Nhất Thế Chi Tôn - Chương 3: Luận bàn
Mạnh Kỳ vừa gặm đùi gà vừa nghĩ ngợi về vẻ buồn khổ rõ mồn một trên mặt Hoa Thiên Ca. Với tư cách là chưởng môn một phái, là hảo thủ đầy kinh nghiệm giang hồ mà biểu hiện tâm trạng ra mặt trước sự chứng kiến của không biết bao nhiêu hảo hán Tam Sơn Tứ Thủy ngay trong lễ đại thọ năm mươi tuổi của mình, công phu hàm dưỡng của lão đã bay đâu hết rồi?
Nếu tâm lý không có sự chuẩn bị sẵn, khi gặp chuyện kinh ngạc bất ngờ thì người ta không khống chế được cảm xúc biểu lộ trên mặt là chuyện thường, nhưng ở đây, việc Tần Sơn Kiếm Phái đến khiêu chiến là ước định đã thỏa thuận từ ba năm trước, Hoa Thiên Ca có lo buồn thì cũng buồn từ lâu rồi, cớ gì phải phản ứng như thể thanh thiếu niên mới chập chững vào đời? Thế này có xứng là người từng trải giang hồ không?
Hơn nữa quyền quản lý thiên ngoại kì thạch chỉ là tạm thời, dẫu thua cũng không mất hẳn, ba năm sau lại có cơ hội lấy về kia mà, sao phải như cha chết mẹ chết thế?
– Tăng Hiền Môn cũng gặp vấn đề như Tần Sơn Kiếm Phái ba năm trước, họ thu được không ít lợi ích từ thiên ngoại kì thạch, sáng tạo ra mấy bộ võ công mới nhưng chưa kịp hoàn thiện, các đệ tử không đủ thời gian tập luyện nên cơ hội thắng rất nhỏ nhoi, thảo nào Hoa môn chủ buồn rầu như vậy, tóc trên đầu lại bạc thêm. – Ô Cầm Tâm thở dài nói. Nhân sĩ võ lâm ở Tam Sơn Tứ Thủy có ai mà không ham muốn thiên ngoại kì thạch, nhưng Tăng Hiền Môn và Tần Sơn Kiếm Phái đều có thế gia đại phái chống lưng, tình lý đều đủ cả nên họ chỉ còn cách tới tham gia góp vui nhìn cho đỡ thèm chứ không dám công khai cướp đoạt.
Một lão già thấp lùn cười khà khà:
– Từ khi chiếm được thiên ngoại kì thạch, tóc của Hoa môn chủ ngày một bạc thêm, thật khiến người ta phải hâm mộ.
Được hao tâm tổn sức để cảm nhận khí tức thần linh, lĩnh ngộ võ công trong thiên ngoại kì thạch đến mức bạc cả tóc đúng là rất đáng hâm mộ.
Thượng Quan Hàn bỗng ồ lên khe khẽ:
– Hoa Luân không tới à?
Dù không biết non nửa số đệ tử đang đứng quanh Hoa Thiên Ca nhưng Thượng Quan Hàn vẫn nhận ra sự vắng mặt của Hoa Luân vì gã là cao thủ nổi danh ở Tam Sơn Tứ Thủy.
– Hoa Luân không tới… – Mạnh Kỳ hơi nhíu mày, sự việc có gì đó không bình thường, có lẽ Hoa Thiên Ca buồn rầu bởi lý do khác.
Tăng Hiền Môn là môn phái phụ thuộc của phụ thuộc Chân Vũ Phái nên tất nhiên Mạnh Kỳ có cảm tình hơn Tần Sơn Kiếm Phái, trong vô thức hắn đã đứng ở lập trường của họ mà suy nghĩ.
Tuy vậy dù Tăng Hiền Môn có thua thì chỉ mất quyền quản lý ba năm mà thôi, Mạnh Kỳ không hề có ý ra tay giúp đỡ, mà ra tay cũng không có lý do chính đáng.
– Chẳng lẽ Hoa Luân sợ rồi hả? – Một người lưng đeo song giản nói vẻ hả hê.
