Nhất Thế Chi Tôn - Chương 30: Gặp Lại
Diễn thế này thì cũng quá mức rồi… Mạnh Kỳ nhịn không được oán thầm đã một câu.
Tam hoàng tử biết Mạnh Kỳ là người học võ, không thích người bên ngoài tới gần người nên cũng không nâng cánh tay của hắn lên, chỉ đi sát nhiệt tình dẫn hắn vào: “Lục công may mắn có Tiểu Mạnh ngươi tương trợ, ngàn dặm hộ tống, xông hiểm quan, giết cường địch, hiệp can nghĩa đảm, nghĩa bạc vân thiên, nếu cô vương có được người như Tiểu Mạnh thì lo gì đại sự không thành?”
Trong lời nói bộc lộ sự coi trọng và lôi kéo để người nghe cảm thấy rất thoải mái.
“Ta chỉ cố gắng chút tài mọn mà thôi.” Mạnh Kỳ lãnh lãnh đạm đạm trả lời.
Tam hoàng tử cũng không để ý thái độ xa cách của hắn, vẻ mặt vẫn tươi cười mà nói: “Nghe nói Tiểu Mạnh ngươi đã tới quý phủ Thất đệ, Tứ đệ, cô vương còn tưởng rằng phải sau giờ ngọ mới có thể nhìn thấy ngươi, định nghỉ ngơi một chút đã, ai ngờ ngươi đến nhanh quá.”
Hắn sơ sơ giải thích chuyện xỏ giày ngược, tư thế dĩ nhiên tốt, nhưng hơi lộ vẻ khoa trương làm hiệu quả giảm bớt đi nhiều.
“Ta chỉ là báo cho mấy vị hoàng tử biết hoà đàm có gian trá.” Mạnh Kỳ thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.
Tam hoàng tử mời Mạnh Kỳ ngồi ở trên giường, rồi ngồi ngay bên cạnh, đúng chuẩn chiêu hiền đãi sĩ: “Việc này cô vương cũng có nghe, đáng tiếc không làm chủ được, chỉ có thể hết sức ngăn cản. Haizz, Tiểu Mạnh, nghe nói ngươi chính là đồng hương hảo hữu với Thắng Y?”
“Đúng vậy.” Mạnh Kỳ vẫn tỏ ra tích chữ như vàng.
“Thắng Y thường khen kiếm pháp ngươi xuất chúng, không phải phàm tục, tận lực tiến cử hiền tài với cô vương. Cô vương vốn không tin, mấy ngày nay mới biết Thắng Y quá khiêm tốn, Tiểu Mạnh ngươi đâu chỉ kiếm pháp xuất chúng. Thiên hạ to lớn, người có thể cùng ngươi luận kiếm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mới rút kiếm liền dọa lùi Như Ý Tăng và Quỷ Vương, tương lai sau này ngươi sẽ trở thành Kiếm Hoàng…” Tam hoàng tử nhiệt tình nói, La Thắng Y không thêm lời nào, mỉm cười lắng nghe.
Coi như còn lưu lại chút tiền vốn, vẫn chưa lộ ra ta mạnh nhất chính là đao pháp… Mạnh Kỳ hơi khẽ gật đầu, để Tam hoàng tử nói liên miên mãi mới bảo: “Khen nhầm rồi. Không biết Tam hoàng tử có hiểu rõ vị hoàng tử nào đang âm thầm cấu kết với Tây Lỗ, thương lượng hoà đàm?”
Tam hoàng tử ngẩn người. Thần sắc trở nên trịnh trọng: “Không có chứng cứ rõ ràng, cô vương không dám ăn nói bừa bãi. Nhưng lúc này, Thắng Y cùng với cô vương và các thủ hạ ngẫu nhiên phát hiện đại ca, Tứ đệ và Thất đệ đều phái người bí mật lên Vân Nhạn Quán, không biết ở đó nói chuyện gì, điểm này ngươi có thể hỏi Thắng Y.”
Cảm nhận được ánh mắt Mạnh Kỳ, La Thắng Y nhẹ nhàng gật đầu: “Thủ hạ của thất hoàng tử là Quỷ Vương, hắn không biết đã đầu phục Ma Hậu từ lúc nào. Còn có sứ giả của tứ hoàng tử chính là ấu đồ Kiếm Hoàng – Xưng Thiên kiếm Tống Minh. Tâm phúc của Thái tử là kinh sư tổng bộ đầu Cửu Chỉ Thần Bộ Nhiếp Vấn, trong đội ngũ sứ giả Tây Lỗ có đệ tử đắc ý nhất của Âm Sư, Ma Tông Lục Hóa Sinh. Cụ thể bọn họ nói chuyện gì thì không ai được biết.”
