Nhất Thế Chi Tôn - Chương 29: Không chung thái độ
Ngày hôm sau, Mạnh Kỳ vác đao đeo kiếm hộ tống đám người Lục Quan, Ba Đồ đi đến bên ngoài cung. Lúc hắn đến nơi thì thấy vài tên cao thủ đại nội đang chờ đợi tại đó.
“Lục soái, ở trong cung đã có hữu tướng trấn thủ, nên chắc là không có nguy hiểm gì nữa đâu!” Mạnh Kỳ nói với vẻ nghiêm nghị.
Lục Quan nhẹ nhàng gật đầu: “Hữu tướng nhất định sẽ cùng chúng ta đi tìm thiếu chủ Giáng tộc, ngươi cũng không cần chờ ở chỗ này, muốn làm cái gì thì đi làm cái đó đi!”
Mạnh Kỳ làm ra vẻ trầm ngâm mà nói: “Lục soái, sự tình hoà đàm gian trá lần này có quan hệ trọng đại, ta nghĩ rằng ta nên đến báo cáo với từng vị hoàng tử một, để bọn hắn sớm làm ra chuẩn bị thỏa đáng.”
Lục Quan sửng sốt một chút, như có điều suy nghĩ mà nói: “Đi thôi!”
Võ công, quan hệ và địa vị của ông ta không bì được so với hữu tướng Vương Đức, cho nên ông ta muốn duy trì tình trạng trung lập tuyệt đối thì chỉ tự rước lấy sự phản cảm từ bốn vị hoàng tử mà thôi. Các hoàng tử sẽ nghĩ rằng: Lão tử đã có ý tốt muốn lôi kéo một tên tướng quân không có binh quyền lại lụi bại như ngươi, vậy mà ngươi còn không cảm kích à?
Bởi vậy ông ta cần phải tỏ ra thái độ lưỡng lự có nên bỏ qua sự giúp đỡ loại này hay không. Chỉ cần còn có hy vọng lôi kéo được thì hầu hết các hoàng tử sẽ không đến mức căm hận và trở mặt với ông. Quan trọng nhất chính là, ông cũng không biết vị hoàng tử nào muốn âm thầm hòa đàm với Tây Lỗ, cộng thêm việc tính toán đánh bạc các loại báu vật, cũng không biết ông ta có hiểu rõ lần hoà đàm này có gian trá hay không? Trước tiên ông ta cần phải thăm dò cho rõ một hai cái đã, hiện tại lấy cái cớ này đúng là vừa vặn.
Mạnh Kỳ dõi mắt nhìn cảnh bọn họ đi vào cung, khuôn mặt hắn lúc này cũng không có biểu tình gì. Sau đó hắn rời khỏi đó mà đi về phía phường Vương Hầu nằm ở bên trái cung điện. Bước chân của hắn không vội không chậm, tựa như đang tản bộ sau mỗi lần luyện công vào mỗi buổi sáng vậy.
Hắn không có kế hoạch cụ thể sẽ gặp ai trước ai sau, dự định là đi dọc con đường này, nếu thấy phủ đệ nhà ai trước thì liền gặp người đó trước.
Tiến vào phường Vương Hầu, Mạnh Kỳ vừa liếc mắt liền thấy ngay phủ đệ của thất hoàng tử cách đó không xa. Vì vậy mà hắn ôn hoà bình tĩnh tiến tới, rồi nói rõ ý định của mình cho người gác cổng khi đến nơi.
Người gác cổng rất là khách khí, cũng không có phong tục cổ hủ làm khó dễ để vòi tiền đối với hắn, mà vội vàng liền đi vào thông báo.
Điều này khiến Mạnh Kỳ thoáng sửng sốt. Vị thất hoàng tử này có thể được lão Hoàng Đế coi trọng, quả thật không phải là hạng người tầm thường. Ít nhất là về phương diện dạy dỗ và quản thúc thủ hạ, y làm thật không tồi. Tích tiểu thành đại, từ điều này có thể thấy sơ lược chút ít về con người của y.
