Nhất Thế Chi Tôn - Chương 226: Thần Tiêu Mâu Pháp
Vì sắp đón dâu, cửa lớn của Tụ Thần Trang mở rộng, nhưng người canh cửa chỉ có vài người là của Tụ Thần Trang, còn đa phần là đệ tử mặc áo trắng của Nguyệt Chi Hương.
Tuyết ở cửa đã được quét dọn sang bên, chất đống dưới gốc cây mai, Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà nhìn Mạnh Kỳ đi thẳng tới cửa chính mà hết hồn.
Này, này, lẽ ra phải lặng lẽ lẻn vào, tìm Hoàng Phủ đại tiểu thư mới đúng chứ?
Xông thẳng vào cửa chính ngay trước mặt đám thủ vệ, làm sao còn được đường rút?
Chẳng lẽ hắn muốn đại khai sát giới, muốn huyết mai nở khắp Tụ Thần Trang? Đội đón dâu đã còn cách không xa, vòng qua cái đồi kia là tới đây rồi, trong đó ít nhất cũng hẳn có một hộ pháp đấy!
Một đạo sĩ trẻ măng, eo đeo dây tua rua, chân đạp ma hài, tay trái xách đao, khuôn mặt tuấn tú, tư thái nhàn nhã, đây là ấn tượng của đệ tử Nguyệt Chi Hương đối với người đang đi tới.
– Người tới làm gì?
Một đệ tử lớn tiếng hỏi.
Mạnh Kỳ mỉm cười:
– Bần đạo là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng Phủ trang chủ, nghe Hoàng Phủ tiểu thư đại hôn, nên đến xem lễ.
Giọng nói của hắn rất bình thản.
Không hiểu sao nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái phiêu dật của hắn, tên đệ tử Nguyệt Chi Hương bỗng cảm thấy đạo sĩ này thực là đáng tin, giống như thanh kiếm trên tay mình, như cha mẹ ruột của mình vậy.
– Mời.
Gã né sang bên, để cho Mạnh Kỳ đi vào.
Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà ngơ ngác, chỉ nói đại mấy câu là được cho qua?
Nếu thật sự dễ dàng như vậy, đám người mình cần gì phải đau khổ nghĩ cách để lẻn vào!
Là Huyền môn đạo thuật?
Họ đi theo Mạnh Kỳ, vẻ bất an, chưa nói tới mục đích là ngăn đám hỏi, chỉ cần một đám đệ tử Nguyệt Chi Hương đã ngã xuống kia đã đủ khiến hai người không thể nào yên tâm thoải mái, nhưng Thanh Nguyên đạo trưởng này lại quá bình thản, cứ như tối hôm qua chỉ là tùy tay hái mấy đóa hoa mai mà thôi, không hề để ý.
Thái độ của Mạnh Kỳ quá thản nhiên tự tại, khiến những người gác cửa đều cảm thấy hắn xuất hiện ở nơi này là chuyện đương nhiên, là chuyện bình thường, chẳng có ai thấy có gì kỳ quái hay đáng ngờ, cứ thế hắn đi thẳng một đường đến chính sảnh.
Vì chỉ là đón dâu, không phải bái đường chính lễ, lại còn là bị bắt buộc, nên thân hữu của Tụ Thần Trang không hề có mặt, trong phòng có vẻ thưa thớt, chỉ gần được chục người, không khí khá là ngượng ngập xấu hổ, khe khẽ thì thào với nhau.
Bỗng, có người ngừng lời, nhìn ra cửa, thấy có hai nam một nữ đang đi vào, người đi đầu là một đạo sĩ trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí tức xuất trần, hai người đằng sau…
– Kia, kia không phải Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà sao?
Có người thốt ra, giọng hoảng sợ.
Hai người này rất có danh trong giang hồ, còn đã từng ngang nhiên công khai tuyên bố muốn phá hư đám hỏi, cứu Hoàng Phủ đại tiểu thư, vốn ai cũng nghĩ Nguyệt Chi Hương sẽ tận lực ngăn cản họ xuất hiện, ai ngờ bây giờ lại thấy họ nghênh ngang tiến vào!
Ai nấy đều kinh ngạc nhìn Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hai người họ đã khuất phục?
Hay đã xông qua tầng tầng lớp lớp ngăn chặn của Nguyệt Chi Hương?
