Nhất Thế Chi Tôn - Chương 204: Sở đồ
– Nguyên Ma?
Tề Chính Ngôn nhíu mày.
Giang Chỉ Vi sửng sốt, sau đó đăm chiêu gật đầu:
– Nguyên Ma vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, e là Ngoại cảnh bình thường không thể cản được hắn, nếu nhiệm vụ của Thần Thoại hoặc Tiên Tích là hắn thì đúng là gian nan.
Triệu Hằng sắc mặt ngưng trọng:
– Cửu Chân thiền sư đại khái là tiêu chuẩn Pháp thân, Nguyên Ma khi cường thịnh cũng cỡ đó, dù lúc trước bị một chưởng niết bàn làm bị thương nặng, lại chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng thực lực hiện giờ của hắn e là cũng phải cỡ Tông sư, Thần Thoại hoặc Tiên Tích ít nhất cũng có tuyệt đỉnh cao thủ tham dự, chúng ta nhất định phải cẩn thận.
Cả đám rùng mình, nhất định không dính vào nhiệm vụ nhánh, không thôi chết không có chỗ chôn, hồi trước Cửu Thiên Lôi Thần là Ngoại cảnh hai, ba trọng thiên đã khiến cả tiểu đội của mình bị diệt sạch, chỉ có một mình thoát được, tư thâm giả cao thủ tuyệt đỉnh càng không thể dính vào.
– Chưa chắc tránh được…
Nguyễn Ngọc Thư lạnh lùng.
– Đúng vậy.
Mạnh Kỳ gật đầu:
– Nếu nhiệm vụ của họ là giết Nguyên Ma, vậy chắc chắn họ phải vào trong Ma giới, như vậy họ sẽ phải dùng thông đạo liên thông Ma giới trong Cực Thiên Điện, sẽ không để cho người khác hủy diệt nó để nhiệm vụ không bị thất bại, nếu như thế, nhiệm vụ của chúng ta sẽ rất khó, chúng ta phải hoàn thành trước khi họ tới đó để vào Ma giới.
– Không, ta cảm thấy nhiệm vụ này rất quỷ dị.
Giang Chỉ Vi mím môi, lắc đầu:
– Nếu ta là bọn họ, trừ phi đã đủ người, nếu không sẽ không thủ thông đạo mà sẽ thừa dịp Cực Thiên Chân Ma ra ngoài, xử hết đám ma đầu còn lại, giữ ma tinh trong tay, để người khác có muốn làm nổ thông đạo cũng không làm được.
– Như vậy chúng ta sẽ phải vào trong Ma giới, giết tà ma trong đó mà tìm ma tinh, còn không thì phải cố mà kiếm binh khí đan dược gì đó để mà đổi thiện công.
Kỳ thật, Đám Mạnh Kỳ đã định bây giờ quay về, vốn nhiệm vụ này không vì thiện công không đủ mà bị gạch tên, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cho chuyển binh khí, đan dược… thành thiện công, khấu trừ trước điểm thiện công đó, chỉ là đổi kiểu này, giá sẽ rất rẻ.
Mạnh Kỳ hết hồn, nếu đối phương thực lực mạnh mẽ mà nhiệm vụ thật sự là như thế, quả thật rất có khả năng phải làm như vậy!
– Bình thường, nếu hai đội luân hồi giả không phải thuộc trận doanh đối kháng thì nhiệm vụ sẽ không xung đột với nhau, nhưng như thế này… đã làm độ khó nhiệm vụ của chúng ta tăng lên…
Triệu Hằng cau mày.
Mạnh Kỳ cười khổ:
– Có lẽ chúng ta có thể thuận lợi giết chết tam ma cũng phải cảm ơn họ đã ban tặng, nếu không làm sao tự nhiên đang êm đẹp lại đi tìm Trấn Vận Tam Bảo làm gì! Nếu bảy đại ma tướng phân tán, chúng ta vì hạn chế thời gian không đủ thời gian đi tìm giết chúng, không chừng phải liều mạng với Cực Thiên Chân Ma mới hoàn thành được nhiệm vụ.
