Nhất Thế Chi Tôn - Chương 230: Sơn nhân tự có diệu kế
“Tuyệt…” Mạnh Kỳ suýt nữa là thốt ra thành lời, may là khống chế kịp, ra vẻ đắn đo:
– Việc này không vội, trước mắt chúng ta tìm cách rời khỏi Tụ Thần Trang trước đã, không thể để Tẩy Nguyệt tiên sinh lấy được Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp.
Thái độ này khiến mẹ con Hoàng Phủ Phỉ càng tăng thêm lòng tin dành cho hắn, Thanh Nguyên đạo trưởng quả nhiên tình nghĩa, lấy chuyện cứu người làm ưu tiên!
– Từ hồi bị Nguyệt Chi Hương bức bách, ta đã hủy bí tịch của Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp, chỉ còn có ở trong đầu ta và mẫu thân mà thôi.
Hoàng Phủ Phỉ lẫm liệt.
Mạnh Kỳ nhìn ra ngoài:
– Những đệ tử khác thì sao?
– Gia phụ luôn bảo họ đừng quá mơ mộng xa vời, nên mới chỉ truyền cho họ phần công pháp Khai khiếu mà thôi.
Hoàng Phủ Phỉ trả lời.
“Ừm, có nghĩa muốn bổ sung Thiên Giáng Ngũ Lôi Oanh thì phải dựa vào các ngươi, lấy cái gì để đổi bây giờ…”
Gật đầu, hắn hạ giọng:
– Tụ Thần Trang muốn Đông Sơn tái khởi, đoạt lại cơ nghiệp, nhất định phải có đệ tử vừa giỏi vừa trung thành, nếu chỉ dựa vào một hai cá nhân, khả năng luyện thành Ngoại cảnh là rất thấp. Hoàng Phủ tiểu thư, trong số các đệ tử hiện giờ có ai đáng tin cậy không? Ta sẽ nhờ Hồng Tuyến phu nhân và Thần Đà tiền bối lặng lẽ truyền tin họ, bảo họ rời khỏi trang trước, hẹn tới một chỗ khác gặp lại.
Có Hoàng Phủ Phỉ thu hút lực chú ý, các đệ tử rời đi là chuyện dễ dàng.
Hoàng Phủ Phỉ trịnh trọng:
– Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, dạo vừa rồi gian khổ khiến ta cũng nhìn ra được không ít người, chỉ có Thích Thiếu Xung Thích sư huynh, Hạ Yên Vân Hạ sư huynh và Hoàng Lăng Hoàng sư tỷ có thể tin cậy, thực lực của họ và tư chất đều thuộc loại tốt, nếu có thời gian, không hẳn không thể tranh hùng Cửu khiếu, còn có thể trở thành nửa bước.
Về phần đại sư huynh Hà Tham Thương thì khỏi phải bàn, trở thành đệ tử hàng đầu của Hoàng Phủ Đào, đương nhiên mọi mặt đều là xuất sắc.
Mạnh Kỳ dùng truyền âm nhập mật nói với Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại Thần Đà:
– Hiện giờ đám người Văn Hoành Thủy, Thanh Huyết Long Vương chỉ chú ý bần đạo và Hoàng Phủ phu nhân, Hoàng Phủ tiểu thư. Hai người nhẹ nhàng lùi ra, mang thư của Hoàng Phủ tiểu thư dẫn mấy người Thích Thiếu Xung rời khỏi trang, đưa họ tới nơi hẹn.
– Nhớ, sau khi dẫn họ rời khỏi trang, phải thầm theo dõi, quan sát hành tung của họ, đề phòng trong số họ có lẫn quân cờ của Tẩy Nguyệt tiên sinh ẩm nấp, giả vờ làm người trung thành.
Hai người gật đầu, Mạnh Kỳ quay sang nói với Hoàng Phủ Phỉ:
– Mong Hoàng Phủ tiểu thư tự viết ba phong thư, để Hồng Tuyến phu nhân giao cho ba người Thích thiếu hiệp.
Hoàng Phủ Phỉ đến bên bàn, viết rất nhanh, để lại dấu hiệu trên thư, đưa cho Mạnh Kỳ:
– Trước đây gia phụ có bố trí mấy chỗ bí mật, người ngoài không hề biết, đây là một trong số đó.