Cũng không lâu lắm, người gác cổng đã dẫn Mạnh Kỳ đến phòng khách. Ở đó có một người thanh niên ăn mặc y phục thường ngày, tóc buộc thẳng bằng quan đái đang nhàn nhã nằm tựa ở trên ghế. Tư thế lười biếng, tùy ý tự tại của y phảng phất làm bộc lộ ra cảm giác như thể Mạnh Kỳ không phải là một vị khách lạ lẫm mới tới thăm, mà cứ như là lão bằng hữu đã có giao tình nhiều năm rồi.
Khí chất của y rất thanh nhã. Y cũng không đứng dậy mà mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ rồi nói: “‘Kinh Thần Kiếm’ Tiểu Mạnh ngoài đời so với trong tưởng tượng của ta cũng không khác là bao. Kiếm khách trời sinh, nghiêm nghị lợi hại, chẳng qua là phong thái của Tiểu Mạnh so với ta đoán trước đó thì có cốt cách hơn nhiều, càng thêm ngọc thụ lâm phong.”
“Cám ơn ngài… đã quá khen!” Mạnh Kỳ thu lại tâm tình mới nói: “Thất hoàng tử, hoà đàm lần này có gian trá.”
Lúc này phòng khách có thêm vài tên cao thủ có Thái Dương huyệt nhô cao toàn tâm toàn ý hộ vệ xung quanh, mà Mạnh Kỳ cũng có thể cảm nhận được bọn họ đang âm thầm nhìn trộm.
Thất hoàng tử không lên tiếng, y vẫn nằm trên ghế như cũ, còn tay phải thì nhấc cái đậy chén trà nhấp một ngụm rồi mới nói: “Có gian trá hay không thì có liên hệ gì với ta chứ? Ta cũng không phải là người có thể làm chủ, nói thực ra, ta càng xem trọng thanh danh của mình hơn. Thanh danh của ta ở trong suy nghĩ của phụ hoàng, và trong tầng lớp sĩ lâm đều rất không tồi. Còn sự tình cắt đất cầu hoà kia, ta không quan tâm.”
“Thất hoàng tử, ngài làm việc gặt hái được nhiều nhân tâm, trong triều có không ít người ủng hộ ngài. Đối với việc hoà đàm cũng có lực ảnh hưởng lớn.” Mạnh Kỳ cũng không chút khách khí vạch trần sự khiêm tốn của y.
Chẳng qua y cũng không xưng hô là cô (bản) vương, mà lại lộ ra vẻ bình dị gần gũi, khiến người khác dễ bị thuyết phục.
Thất hoàng tử ha ha cười nói: “Không hổ là ‘Kinh Thần Kiếm’ Tiểu Mạnh, không chỉ kiếm pháp chỉ công không thủ, ngôn từ cũng tương tự như vậy, làm cho ta khó có thể chống đỡ.”
Y cười cười rồi chợt thở dài: “Nếu như phụ hoàng thanh tỉnh thêm một năm, thì những lời này của ngươi có lẽ đúng, bởi khi đó thế lực của ta đã thành, mặc kệ ngôi hoàng vị thuộc về ai. Cò bây giờ, không ít quan viên trước đây trung thành với ta đều bắt đầu chuyển sang chống lại ta, cao thủ ta có thể sai khiến cũng có hạn.
Nhưng ta cũng không thể lui, cuộc chơi này đã bắt đầu, ta cũng không có tư cách rời khỏi, bởi vì ta đại diện không chỉ cho riêng bản thân mình.”
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phòng khách, chiếu vào trên người thất hoàng tử, ánh sáng vàng lan ra, tươi đẹp và sáng rực, nhưng cũng lộ ra một sự ưu thương cùng phiền muộn nhàn nhạt.
Nhìn xem người công tử thanh nhã vừa nằm vừa tiếp khách này, Mạnh Kỳ cũng không nói nhiều mà chỉ là nói một câu: “Thất hoàng tử, ngài cảm thấy ai là người muốn hòa đàm?”
Hắn nghĩ, lúc này y lại dám cùng một người xa lạ trước mặt là mình lớn mật bàn chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không biết là do lòng dạ y nông cạn, hay là y vẫn tận lực biểu diễn, cố ý lừa gạt mình đây!