Do mở tiệc tự do, Hoa Thiên Ca không cấm nhân sĩ võ lâm có mâu thuẫn với môn phái lão đến tham gia nên rất nhiều kẻ nghe nói Tăng Hiền Môn có khả năng cao sẽ thua trong trận tỉ thí bèn kéo đến ùn ùn, họ không đến để uống rượu mà để nhìn cho hả hê.
– Là đệ tử đích truyền của Chân Nhất Môn, Hoa Luân dù mất mạng cũng không được phép khiến sư môn mất mặt nên hắn không thể lùi bước tránh chiến, hơn nữa, bại dưới tay Hoàng Doãn Hoàng thiếu hiệp có gì đáng xấu hổ sao? – Ô Cầm Tâm cho rằng không phải Hoa Luân sợ thua, thua Hoàng Doãn là chuyện bình thường, trong Tam Sơn Tứ Thủy trừ mấy vị chưởng môn gia chủ ai dám chắc thắng được Hoàng thiếu hiệp đâu.
Mạnh Kỳ dỏng tai nghe chuyện nhưng vẫn không quên nhiệm vụ tiêu diệt đồ ăn. Tăng Hiền Môn ngoài có ruộng đồng rộng lớn, trong núi sâu có mỏ khoáng sản ruộng thuốc nên cực kì hào phóng mời đầu bếp giỏi chọn nguyên liệu ngon, ví dụ món gà nướng muối này thật là thơm ngon đậm đà, cắn vào miệng vừa mềm vừa ngọt khiến người ta không dừng ăn được.
– Mạnh tiểu ca, chúng ta sắp được thấy thiên ngoại kì thạch rồi đấy. – Ô Cầm Tâm không thể không chú ý đến ông bạn đồng hành này.
Mạnh Kỳ môi bóng nhờn mỡ, miệng ngậm đầy thịt gà nên lúng búng không nói ra lời, chỉ gật gật đầu.
Mấy người ngồi quanh đều lắc đầu cười thầm coi hắn là loại vô công rồi nghề theo đuôi Ô Cầm Tâm đi ăn chực.
Ô Cầm Tâm nhíu mày, Mạnh tiểu ca quá tập trung tinh thần vào ăn uống trong khi mọi người chủ yếu tới đây để xem tỉ thí, thật không ổn… Thượng Quan Hàn thì nhếch mép cười khẩy.
Hoa Thiên Ca dẫn theo mấy trưởng lão đệ tử bước lên chủ vị, lão khẽ hắng giọng:
– Các vị hảo hán đến chúc thọ lão phu, lão phu vô cùng cảm kích…
Sau một tràng giang đại hải những lời khách sáo, lão thở dài:
– Các vị cũng biết hôm nay Tần Sơn Kiếm Phái sẽ đến thực hiện hẹn ước ba năm, bổn phái có chỗ nào sơ suất xin các vị lượng thứ.
Mọi người đều tỏ thái độ không sao đâu, trừ những người có quan hệ thân cận với Tăng Hiền Môn thì ai chả tới đây để xem trò vui?
Hoa Thiên Ca móc một cái bọc từ tay áo ra đặt lên bàn:
– Còn đây là Thiên ngoại kì thạch, xin các vị cùng làm chứng.
Đám giang hồ hảo hán tức thì nín thở nhìn trừng trừng vào cái bọc với hy vọng hão huyền có may mắn lĩnh ngộ được tuyệt thế võ công từ đó.
Mạnh Kỳ gắp một miếng cá đặc sản vùng Tề Thủy, vị cá tươi đậm đà tràn tức thì tràn ngập trong miệng, rồi hắn cũng đưa mắt nhìn tới.
Chiếc bọc được mở từ từ lộ ra một viên đá màu đen to bằng nắm tay, mới nhìn cũng bình thường như mọi viên đá khác nhưng nếu tập trung quan sát kĩ sẽ sinh ra cảm giác trong đó đang nhốt một con mãnh thú vô cùng kinh khủng khiến người ta phải sợ hãi.
