Nhất Thế Chi Tôn - Chương 237: Yến tiệc Hưng Vân
Ánh sáng xanh tỏa ra, Nguyên Thủy Thiên Tôn thần bí cứ như thế biến mất trước mặt mấy người Úc Tử Thọ!
Có là thần tiên thật sự e cũng không gì hơn cái này… Ngọc Diện Phi Long nhìn chỗ Mạnh Kỳ rời đi, hai mắt dại ra, mặt xám như tro tàn.
Chẳng lẽ cái tổ chức khủng bố kia thật sự là có thật, mỗi người thành viên chính thức đều có thực lực tiên nhân?
Họ đều lấy danh hào của các vị thần tiên cổ đại, đặng sau này hóa giả thành thật?
May mà vừa rồi Nguyên Thủy Thiên Tôn hình như chưa dùng tới thực lực thật sự. Vừa mất đi Tần Khanh, vừa chán nản vì chênh lệch thực lực của bản thân, khiến Ngọc Diện Phi Long sinh ra ủ rũ, không còn lòng phấn đấu.
***
Sương trắng giữa không trung, tiên khí lượn lờ, Mạnh Kỳ trở về quảng trường luân hồi.
Xung quanh trống trơn, chỉ có mỗi mình pho tượng thần thú.
Mạnh Kỳ sải bước, xông vào cột sáng trung ương, nhớ lại cảm ngộ của mình về Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp, Trời Giáng Ngũ Lôi Oanh, mong cầu giám định.
Lục Đạo Luân hồi chi chủ lạnh lùng:
– … Bổ toàn tàn thức Trời Giáng Ngũ Lôi Oanh cần năm trăm thiện công.
Giọng nói vẫn lạnh lùng vạn năm không đổi, nhưng lần này Mạnh Kỳ lại cảm thấy sao mà êm tai dễ nghe đến thế, không hề đáng ghét một tí nào, mà ngược lại còn hận không được nghe thêm mấy lần.
A ha, chỉ cần có năm trăm thiện công!
Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp giá trị thật!
Có lẽ đối với người khác, Ngũ Lôi Chân Quyết và Thần Tiêu Mâu Pháp chỉ là công pháp Ngoại cảnh bước qua bậc thang đầu tiên, cộng lại cũng chỉ đổi được một, hai ngàn thiện công, nhưng đối với Mạnh Kỳ, chúng có ý nghĩa vô giá để bổ sung chân ý Trời Giáng Ngũ Lôi Oanh, không chỉ tương đương bốn ngàn thiện công, còn giúp hắn tăng tiến về đao pháp và lôi đình tinh túy một cách toàn diện, điểm thiện công có bao nhiêu cũng không thể nào so sánh được!
Mạnh Kỳ cố gắng kềm chế kích động, lấy Thiên Nhai Tạm Biệt Phiêu và một phần đan dược của Lục Phiến Môn ra đổi thành thiện công, thêm vốn còn thừa một trăm năm mươi, gom đủ năm trăm thiện công để đổi.
– Đổi.
Mạnh Kỳ nói, trong lòng phấn chấn và đắc ý.
Ầm vang!
Mạnh Kỳ thấy mình như ở trong thế giới lôi đình, xung quanh đều là điện xà loạn vũ.
Lôi quang ngưng tụ thành hải dương, chảy ra thành nước, thanh lôi cương mãnh, tử lôi tôn quý, hỗn độn chi lôi khủng bố, hỗn loạn vào nhau, nhìn mà đau đầu.
Lôi quang tách ra, một cự nhân bước ra, toàn thân đều là do thiểm điện ngưng tụ mà thân, vô cùng huyền ảo, cơ bắp cuồn cuộn, tóc dài bay múa, tay phải cầm một cây tử điện trường mâu tà tà đánh ra, như đâm như chém!
Ầm vang!
Từng đạo lôi đình lấp lóe, phá vỡ hư không, bổ ra hỗn độn, khiến vạn lôi sôi trào.
Mỗi một đường điện quang như đều ẩn chứa một thế giới mông lung, thế giới lôi đình là thế giới của hủy diệt, hủy diệt chi ý tràn ngập khắp nơi!
Cảnh tượng như vậy Mạnh Kỳ đã từng nhìn thấy một lần khi cảm ngộ viễn cổ lôi thần tinh huyết, nhưng lần này rõ ràng hơn rất nhiều, chi tiết khi trường mâu đánh ra vô cùng đầy đủ, trọn vẹn.
Ầm vang!
Mạnh Kỳ mở hai mắt, sâu trong mắt, những tia điện quang lóe sáng.