Thất hoàng tử giống cười mà không phải cười đánh giá Mạnh Kỳ rồi nói: “Nếu ngươi đã hỏi thì ta cho là Tam ca và Tứ ca.”
“Hả! Tại sao?” Mạnh Kỳ với khuôn mặt lạnh chờ đợi y giải thích.
“Đại hãn Mạo Đốn của Tây Lỗ chính là chủ Dư tộc, đích thực là đệ tử Âm Sư Ma Môn, nhưng không có nghĩa bọn họ và Ma Môn ở Trung Nguyên là minh hữu. Trái lại, cả Ma Hậu và Âm Sư Ma Môn đều có ý định mượn nhờ thế lực Tây Lỗ để thống nhất Ma Môn vốn có mâu thuẫn xung khắc như nước với lửa, hai người đó căn bản không có khả năng liên thủ.” Thất hoàng tử giống như lơ đãng nói ra một câu.
“Y đang loại trừ bản thân mình ra ngoài sao?” Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Thất hoàng tử tiếp tục nói: “Đại ca ngồi ở vị trí thái tử gần hai mươi năm, cho dù phụ hoàng có chèn ép như thế nào, thì thế lực đó vẫn không thể coi thường được. Ta là do phụ hoàng cố ý nâng đỡ, trong triều và trong quân đội đều có người trung thành, ở phương diện này Tam ca và Tứ ca thua kém ta quá xa. Bọn họ toàn bộ nhờ cao thủ giang hồ chèo chống, cũng không có gì ngạc nhiên, nếu bọn họ muốn giành lấy vương tọa, tất phải tẩy trừ thế lực của ta và đại ca thì mới có thể ngồi an ổn được!”
“Muốn trừ ngoại tất nhiên trước phải an trong, bọn họ tất nhiên không muốn khai chiến với Tây Lỗ, như vậy có thể khẳng định hai người bọn họ muốn hòa đàm rồi.”
“Bài ngoại cũng có thể an trong được mà, nắm bắt được xu thế chung, nên thừa cơ hội làm khó dễ lần hòa đàm này.” Mạnh Kỳ cũng chẳng cho là y nói đúng hay sai mà chỉ đáp lại một câu.
Thất hoàng tử cười cười, nói ngược lại: “Thế nhân đều nghe đồn ta cấu kết với Ma Môn, không biết Tiểu Mạnh ngươi có nghe về chuyện này?”
“Có!” Mạnh Kỳ tích chữ như vàng trả lời.
Thất hoàng tử lắc đầu: “Thống trị thiên hạ cần dùng đủ loại quan lại. Những quan lại này đều đến từ Nho gia, bọn hắn coi Ma Môn như tà ma ngoại đạo, hận không thể nhổ cỏ tận gốc. Nếu như ta tìm kiếm sự ủng hộ từ Ma Môn thì lập tức cắt đứt ý niệm này đi là vừa, không còn khả năng đoạt được ngôi vị hoàng đế nữa.”
“Trước tiên ươm mầm, sau này lại đào tạo cho chính mình gánh hát bá quan văn võ, thay thế Nho gia hiện giờ…” Mạnh Kỳ lại có suy nghĩ khác, âm thầm oán thầm một câu.
“Nói có lý.” Nhưng ở bên ngoài hắn lại lộ vẻ nghiêm trang mà trả lời.
Thất hoàng tử lại nói vài ba câu, chưa từng nhắc đến sự tình lôi kéo Mạnh Kỳ và Lục Quan thì đã bưng trà tiễn khách.
Rời khỏi phủ đệ thất hoàng tử, hắn tiếp tục đi về phía trước một đoạn, Mạnh Kỳ liền thấy được phủ đệ tứ hoàng tử. Người gác cổng nơi này hông lưng thẳng tắp, tay cầm trường kiếm, trông rất dũng mãnh ác liệt.
“Quản phủ như quản quân…” Mạnh Kỳ đột nhiên toát ra suy nghĩ này.
Người gác cổng phủ đệ tứ hoàng tử không hề nói cười, thái độ lãnh đạm, thế nhưng không đợi người đó đi vào thông báo, thì quản gia trong phủ đã đi ra mời Mạnh Kỳ đi vào.