– Uy áp của thần linh. – Mạnh Kỳ không xa lạ gì với cảm giác này khi chính hắn cũng làm được như vậy, loại uy áp này không ổn định, lúc có lúc không, rất khó cảm nhận rõ ràng.
– Không hổ là Thiên ngoại kì thạch… – Ô Cầm Tâm lẩm bẩm như mất hồn.
Bàn tay đang cầm đũa của Thượng Quan Hàn siết lại nổi cả gân xanh, đôi mắt hắn dán chặt vào Thiên ngoại kì thạch như thể bị thôi miên, hắn chỉ hận không thể cướp lấy nó ngay lập tức để nghiên cứu thỏa thuê.
– Ồ, kể cả không có máu thần linh thì bản thân chất liệu của Thiên ngoại kì thạch cũng rất phi phàm, có thể dùng để ngăn cản hầu hết uy áp thần linh, là chất liệu tốt để luyện khí. – Mạnh Kỳ cảm khái, hắn chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết một vật nếu được gia cường thêm viên Thiên ngoại kì thạch này thì có tác dụng rất lớn để ngăn cản những phép thuật tấn công vào nguyên thần.
Hoa Thiên Ca công khai Thiên ngoại kì thạch trước công chúng nhằm chứng minh lão không có ý vụng trộm giấu đi, điều này lại thêm tác dụng giúp đại sảnh trở nên yên tĩnh khi ai cũng lo tập trung hết tinh thần quan sát.
Tay Hoa Thiên Ca còn chưa rời khỏi viên đá thì ngoài cửa lớn bỗng có tiếng cười vang lên sang sảng:
– Hoa môn chủ quả nhiên là người giữ chữ tín, vẫn sớm như vậy đã đưa Thiên ngoại kì thạch ra, lão phu thật lấy làm khâm phục.
Mạnh Kỳ quay đầu nhìn lại, ngoài cửa xuất hiện mười mấy người dẫn đầu là một lão già râu tóc bạc phơ, thân hình gầy gò mặc áo bào xanh, tay cầm trường kiếm, dáng vẻ phiêu dật xuất trần.
– Tùy Phong Kiếm Ninh Kỷ Đạo. – Ô Cầm Tâm khẽ giới thiệu cho “kẻ ngoại lai” Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, hắn liếc qua vỏ kiếm bằng gỗ trên tay Ninh Kỷ Đạo rồi chuyển sang hai thanh niên đi cạnh lão, một người đội mũ cao dải lớn, áo rộng, tay áo bồng bềnh, mày như kiếm mắt như sao tay như ngọc, mặt mày lộ vẻ kiêu căng; người kia chừng hơn hai mươi tuổi, hình dáng bình thường, vẻ mặt điềm đạm dễ gần mang đôi phần phóng khoáng, tay hắn cầm trường kiếm vỏ chế bằng da cá mập.
– Phi Vân Kiếm Hoàng thiếu hiệp. – Thấy thanh niên bình thường kia, đôi mắt Ô Cầm Tâm liền sáng rực lên khiến Thượng Quan Hàn rất khó chịu.
– Vị kia là ai? – Mạnh Kỳ cảm thấy khí thế thanh niên còn lại hoàn toàn không kém Hoàng Doãn.
– Ta không nhận ra. – Thượng Quan Hàn cau mày.
Ô Cầm Tâm cũng lắc đầu ý bảo mình không biết, nàng chỉ hai kiếm khách trẻ tuổi khác đi sau Hoàng Doãn nói:
– Kinh Hồng Kiếm Lạc Thu Sinh và Phụ Cốt Nhu Kiếm Đào Khang đều đạt cảnh giới bốn khiếu, hai người này cùng Hoàng thiếu hiệp được gọi là Tần Sơn Tam Kiếm, có điều tên tuổi của họ chủ yếu nhờ vào Hoàng thiếu hiệp mà có được.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nàng cho rằng Lạc Thu Sinh và Đào Khang dựa hơi Hoàng Doãn để nổi danh nên có vẻ coi thường.
“Chưa nghe thấy bao giờ…” Mạnh Kỳ bĩu môi.