Có người đang định mở miệng hỏi, mới đột nhiên nhìn ra có điều không đúng, Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà đều lẳng lặng đi theo tiểu đạo sĩ trước mặt, không giống là người chủ đạo, mà giống hai người tùy tùng!
– Tiểu đạo sĩ này là ai?
– Người của Đạo Đức Quan?
– Vô Lượng chân nhân còn chưa tới mà!
Ai nấy trơ mắt nhìn ba người Mạnh Kỳ đi xuyên qua đại sảnh, thẳng xuống phía sau.
– Khách tới dừng lại!
Trong sân hậu viện rộng lớn có đứng mấy người, có nam có nữ, tuổi đều còn trẻ, mặc trang phục của Tụ Thần Trang, cầm hắc thiết trường mâu, chắn đường ba người Mạnh Kỳ, người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi to cao mạnh khỏe, trán rộng, mũi cao thẳng.
Mạnh Kỳ chưa nói gì, Hồng Tuyến phu nhân đã vội lên tiếng trước:
– Mấy người chúng ta tới gặp Hoàng Phủ tiểu thư.
– Đại hôn sắp tới, tân nương đâu thể tùy tiện gặp người!
Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng.
Hồng Tuyến phu nhân giận dữ, chỉ thẳng vào mặt nam tử kia:
– Ngươi, ngươi, Chung Ninh ngươi giỏi thật, Hoàng Phủ tiền bối không so đo ngươi xuất thân thấp hèn, thu ngươi làm đồ đệ, ngươi lại dám đầu nhập vào Nguyệt Chi Hương, ăn cây táo, rào cây sung, giúp người ngoài ăn hiếp Hoàng Phủ tiểu thư!
Nam tử này là đệ tử thứ bảy của Hoàng Phủ Đào, Chung Ninh.
Chung Ninh tức giận:
– Hồng Tuyến phu nhân, chuyện đám hỏi cả hai bên đều có lợi, chúng ta đều là vì ngàn năm cơ nghiệp Tụ ThầnTrang mới làm như thế, không lẽ ngươi muốn thấy Tụ Thần Trang bị Tẩy Nguyệt tiên sinh hủy hoại hay sao?
Hồng Tuyến phu nhân vừa tức vừa giận, đang định quát mắng, Mạnh Kỳ giơ tay lên, khẽ đè xuống.
Chung Ninh kinh ngạc, trên đời lại có người ngăn cản được Hồng Tuyến phu nhân hung danh nóng nảy, Mạnh Kỳ khẽ cười:
– Chung thí chủ, bần đạo Thanh Nguyên, là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng Phủ trang chủ, được huynh ấy chỉ điểm, khiến đao pháp có thành, nay Hoàng Phủ trang chủ mất tích, Hoàng Phủ tiểu thư lại đột nhiên gả cho người, bần đạo đương nhiên phải tới đây, muốn hỏi xem thế nào, nếu không trong lòng không an tâm được.
Hắn nói rất lịch sự, nhưng ý tứ dứt khoát, không cho phép từ chối.
– Thanh Nguyên đạo trưởng, làm gì có chuyện gặp tân nương trước lễ bao giờ!
Chung Ninh nửa bước không lùi, nếu đầu phục Nguyệt Chi Hương, là phải tận chức tận trách.
Mạnh Kỳ nắm chuôi đao, vẫn bình thản:
– Một khi đã như vậy, bần đạo giúp Hoàng Phủ trang chủ giáo huấn đệ tử một chút vậy.
Chung Ninh tức giận.
– Cút ra ngoài cho ta!
Chung Ninh gầm lên, trường mâu bổ ra, nhìn như quật, ẩn chứa năm loại biến hóa, lại có dấu hiệu hiệu triệu lôi đình.
Ánh đao sáng lên, gã chỉ kịp nhìn thấy một ánh sáng bạc, trường đao đã dán vào thân mâu chém tới.
Gã kinh hãi, trong lòng quay cuồng, thấy mình như đang giáp mặt với sư phụ, biết bao nhiêu lần đấu chiêu, mình bị sư phụ dùng chiêu nhanh như thiểm điện như thế này công kích!
Hắn xoay mâu, muốn cản ánh đao, bỗng cảm thấy đao của đối phương trống trơn.
Xoát xoát xoát, bảy làn sáng lóe lên, trước sau liên tục, không có khoảng cách.
Những đệ tử sau lưng hắn cũng cảm nhận y hệt, thấy đạo nhân tuấn tú liên tiếp bổ ra bảy đao.
