Nhất Thế Chi Tôn - Chương 222: Lại vào Cửu Hương
Đấu Mẫu Nguyên Quân… Mạnh Kỳ giật thót, là Ngoại cảnh đỉnh phong Đấu Mẫu nguyên quân mười mấy năm trước?
Lúc đó, ở Đại Hùng Bảo Điện của Thiếu Lâm, Huyền Nguyên Tử, thứ vụ thủ tọa của Chân Võ Phái từng nói hình như mình gặp Đấu Mẫu Nguyên Quân của Tiên Tích, hai bên một phen đại chiến, ông phải chật vật mà chạy.
Huyền Nguyên Tử là Tông sư, có tên trên Địa Bảng, nên chắc chắn Đấu Mẫu Nguyên Quân là Ngoại cảnh đỉnh phong. Tính thời gian, họ giao thủ đến nay đã hơn mười năm, Đấu Mẫu Nguyên Quân không chừng đã là nửa bước Pháp thân, dù nếu chưa đột phá thì cũng không kém gì sư phụ cữu cữu nhà mình, trong Tiên Tích e là cũng nằm trong số ba cường giả ngay sau Linh Bảo Thiên Tôn.
Đột nhiên gặp phải một đại nhân vật bậc này khiến Mạnh Kỳ khó tránh khỏi thất thần.
Đấu Mẫu Nguyên Quân mặc váy xanh, phần dưới hơi ôm theo dáng chân, khí chất xuất chúng, nhìn là khó mà quên được.
Cô đang nhìn một tờ bố cáo, cảm giác được Mạnh Kỳ và Bích Hà Nguyên Quân tới gần thì quay lại, nhìn Mạnh Kỳ từ trên xuống dưới, thanh âm réo rắt mơ hồ:
– Cuối cùng cũng có người chọn Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Đôi mắt cô ta thăm thẳm, thấp thoáng vẻ tang thương và thổn thức kì quái.
– Chào nguyên quân.
Mạnh Kỳ cẩn thận chào.
Đấu Mẫu Nguyên Quân khẽ gật đầu:
– Hi vọng một ngày sẽ nhìn thấy Vô Cực, Đạo Nhất và Khai Thiên Ấn.
Nói xong, cô ta quay đầu lại, tiếp tục xem bố cáo.
– Đấu Mẫu Nguyên Quân sao có vẻ cứ thần thần bí bí thế nào…
Mạnh Kỳ truyền âm nhập mật nói với Bích Hà Nguyên Quân.
Bích Hà Nguyên Quân giọng như cười:
– Nguyên quân thực lực cao cường, thân phận tôn quý, là đại nhân vật một phương, đương nhiên sẽ nhìn thấy những cái mà người khác không thể nhìn thấy.
Phải không? Mạnh Kỳ nhìn lại Đấu Mẫu Nguyên Quân, khí tức lãng đãng, hư không quanh người như có ánh sáng lấp lánh, cứ như mỗi bước đi, hư không trời đất đều đi theo.
– Với cảnh giới của nguyên quân, ngươi truyền âm nhập mật chẳng khác gì đang la to ngoài đường.
Bích Hà Nguyên Quân cười, không có ý tốt.
Má ơi… Mạnh Kỳ dại ra, mình là người mới, mà chẳng những chọn danh hiệu quá thu hút, còn tám sau lưng một đại nhân vật…
Đúng rồi, hồi nãy là bà chín này truyền âm nhập mật cho mình trước mà! Rõ ràng là cố ý dẫn đường, dụ ta bắt chước theo!
Nữ nhân này tâm lý trả thù thực là ghê gớm!
Bích Hà Nguyên Quân vui vẻ chỉ những cây ngọc trụ:
– Ngươi tự chọn nhiệm vụ đi, miễn trong một năm hoàn thành là được, nếu không sẽ vi phạm khế ước, chỉ cần ngươi hoàn thành ba cái, là có thể xin kiểm tra thành viên chính thức.
Mạnh Kỳ đã vượt qua nhiệm vụ tử vong. Thực lực cũng đạt tới tiêu chuẩn, có đủ tư cách nhận kiểm tra, nhưng mà hắn chỉ mới vừa gia nhập tổ chức, chắc chắn phải được quan sát một thời gian trước đã.
Mạnh Kỳ thong thả bước đi, nhìn từng tờ bố cáo, tìm nhiệm vụ có liên quan tới Cửu Hương.
Ở đây có khá nhiều vật phẩm trao đổi khiến Mạnh Kỳ tim đập thình thịch, tiếc vật phẩm công pháp mà hắn còn lại đều là để dùng, không còn cái gì thừa để lấy đổi.
Bỗng hắn nhìn thấy hai chữ “Cửu Hương”:
– Nhiệm vụ khẩn cấp: tiểu đội chúng ta có một thành viên nữ có khúc mắc tình cảm với một chủ nhân Thiên Chi Hương của Cửu Hương thế giới, bị hắn giam trong Thiên Chi Hương, không cho cô ấy rời đi, khiến tiểu đội không thể hoàn thành nhiệm vụ, không thể trở về, mong các tiền bối viện trợ.