– Ninh chưởng môn cũng rất đúng giờ, không biết vị khách quý kia là ai? – Hoa Thiên Ca cũng không nhận ra thanh niên kiêu ngạo đội mũ cao kia.
Ninh Kỷ Đạo mỉm cười giới thiệu:
– Vị này là Trương Tri Phản Trương công tử thuộc chi nhánh Huy Quận của họ Trương Lũng Nam, người giang hồ tặng danh hiệu Liệt Dương Thần Chưởng. (@.@)
“Là đệ tử chi nhánh của họ Trương Lũng Nam, thảo nào kiêu ngạo thế”, Mạnh Kỳ nghĩ thầm.
– Thì ra là Liệt Dương Thần Chưởng, nghe nói hắn thiếu chút nữa là vào được Nhân bảng, chỉ cần mở thất khiếu chắc chắn sẽ có tên. – Ô Cầm Tâm ngạc nhiên nói.
Thượng Quan Hàn cùng mấy người ngồi cạnh đều nhíu mày:
– Chẳng lẽ họ Trương Lũng Nam cũng phái người tới?
Trương Tri Phản dù sao cũng biết phép tắc lễ độ nên hắn chúc mừng đại thọ Hoa Thiên Ca xong mới nói:
– Tại hạ du lịch đến nơi đây thì được nghe nói Hoàng hiền đệ muốn tỉ thí cùng lệnh lang nên tới xem sao chứ không có ý gì khác.
Hoa Thiên Ca khẽ gật đầu cười gượng gạo:
– Kính xin mấy vị thứ lỗi, khuyển tử ra ngoài từ hôm qua đến nay vẫn chưa thấy quay về, lão phu đang vô cùng lo lắng.
– Hoa thiếu hiệp chưa về? – Ninh Kỷ Đạo nhíu mày – Vậy Hoa môn chủ định phái ai ra trận?
Người ngồi xung quanh đều thất vọng, họ tới để xem cao thủ chiến đấu giờ thành công cốc rồi sao? Chẳng lẽ Hoa Luân vứt hết sĩ diện lâm trận bỏ trốn?
Hoa Thiên Ca chưa kịp đáp, Hoàng Doãn đã ôn hòa nói:
– Nếu Hoa thiếu hiệp không xuất chiến thì bổn phái dẫu có thắng cũng chẳng vinh quang, chi bằng như vậy, thời gian tỉ thí sẽ dời tới ba ngày nữa, nếu sau ba ngày Hoa thiếu hiệp vẫn chưa về thì Hoa môn chủ sẽ phái đệ tử khác, như vậy được không?
Hoa Thiên Ca không ngờ Hoàng Doãn lại thấu tình đạt lý như vậy, lão ngạc nhiên nhìn Ninh Kỷ Đạo.
Ninh Kỷ Đạo cân nhắc một lát rồi mỉm cười:
– Ý của Doãn Nhi chính là ý của lão phu.
– Thế thì thật tốt, thế thì thật tốt. – Hoa Thiên Ca cảm động nói, lão đã tưởng phải sai một đệ tử khác thay thế rồi.
Đám giang hồ hảo hán trong đó có Mạnh Kỳ ngồi uống rượu xem vui được một phen thất vọng tràn trề, không những không có cao thủ đấu võ mà còn phải ba ngày sau mới đấu, chuyến đi này đúng là vô ích.
Đại sảnh nhanh chóng ồn ào trở lại.
Hoàng Doãn nhìn quanh rồi cười cười:
– Hoa môn chủ, các vị hảo hán ngồi đây chờ đợi đã lâu, nếu hôm nay chúng ta cứ kết thúc thế này ai về nhà nấy thì có phần không phải với lòng nhiệt tình của họ, chi bằng bổn môn phái ra ba đệ tử rồi chọn lấy ba vị hảo hán để bàn luận mua vui cho mọi người.
Hoa Thiên Ca biến sắc, đây là thừa loạn đoạt quyền chủ động, Hoàng Doãn hoàn toàn có thể chọn đệ tử của lão để khiêu chiến, vậy khác nào hôm nay Tăng Hiền Môn bị tát một cái, ba ngày sau lại bị tát thêm cái nữa?
