ tư cách nghe lệnh dòng chính của họ Trương do thực lực địa vị chênh lệch quá nhiều, nghe theo chi nhánh đã tốt rồi.
Mạnh Kỳ nhếch mép, Chân Nhất Môn và chi nhánh họ Trương, nghe thấp cấp quá vậy…
Hắn xuất thân từ đại tông phái lừng danh thiên hạ Thiếu Lâm, bạn bè xung quanh cũng chủ yếu ở tầng lớp này như Chân Vũ Phái xếp hàng Đạo môn tam tông; Tẩy Kiếm Các, Hoán Hoa Kiếm Phái trong Trì Kiếm lục phái, ngay cả gã tiểu tử Thôi gia bị hắn hù dọa cũng có xuất thân bất phàm. Họ Thôi ở Bình Tân vốn mạnh ngang họ Trương của Lũng Nam, nay có cao nhân Pháp Thân còn vượt lên áp đảo, lại như kẻ thù Cố Tiểu Tang của hắn là thánh nữ La Giáo trong Tà ma cửu đạo, đám người Khốc lão nhân dù thấp cấp hơn nhưng cũng thuộc hàng thế lực tà đạo uy chấn Tây Vực. Bởi vậy sau khi nghe Tăng Hiền Môn phụ thuộc của phụ thuộc Chân Vũ Phái hay Tần Sơn Kiếm Phái, đàn em của chi nhánh họ Trương Lũng Nam hắn khó lòng không nảy sinh loại cảm giác hơi coi thường.
Nhưng rồi hắn tự giễu cợt bản thân, mình đã bị Thiếu Lâm trục xuất thì so ra còn thấp kém hơn cả mấy môn phái nhỏ kia.
Nhưng đó không phải là vấn đề, bị trục xuất thì trời cao đất rộng không người quản thúc mặc ta tiêu dao, sao không sung sướng chứ. Nói lại, mình không có môn phái nhưng vẫn có bạn bè kia mà!
– Không biết quý phái thân cận với môn phái nào? – Mạnh Kỳ tiện mồm hỏi.
Thượng Quan Hàn đáp một cách tự hào:
– Bỉ phái cùng Lạc Hà Thần Kiếm Môn đồng khí liên chi.
Sợ Mạnh Kỳ không biết, hắn giải thích thêm:
– Lạc Hà Thần Kiếm Môn là một trong bảy chi nhánh lớn nhất của Hoán Hoa Kiếm Phái.
Thảo nào nghe thấy quen quen… Mạnh Kỳ nghĩ thầm, cảm thấy Đoạn Lưu Kiếm Phái thêm phần gần gũi, dù sao Tề Chính Ngôn sư huynh cũng là một trong các chủ sự ngoại vụ của Hoán Hoa Kiếm Phái.
Khen ngợi xã giao vài câu xong, Mạnh Kỳ lại tiếp tục hỏi về chuyện giữa Tăng Hiền Môn và Tần Sơn Kiếm Phái.
Thấy hắn tôn trọng môn phái nhà mình, Ô Cầm Tâm tức thì có gì kể nấy:
– Sáu năm trước có kì thạch từ trên trời rơi xuống biên giới Tần Sơn, môn chủ Hoa Thiên Ca của Tăng Hiền Môn và chưởng môn Ninh Kỷ Đạo của Tần Sơn Kiếm Phái cùng đến một lúc, lại cùng là đại cao thủ đã mở chín khiếu nên tranh chấp không có kết quả, thế là họ ước định mỗi bên sẽ phái ra ba đệ tử ưu tú tỉ thí với nhau, có thể xa luân chiến, bên nào thắng trận sẽ được quyền giữ kì thạch trong ba năm.
– Lần đầu, Tần Sơn Kiếm Phái thắng, sau đó nhờ nghiên cứu kì thạch mà được nhiều lợi ích, nhưng do thời gian quá ngắn nên chưa kịp biến nó thành thực lực. Đến lần tỉ thí thứ hai, Hoa Thiên Ca lấy cớ con trai mình là Hoa Luân tuy làm đệ tử Chân Nhất Môn nhưng việc của cha thì con phải gánh bèn phái hắn xuất chiến, Hoa Luân lúc đó mới mở hai khiếu, dùng kiếm pháp tinh diệu liên tục đánh bại ba vị đệ tử xuất sắc đã mở bốn khiếu của Tần Sơn Kiếm Phái, khiến Ninh Kỷ Đạo tức giận đến độ trong một đêm tóc bạc mất một nửa. – Thượng Quan Hàn tiếp lời kể.
Trong khi trò chuyện ba người đã ra khỏi thành Tần Sơn, nhằm hướng Tăng Hiền Sơn mà tiến, dọc đường gặp rất nhiều giang hồ hảo hán, không khí cực kì náo nhiệt, rõ ràng đại bộ phận nhân sĩ võ lâm của Tam Sơn Tứ Thủy đều đến xem trò vui, trong số đó không ít người lên tiếng chào hỏi Thượng Quan Hàn ra chiều quen biết, Thượng Quan Hàn đều khách khí đáp lễ.
Mạnh Kỳ lại hỏi:
– Lần này Hoa Luân còn xuất chiến không? Các ngươi đánh giá Tần Sơn Kiếm Phái cao hơn thì phải?
Chi nhánh của Chân Vũ Phái là Chân Nhất Phái gây cho hắn cảm giác gần gũi hơn họ Trương ở Lũng Nam.