– Thù lao nhiệm vụ: một quả Thanh Hoa năm trăm năm.
– Người trình nhiệm vụ: Tiểu đội dự bị ‘Bắc Minh’.
Thanh Hoa Quả? Chủ dược Đông Cực Trường Sinh Đan? Mạnh Kỳ đăm chiêu.
Thấy hắn dừng lại nhìn bố cáo này, Bích Hà Nguyên Quân giới thiệu:
– Bắc Minh là một tiểu đội dự bị của chúng ta, nhưng chưa có ai thông qua quan sát, trở thành thành viên dự bị.
– Với thực lực của họ, lẽ ra nhiệm vụ không thể sinh ra khúc mắc gì với chủ của Cửu Hương.
Mạnh Kỳ cảm thấy buồn cười, chuyện tình máu chó hả?
Ngay cả thành viên dự bị cũng còn chưa phải, Bắc Minh tiểu đội chắc chắn không có ai trong danh sách chiến lực hai mươi lăm hạng đầu Nhân Bảng, trong khi Cửu Hương thế giới có Ngoại cảnh, chủ nhân Thiên Chi Hương ít nhất cũng phải là nửa bước Ngoại cảnh. Với thực lực của họ, có liên thủ vào cũng không đấu nổi kẻ địch như thế.
– Đương nhiên là không.
Bích Hà Nguyên Quân chắc chắn:
– Hơn phân nửa là mở nhầm ra nhiệm vụ phụ, có liên quan tới Thiên Chi Hương.
Cô bật cười:
– Nghe nói nhiệm vụ chính của họ vốn không bị hạn chế thời gian, nếu không thể hoàn thành thì sẽ phải chờ ở Cửu Hương, nên mới muốn nhờ hỗ trợ.
– Đợi ở đó không tốt sao? Dù sao trở lại chủ thế giới cũng đâu có tốn bao nhiêu thời gian, thừa cơ hội ở đó để tu luyện, đột phá nửa bước Ngoại cảnh, rồi cứu đội viên, trở về cũng đâu có muộn.
Mạnh Kỳ khó hiểu.
Trừ phi thành viên nữ kia có quan hệ rất tốt với những đội viên khác, họ không đành lòng nhìn cô bị giam cầm.
Bích Hà Nguyên Quân cười khẩy:
– Ngươi tưởng Lục Đạo tốt bụng như vậy hả? Phàm những nhiệm vụ không hạn chế thời gian, tu luyện sẽ càng ngày càng khó, chưa kể bản thân ngươi sẽ không ngừng già đi, không chừng tới khi trở về chủ thế giới, đầu cũng thành bạc trắng.
“Ra vậy…” Ai da, quả là không nên tìm kẽ hở của Lục Đạo a, chui vào quỷ mới biết trước mặt có cái bẫy nào đang chờ.
Hắn trầm ngâm:
– Nguyên quân, ta nhận nhiệm vụ này. Có tư liệu giới thiệu tiểu đội và Cửu Hương thế giới không?
Ý chính của hắn là ở vế sau đấy.
– Có.
Bích Hà Nguyên Quân hất cằm, ý bảo Mạnh Kỳ tháo bố cáo ra trước đã.
Hắn mới vừa gỡ bố cáo ra, tấm bố cáo liền bốc lửa xanh, chui vào mặt nạ của hắn, trong đầu hắn hiện ra thông tin về Bắc Minh tiểu đội, tiểu đội này chỉ có bốn người, hai nam hai nữ, người bị giam có tên giả là Tần Khanh.
Hắn vừa xem vừa nghe Bích Hà nguyên quân giới thiệu Cửu Hương:
– Võ công Cửu Hương giả của Thiên Chi Hương, Địa Chi Hương, Nhân Chi Hương, Nhật Chi Hương… đều lấy từ một lăng tẩm thần bí trong ‘ngàn dặm sơn mạch’, tổ sư của những người này khi về già đều bị điên, tự quay về lăng mộ, ừ, lăng mộ đó rất thần bí, chúng ta vẫn chưa tìm ra, nên có chút nguy hiểm, ngươi đừng vội đặt chủ ý vào nó.
Chúng ta thăm dò nó xong luôn rồi… Mạnh Kỳ im lặng nghĩ.
– Cửu Hương thế giới không có triều đình, Cửu Hương liên hợp, cộng đồng duy trì thiên hạ, cũng đề cử một Thiên Nguyên hoàng giả quản lý, kiểu như thiên tử, Thiên Nguyên hoàng giả này hoặc là người có võ công cái thế, áp đảo thiên hạ, hoặc là từ bên trong Cửu Hương sinh ra, tóm lại, chủ nhân kém nhất của Cửu Hương cũng là nửa bước Ngoại cảnh.