Chuẩn bị xong, tinh thần và thể lực Mạnh Kỳ cũng đã hồi phục, nói với Hoàng Phủ Phỉ:
– Văn Hoành Thủy đã sắp mất kiên nhẫn, chúng ta ra ngoài trước, tất cả nghe theo bần đạo phân phó.
Hoàng Phủ Phỉ gật đầu, hỏi:
– Thanh Nguyên đạo trưởng, ngài đã có diệu kế thoát khốn?
Tuy hắn thực lực mạnh mẽ, nhưng bên ngoài có hai đại hộ pháp và khá nhiều cường giả, song quyền khó địch bốn tay!
Mạnh Kỳ khẽ cười:
– Hoàng Phủ tiểu thư đừng lo, sơn nhân tự có diệu kế.
Nói xong, hắn phất áo, xoay người.
Thấy hắn tự tin, Hoàng Phủ Phỉ cũng bị lây theo, dù bên ngoài có đầm rồng hang hổ cũng không có gì phải sợ.
Mạnh Kỳ nắm lấy cửa, miệng giật giật: “Có diệu kế gì cơ chứ? Làm đại luôn thôi!”
Nhưng không thể nói vậy ra được, nếu Hoàng Phủ Phỉ có vẻ gì dị thường, đối phương sẽ đề phòng, thế tất sẽ thất bại.
***
Trong phòng quá im lặng, khiến Văn Hoành Thủy lo lắng, nhưng ngại thực lực của Mạnh Kỳ, gã không dám hối thúc, cũng không dám cho người tới nghe lén.
Két một tiếng, cửa mở ra, Mạnh Kỳ bước ra trước tiên, chắp tay:
– Văn thí chủ, Hoàng Phủ tiểu thư đã đổi ý, không yêu cầu các người khiêu chiến bần đạo nữa, nhưng hôn nhân đại sự, không thể không cáo tế tổ tông, nếu ngươi tâm thành, xin hãy cùng cô ấy tới từ đường tổ tông Hoàng Phủ gia bái tế.
Văn Hoành Thủy thở phào, bái tế tổ tông thôi mà, không có gì ghê gớm, bình thường người ta sau khi thành thông, lúc về nhà lại mặt, cũng sẽ phải đi cáo tế, nay chỉ là làm trước khỏi làm sau mà thôi.
Chuyện nhỏ xíu này, y với phụ thân chẳng để ý đâu, chỉ cần đại sự thành công mà không làm mất mặt Nguyệt Chi Hương, không làm nhiều người căm phẫn thì thế nào cũng được.
– Hoàng Phủ tiểu thư mỹ danh lan xa, tại hạ lấy được hiền thê như thế, đương nhiên phải đi cáo tế Hoàng Phủ gia liệt tổ liệt tông.
Văn Hoành Thủy trịnh trọng.
Mạnh Kỳ gật đầu, quay đầu ý bảo Hoàng Phủ Phỉ đi ra.
Hoàng Phủ Phỉ không phủ khăn voan giống tân nương bình thường, gương mặt đẹp đẽ lồ lộ làm Văn Hoành Thủy nóng cả người, vừa lòng gật đầu, tuy mục tiêu chủ yếu là Ngũ Lôi Chân Quyết, Thần Tiêu Mâu Pháp và thôn tính Tụ Thần Trang, nhưng vợ nhà mình xuất sắc cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
– Mời.
Mạnh Kỳ đứng chắn ở giữa hai người, ý bảo Văn Hoành Thủy đi về phía từ đường.
Thanh Huyết Long Vương và Xích Mi Đao Vương đi theo sát hai bên Văn Hoành Thủy, một tấc không rời, Thanh Nguyên đạo sĩ này sâu không lường được, dù không có ác ý, cũng không thể thả lỏng cảnh giác.
Hoàng Phủ Phỉ và Hoàng Phủ phu nhân tin Mạnh Kỳ, không nói gì, đi theo hắn.
Đi một lúc, đã thấy từ đường ở trước mắt.
Chỉ còn một khúc hành lang không dài lắm, nhưng hơi gấp khúc nhiều đoạn, hai bên đều là hồ sen, đi đến một góc rẽ, Thanh Huyết Long Vương theo lệ, đi lên trước, phòng ngừa có mai phục hay tập kích, Xích Mi Đao Vương vẫn đi bên cạnh Văn Hoành Thủy.
– Văn thí chủ…
Mạnh Kỳ bỗng lên tiếng.