– Hoàng thiếu hiệp quả nhiên cao kiến! – Không ít người hoan hô ủng hộ.
Hoa Thiên Ca lúc nãy vừa nhận ân tình của Hoàng Doãn xong, giờ mà từ chối chắc chắn sẽ bị chửi rủa nên lão đành cười méo xệch:
– Hoàng thiếu hiệp quả là có lòng quan tâm đến tình cảm mọi người, vậy xin đệ tử quý phái ra chỉ dạy.
Hoàng Doãn bèn đưa mắt ra hiệu cho Kinh Hồng Kiếm Lạc Thu Sinh.
Lạc Thu Sinh hình dáng gầy gò, khuôn mặt xương xẩu lại lạnh như tiền, hắn cầm kiếm đi ra khoảng trống dọn sẵn giữa đại sảnh rồi ôm quyền nói:
– Vãn bối mong Hồ huynh chỉ giáo.
“Quả nhiên là vậy…” Nỗi lo của Hoa Thiên Ca đã thành sự thực, Hồ huynh mà Lạc Thu Sinh vừa chỉ đích danh là đệ tử của một trưởng lão Tăng Hiền Môn, hắn cũng là một trong ba người thuộc danh sách tỉ thí.
Bị khiêu chiến trước mặt rất nhiều giang hồ hảo hán nên đệ tử họ Hồ kia không cách nào từ chối, hắn lập tức rút kiếm ra sân, hai bên thi triển kiếm quang lấp loáng, sử dụng hết bản lĩnh, tiếng kiếm chạm nhau leng keng không ngừng.
– Hảo kiếm pháp! – Đám người Ô Cầm Tâm, Thượng Quan Hàn đều ồ lên khen ngợi, rõ ràng trong mắt họ kiếm pháp hai người này rất xuất sắc.
Mạnh Kỳ cũng xem một cách hứng khởi nhưng thỉnh thoảng hắn lại lẩm bẩm “năm chỗ sơ hở, sáu chỗ sơ hở, ba chỗ sơ hở…”
Hắn chỉ hận không thể ra sân đấu với hai người này.
Sau một hồi so đấu, Lạc Thu Sinh xuất chiêu đánh bay trường kiếm đệ tử họ Hồ khiến y loạng choạng lùi lại va vào bàn rượu Mạnh Kỳ đang ngồi.
Mạnh Kỳ giơ ngang trường kiếm lên chắn y lại, sợ thức ăn trên bàn đổ mất thì uổng.
Tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều tập chung vào Mạnh Kỳ, miệng hắn vẫn ngậm đùi gà, hình tượng ấy chẳng khác nào con đom đóm giữa đêm tối mịt mùng, thực vô cùng bắt mắt.
“Không hay rồi, còn chưa kịp tạo hình…” Mạnh Kỳ thầm hối hận.
– Đa tạ. – Đệ tử họ Hồ chắp tay, xấu hổ nói.
Lạc Thu Sinh quay lại nhìn Hoàng Doãn, thấy gã gật đầu bèn đổi mục tiêu không khiêu chiến đệ tử Tăng Hiền Môn nữa kẻo hay quá hóa dở, hắn nhìn quanh một vòng rồi chỉ vào “ngôi sao mới nổi của buổi tiệc” Mạnh Kỳ:
– Vị thiếu hiệp kia có muốn luận bàn một trận không?
– Ta ấy hả? – Mạnh Kỳ quăng cái đùi gà đã gặm chỉ còn trơ xương đi rồi chỉ chỉ vào mũi mình hỏi lại. “Chỉ bàn luận kiếm thuật một chút chắc là không lộ đâu…”
Trên khuôn mặt lạnh như tượng sáp của Lạc Thu Sinh cố nặn ra một nụ cười:
– Đúng rồi, chỉ chạm đến thì dừng thôi.
Mạnh Kỳ móc khăn tay, thong dong lau sạch tay và miệng rồi ném xuống bàn rượu, hắn nở một nụ cười rực rỡ:
– Vậy thì ta không khách sáo.