– Chúng ta cứ tới Cực Thiên Điện trước, nếu không tìm được những ma đầu còn lại thì xông vào Ma giới, giết tà ma trong đó, hy vọng rời khỏi kịp trước khi Nguyên ma thức tỉnh.
Chỉ cần giết thêm ba con ma đầu nữa là đủ, hy vọng cũng không lâu!
– Chỉ có thể làm như vậy , nếu thật sự không được thì chịu thất bại thôi.
Triệu Hằng lại toát ra cái khí chất con nhà giàu làm Mạnh Kỳ không sao bì nổi.
– Các ngươi còn có một lựa chọn khác.
Bỗng nhiên, một giọng nữ từ đâu vẳng vào tai họ.
Có người tới gần mà họ không biết?
Mạnh Kỳ vừa sợ vừa ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn, thấy từ rừng cây cạnh bên, một nữ tử mặc đồ xanh từ từ đi ra, trên mặt đeo mặt nạ, khí chất rất lung linh, như nước lại như lửa, vừa nhẹ nhàng vừa trầm ổn.
Mặt nạ cũng là màu xanh, cũng là hình nữ nhân, mi tâm có một chấm đỏ.
– Bích Hà Nguyên Quân?
Triệu Hằng trầm giọng.
Mặt nạ này rất hay thường thất trong hí kịch, là một nữ tiên nổi tiếng trong Đạo môn, tên là Bích Hà Nguyên Quân!
Là Tiên Tích? Đám Mạnh Kỳ nhìn nhau.
Nữ tử đứng cách họ chừng mười trượng, không hề tới gần hơn, khí tức của cô không ổn lắm, hình như bị thương không nhẹ.
– Ta là Bích Hà Nguyên Quân của Tiên Tích.
Cô đi thẳng vào vấn đề.
– Không biết Nguyên Quân tới là vì sao?
Mạnh Kỳ hỏi, lòng thầm nghĩ, là cô ta cướp mất Trấn Vận Đỉnh?
Cô ta đi theo họ từ phế tích Trường Xuân Quan?
Với thực lực Ngoại cảnh, cô ta có mục đích gì?
– Các ngươi ngoài xông vào Ma giới, còn có lựa chọn khác, là hợp tác với chúng ta.
Bích Hà nguyên quân bình thản:
– Người lấy Trấn Vận Đỉnh ở Trường Xuân Quan là Tây Vương Mẫu của Thần Thoại.
Sao lại có cả Thần Thoại ở đây? Mạnh Kỳ nhíu mày, nhiệm vụ của họ đối kháng nhau?
Bích Hà nguyên quân tiếp tục:
– Lúc đó, ngoài Tây Vương Mẫu, còn có Bắc Đẩu Tinh Quân, ta chính là bị hắn đánh bị thương, song nếu không phải vì có ta ở đó, Bắc Đẩu Tinh Quân và Tây Vương Mẫu hẳn đã ra tay với các ngươi, với họ, biến số càng ít càng tốt.
Mạnh Kỳ rùng mình, đám mình chưa làm gì mà…
– Nhiệm vụ của họ có phải là diệt Nguyên ma?
Mạnh Kỳ hỏi.
– Nói đúng ra, đó là nhiệm vụ của chúng ta, bọn họ dọ thám được tin tức gì đó, tụ tập mấy thành viên mạnh, dùng Luân Hồi Phù xông vào đây, tranh đoạt Trấn Vận Tam Bảo với chúng ta để dùng chúng xông vào Ma giới, áp chế Nguyên Ma.
Bích Hà Nguyên Quân đáp.
– Tin gì?
Triệu Hằng hỏi.
Trong thế giới luân hồi, một tin tức thường có giá trị vạn kim, có khi còn có thể giúp bản thân thoát khỏi tuyệt cảnh.
Bích Hà nguyên quân không trả lời thẳng:
– Thần Thoại tới đây có Hi, Bắc Đẩu Tinh Quân, Võ Khúc Tinh Quân và Tây Vương Mẫu, ngoài Tây Vương Mẫu là tân tấn giả, ba người còn lại đều là tư thâm giả hàng thật giá thật, nhất là Hi, đã tiếp cận Tông sư.