Mọi người theo bản năng quay lại nhìn hắn, thì hắn động, tốc độ cực nhanh, đánh Văn Hoành Thủy!
Vị trí chọn là ở gần Xích Mi Đao Vương, chứ không phải Thanh Huyết Long Vương.
“Giỏi cho tặc tử!” Xích Mi đao vương kinh nghiệm phong phú, nghĩ ra ngay tính toán của Mạnh Kỳ, nổi giận, trường đao mạnh mẽ chém ra.
Đao thế cuồn cuộn, như băng tuyết sụp, ầm ầm không dứt, vô cùng dữ tợn, quyết giết Mạnh Kỳ!
Lão vừa ra tay là xuất luôn sát chiêu Ngoại cảnh, không một chút do dự, chỉ cần tranh thủ một tích tắc, sẽ có thể cùng Thanh Huyết Long Vương tạo thành thế bao vây!
Kiếm quang thuần túy, như tấm lụa trắng, xích hỏa lưu chuyển, đâm thẳng vào giữa đao thế.
Đaaang!
Đao kiếm chạm vào nhau, tuyết lở dừng lại, xích hà băng tán, đao kiếm cùng văng ra.
Nhưng Mạnh Kỳ đã đổi hướng một cách quỷ dị, không lùi mà tiến tới, miệng phun máu tươi, lướt sát qua người Xích Mi Đao Vương, sát tới gần Văn Hoành Thủy!
Chấp nhận nội thương, mạnh mẽ mượn lực!
Thanh Huyết Long Vương khựng mắt, bước liền hai bước, một chưởng đánh ra, âm phong nổi lên bốn phía, ma trơi khắp nơi, hàn ý đập thẳng vào nguyên thần, kình lực đủ biến đá thành phấn vụn!
– Chết!
Mạnh Kỳ quát to, tử điện kích phát, phát ra lôi chấn, đẩy Văn Hoành Thủy lùi lại, cả người run lên, đầu óc thoáng trống rỗng.
Cùng lúc, tay phải hắn phát đao, đao thế như núi cao tuyết lở, như thiên lôi đánh xuống, mạnh mẽ, nặng nề.
Hắn mượn đao lực của Xích Mi Đao Vương, quyện với chân khí của bản thân, lấy tinh nghĩa Liệt Giang Đao Pháp chém ra.
Choang!
Âm phong cuốn ngược, ma trơi tắt, Mạnh Kỳ và nửa Xích Mi Đao Vương hợp lực làm tiêu tan hơn phân nửa chiêu thức của Thanh Huyết Long Vương!
Tay áo của hắn nát bươm, như bướm bay lả tả xuống hồ sen, cơ thể nhắm thẳng vào Văn Hoành Thủy, tay chân cùng phát lực, ấn vào huyệt của y!
Văn Hoành Thủy phản ứng không kịp, huyệt đạo bị phong, Mạnh Kỳ vòng ra sau lưng hắn, khiến chiêu thức của Thanh Huyết Long Vương đuổi tới buộc phải đổi hướng, đánh sụp một khúc hành lang, nước ao bắn lên tung tóe.
Kiếm kề vào cổ Văn Hoành Thủy, Mạnh Kỳ lạnh lùng:
– Các vị thí chủ, chuẩn bị giúp một chiếc xe ngựa, đưa bần đạo và Hoàng Phủ phu nhân, tiểu thư rời đi.
– Dừng, ai dám tới gần Hoàng Phủ phu nhân và tiểu thư, kiếm của bần đạo tất sẽ nhuốm máu.
Khoảnh khắc vừa rồi thực là nguy hiểm, nhưng Xích Mi Đao Vương và Thanh Huyết Long Vương đều là bại tướng dưới tay, khí thế bị đoạt, không phát huy ra được trạng thái đỉnh phong, hắn mới đắc thủ.
Đây chính là ‘diệu kế’ của Mạnh Kỳ, xuất kỳ bất ý, dựa vào Bất Tử Ấn Pháp và Bát Cửu Huyền Công, Kim Chung tráo, chấp nhận trả giá bị thương để bắt con tin!
Thời gian cấp bách, hắn đâu có nghĩ ra được kế hoạch chu toàn, chỉ có thể “làm bừa” như vậy.
Nhưng đôi khi, “làm bừa” cũng mang lại hiệu quả rất tốt!