Bích Hà Nguyên Quân lôi tư liệu về Cửu Hương mà Tiên Tích sưu tập được ra:
– Thiên Nguyên hoàng giả cuối cùng là Đại thiên Hành Phạt Hoàng Phủ Đào của Tụ Thần Trang, nhưng hắn cũng giống tổ sư của mình, lúc về già đã quay về lăng tẩm thần bí.
– Hiện giờ Cửu Hương chưa tìm ra Thiên Nguyên hoàng giả mới, vì ở ngoài Cửu Hương có ít nhất tới hai Ngoại cảnh, thêm chủ nhân Nguyệt Chi Hương, Tinh Chi Hương, tổng cộng có tới bốn Ngoại cảnh, phải dùng thực lực so đấu để tìm ra.
Người này ta có biết… Mạnh Kỳ nghe thấy cái tên Hoàng Phủ Đào thì cảm khái, nhờ có người này chỉ điểm, hắn mới lĩnh ngộ được tinh nghĩa của chiêu thức Pháp thân, nhân tình này phải tìm cơ hội trả lại.
– Đây là bản đồ Cửu Hương. Bích Hà Nguyên Quân đưa một tấm bản đồ đơn sơ cho Mạnh Kỳ, trong đó, lấy “ngàn dặm sơn mạch” làm trung tâm, vẽ ra xung quanh Cửu Hương và các thế lực như Tụ Thần Trang, Đạo Đức Qan…
Mạnh Kỳ nhìn kỹ, khẽ ồ một cái, Thiên Chi Hương và Tụ Thần Trang cách nhau khá xa, dùng Luân hồi Phù đi một tháng e là không đủ.
– Sao vậy?
Bích Hà Nguyên Quân hỏi.
Mạnh Kỳ đáp:
– Ta thấy Cửu Hương phân tán, sợ bị đưa đến nơi khác, thời gian một tháng không đủ đuổi tới Thiên Chi Hương.
– Ừ, ngươi còn thiện công đúng không?
Bích Hà Nguyên Quân giọng thoải mái, như đây không phải là chuyện gì khó khăn.
– Còn hai ba trăm.
Bích Hà Nguyên Quân chỉ vào ngọc trụ ở giữa:
– Bình thường, ngươi từ bên ngoài kích phát Luân Hồi Phù là không thể tiến vào quảng trường luân hồi, nhưng Tiên Tích chúng ta có đặc quyền, ngọc trụ trung ương tương đương một nửa luân hồi quảng trường, ngươi tự đi đổi lấy một hai tháng thời gian là không sao cả.
– Còn có thể như vậy?
Mạnh Kỳ kinh ngạc.
Bích Hà Nguyên Quân cười khẩy:
– Đương nhiên, chờ các ngươi qua bốn lần nhiệm vụ tử vong, là có thể đạt được rất nhiều đặc quyền, đây là một trong số đó.
Cô không nói chi tiết, vì Mạnh Kỳ mới chỉ là thành viên dự bị, chuyện liên quan tới Lục Đạo là bí mật.
– Như vậy à… Đúng rồi, ta thấy những đội như Bắc Minh đều có tên tiểu đội, sao chúng ta không có?
Mạnh Kỳ hỏi.
Bích Hà Nguyên Quân cười nhạt:
– Hoặc là trở thành tiểu đội dự bị của chúng ta, chúng ta sẽ đặt tên tiểu đội cho, còn không thì qua nhiệm vụ tử vong một lần nữa.
– Vậy cũng được.
Mạnh Kỳ đi thẳng tới cây ngọc trụ trung ương, bỏ hai trăm thiện công đổi thời gian một tháng, sau đó kích phát Luân Hồi Phù.
Thanh quang sáng lên, hắn biến mất tại chỗ, trước mắt xuất hiện một trang giấy:
– Chọn một vị trí trong ‘ngàn dặm sơn mạch’ để tới.
Giọng Lục Đạo Luân hồi chi chủ vang lên.
Mạnh Kỳ chọn chỗ gần Tụ Thần Trang nhất, chuyện của mình quan trọng hơn!
***
Ánh sáng xanh biến mất, Mạnh Kỳ thấy mình đang ở trong một ngôi miếu đổ trong núi, trước mặt có một đống lửa đã tàn, bên ngoài là bóng đêm mênh mông mịt mùng, mặt trăng cũng đã bị mây đen che khuất.
Hắn tháo mặt nạ ra, nhìn sắc trời, nghĩ bụng sáng mai sẽ xuất phát, nên nhóm lại đống lửa, nằm xuống, bắt đầu luyện tư thế đầu tiên của Dịch Cân Kinh.
Một lúc sau, hắn đã rơi vào trạng thái không linh, toàn thân ấm áp, như trở về trong bụng mẹ.
Trong trạng thái này, hắn có thể nghe thấy âm thanh trong phạm vi rất rộng, nghe thấy những tiếng bước chân ồn ào đang tiến miếu.