Trong lúc này Quỷ Vương mạnh nhất, dựa theo tiêu chuẩn của thế giới Mạnh Kỳ và La Thắng Y thì y có thể so với Cửu Khiếu thông thường. Tống Minh, Nhiếp Vấn và Lục Hóa Sinh thì chuẩn nhân gian đỉnh phong, có thể so với Bát Khiếu. Mà La Thắng Y đã mở Bát Khiếu, quyền pháp tiểu thành, có lẽ còn đạt ý cảnh bản thân. Leo lên nhân bảng danh xứng với thực, chiến lực chỉ e còn hơn Quỷ Vương chút, bí mật theo dõi phát hiện hành tung của bọn hắn chẳng có gì lạ.
Tam hoàng tử tại triều đường, trong quân và cao thủ đứng đầu đều ở vào hoàn cảnh bất lợi, nhưng tựa hồ hệ thống tình báo sưu tập tin tức phát triển rất mạnh… Mạnh Kỳ khẽ cân nhắc bèn đáp: “Việc này ta sẽ bẩm báo Lục soái.”
Những chuyện thế này mặc kệ người khác nghi hoặc ra sao, đêm nay hắn sẽ lẻn Vân Nhạn Quán, bắt lấy tên Ma Tông kia rồi dùng huyễn hình tra hỏi!
Bây giờ, dù là hình tượng bề ngoài hay thực lực chân thật đều xứng với cách thức cường thế, cho dù bị người phát hiện, muốn ngăn cản cũng phải suy nghĩ cân nhắc kỹ. Đương nhiên, có thể bí mật bắt Ma Tông là tốt nhất!
Kim Chung Tráo tầng thứ sáu của Mạnh Kỳ còn thiếu một chút nữa mới nhập môn, bản thân cảnh giới chỉ có Tứ Khiếu, vốn thực lực tương đương lục khiếu, phải sử đại chiêu mới có thể giết chết hoặc đánh bại cao thủ thất khiếu. Nhưng dựa vào Độc Cô Cửu Kiếm nhập môn có thể cường hóa chiêu thức Khai Khiếu kỳ nên chiến lực tăng vọt, không dùng đại chiêu cũng có thể cứng đối cứng đánh bại cao thủ Bát Khiếu thông thường. Đối mặt với loại cường giả cương khí hộ thể tự sinh như Như Ý Tăng, Quỷ Vương cũng không quá chật vật, cho nên xuất ra mọi thủ đoạn để bắt Ma Tông cũng không tính là chuyện quá khó khăn.
Nhưng lúc này có một điều kiện tiên quyết, chính là thực lực Ma Tông như tình báo nói, chưa tới mức thanh xuất vu lam thắng vu lam*.
*ý chỉ trò giỏi hơn thầy
Tam hoàng tử khẽ gật đầu: “Nếu có Lục soái ủng hộ, Thiết Sơn quân tây bắc ở bên ngoài, cô vương ở bên trong là có thể chấn nhiếp bọn trộm cắp, để bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, dễ dàng cắt đất cầu hoà, trúng gian kế của Tây Lỗ.”
Cặp mắt hắn hơi nhiệt tình vội vàng quan sát Mạnh Kỳ: “Cô vương và Tiểu Mạnh ngươi mới quen đã thân. Ta tin phục nhân phẩm của ngươi, võ công cùng khí độ, muốn mời ngươi lên phủ, giúp cô vương thành tựu nghiệp lớn!”
Hắn không thể chờ đợi được mà lôi kéo Mạnh Kỳ, là một vị hoàng tử thiết tha nhất trong mấy vị hoàng tử.
Tuy nhiên, nhiệt tình chưa chắc đã là thiệt tình, lãnh đạm cũng chưa chắc có nghĩa không nghĩ đến việc lôi kéo, Mạnh Kỳ không phải là đứa nhỏ tý tuổi ranh nên đối với điều này không quá coi trọng: “Cảm ơn Tam hoàng tử ưu ái, nhưng ta nhàn vân dã hạc, chỉ có bội phục một người là Lục soái, làm xong chuyện này rồi thì sẽ bồng bềnh mà đi.”
Tam hoàng tử không vì bị cự tuyệt tức giận, cười ha hả mà nói: “Lục soái chính là trụ cột vững chắc của triều đình, là ác mộng trong lòng Tây Lỗ, cô vương cũng rất là bội phục, hi vọng tương lai có thể cùng hắn chung tay đánh lui Tây Lỗ, an dân tế thế, kính xin Tiểu Mạnh ngươi chuyển cáo cho Lục soái những lời này của cô vương.”