Mắt Ô Cầm Tâm sáng lên:
– Bởi vì Tần Sơn Kiếm Phái có Hoàng Doãn. Ba năm trước hắn còn chưa mở nhĩ khiếu nên không được phái đi, nhưng hiện nay đã thành cao thủ mở đủ sáu khiếu, kiếm pháp cũng có kì ngộ, học hết tinh túy trong kiếm pháp phái Tần Sơn, một chọi một đánh bại mấy vị cao thủ mở bảy khiếu của Tam Sơn Tứ Thủy, được người ta tặng cho ngoại hiệu Phi Vân Kiếm. Nghe đồn hắn còn được chi nhánh họ Trương Lũng Nam coi trọng, nhận xét rằng tương lai có hy vọng bước vào Nhân bảng. Trong khi đó Hoa Luân ra ngoài du lịch lại không thu hoạch được nhiều, hiện chỉ mở vẻn vẹn tứ khiếu, ngay cả cảnh giới cũng kém xa chứ chưa nói đến kiếm pháp.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
– Hóa ra là thế. – Mạnh Kỳ nghe xong liền thấy nóng tay, hắn là kẻ thích náo nhiệt, thích giao lưu luận bàn, nếu không phải sợ gây rắc rối thì thực muốn đấu với vị Phi vân kiếm có hy vọng vào Nhân bảng một trận xem sao.
– Chẳng hay thiên ngoại kì thạch kia có gì thần dị?
Thượng Quan Hàn hâm mộ nói:
– Sau khi tự thân kiểm tra xong, cả họ Trương lẫn trưởng lão Chân Nhất Môn đều nói trong kì thạch có ẩn chứa máu của một vị thần linh thượng cổ, từ đó có thể diễn hóa ra thần ma võ học không đầy đủ, mỗi người quan sát sẽ có những lĩnh ngộ khác nhau. Nhờ vậy trong sáu năm Tần Sơn Kiếm Phái và Tăng Hiền Môn đều thêm được mấy bộ kiếm pháp vô cùng lợi hại, nếu không Hoàng Doãn dựa vào đâu để khiêu chiến vượt cấp?
– Thần ma võ học… Sao họ Trương Lũng Nam và Chân Nhất Môn không động lòng tham? – Mạnh Kỳ thắc mắc.
– Động lòng tham thì chắc có đấy, nhưng võ học dù sao cũng không trọn vẹn, mà hai nhà đều bận tâm đến thể diện nên cùng lắm là cho trưởng lão đích thân tăng cường bồi dưỡng đệ tử nhằm thắng thi đấu thôi. Ví như Hoàng Doãn, nghe đồn được trưởng lão chi nhánh họ Trương tự tay dạy bảo. – Thượng Quan Hàn tỏ ra ghen tị.
Ô Cầm Tâm liếc sư huynh, nói:
– Muốn cao nhân tự tay dạy dỗ thì trước hết bản thân phải có thực tài. Ta nghe nói Chân Nhất Môn và chi nhánh họ Trương không hứng thú lắm với thần ma võ học, chủ yếu họ muốn thông qua nghiên cứu khối kì thạch để bói toán ra nó đến từ đâu rồi dựa vào đó đi tìm thân thể của vị thần ma thượng cổ kia, đó mới là lợi ích khổng lồ.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chẳng bao lâu đã tới Tăng Hiền Môn.
Trên đại sảnh đã xếp sẵn hơn trăm bàn tiệc rượu, các hào khách giang hồ tới nơi cứ việc tự ngồi xuống dùng cơm, khung cảnh ăn uống trò chuyện vô cùng náo nhiệt.
Thượng Quan Hàn khá nổi danh ở Tam Sơn Tứ Thủy nên liên tục bị người gọi lại trò chuyện, Ô Cầm Tâm là con gái chưởng môn Đoạn Lưu Kiếm Phái cũng không thiếu kẻ bợ đỡ, chỉ mỗi Mạnh Kỳ là bị bỏ qua coi như kẻ tùy tùng.
Vất vả lắm mới tìm được một bàn còn trống, ba người chưa kịp ngồi xuống thì mấy nhân sĩ võ lâm ngồi các bàn xung quanh đã quay sang bắt chuyện, lần này Mạnh Kỳ có may mắn được hỏi đến.
– Hắn là Tiêu Dao Kiếm Mạnh Kỳ đến từ Tây Lương. – Thượng Quan Hàn giới thiệu qua loa cho xong chuyện.
Mấy tên nhân sĩ võ lâm ồ lên khách sáo vài câu ngưỡng mộ đã lâu rồi quay sang trò chuyện cùng hai người Ô Cầm Tâm.
Mạnh Kỳ cũng chẳng thèm để ý, hắn hăng hái bắt tay vào giải quyết đống thức ăn trên bàn, còn phần nội dung về mấy vị nhân sĩ võ lâm được Ô Cầm Tâm giới thiệu thì hắn chỉ nhớ những thứ đại khái liên quan đến thực lực, có người mở tứ khiếu có người mở nhị, có người súc khí đại thành, đây là bản năng được rèn luyện sau những lần vào sinh ra tử.
Không bao lâu sau, môn chủ Tăng Hiền Môn là Hoa Thiên Ca dẫn các đệ tử ra chào, lão năm nay mới năm mươi nhưng râu tóc đã trắng phau như người sáu mươi tuổi.
– Ồ, sao mặt mũi lão đầy vẻ buồn rầu vậy? Làm gì mà đến nông nỗi này? – Mạnh Kỳ liếc mắt nhìn, trong lòng nghi hoặc.