Chân ý truyền thừa Trời Giáng Ngũ Lôi Oanh rốt cuộc đã hoàn thành, qua thời gian dài lĩnh ngộ và tu luyện, đã vươn tới được điểm hạch tâm, bước đầu thông hiểu đạo lý, nắm được da lông!
Giờ chỉ cần có thời gian để thuần thục mà thôi, Mạnh Kỳ quyết định rời khỏi quảng trường.
***
Ánh sáng xanh mênh mang, đưa Mạnh Kỳ trở về trước cây ngọc trụ ở giữa Tiên Tích Phường.
Bích Hà Nguyên Quân đã sớm rời đi, những người lúc đó hắn gặp cũng không còn, hiện giờ ở phường thị là hai ba thành viên và hơn mười đạo đồng.
Mấy thành viên Tiên Tích kia nhìn thấy mặt nạ của Mạnh Kỳ thì đều giật mình.
Sau đó họ quay đi, không nói gì.
Đột nhiên, cây ngọc trụ trung ương chợt lóe ánh sáng trắng, giữa không trung xuất hiện một quả cây màu xanh bích, chỉ nhìn cũng mang tới cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
– Nhiệm vụ hoàn thành, người giao nhiệm vụ trả Thanh Hoa Quả, hãy lấy đi.
Vẫn là giọng nói quen thuộc của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.
Mạnh Kỳ gật đầu, xem ra một trong những đặc quyền của Tiên Tích là kiểm soát nhiệm vụ dựa vào lục đạo.
Cất Thanh Hoa Quả xong, Mạnh Kỳ lững thững đi vào trong phường, xem có còn nhiệm vụ nào thích hợp hay không, dù sao hắn cũng đang nhàn rỗi. Hắn tính trở về Giang Đông, đi khiêu chiến đám cao thủ Thanh Liên công tử để ma luyện võ công, nên bắt đầu tìm nhiệm vụ ở Giang Đông, nếu như không có thì thôi.
Đi một vòng, Mạnh Kỳ cũng nhìn thấy được hai chữ “Giang Đông”:
– Nhiệm vụ điều tra: bằng hữu thế giao của bần đạo mất tích nhiều năm, có thể đã bị hại, nay có manh mối chỉ về phía Giang Đông, đây là nơi hắn xuất hiện cuối cùng…
– Bần đạo vì có chuyện khác quan trọng, không thể rời đi, đành đưa ra nhiệm vụ này, mong đồng đạo tương trợ…
– Người mất tích là thứ tử Kim gia Thần đô, Kim Ly.
– Hạn chế nhiệm vụ: Kim Ly có thực lực thiên nhân giao cảm, nếu thực lực không cao hơn hắn thì đừng mạo hiểm.
– Thù lao: Chỉ cần tìm được manh mối chính xác, sẽ được thưởng một ngàn thiện công, hoặc tự chuẩn bị tài liệu chính, bần đạo miễn phí hỗ trợ luyện chế binh khí và vật phẩm.
– Người trình nhiệm vụ: Vân Trung Tử.
“Kết giao một cường giả Ngoại cảnh biết luyện chế bảo binh là một điều cực tốt, sau này sẽ đỡ rất nhiều chuyện…” Mạnh Kỳ trầm ngâm, quyết định tiếp nhiệm vụ này, tới lúc đó nếu khó khăn quá thì trở về, từ bỏ nhiệm vụ mà thôi.
Tiếp nhận nhiệm vụ, Mạnh Kỳ được chuyển cho một tờ tư liệu, vừa đi vừa xem.
Bỗng, hắn nhìn thấy mấy thành viên Tiên Tích đều đi vào một ngôi nhà đá gần đó, một lúc sau mới đi ra.
– Chỗ đó là?
Mạnh Kỳ nghi hoặc, bèn hỏi một đạo đồng.
Đạo đồng biết Nguyên Thủy Thiên Tôn này thành viên mới gia nhập, cung kính trả lời:
– Hồi thiên tôn, chỗ đó ban đầu là nơi các vị tiên nhân uống trà nói chuyện phiếm, sau này trở thành chỗ họ trao đổi tin tức trong giang hồ, nếu biết được có khi rất có ích để thu lợi hoặc phòng bị cho bản thân sau này.
– Thêm nữa số lượng tiên nhân rất ít, ngoài tiểu đội của mình, thì đều là dựa vào vận khí, vì thế nhà đá đó trở thành nơi lưu trữ thông tin, mỗi tiên nhân đều để lại những chuyện phát sinh quanh mình hoặc tin tức đặc biệt, quan trọng ở đó để cho những người khác xem, cũng như xem của những người khác.