Hắn lôi kéo quá mức khéo léo, có vẻ có chút vội vàng, chẳng qua vì thế lực của hắn, thế cục trước mắt cũng không cho phép hắn không vội vàng.
Mạnh Kỳ đứng dậy cáo từ, tam hoàng tử bảo La Thắng Y đưa hắn xuất phủ.
“Hôm qua cuộc chiến trên cầu đá đã làm cho ngươi danh chấn kinh sư. Ở trong suy nghĩ của tam hoàng tử, ngươi đã có thể sánh với tông sư Tà Quân, còn hơn cả ta đây có thể cứng đối cứng đánh lui Quỷ Vương.” La Thắng Y nửa đùa nửa thực, như có như không gật gù thực lực bản thân.
Mạnh Kỳ không phải người ngu, tự nhiên nghe ra được ý trong lời hắn nói, nếu muốn tìm người hợp tác, nếu đồng đội có thực lực cao cường lại đáng để tín nhiệm thì càng có cơ sở liên thủ.
Thái độ chuyển biến không tệ nha… Mạnh Kỳ biết là lựa chọn của chính mình và Nguyễn Ngọc Thư khiến La Thắng Y hiểu rõ trước đây chuyên quyền độc đoán là sai lầm, phải thay đổi thái độ, dùng tư thế ngang hàng để cùng hợp tác, chứ không phải là sai sử đội viên hoặc cấp dưới.
“Bởi vì đụng phải Kiếm Hoàng, được ông ấy chỉ điểm một kiếm nên mới có thể bắt chước phong độ tư thái đó dọa lùi Như Ý Tăng và Quỷ Vương.” Mạnh Kỳ hàm hồ trả lời.
“Kiếm Hoàng?” La Thắng Y khẽ nhíu mày, hỏi kỹ lưỡng về chuyện của Kiếm Hoàng.
Mạnh Kỳ không giấu diếm, hắn còn phải xin tin tình báo về Ma Hậu, vì vậy thô sơ giản lược miêu tả ra.
“Biểu hiện thực lực bề ngoài của Kiếm Hoàng tưởng rằng xấp xỉ với Ma Hậu, nhưng cảnh giới của hắn dường như rất cao, nếu giao thủ thực tế có lẽ sẽ hơi chiếm thượng phong.” La Thắng Y trầm ngâm, “Ma Hậu âm nhu chi ý đến tận chân tủy, li ti dày đặc, tựa như tấm lưới vô hình, hơn nữa khí âm nhu phát tán có thể thần không biết quỷ không hay mà xâm nhập thân thể, ảnh hưởng chân khí, thao túng thân thể đối thủ. Nếu không đề phòng, rất có thể trở thành khôi lỗi hình người của Ma Hậu, theo chân khí lưu chuyển của nàng mà nhấc tay giơ chân, lần đầu gặp phải không thể không đề phòng…”
Đây đã gần như nửa bước Ngoại Cảnh rồi!
Lúc trước La Thắng Y gặp phải, phải bạo phát toàn bộ Chân Nguyên bản thân dung nhập quyền ý, cùng vận chuyển âm nhu chi khí trút tất cả về phía Ma Hậu, đánh một quyền kinh nhất từ lúc chào đời tới nay mới đủ để bảo vệ tánh mạng và bỏ chạy.
Nghe La Thắng Y miêu tả, Mạnh Kỳ càng coi trọng Đại tông sư ở thế giới này. Nếu họ ở thế giới chủ thì rất có thể một bước bước vào Ngoại Cảnh, trở thành cao thủ một phương.
Kiếm Hoàng đã sơ ngộ kiếm đạo, chân khí Ma Hậu có khả năng li thể thao túng, còn cả những người xưng Quốc Sư, Phật sống, hữu tướng nữa?
Mạnh Kỳ không kiềm chế nổi mà mơ tưởng.
“Đi thôi, xem trận chiến giữa các Đại tông sư.” Khuôn mặt La Thắng Y tỏa ánh sáng màu, hai mắt nóng rực.
Mạnh Kỳ thoáng sửng sốt, chợt tỉnh ngộ: “Hữu tướng muốn đích thân tới nghênh đón thiếu chủ Giáng tộc?”
“Phải, vừa nhận được tin tức, hữu tướng và Lục Quan, Ba Đồ cùng xuất cung.” La Thắng Y nhẹ nhàng gật đầu.