“Hi” là tên của một vị thần quân thời thượng cổ.
– Bên chúng ta tới làm nhiệm vụ này có ta, Quảng Thành Thiên Tôn và Vân Trung Tử, so với bọn họ thì hơi kém một chút, không đủ người và lực nên muốn hợp tác với các ngươi.
Quảng Thành Thiên Tôn, hay còn gọi là Quảng Thành tử, một trong cửu tôn của Đạo môn, Mạnh Kỳ đã sớm nghe danh nên không ngạc nhiên, nhưng cái đạo hào Vân Trung Tử này thì chưa bao giờ nghe thấy trong Tiên Tích, chỉ mới nhìn thấy trong tiểu thuyết cổ điển, vì thế hắn hỏi:
– Nghe nói Tiên Tích đều lấy tên của tiên nhân cổ, sao tại hạ chưa bao giờ nghe thấy cái tên Vân Trung Tử?
Bích Hà Nguyên Quân thản nhiên:
– Tiên nhân thời thượng cổ đếm không hết, có ai dám nói là mình biết rõ?
Một câu trả lời cho có lệ, nhưng lại làm Mạnh Kỳ giật mình, chẳng lẽ có thế giới Phong Thần?
Dương Nhị Lang có không? Thông Thiên Giáo chủ có không?
Nguyên Thủy Thiên Tôn thì khỏi phải nói, ba vị đầu tiên trong cửu tôn của Đạo môn trong chủ thế giới chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn.
– Ra vậy.
Mạnh Kỳ “giật mình”:
-“hông biết Nguyên Quân muốn hợp tác như thế nào? Thần Thoại xông vào đây để làm gì? Nếu chúng ta không biết gì cả, e là khó mà liên thủ tốt được.
Bích Hà Nguyên Quân ho khẽ:
– Nếu không phải tin tức quá đột ngột, chúng ta sẽ không phải chỉ có ba người vào để làm nhiệm vụ, còn chuyện thành viên của Thần Thoại, đây là chuyện quan trọng, hy vọng các người lập lời thề nguyên thần, thề không nói ra ngoài mới được.
Cô ta không sợ đám Mạnh Kỳ chiếm lợi ích lợi thế gì, vì thực lực của họ không đủ để dính được vào những chuyện quan trọng.
Đám Mạnh Kỳ đồng ý, chỉ là không lộ tin ra ngoài, không sao cả.
– Chính là bởi vì Thần Thoại xâm nhập nên nhiệm vụ của các người mới thay đổi, nếu chỉ có chúng ta, chỉ cần các ngươi đồng ý chờ thì trước khi mà trong ma giới, đương nhiên chúng ta sẽ để lại ma tinh cho các ngươi.
Bích Hà Nguyên Quân nói một câu vô nghĩa, song ý chính lại là muốn nói đám Mạnh Kỳ và cô ta đều là có chung kẻ thù:
– Họ mạnh mẽ xông vào là vì họ lấy được một thông tin về Cửu Chân thiền sư.
– Nếu có đủ thời gian, mấy người cấp Tông sư như Đông Vương Công, Tử Vi Tinh Chủ và cả Thiên Đế của Thần Thoại hẳn đều sẽ xông vào đây.
Bích Hà Nguyên Quân nói tiếp.
Đông Vương Công thì không thể đâu, chết từ sớm rồi… Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi liếc nhau, thầm nghĩ.
– Cửu Chân thiền sư có được kì ngộ, học được tuyệt thế thiện công, nhờ nó chứng được Pháp thân, sau này ông ta đoạt lấy vật phẩm, xâm vào Ma giới, trấn áp Nguyên Ma rồi tọa hóa ở trong đó.
– Theo tin tức, cái đó hình như là…
Bích Hà Nguyên Quân ngập ngừng, giọng càng nhỏ:
– Thức thứ nhất của Như Lai Thần Chưởng!