Choang, Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao, bước tới.
Trán Chung Ninh mướt mồ hôi, từng sợi tóc đen bay xuống, một sợi, hai sợi… bảy sợi, không sai chút nào.
Cả người hắn ướt mồ hôi, hai chân run rẩy, muốn ngăn cản Mạnh Kỳ, nhưng bàn tay nắm thiết mâu không sao ra lệnh cho nó được, trơ mắt nhìn đạo nhân kia đi sượt qua mình.
Những vị khách xem lễ từ trong sảnh đi ra theo cũng nhìn thấy cảnh này, ai nấy kinh ngạc.
Mạnh Kỳ dẫn Hồng Tuyến phu nhân, Tái Ngoại Thần Đà đi qua sân, tới trước cửa phòng.
Trong phòng, Hoàng Phủ Phỉ mặc đồ hỉ màu đỏ rực, mang mũ phượng, khăn quàng vai, ngồi trên giường, mắt đẫm lệ.
Hoàng Phủ phu nhân đoan trang xinh đẹp, khí chất thành thục, tuổi chưa cao lắm, song tóc đã xuất hiện vài sợi bạc, rõ là chuyện này đã khiến bà bị tóc bạc sớm.
Nhìn con gái, nước mắt bà cũng giàn giụa:
– Nương cũng không có cách nào, không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của phụ thân con bị hủy hoại trong tay mình, cửa nát nhà tan.
Hoàng Phủ Phỉ đáp, giọng nhạt nhòa:
– Nương. Không sao, con hiểu.
Thế gian chỉ có cường quyền và thực lực, làm gì có công đạo và chính nghĩa?
Muốn giữ lại Tụ Thần Trang, chỉ có thể dựa vào mình, hi sinh bản thân mình!
Mẹ con nhìn nhau không nói gì, chỉ có lệ rơi như suối.
Lúc này, một trận gió lạnh thổi vào, hai người rùng mình, ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một đạo sĩ tuấn tú xách đao đi vào, cả người không hề có sát khí, vô cùng tiêu diêu tự tại.
– Bần đạo tin rằng, thấy chuyện bất bình, tất sẽ có người rút đao tương trợ!
Hai mẹ con chưa kịp nói gì, Mạnh Kỳ đã hành lễ:
– Bần đạo Thanh Nguyên, từng được Hoàng Phủ trang chủ chỉ điểm, hôm nay tới đây tương trợ, chỉ cần Hoàng Phủ tiểu thư không muốn, Nguyệt Chi Hương không thể mang người đi được!
– Hồng Tuyến thực lực thấp, nhưng cũng không sợ vượt lửa qua sông, tan xương nát thịt!
Hồng Tuyến phu nhân kiên định.
Tái Ngoại Thần Đà trang trọng hành lễ:
-“Hoàng Phủ phu nhân, Hoàng Phủ tiểu thư, Nguyệt Chi Hương tuy mạnh, nhưng không phải không có người không sợ chết! Lão đà tử này xương sống dù đã cong, nhưng trong lòng tuyệt không cong!
Gió thổi qua, cửa phòng đóng lại.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hoàng Phủ Phỉ ngẩng lên nhìn, nước mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ, trong giang hồ quả nhiên vẫn có hiệp khách, vẫn có công nghĩa!
Cô thở ra:
– Ý của ba vị, tiểu nữ tử khắc sâu trong lòng, nhưng việc này dù không muốn cũng đâu còn cách khác? Tụ Thần Trang là tâm huyết của gia phụ, phải truyền thừa ngàn năm, không thể để bị đoạn tuyệt trong tay ta!
– Nhẫn nhục chịu đựng, chưa hẳn đã có ích.
Mạnh Kỳ ngôn từ như kiếm, đâm thẳng vào lòng Hoàng Phủ Phỉ nhỏ máu.
– Dám hỏi Hoàng Phủ phu nhân, Hoàng Phủ tiểu thư, truyền thừa của Tụ Thần Trang là cái gì?
– Là Thần Tiêu Mâu Pháp, là Ngũ Lôi Chân Quyết.
Khí thế bị nhiếp, Hoàng Phủ Phỉ thành thật trả lời.
– Những cái đó có liên quan thế nào với Tụ Thần Trang? Có mang đi được không?