Thiếu chủ Giáng tộc có manh mối nơi Ma Tôn hạ lạc, Ma Hậu không thể để nó rơi vào tay hữu tướng, chỉ cần nàng ở kinh sư thì trận chiến này không thể tránh né.
Mạnh Kỳ nhẹ hắng giọng: “Đi thôi.”
Chiến đấu đẳng cấp này há có thể bỏ qua không quan sát?
Xem trận chiến này còn hơn khổ tu một thời gian dài!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hai người nhanh chân ra ngoài, được tin tình báo của tam hoàng tử hiệp trợ nên chẳng mấy chốc đã xuyên thẳng qua thành, đi tới chỗ ngoặt vào sông Bùi Thủy. Từ xa xa đã trông thấy Lục Quan, Ba Đồ cùng một vị lão nhân mặc áo bào tay rộng bước lên chiếc thuyền nhỏ, chạy nhanh về phía trước.
Đại tông sư ở thế giới này dường như đạt trình độ ở nhân loại, nếu bị rất nhiều cao thủ vây công thì trừ phi luyện Bất Tử Ấn Pháp, mấy vị khác chẳng chiếm nổi chỗ tốt. Đương nhiên, với thực lực và cảnh giới của bọn hắn hiếm có khả năng chịu cục diện bị hơn cả trăm cao thủ vây công.
Phải thế thì mới làm cho hữu tướng có thể an tâm tạm rời Hoàng Cung. Dù sao cao thủ đại nội tụ tập, bất luận một vị Đại tông sư nào đó muốn ám sát Hoàng Đế đều phải phí một phen trắc trở, hơi không cẩn thận còn nhận thất bại, thanh danh mất hết, cho nên hoàn cảnh thuận lợi, thời gian cũng đủ cho hữu tướng trở về.
Mạnh Kỳ và La Thắng Y tìm một con thuyền nhỏ khác, quyết định đi theo, thấy Hữu Tướng, Lục Quan cùng Ba Đồ dừng ở cửa sau một tiểu viện xây bằng đá xanh.
Tiểu viện này, phía trước là phường thị phồn hoa, cửa sau thông với sông ngòi, cực dễ ẩn nấp và chạy trốn.
Vóc người hữu tướng vừa phải, dáng vẻ gầy gò, không chút râu ria, khuôn mặt sáng láng không có dấu hiệu tuổi già.
Thấy họ rời thuyền nhập viện, Mạnh Kỳ và La Thắng Y cũng cho thuyền nhỏ sát lại, không muốn bỏ sót cuộc chiến giữa các Đại tông sư.
Trong chốc lát, hai người trông thấy hữu tướng chắp tay đi ra, đằng sau chỉ có Lục Quan và Ba Đồ, không còn ai nữa.
“Thiếu chủ Giáng tộc không ở đây sao?”
“Một chuyến tay không?”
“Không có giao thủ giữa các Đại tông sư?”
Ý nghĩ trong đầu Mạnh Kỳ, chỉ thấy hữu tướng và Lục Quan khá trầm ổn, hỉ nộ không rõ, còn Ba Đồ thì khá sợ hãi lẫn lo lắng.
Đợi đến khi ba người rời đi, Mạnh Kỳ và La Thắng Y tranh thủ thời gian tiềm nhập tiểu viện tìm kiếm tung tích.
“Theo nhiệt độ, cách thức bày đặt mà xét thì người ở bên trong rời đi chưa lâu.” Kiểm tra một lượt, La Thắng Y phán đoán.
Mạnh Kỳ cũng kết luận giống như vậy, trầm ngâm nói: “Nếu bởi vì Ba Đồ mất tích một ngày, lo lắng an toàn cho nên thay đổi chỗ núp thì tối hôm qua nên làm rồi, vì sao cứ phải rời đi trước khi hữu tướng đến không lâu?”
“Việc này tất có kỳ quặc.” La Thắng Y vừa nhăn mày nghĩ vừa nói.
Hai người ra sân, còn chưa lên thuyền đã trông thấy một con thuyền nhỏ khác lướt qua, đứng thẳng đầu thuyền là một thư sinh trung niên, cẩm bào đai ngọc, tóc mai hoa râm, tự tin sái nhiên, rất có mị lực.
Y mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ, nhẹ nhàng gật đầu, xem như bắt chuyện, ngay sau đó xuôi dòng đi mất, biến mất tại chỗ ngoặt của dòng sông.
“Tà Quân…” Con mắt Mạnh Kỳ khẽ nheo lại.