“Vương gia đã hâm mộ kiếm pháp Mạnh đại hiệp từ lâu, nghe nói đại hiệp đi đến phường thị này, thì ngài đã sớm bảo tại hạ ra cửa đứng chờ.” Người quản gia nịnh nọt nói.
Bốn vị hoàng tử đều có thân phận là vương tước.
Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu: “Tứ hoàng tử chính là đệ tử Kiếm Hoàng, kiếm pháp cũng không dưới ta.”
Nói xong, hắn trầm mặc, duy trì vẻ ngoài nghiêm nghị của một kiếm khách, rồi được dẫn vào thư phòng.
Thư phòng Tứ hoàng tử rất lớn. Một bên bày đầy các loại đồ vật như binh thư các loại, một bên khác lại giắt đủ loại bảo kiếm.
Y đứng bên cạnh Mạnh Kỳ, chỉ chỉ vào một thanh bảo kiếm mà nói: “Đằng Tương kiếm, kiếm dài ba thước ba tấc ba phân, chế tạo từ sao băng, rất là cứng rắn, chém sắt như chém bùn. Gia sư lúc còn trẻ từng cầm đi hành tẩu giang hồ, uy chấn một phương.”
“Xích Nguyệt kiếm, kiếm dài ba thước. Kiếm màu đỏ sậm, giống như được ngâm trong vũng máu một tháng, là thanh kiếm của kiếm si được xưng ‘Điên cuồng Túy Kiếm’ Tả Đạo sử dụng…”
Y tựa như gặp được một người tri kỷ, không thể chờ đợi được cùng Mạnh Kỳ chia sẻ bảo vật mà mình cất chứa, hào hứng tăng cao.
Mạnh Kỳ tự nhiên cũng không bỏ qua niềm yêu thích của mình, hai mắt hắn tỏa ánh sáng, có xúc động rất không tốt là muốn lấy hết chúng đi, không biết sẽ đổi được bao nhiêu thiện công đây? A!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“…Thiết Mộc kiếm. Là bội kiếm mà gia sư bỏ quên.” Tứ hoàng tử quay đầu, nhìn Mạnh Kỳ, thở dài một tiếng, “Ta cũng say mê kiếm đạo. Nhưng lại bị tục sự quấn thân, khó có thể giải thoát, đã nhiều năm như vậy ta chỉ có thể nhìn người đi vào cảnh giới vô thượng kiếm đạo. Đây là lần đầu tiên gia sư tán thưởng một kiếm khách như vậy.”
Hắn coi Mạnh Kỳ như đồng đạo, cũng dùng “ta” để tự xưng.
Nghe tứ hoàng tử cảm khái, Mạnh Kỳ chợt sinh ra cảm giác thú vị, nghiêm trang nói:
“Ham muốn thống trị quá lớn, có dám chém đứt đi không? Vinh hoa phú quý, có dám trảm? Tục sự quấn thân, chém đứt đi? Nếu ngài thật sự say mê kiếm đạo thì những thứ ngăn trở trên đường của ngài, đến một thứ thì chém một thứ!”
Bị chất vấn liên tục, thân thể tứ hoàng tử lay động đã một cái, y vốn là long hành hổ bộ, hình dung hùng vĩ, lúc này lại lộ ra một chút tái nhợt.
Y trầm mặc nửa ngày, rồi cười khổ nói: “Khó trách Tiểu Mạnh ngươi dù tuổi còn trẻ mà đã có thể giống như kiếm pháp này, trên đó ghi một câu ‘Ngươi không xứng để ta xuất kiếm”, thật là làm cho ta nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc ta không có một kiếm tâm kiên định như vậy…”
Hắn thở dài: “Tây Lỗ xâm lấn, sinh linh đồ thán, ta chỉ nguyện cầm binh mười vạn, cứu vớt vạn dân trong nước lửa chiến tranh.”
“Hoà đàm có gian trá, tứ hoàng tử, chắc ngài cũng biết điều này?” Mạnh Kỳ đổi chủ đề mà hỏi.
Tứ hoàng tử khẽ gật đầu: “Ý định của ngươi khi đến đây, ta cũng hiểu, ta sẽ toàn lực ngăn cản hoà đàm lần này.”