“Phiên bản công báo Lục Phiến Môn của Tiên Tích…” Mạnh Kỳ hiểu ra, đi vào nhà đá, quả nhiên nhìn thấy trong đó dán rất nhiều những tờ giấy vàng có viết chữ.
Mạnh Kỳ đọc sơ quá, thấy tờ thông tin sớm nhất là hai tháng trước, Tiên Tích có rất nhiều thành viên chính là Ngoại cảnh, thân phận tôn quý, tin tức thường chỉ có tác dụng trong thời gian một hai tháng, nếu qua thời gian ấy, họ đã từ nhiều nguồn khác có được thông tin, không cần phải giữ lại thông tin ở đây nữa.
– Đêm ở Long Nham sơn, giữa vây công của ba người Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma và Lạc Hồn Tiêu, Cuồng Đao Tô Mạnh hạ sát cả ba người, thực lực không thể coi thường…
Mạnh Kỳ bĩu môi, tin về mình cũng có à…
Hắn đọc một loạt, cũng lấy được khá nhiều tin tức hữu ích, tỷ như Thần đô có một thế gia nào đó nội chiến, suýt nữa tạo thành thảm kịch.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hắn khựng mắt, nhìn thấy một tờ giấy viết:
– Vô Hình Kiếm Hà Cửu thiết yến, mời mười anh tài Nhân Bảng xếp hạng sau mình tới Hưng Vân Trang, đây là biệt viện của Đông Hải Kiếm Trang ở Dĩnh Thành…
Mạnh Kỳ bỗng nghĩ: “Hà Cửu lại sắp đột phá rồi!”
Nên hắn mới mời cao thủ Nhân Bảng tới dự tiệc, muốn liên tục chiến đấu với họ, để kéo khí thế của bản thân lên trạng thái đỉnh phong nhất, tạo điều kiện để đột phá!
Đây chỉ là suy đoán, nhưng hắn cảm thấy chuyện này rất có khả năng là thật, chiến ý bốc lên, giận mình không thể tới đó.
Dù thua, cũng không sao cả!
Hẳn là mình cũng có tên trong số mười người được mời đó?
***
Mạnh Kỳ không đến lối thông Tiên Tích tới Giang Đông mà quay về đường cũ, nếu hắn vừa rời khỏi Thiếu Lâm, lại bị người ta nhìn thấy ở Giang Đông, sẽ rất dễ làm người ta nghi ngờ.
Ánh sáng xanh sáng lên, Mạnh Kỳ đi ra, bình tĩnh nhìn xung quanh, đây không phải là chỗ lúc trước, vì lần đó Tiên Du Phù và Bích Hà Nguyên Quân dẫn hắn đi qua một khoảng cách hư không.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, Mạnh Kỳ đăm chiêu, đây là thời gian trôi qua do Luân Hồi Phù tạo thành, hay là do bản thân Tiên Tích không phải là vùng đất luân hồi, hay là cả hai lý do đều đúng?
Sau này phải tìm Bắc Minh tiểu đội, hỏi khoảng thời gian lúc họ trở về, để đoán cảnh giới của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.
Nếu đúng là Lục Đạo có thể khống chế thời gian, đó chính là tình huống đáng sợ nhất…
Hắn nhìn quanh, xác định phương hướng, chạy về trong thành, hóa thân thành Bộ Phong mật thám, viết lại báo cáo trận chiến của mình ở sơn thần miếu nộp lên, cố gắng miêu tả cường điệu nâng cao đao pháp, hạ thấp kiếm pháp.
Sau này mình hành tẩu giang hồ lấy đao pháp làm chủ, không phụ cái tên Cuồng Đao, không đúng, là cái danh Đao Cuồng, đồng thời làm cho người ta quên đi ấn tượng về kiếm pháp của hắn, đến khi làm nhiệm vụ luân hồi mới dùng kiếm pháp, đao kiếm cùng sử dụng, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều!
Làm xong, Mạnh Kỳ đổi đồ đen, trở thành Cuồng Đao Tô Mạnh, nghênh ngang tới Giang Đông, chờ Hà Cửu mời.
Chỉ mấy ngày sau khi hắn trở về Địch Châu Long Nham thành, phòng hắn thuê ở trong khách sạn đã có người gõ cửa.
Ngoài cửa là một nam tử mặc áo xanh, đội mũ quả dưa, cung kính trình lên một tấm thiệp mời màu đỏ:
– Tô công tử, thiếu gia nhà ta mời ngươi đến dự yến tiệc Hưng Vân.