Giọng Mạnh Kỳ dần trở nên nghiêm khắc:
– Võ đạo đại tông hạch tâm là tuyệt học truyền thừa, là nhân tài hưng thịnh, liên quan gì tới đất đai, tới nhà cửa? Nếu cô có thực lực Ngoại cảnh, không có Tụ Thần Trang này, không xây nổi một Tụ Thần Trang khác hay sao?
Hoàng Phủ Phỉ sững ra nhìn hắn.
– Chúng ta đều là người học võ, đều biết một đạo lý, rằng ngoài võ công tuyệt học và bằng hữu, tất cả những thứ khác đều chỉ là mây khói thoảng qua, vì lúc nào cũng có thể lấy lại được, ruộng tốt ngàn mẫu, nhà cao cửa rộng vạn gian, bạch ngọc vi đường, hoàng kim làm các, phó dịch thành đàn, ngũ đỉnh phanh thực, có thể hưởng thụ, nhưng không thể trầm mê, không thể bị ràng buộc.
– Những cái thứ này, dù hôm nay mất đi, ngày khác thần công có thành, còn sợ không lấy về lại được hay sao? Những thứ vật ngoài thân như vậy, có thì không chê, mất đi cũng không làm yếu lòng, muốn lấy là lấy, muốn bỏ là bỏ!
– Bỏ Tụ Thần Trang này đi, chỉ cần bản thân và truyền thừa không mất là được, không thể để mình bị áp chế!
– Hoàng Phủ trang chủ xuất thân bần hàn, gian khổ lập nghiệp, mới khai sáng ra cơ nghiệp này, chẳng lẽ các người không thể cũng bắt chước làm như vậy một lần hay sao?
Sau mỗi câu quất ra, đôi mắt của Hoàng Phủ Phỉ và Hoàng Phủ phu nhân càng sáng.
– Trừ phi các người không dám rời xa phú quý, rời xa sự hưởng thụ!
Mạnh Kỳ lớn tiếng.
Hoàng Phủ Phỉ hít thở dồn dập, trong lòng đã dao động, nhưng cô sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, muốn vứt bỏ nó, đâu phải nói một câu là làm được.
Mạnh Kỳ dịu giọng đi:
– Chẳng lẽ cô quên mất đại sư huynh của ngươi, quên mất lời thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng của mình?
Trên đường đi, Hồng Tuyến phu nhân có kể cho Mạnh Kỳ nghe, Hoàng Phủ Phỉ và Hà Tham Thương, đại đệ tử Tụ Thần Trang, tình đầu ý hợp, sau khi Nguyệt Chi Hương đòi làm đám hỏi, Hà Tham Thương cũng bị ám sát, tới nay không biết ở đâu.
Hoàng Phủ Phỉ đỏ mặt, đôi mắt nhu tình như nước, như muốn quyết định.
Song bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, đội đón dâu đã tới.
Hoàng Phủ Phỉ và Hoàng Phủ phu nhân biến sắc, đầy lo sợ.
Mạnh Kỳ vỗ vỗ chuôi đao, mỉm cười:
– Hoàng Phủ phu nhân, Hoàng Phủ tiểu thư, bần đạo biết việc này khó mà quyết định, chỉ hy vọng hai người nghĩ cho kĩ càng, đừng để tương lai sau này hối hận, người bên ngoài, bần đạo sẽ ra tạm ngăn lại cho hai người.
– Yên tâm, không ai có thể bước vào đây được!
Hắn nói rất thản nhiên, nhưng tin mười phần, khí thế mạnh mẽ.
Hắn mở cửa, thong thả đi ra ngoài, Hoàng Phủ Phỉ quay sang nhìn Hoàng Phủ phu nhân.
***
Văn Hoành Thủy mặc áo chú rể, sau lưng có Thanh Huyết Long Vương, Xích Mi Đao Vương đi theo tọa trấn và nhiều cao thủ khác, ồ ạt kéo nhau đi vào đại sảnh, nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của những vị khách tới xem lễ.
Nhưng y không để ý, Ngoại cảnh không có, còn có ai cản được đám người mình!
Xuyên qua đại sảnh, tiến xuống sân hậu viện, Văn Hoành Thủy khựng lại, nhìn thấy một đạo nhân tuấn tú xách đao đứng đó, đang ngắm nhìn một cây hồng mai ở góc tường, dáng vẻ hết sức tiêu sái tự nhiên.
Mạnh Kỳ quay sang nhìn Văn Hoành Thủy, mỉm cười:
– “Muốn đón dâu, qua cửa của bần đạo trước đã.