“Không biết vị nào hoàng tử muốn hòa đàm vậy?” Mạnh Kỳ lại hỏi vấn đề giống như trước.
Tứ hoàng tử trầm ngâm một chút mới nói: “Đại ca giám quốc, nếu như hắn không muốn hòa đàm, thì cũng không có thế cục như hôm nay, nhưng có lẽ hắn cũng không biết hoà đàm có gian trá.”
Mạnh Kỳ cũng không hỏi thêm gì nữa, sau khi trao đổi một ít tâm đắc về kiếm pháp thì cáo từ rời đi.
Đi thêm một đoạn xa, phủ đệ thái tử xuất hiện trước mắt Mạnh Kỳ.
Người gác cổng phủ thái tử có thần sắc cao ngạo, không chút che giấu ý tứ muốn được hối lộ.
Mạnh Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn kẻ đó, tăng cường khí thế trong vô hình, một câu cũng không nói.
Da đầu người gác cổng rất nhanh bị cái nhìn lạnh lùng của Mạnh Kỳ làm run lên, đổ mồ hôi đầm đìa, gã cắn răng, xoay người đi vào thông báo.
Cũng không lâu lắm, gã đi ra, hơi có vẻ đắc ý nói: “Thái tử điện hạ không muốn gặp ngươi, ngài chỉ nói rằng ‘đã biết’.”
“Rất tốt.” Trong lòng Mạnh Kỳ không có một gợn sóng sợ hãi, lập tức xoay người rời đi, không gặp mặt cũng là một loại thái độ.
Một chỗ khác thuộc phường Vương Hầu, phủ đệ của tam hoàng tử ở chỗ này.
Mạnh Kỳ vừa đạp vào bậc thang, thì chứng kiến cánh cổng mở ra, Tào Chiến lanh lợi ra đón, vẻ mặt tươi cười mà nói: “Ngày hôm nay ngươi thật sự đã danh chấn kinh sư rồi, Vương gia đã chờ ngươi từ sáng sớm.”
Trông thấy hắn cẩm bào đai lưng ngọc, Mạnh Kỳ cười cười: “Ngươi lăn lộn cũng không tệ.”
“Khá tốt.” Tào Chiến cười híp mắt nói, “Vương gia mời chào không ít cao thủ, cho nên tự nhiên cần người quản lý quen thuộc sự tình giang hồ, mà ta vừa lúc lại am hiểu việc này, cũng coi như là ổn, cũng được ban thưởng bí tịch và binh khí.”
“Thật không tệ!” Mạnh Kỳ chân tâm thật ý khoa trương một câu, lúc hắn làm nhiệm vụ Luân Hồi lần thứ nhất nào có lăn lộn phong sinh thủy khởi giống như Tào Chiến, không uổng phí chút thiện công nào mà đã có bí tịch binh khí vào tay.
Trên đường đi, Tào Chiến ra sức lôi kéo quan hệ đôi bên, nịnh nọt Mạnh Kỳ. Gã biết rõ người đồng bạn này hiện tại thanh danh lan xa, thân phận địa vị không phải chuyện đùa, hơn nữa trên nhân bảng có nói, hắn am hiểu nhất chính là đao pháp!
Xuyên qua sân nhỏ, mới vừa bước vào thư phòng, Mạnh Kỳ đã nhìn thấy một người thanh niên hơn ba mươi ăn vận vương phục chạy ra đón chào, thái độ cực kỳ nhiệt tình:
“Cuối cùng thì Tiểu Mạnh ngươi đã đến đây rồi!”
Y giống với thất hoàng tử có vài phần xụ mặt, thế nhưng ngữ khí lại nhiệt liệt, tư thế bày ra sự chân thành, khiến cho người ta cảm thấy được y cực kỳ coi trọng.
La Thắng Y đứng ở sau lưng tam hoàng tử, thần sắc vẫn bình thản, hơi mỉm cười, không có nửa điểm tức giận vì Mạnh Kỳ đi gặp hoàng tử khác; Cát Hoài Ân thì không có ở chỗ này, khả năng là bị an bài đi làm sự tình khác rồi.